[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 8.2: Part 2




“Chúc mừng, Niên phu nhân đã có thai.”
Tuyên Hoài Phong cùng vú Trương vẫn tiếp tục thất thần, bác sĩ nói tới lần thứ hai thì bọn họ mới giật mình tỉnh lại.
Vú Trương vốn khóc thương tâm, hiện tại lại lập tức vui vẻ, tươi cười hớn hở xoa xoa tay, chỉ còn kém đứng tại chỗ quay vài vòng, nói liên thanh: “Phật tổ phù hộ! Việc này nhất định là do phu nhân trên trời đang phù hộ tiểu thư mà. Như vậy rất tốt, tiểu thư có thai, trái tim của cô gia nhất định sẽ quay về bên tiểu thư. Trên đời này, có người đàn ông nào lại không muốn làm cha chứ. Nhất định cô gia sẽ quên hẳn con hồ ly tinh kia rồi!”
Tuyên Đại Vân vẫn đang nằm trên giường, không được kinh động, bà muốn đem tin tức này nói cho Niên Lượng Phú, nhưng lại không biết hắn đang ở nơi nào.
Tuyên Hoài Phong lại không lạc quan được như vú Trương, y nói với bà: “Anh rể vừa rời khỏi nhà rồi. Muốn tìm hắn về cũng không phải không có cách. Đám người hầu này luôn biết hành tung của chủ nhân, bọn họ chỉ gạt chị em chúng tôi và vú thôi!”
Y xoay người nhìn một vòng, chỉ vào người được Niên Lượng Phú trọng dụng nhất: “Niên Quý, làm phiền ông tới đó một chuyến, đi tới chỗ người phụ nữ kia đang ở, nói với anh rể là chị tôi có thai. Ông nói là mời hắn quay về thăm chị ấy.”
Niên Quý cười nói: “Hoài Phong thiếu gia, cậu nói đùa rồi. Tôi làm sao biết được chỗ ở của người phụ nữ kia cơ chứ?”
Tuyên Hoài Phong thản nhiên nói: “Không cần chống chế, các người đều nhận tiền công của anh rể tôi, đương nhiên đều giúp đỡ hắn. Tuy tôi dốt nát, nhưng không phải không hiểu đạo lí này.”
Nói tiếp: “Hiện tại tôi không hỏi địa chỉ ở đâu để tới đó tranh cãi, chỉ là muốn ông tới đó thông báo một chút tin tức, dù sao đây cũng là tin tốt của anh rể, không cần phải lo hắn chửi mắng. Nếu ngại đi một chuyến vất vả thì ông qua bên kia đánh một cuộc điện thoại.”
Niên Quý nhìn ánh mắt của y, mặc dù không sắc bén nhưng rất có thần, dường như rất chắc chắn, bản thân cũng không thể tiếp tục chống chế, cười nói: “Cậu đừng trách chúng tôi, lão gia đã dặn không ai được phép nói cho phu nhân. Chúng tôi chỉ là đám người hầu nhỏ bé, chỉ có thể nghe theo lệnh của lão gia. Tôi lập tức đi gọi điện thoại.”
Nói xong, hắn thật sự đi ngay lập tức.
Tuyên Hoài Phong sợ bên ngoài nhiều người sẽ ảnh hưởng đến chị mình, y giải tán bọn họ, đứng ngoài cửa phòng chờ cùng vú Trương.
Chỉ chốc lát sau, Niên Quý đã trở về.
Vú Trương lập tức hỏi: “Thế nào? Đã thông báo chưa?”
Niên Quý gật đầu: “Đã thông báo.”
Vú Trương vui vẻ hỏi: “Khi nào thì cô gia trở về?”
Niên Quý tỏ vẻ khó xử nhìn Tuyên Hoài Phong, máy môi, nói không nên câu.
Tuyên Hoài Phong nhìn vẻ mặt của hắn liền biết sự tình không thuận lợi, cũng không nề hà: “Đừng lo, cứ nói thẳng đi. Hắn nói như thế nào thì ông cứ nói y như vậy.”
Lúc này Niên Quý mới có can đảm nói lại cho bọn họ biết: “Lão gia đón điện thoại, nghe nói phu nhân có thai liền sửng sốt một lúc. Sau đó tôi lại nghe loáng thoáng có giọng phụ nữ ở bên cạnh, không biết nói cái gì, sau đó thì lão gia nói, nói là…..”
