[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 11.2: Part 1




Bởi vì gần đây liên tục chịu đả kích, thân thể Tuyên Hoài Phong ngày càng gầy yếu, uống thuốc phiện sống pha nước để tự tử không thành, ngược lại còn bị Bạch Tuyết Lam chiếm đoạt.
Màn đêm buông xuống, thân thể bắt đầu nóng lên, y liên tục mê sảng.
Việc này khiến Bạch Tuyết Lam vô cùng lo lắng, may mắn là hắn vẫn giữ vị bác sĩ tây y đã chữa bệnh cho Tuyên Hoài Phong ở lại dinh thự.
Bạch Tuyết Lam lập tức mời bác sĩ tây y kia tới, tiêm cho Tuyên Hoài Phong hai mũi.
Bác sĩ tây y kia có chút khó hiểu: “Tuy rằng uống thuốc phiện sống pha nước, nhưng đã được tiêm một mũi, nước thuốc cũng uống ngay, nôn cũng nôn sạch sẽ, tại sao nửa đêm lại đột ngột sốt cao như thế này?”
Bạch Tuyết Lam chột dạ, đuổi đám người hầu ra khỏi phòng,  sau đó quay lại nói: “Còn một chỗ, chỉ sợ cũng cần phải nhờ ngài coi giùm một chút.”
Do dự một lúc, tiến lên xốc chăn để bác sĩ xem xét hạ thân của Tuyên Hoài Phong.
Bác sĩ tây y kia là đã người quen với việc ra vào các gia đình quyền quý, vừa nhìn đã hiểu ra vấn đề, sắc mặt có chút tối, chỉ nói: “Tổng trưởng làm như vậy với người mình yêu, đương nhiên là do ngài rất chân thành, có điều, chuyện trên giường thì phải nhẹ nhàng một chút.” Lấy ra một chiếc mắt kính gọng vàng, đeo lên, sau đó cẩn thận cúi đầu xem xét, còn vươn đầu ngón tay dò xét bên cạnh.
Dường như Tuyên Hoài Phong cảm nhận được đau đớn, nhẹ nhàng nức nở một tiếng.
“Có chút sưng tấy, phải giảm nhiệt, còn phải bôi thuốc.” Bác sĩ ngừng lại một lúc, thấp giọng nói: “Thoạt nhìn thì đây là lần đầu tiên của vị tiên sinh này, ngài cũng nên cho cậu ấy có thời gian để thích ứng.”
Bạch Tuyết Lam luôn luôn tự hào rằng da mặt mình thuộc loại dày như tường thành, vậy mà hiện tại, trên mặt không khỏi nóng lên, trầm giọng nói: “Ngài nói rất đúng. Mong ngài nhanh chóng trị liệu cho cậu ấy.”
Thuốc nhiễm trùng và một số loại thuốc mỡ thường được sử dụng nên luôn được chuẩn bị sẵn trong hòm thuốc, bác sĩ bắt đầu trị liệu cho Tuyên Hoài Phong.
Cứ như vậy, một đêm nhanh chóng trôi qua.
Bạch Tuyết Lam chờ bác sĩ đi rồi mới giúp Tuyên Hoài Phong mặc lại áo ngủ, ôm y ngồi trên giường, nằm nghiêng, cứ như vậy si ngốc ngắm nhìn.
Hắn bắt đầu thấy mình đã hành động sai lầm, nhưng cũng có phần cảm thấy mình không sai hoàn toàn.
Hắn không thể hình dung được cảm giác phức tạp trong lòng.
Bạch Tuyết Lam cứ túc trực như vậy mà không ngủ, cho tới khi thấy bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu hiện lên ánh sáng, phía đông, mặt trời dần dần nhô lên cao, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi. Đang định ôm Tuyên Hoài Phong ngủ một lúc lại bị người hầu đến quấy rầy, gõ cửa, đứng bên ngoài nói: “Tổng trưởng, có một người xưng là Niên phu nhân đến đây tìm em trai của cô ấy, nói là muốn gặp ngài. Ngài có muốn gặp hay không?”
Bạch Tuyết Lam không ngờ Tuyên Đại Vân lại nhanh chóng đến đây như vậy, hắn đột nhiên từ trên giường bật dậy, đầu óc có chút choáng váng.
Đương nhiên, Tuyên Đại Vân đến đây là tìm Tuyên Hoài Phong, nhưng tình trạng của Tuyên Hoài Phong lại như vậy, làm sao có thể để cho chị của y thấy được? Cứ như vậy, sau này hắn sẽ khó lòng đạt được mục đích.