Vú Trương vội la lên: “Ôi trời ạ, ông cứ nói thẳng ra, rốt cuộc hắn nói cái gì?”
Niên Quý mím mím môi: “Lão gia nói chuyện này là ý trời.”
Vú Trương gật đầu thành một đường thẳng: “Đúng vậy, đương nhiên là ý trời rồi!”
“Bà nghe tôi nói hết đã. Lão gia nói như vậy thật, nhưng còn nói thêm.” Niên Quý học theo ngữ khí của Niên Lượng Phú, nói một mạch: “Nếu đã là ý trời, vậy thì để ông trời quyết định. Kêu phu nhân dưỡng thai cho tốt. Nếu sinh con trai thì cô ta làm đại phu nhân, Tiểu Phượng Hỉ làm thiếp. Nếu sinh con gái, vậy thực xin lỗi, cô ta không sinh được con cho tôi, tôi sẽ lấy một vị phu nhân khác. Tiểu Phượng Hỉ vào cửa, cùng cô ta ăn chung bàn, hai người trở thành chị em tốt. Đây là biện pháp xử lí của tôi, nếu cô ta đồng ý thì tốt, không muốn thì đi.”
Nghe hết những lời này, vú Trương cơ hồ muốn ngất đi, “ôi trời” một tiếng, tay bám lên tường thở dốc, một lúc lâu mới run giọng: “Này…những lời này là ngàn vạn lần không được nói cho tiểu thư biết. Nếu để tiểu thư nghe thấy được, nhất định cô ấy sẽ tức chết mất thôi. Đáng thương, cô ấy còn đứa bé mà.” Chú ý tiểu thư trong phòng, bà không dám bật khóc.
Tuyên Hoài Phong đứng trong yên lặng, cúi đầu, hai bàn tay đặt trên đùi đều nắm chặt.
Y nói với Niên Quý: “Những lời anh rể tôi nói, ông không được hở ra với bất kỳ ai, lại càng không được lộ ra với chị tôi. Nếu để chị ấy nghe được mà xảy ra chuyện gì thì tôi tìm ông tính sổ.”
Quay đầu an ủi vú Trương: “Vú đừng khóc, trời không sập được đâu. Anh rể tôi quan tâm nhất chính là chức trưởng phòng của hắn, mười Tiểu Phượng Hỉ cũng không quan trọng bằng. Tôi và thủ trưởng Bạch Tuyết Lam của hắn là bạn bè rất thân thiết, mời anh ta ra mặt một chút, có lẽ mọi chuyện còn có thể thay đổi….”
Hai mắt đẫm lệ của vú Trương ánh lên một tia hy vọng, lập tức gật đầu, tha thiết nhìn Tuyên Hoài Phong: “Tiểu thiếu gia, toàn bộ chuyện này đều dựa vào cậu. Cậu cũng đừng dùng những lời đó để dỗ dành một bà lão như tôi.”
Tuyên Hoài Phong nói nghiêm túc: “Người nằm trong phòng kia là chị của tôi, vì sao tôi phải dỗ dành vú?”
Y đi tới phòng khách, nhìn chiếc điện thoại bàn, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhấc tai nghe lên đặt bên tai, quay số, nói vào ống nói: “Làm ơn nối máy tới phòng của tổng trưởng cục hải quan, là nơi ở của tổng trưởng Bạch Tuyết Lam.”
Điện thoại nối tới dinh thự Bạch gia, có người cầm lấy điền thoại, nói: “Đây là dinh thự Bạch gia.”
Là một người hầu trong nhà.
Trước tiên, Tuyên Hoài Phong báo tên của mình, nói muốn tìm Bạch Tuyết Lam.
Hình như người hầu kia chưa từng nghe qua tên của Tuyên Hoài Phong, hắn trả lời điện thoại thật lịch sự: “Tuyên tiên sinh, thật có lỗi, Bạch tổng trưởng đã ra ngoài rồi.”
Tuyên Hoài Phong trả lời: “Anh có biết anh ta đi tới đâu không?”
Người hầu kia cũng thoải mái nói cho y biết: “Tổng trưởng ăn xong cơm chiều sẽ tới Thiên Âm Viên, hôm nay có vở diễn của Bạch Vân Phi.”
Tuyên Hoài Phong cúp điện thoại, đi thay đổi một bộ quần áo, ra ngoài kêu một chiếc xe đi thẳng tới Thiên Âm Viên.
Y biết mình đoạn tuyệt với Bạch Tuyết Lam quyết liệt như vậy, hiện giờ đi cầu người ta, tất nhiên không thể tránh khỏi bị hắn châm chọc một phen.
Trước khi tới đó, y tự dặn mình vô số lần, nhìn thấy Bạch Tuyết Lam, mặc kệ hắn nói cái gì, vì chị gái, chỉ cần cố gắng nhẫn nại là được. Còn về chuyện nhận lỗi, chỉ cần Bạch Tuyết Lam đồng ý ra tay ngăn cản anh rể làm xằng làm bậy, vậy cũng không sao.
Không ngờ, tới trước cửa Thiên Âm Viên, y mới biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hôm nay Bạch Tuyết Lam không bao trọn Thiên Âm Viên, vé vào cổng đều đã bán sạch, Tuyên Hoài Phong tới trước cửa đã thấy rất nhiều người không mua được vé đứng đầy cả cổng, dài cổ nghe diễn.
Y chen tới tận cùng cánh cửa, lấy hai đồng trong túi tiền mà chị mình cho, đưa cho tên gác cửa mới được vào bên trong.
Y biết Bạch Tuyết Lam là kẻ thích tiêu tiền, xem hí nhất định sẽ ngồi ở khu ghế lô, nên vừa vào trong cũng không đi tìm ở lầu một, lập tức tiến lên cầu thang. Vừa tới lầu hai, bỗng nhiên có một tiếng quát to vang lên: “Này! Đang làm gì thế hả?”
Hai sĩ quan cao lớn mặc đồng phục đứng ở cửa cầu thang lầu hai, đai lưng dắt một thanh kiếm, đằng đằng sát khí nhìn y.
Tuyên Hoài Phong nhìn đồng phục kia, đó không phải là cảnh phục, lại dắt gươm, nghĩ một chút, đại khái là đồng phục của binh lính ở cục hải quan. Tiếp tục nhìn một lúc lại phát hiện trên hành lang cũng có bốn năm người như vậy, nghiêm túc đứng canh giữ bên ngoài mấy hàng ghế lô.
Y cũng từng ở trong gia đình hiển hách, hiểu được những người này là hộ binh của tổng trưởng cục hải quan, quay sang nói với một hộ binh ở gần đó: “Làm phiền anh giúp tôi thông báo một tiếng. Tôi là bạn học cũ của Bạch Tuyết Lam, tên là Tuyên Hoài Phong, có chuyện quan trọng cần tìm hắn. Không kéo dài thời gian của hắn, nói mấy câu là được rồi.”
Gã hộ binh kia vừa nghe y nói là bạn của Bạch Tuyết Lam, vẻ mặt hòa hoãn không ít, quan sát Tuyên Hoài Phong một lượt mới nói: “Ngài chờ một chút, tôi giúp ngài thông báo một tiếng.”
Tuyên Hoài Phong nhìn hắn đi vào khu ghế lô kia, chỉ chốc lát sau đã ra tới đây, y hỏi: “Hắn nói như thế nào?”
Sắc mặt của gã hộ binh kia còn hung dữ hơn lúc trước, vung tay lên: “Đi đi đi! Bạn học cái mụ nội nhà mày, tổng trưởng nhà chúng tao nói không quen ai họ Tuyên cả. Mau cút đi!”
Tuyên Hoài Phong không thể tin là Bạch Tuyết Lam lại trả lời như vậy, lập tức sợ run.
Chính y đã quyết liệt yêu cầu Bạch Tuyết Lam làm như vậy, hiện tại lại mặt dày tới đây cầu cứu, trong lòng xấu hổ vô cùng. Nếu là bình thường, y đã sớm không nói một lời mà quay đầu bỏ đi.
Nhưng chuyện này lại liên quan tới chị của mình, y thật sự không thể rời đi như vậy. Đứng ở cầu thang một hồi, cố lấy dũng khí nhờ hộ binh một lần nữa: “Làm phiền anh đi vào đó một lần nữa, giúp tôi chuyển một câu cho hắn, nói rằng tôi muốn xin lỗi, lần này…….”