Người hầu đứng ngoài cửa đợi một lúc, thấy trong phòng không động tĩnh, thử thăm dò một lần: “Vậy tôi tới đại sảnh kêu Niên phu nhân trở về?”
Bạch Tuyết Lam biết, nếu thực sự làm như vậy thì Tuyên Đại Vân chắc chắn sẽ nháo loạn, ngẫm nghĩ một lúc, nói vọng ra ngoài: “Mời cô ấy ngồi ở chính sảnh chờ một chút, tôi thay quần áo xong sẽ tới gặp.”
Bạch Tuyết Lam xuống giường, kêu một người phục vụ đã lớn tuổi đến chăm sóc cho Tuyên Hoài Phong,  sau đó sai vài tên hộ binh đứng bên ngoài bảo vệ phòng ngủ. Bố trí xong xuôi, lúc này hắn mới đi thay một bộ áo dài đơn giản màu xanh da trời, tới phòng khách gặp Tuyên Đại Vân.
Cơ thể Tuyên Đại Vân vẫn chưa phát tướng, cô mặc một chiếc sườn xám xanh đậm, ngồi ngay ngắn trong phòng khách, trước mặt là một chiếc bàn trà nhỏ, phía trên có một tách trà thượng hạng đang nhẹ nhàng tỏa khói, nhưng cô không hề nhấp một ngụm, chỉ chăm chú chờ Bạch Tuyết Lam xuất hiện.
“Thật có lỗi, thật có lỗi. Niên phu nhân, đã để phu nhân đợi lâu rồi.” Bạch Tuyết Lam bước thẳng vào phòng khách, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng mê người, chắp hai tay hướng về phía Tuyên Đại Vân, áy náy nói: “Phu nhân đang có thai, sao lại tự mình đến chỗ của tôi chứ? Có chuyện gì thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi, không phải như vậy là được rồi sao?”
Tuyên Đại Vân thấy Bạch Tuyết Lam đi ra, rụt rè đứng lên, thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc: “Bạch tổng trưởng, hôm nay tôi tới đây là để nhận lỗi với ngài.”
Bạch Tuyết Lam ngạc nhiên: “Phu nhân nói như vậy là có ý gì?”
Tuyên Đại Vân vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Bạch Tuyết Lam, chẳng hề kiêng kỵ mà thốt lên: “Hôm qua, em trai tôi vi phạm quy củ trong dinh thự của ngài, việc này tôi đã biết. Nó phạm sai lầm trong nhà của ngài, chịu một chút giáo huấn cũng là điều nên làm. Nhưng nó tới đây là ý của tôi, nếu phải chịu tội thì để người làm chị như tôi nhận lấy. Mong ngài thả nó ra, còn về phần tôi, hoặc là tới nhà giam của cục hải quan, hoặc đưa tới cục cảnh sát, mọi chuyện đều do ngài xử trí.”
Bạch Tuyết Lam tỏ vẻ kinh ngạc, sau một lúc lại tỏ ra đã hiểu được vấn đề, vỗ đùi một cái thật mạnh: “Tôi hiểu rồi, nhất định là do tối hôm qua đùa một chút, thuận miệng nói giỡn một chút thôi. Sao vậy? Tên kia tưởng thật?”
Hắn liên tục lắc đầu, cười khổ, chắp tay tạ lỗi với Tuyên Đại Vân: “Hổ thẹn, hổ thẹn, tôi và Hoài Phong là bạn cũ, vui đùa không có chừng mực, chọc ghẹo một câu lại khiến phu nhân hoảng sợ như vậy.”
Tuyên Đại Vân vẫn không thay đổi: “Bạch tổng trưởng, ngài không cần phải nói những lời khách khí như vậy. Tôi và Hoài Phong đều đã trải qua rất nhiều rủi ro, sao lại không hiểu mấy điều này? Con người ta khi đã mất đi chỗ dựa, bị kẻ khác khinh thường là chuyện bình thường, nhưng dù sao Hoài Phong cũng là người tự do, có ăn có học đàng hoàng, ngài vô duyên vô cớ giam nó lại như vậy, cho dù tôi không biết lượng sức mình thì cũng muốn tới đây nói một chút đạo lý.”
Tuy Tuyên Đại Vân là phụ nữ, nhưng lời nói trong lúc tức giận vẫn có phần thận trọng, từng câu từng chữ cũng vô cùng sắc bén.