Gã hộ binh kia không chờ y nói xong, thô lỗ ngắt lời: “Lại chuyển lời cho mày? Con mẹ nó, mày tưởng tao là đồ chơi cho mày hả? Nếu không đi thì tao cho một nhát kiếm, coi mày như mấy tên tới ám sát tổng trưởng, nghe chưa!”
Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ, nếu Bạch Tuyết Lam đã truyền lời là không biết mình, vậy gọi điện thoại tới dinh thự cũng vô dụng. Hiện tại là cơ hội có thể gặp được người thật, nhất định phải gọi được hắn ra gặp mặt một lần mới được.
Bất cứ giá nào, y đứng ở hành lang kia la lớn: “Bạch Tuyết Lam! Bạch Tuyết Lam! Anh ra đây đi! Tôi chỉ muốn nói cùng anh mấy câu thôi!”
Đến lúc này, ngay cả mấy hộ binh đứng trước hàng ghế lô cũng bị kinh động, tay đặt lên chuôi kiếm mà nhìn về phía này.
Gã hộ binh nhìn thấy Tuyên Hoài Phong nháo loạn như vậy liền tức giận vô cùng, hung tợn nói: “Mày nhất định muốn chết hả? Nghĩ rằng ông đây không dám chém mày có phải không?”
Có điều, trong rạp hát này cũng có nhiều quan viên đang nghe hí, hắn cũng không dám thực sự vung kiếm, đi lên từng bước, túm lấy cổ áo Tuyên Hoài Phong, lôi kéo y trên hành lang lầu hai, đấm thẳng một cái vào bụng y.
Từ nhỏ tới giờ, Tuyên Hoài Phong chưa bao giờ bị ai đánh như vậy, trên lưng ầm ầm chạm vào vách tường, cả thân thể như muốn tê liệt, kêu một tiếng liền ngã lên mặt đất, đau tới cuộn người.
“Tao cho mày chết!”
Gã hộ binh kia còn chưa hết tức giận, chạy lên hai bước, vừa muốn đá y vài cái thì cánh cửa phòng bên kia bỗng nhiên mở ra.
Bạch Tuyết Lam bước ra, vẻ mặt không được thoải mái, hỏi: “Ngoài này tranh cãi cái gì? Không để cho người ta nghe diễn hay sao?”
Nhóm hộ binh thấy tổng trưởng đi ra, mỗi người đều làm tư thế đứng nghiêm, gã đang đánh người cũng nhanh chóng dừng lại, đứng nghiêm, báo cáo: “Thượng cấp, người này ở bên ngoài làm ồn, nói nhất định phải gặp ngài.” Chỉ về phía Tuyên Hoài Phong đang nằm trên mặt đất.
Bạch Tuyết Lam quét mắt nhìn Tuyên Hoài Phong đang nằm trên mặt đất, sau đó lên tiếng hỏi: “Ai đánh cậu ấy?”
Gã hộ binh nhìn sắc mặt hắn không bình thường, có chút sợ hãi, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói: “Là tôi đánh.”
“Nâng cậu ấy dậy.” Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Không thể tưởng tượng nổi, nếu truyền ra ngoài là người trong cục hải quan tùy tiện đánh dân chúng như vậy, các người muốn khiến tôi không ngóc đầu lên được phải không!”
Gã hộ binh nghe xong, nhanh chóng chạy tới nâng Tuyên Hoài Phong dậy.
Tuyên Hoài Phong đau tới nỗi mồ hôi lạnh đầy trán, vừa ngẩng đầu nhìn, không khỏi có chút thất thần.
Thì ra là Bạch Tuyết Lam xuất hiện, những người khác ở khu ghế lô cũng chạy ra, tò mò theo sát phía sau hắn giống như đang xem kịch vui. Ngọc Liễu Hoa lần trước cũng nghiễm nhiên có mặt nơi đó. Hôm nay cô không hóa trang lên sân khấu, ăn mặc cầu kỳ, hợp thời và vô cùng xinh đẹp, rất giống với các vị tiểu thư quyền quý.
Càng không thể tưởng tượng được, Lâm Kỳ Tuấn cũng có mặt trong đám người đó, tây trang phẳng phiu, dáng người cao ráo, phong nhã hào hoa, hắn cũng giống như Bạch Tuyết Lam, nổi bật trong đám người tầm thường phía sau. Dường như hắn có cuộc hẹn cùng Bạch Tuyết Lam ở Thiên Âm Viên này, cùng nhau ngồi trong hàng ghế lô mà nghe diễn.
Hắn đứng phía sau Bạch Tuyết Lam, vẻ mặt lo lắng nhìn Tuyên Hoài Phong. Thấy Tuyên Hoài Phong nhìn mình, hắn không khỏi lui về phía sau một chút, bộ dạng như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tuyên Hoài Phong vốn đã cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhìn thấy ánh mắt hắn như vậy, trái tim đau đớn đến tột đỉnh, y chỉ có thể cắn răng đứng ở nơi đó.
Thấy Bạch Tuyết Lam xoay người muốn trở vào trong, Tuyên Hoài Phong hô lên: “Chờ chút đã!”
Bạch Tuyết Lam dừng bước, xoay người lại: “Tuyên tiên sinh có gì muốn chỉ giáo?” Ngoài mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Nếu hắn đã quay lại, những người khác cũng làm theo. Tất cả bọn họ đều chằm chằm quan sát Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong quẫn bách nhưng cũng không biết nên làm như thế nào, đành phải kiên trì nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh một chút. Có một chuyện quan trọng, tôi thật sự không còn cách nào khác, muốn thương lượng với anh.”
Ánh mắt sáng ngời Bạch Tuyết Lam quét qua y, thản nhiên nói: “Tuyên tiên sinh thật biết nói đùa. Tôi và cậu có chuyện gì cần phải thương lượng? Không phải đã nói trước rằng cậu là cậu, tôi là tôi hay sao?”
Hai người cách nhau một đoạn hành lang dài, ánh mắt hắn sắc bén khiến người ta cảm thấy lạnh run, xa như vậy, nhưng ánh mắt đó vẫn như một chiếc phi đao bắn về phía Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong bị hắn đối xử như vậy, không thể thốt lên một từ, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Kỳ Tuấn thật sự không đành lòng nhìn tiếp, bước ra làm người hòa giải, trưng bộ mặt tươi cười cùng Bạch Tuyết Lam: “Tuyết Lam, đều là bạn học cả, cần gì phải như vậy? Hoài Phong không biết cách giao tiếp cùng người khác, lời nói thường động chạm người ta, cậu cũng biết như thế mà, vì sao lần này lại không chịu tha thứ cho cậu ấy? Tôi thay cậu ấy nhận lỗi, được không?”
Bạch Tuyết Lam liếc nhìn Lâm Kỳ Tuấn một cái, khóe miệng gợi lên một chút, cười mà như không cười, suy nghĩ lúc lâu mới nói: “Được rồi, tôi nể mặt cậu một lần.”
Quay đầu lại, lãnh đạm nói với Tuyên Hoài Phong: “Tôi đang nghe diễn, không có thời gian cùng cậu thương lượng. Nếu thực sự quan trọng thì như vậy đi, sáu giờ tối mai tôi có nửa tiếng đồng hồ rảnh rỗi, cậu đến dinh thự Bạch gia. Đừng đến muộn, công chuyện của tôi rất nhiều, trễ hẹn thì không có thời gian mà tiếp cậu.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi về phía ghế lô.
Lâm Kỳ Tuấn đứng trên hành lang một hồi lâu, không ngừng quay đầu nhìn lại, bộ dạng như rất muốn chạy về phía Tuyên Hoài Phong.
Ngọc Liễu Hoa nhận ra hắn không theo kịp, từ ghế lô đi ra tìm hắn, cười nói: “Thì ra Lâm thiếu gia bị bỏ lại ở đây, ngài cần phải đi nhanh lên. Chần chừ một lúc nữa là bỏ qua vai diễn của Bạch Vân Phi đấy.”
Một bé trai xinh xắn, khuôn mặt thanh tú chạy ra làm nũng với hắn, hình như là một đồng linh (đào kép nhỏ tuổi) đang học việc.
“Lâm thiếu gia, rốt cuộc ngài có xem anh trai của tôi diễn hay không? Nếu anh ấy biết mình lên sân khấu mà ngài không có ở đó, nhất định anh ấy sẽ tức giận.” Cậu ta tuyệt đối không kiêng kị, ôm lấy cánh tay của Lâm Kỳ Tuấn, kéo hắn tới hàng ghế lô.
Tuyên Hoài Phong nhìn thấy cảnh này, trong đầu ong ong kêu loạn, cơ thể dường như sắp đổ xuống đất.
Y cũng không biết mình đã trở về  Niên trạch như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.