Bạch Tuyết Lam không quan tâm cô nói cái gì, chỉ mỉm cười: “Niên phu nhân, phu nhân nói những lời đó, quả thực khiến tôi vô cùng xấu hổ. Tôi đã nói rồi, câu nói đùa hôm qua là lỡ lời thôi. Thật ra, dù tôi là tổng trưởng cục hải quan thì cũng bị pháp luật trói buộc, làm sao có thể muốn giam người nào thì giam người đó được?”
Tuyên Đại Vân nói: “Nếu những lời ngài nói là sự thực, vậy thì tôi vô cùng cảm kích. Nếu nó đã không phải phạm nhân bị giam giữ, vậy mong ngài gọi nó ra đây, tôi muốn đưa nó về nhà ngay lập tức.”
“Cậu ấy không có ở đây.”
Tuyên Đại Vân ngạc nhiên: “Sao lại không có ở đây?”
Bạch Tuyết Lam nhún vai: “Chẳng lẽ tôi thật sự dám giam giữ cậu ấy hay sao? Tối hôm qua nói chuyện được một lúc thì cậu ấy nói có việc phải đi gấp. Quả thật là tôi có mời cậu ấy ở lại, nhưng cậu ấy không chịu, nói là muốn tới nhà Kỳ Tuấn một chuyến.”
Tuyên Đại Vân tiếp tục kinh ngạc: “Trễ như vậy, nó tới Lâm gia làm cái gì?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu ấy không nói, mà tôi cũng chẳng hỏi. Tính tình của em trai phu nhân, đương nhiên phu nhân là người hiểu rõ hơn ai hết. Từ trước tới nay, cậu ấy có bao giờ thích người ta hỏi tới chuyện riêng tư của mình đâu.”
Bạch Tuyết Lam thấy Tuyên Đại Vân nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, hắn nhún vai tỏ vẻ thành khẩn: “Xem ra phu nhân không tin, vậy thì mời phu nhân kiểm tra dinh thự của tôi một vòng xem sao.”
Tuyên Đại Vân nói: “Việc này thì tôi không dám, cũng chẳng phải tôi không tin ngài, nhưng việc này thật sự không giống tính tình của Hoài Phong. Nói thế nào đi chăng nữa, cho dù nó có tới Lâm gia, nói chuyện xong xuôi thì cũng nên về nhà, sao lại qua đêm ở bên ngoài, tới một cuộc điện thoại cũng không chịu gọi về?”
Gần đây, Lâm Kỳ Tuấn thường xuyên tới Niên trạch, Tuyên Đại Vân biết chuyện này, cô cũng cảm thấy hai người con trai quá thân mật như vậy thì đúng là có vấn đề.
Bạch Tuyết Lam nói tối qua Tuyên Hoài Phong đi tìm Lâm Kỳ Tuấn, cô lại cảm thấy có thể tin tưởng được vài phần. Thái độ đối với Bạch Tuyết Lam cũng dần hòa hoãn, áy náy nhìn hắn, nói từ tốn: “Nếu đã như vậy, tôi không dám tiếp tục làm phiền. Bỗng nhiên tới nhà đòi người như thế này cũng thật thất lễ, nhưng tôi chỉ còn duy nhất đứa em trai này thôi, vì quan tâm quá nên có phần nóng vội, không phải cố ý mạo phạm.” Tiếp đó liền lịch sự cáo từ.
Có điều, Bạch Tuyết Lam lại không muốn cô rời đi nhanh như vậy, quan tâm hỏi: “Niên phu nhân muốn tới biệt thự Lâm gia tìm Hoài Phong hay sao?”
“Tôi đã nói rồi, thân thể của phu nhân lúc này không tiện đi lại nhiều.” Bạch Tuyết Lam tươi cười, gợi ý cho cô: “Thời buổi ngày nay, gia đình nào chẳng có điện thoại, đã có phương tiện hữu dụng như vậy, tại sao lại không sử dụng? Tôi có số điện thoại của biệt thự Lâm gia, để tôi thay phu nhân gọi một cuộc. Nếu Hoài Phong thực sự ở đó, vậy thì phu nhân có thể an tâm rồi.”
Thấy hắn quan tâm săn sóc tận tình như vậy, Tuyên Đại Vân không khỏi cảm kích: “Vậy đành phải phiền ngài.”
Bạch Tuyết Lam đưa cô tới bên điện thoại, quay số, đặt ống nghe lên tay cô.
Tuyên Đại Vân vừa nhấc lên tai, quả nhiên tín hiệu đã thông suốt.
Đầu dây bên kia có người đón điện thoại, giọng điệu giống như người hầu trong biệt thự: “Biệt thự Lâm gia xin nghe, xin hỏi ngài tìm ai?”
Tuyên Đại Vân nói: “Tôi tìm Lâm Kỳ Tuấn tiên sinh.”
Gã người hầu nói: “Xin hỏi cô là ai, tìm cậu ấy có chuyện gì để tôi còn biết đường thông báo.”
“Tôi là Niên phu nhân.” Tuyên Đại Vân dừng một chút, nhớ tới việc chưa chắc Lâm Kỳ Tuấn đã có ấn tượng với cách xưng hô này, cô lại bồi thêm một câu: “Tôi là chị gái của Tuyên Hoài Phong, Tuyên Đại Vân.”
Gã người hầu nghe thấy Tuyên Đại Vân xưng là Niên phu nhân, vốn không có phản ứng gì, sau đó lại nghe đến tên của Tuyên Hoài Phong, im lặng giây lát, sau đó trả lời: “Xin phu nhân chờ một chút, tôi lập tức đi thông báo.”
Tuyên Đại Vân tiếp tục cầm ống nghe, chờ đợi.
Lúc lâu sau, đầu dây bên kia có người cầm điện thoại, hỏi: “Xin hỏi, là ai đang tìm Kỳ Tuấn?”
Đó là giọng nói của một người phụ nữ đã có tuổi.
Tuyên Đại Vân không khỏi sửng sốt, nói qua ống nghe: “Tôi là Tuyên Đại  Vân, chị gái của bạn học của Lâm Kỳ Tuấn. Xin hỏi ai đang cầm máy vậy?”
Người phụ nữ kia trả lời qua điện thoại: “Tôi là mẹ của Kỳ Tuấn.”
“Thì ra là bác gái…..”
“Tuyên tiểu thư….” Tuy người phụ nữ kia đã có tuổi nhưng thái độ lại có chút ác liệt, không đợi Tuyên Đại Vân nói tiếp, bà đã dùng ngữ khí lịch sự nhưng không kém phần lạnh lùng mà ngắt lời: “Tôi nhiều tuổi rồi, thật sự không có đủ kiên nhẫn để nghe điện thoại kiểu này, cố gắng lắm cũng chỉ có thể trò chuyện được vài ba câu. Tôi và tiểu thư không quen biết nhiều lắm, có lời này không biết có nên nói với cô hay không.”
Những lời này thực sự không hề nể mặt.
Bậc trưởng bối trong các gia đình lớn thường không nói chuyện với người ta bằng giọng điệu đó.
Cảm giác kỳ quái trong lòng Tuyên Đại Vân càng sâu sắc: “Bác cứ nói.”
Mẹ của Lâm Kỳ Tuấn nói: “Thẳng thắn mà nói, tôi không tán thành việc Kỳ Tuấn và em trai tiểu thư qua lại với nhau.”
Tuyên Đại Vân vừa nghe được những lời này, sắc mặt cô bắt đầu khó coi, giọng điệu nghiêm túc từ bên kia đầu dây lại tiếp tục truyền tới: “Tuy rằng tôi vẫn chưa thẳng thắn nói những lời này, nhưng cậu em trai Hoài Phong của tiểu thư nhất định đã hiểu rõ. Dạo này cậu ấy thường xuyên gọi điện thoại tới đây, vừa nhấc máy đã nói muốn gặp Kỳ Tuấn, phiền phức đến nỗi khiến Kỳ Tuấn chẳng còn tâm trạng nào mà làm việc trong hiệu buôn tây, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tôi thực sự không thể hiểu được. Kỳ Tuấn của chúng tôi là thanh niên tốt, cũng chẳng biết bị loại người nào dụ dỗ, bỗng nhiên lại xuất hiện vài thói quen xấu. Người trẻ tuổi mà tiền đồ trì hoãn như vậy, tôi thực sự không tán thành.”
Dừng một chút, nói tiếp: “Nghe nói lệnh tôn (cha cô, cha cậu, cha ngài …..) mới qua đời không lâu, tiểu thư là chị em cùng cha cùng mẹ của cậu ấy, vậy phiền tiểu thư nhắn lại với cậu ấy một câu. Tôi cũng chẳng phải loại người không biết đạo lý, nhưng người nào đã làm mẹ, nhất định sẽ vì tương lai của con cái mình mà quan tâm tới chuyện kết giao bạn bè của nó. Tiểu thư thấy tôi nói như vậy có đúng không?”
Tuyên Đại Vân vừa nghe tới đó, sắc mặt trắng bệch vì giận giữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.