[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 11.3: Part 2




Mẹ của Lâm Kỳ Tuấn nói: “Thẳng thắn mà nói, tôi không tán thành việc Kỳ Tuấn và em trai tiểu thư qua lại với nhau.”
Tuyên Đại Vân vừa nghe được những lời này, sắc mặt cô bắt đầu khó coi, giọng điệu nghiêm túc từ bên kia đầu dây lại tiếp tục truyền tới: “Tuy rằng tôi vẫn chưa thẳng thắn nói những lời này, nhưng cậu em trai Hoài Phong của tiểu thư nhất định đã hiểu rõ. Dạo này cậu ấy thường xuyên gọi điện thoại tới đây, vừa nhấc máy đã nói muốn gặp Kỳ Tuấn, phiền phức đến nỗi khiến Kỳ Tuấn chẳng còn tâm trạng nào mà làm việc trong hiệu buôn tây, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tôi thực sự không thể hiểu được. Kỳ Tuấn của chúng tôi là thanh niên tốt, cũng chẳng biết bị loại người nào dụ dỗ, bỗng nhiên lại xuất hiện vài thói quen xấu. Người trẻ tuổi mà tiền đồ trì hoãn như vậy, tôi thực sự không tán thành.”
Dừng một chút, nói tiếp: “Nghe nói lệnh tôn (cha cô, cha cậu, cha ngài …..) mới qua đời không lâu, tiểu thư là chị em cùng cha cùng mẹ của cậu ấy, vậy phiền tiểu thư nhắn lại với cậu ấy một câu. Tôi cũng chẳng phải loại người không biết đạo lý, nhưng người nào đã làm mẹ, nhất định sẽ vì tương lai của con cái mình mà quan tâm tới chuyện kết giao bạn bè của nó. Tiểu thư thấy tôi nói như vậy có đúng không?”
Tuyên Đại Vân vừa nghe tới đó, sắc mặt trắng bệch vì giận giữ.
Cúp điện thoại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, một tay nâng trán, nước mắt không ngừng lăn qua lăn lại trên khóe mi, cố nén không rơi xuống.
Bạch Tuyết Lam tôn trọng việc riêng tư của cô, quay xong điện thoại liền tự động tránh sang một bên để đọc sách, thấy cô đã gọi điện thoại xong, hắn cầm một quyển sách, thong thả bước tới: “Sao vậy? Hoài Phong không ở Lâm gia?”
Tuyên Đại Vân cười buồn bã: “Cho dù nó có ở trong hội quán đầy rận cũng tốt hơn là đến Lâm gia. Xã hội ngày nay, một người đã sa cơ lỡ vận, cho dù tới nơi nào cũng sẽ bị người ta khinh thường. Thì ra không có tiền tài, địa vị, ngay cả việc điện thoại tới nhà người ta cũng không có quyền.”
Cô đem những lời của mẹ Kỳ Tuấn nói lại một lần, sắc mặt càng thêm đau khổ.
Tuyên Đại Vân tức giận nói xong những lời đó, hít sâu một hơi: “Nếu tối qua Hoài Phong đến Lâm gia, chắc chắn nó sẽ chịu nhục nhã hơn như thế này. Dựa vào tính tình của nó, không biết nó sẽ chạy tới nơi nào nữa.”
Bạch Tuyết Lam tỏ vẻ đồng cảm: “Phu nhân nói như vậy khiến tôi cũng lo lắng. Theo tính cách của Hoài Phong, chắc chắn cậu ấy sẽ không chịu nổi việc bị người ta khinh thường. Hiện giờ, mấy người trẻ tuổi mà bị người ta khinh thường, chửi mắng hay bỏ nhà đi bụi [ =))], chắc cậu ấy không học theo cái thói quen này đâu nhỉ.”
Tuyên Đại Vân nghe hắn nói như vậy, cô nhất thời nghĩ tới những lời Niên Lượng Phú đã nói với em mình. Tuyên Hoài Phong đã ba lần bốn lượt đòi dọn ra ngoài, chắc không phải vì bị Lâm gia sỉ nhục cộng với việc chán ghét ông anh rể kia nên không chịu quay về niên Trạch đó chứ?
Cô càng nghĩ càng thấy khả năng này có thể xảy ra, mỗi lúc một lo lắng: “Vậy phải làm sao đây? Nó là kiểu người thà đâm đầu vô tường chứ không chịu quay lại, tốt hơn hết đừng có xảy ra chuyện gì.”
Bạch Tuyết Lam bình tĩnh nói: “Niên phu nhân, phu nhân cũng không nên nói như vậy, chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc Hoài Phong đã xảy ra chuyện gì. Có điều, theo tình hình hiện tại, khả năng cậu ấy ở biệt thự Lâm gia là không thể xảy ra, chắc là đang tạm thời qua đêm ở đâu đó. Nếu muốn tìm người, tôi tuyệt đối có thể giúp đỡ, để tôi gọi trước một cuộc điện thoại, phát tán tin tức.”
Làm trò trước mặt Tuyên Đại Vân, hắn đánh một cuộc điện thoại tới cục hải quan, kêu toàn bộ nhân viên từ cấp cao đến cấp thấp đều phải lưu ý tìm một người tên Tuyên Hoài Phong, sau đó lại gọi điện tới cục cảnh sát, nói bọn họ cũng phải chú ý.
Như vậy vẫn còn chưa đủ đô. (Đủ sao được =)))
Bạch Tuyết Lam còn sai người hầu đem dạnh bạ đến, gọi điện tới tất cả các công ty quản lý xe cộ trong thủ đô, dùng thân phận tổng trưởng cục hải quan, nói là bạn của mình đột nhiên mất tích, mong bọn họ chặt chẽ lưu ý, nếu có tin tức thì lập tức báo tới dinh thự Bạch gia và Niên trạch.
Tuyên Đại Vân vốn nghi ngờ hắn đang giở trò, vậy mà mọi chuyện lại đột nhiên chuyển biến tới mức này. Bạch Tuyết Lam đã không giận dỗi, lại còn toàn tâm toàn ý giúp đỡ khiến cô không khỏi áy náy và biết ơn, liên tục cảm tạ: “Tổng trưởng quả nhiên là người vô cùng rộng lượng, vậy mà tôi lại quá bất lịch sự với ngài.”
Bạch Tuyết Lam “lại” an ủi cô: “Tôi và Hoài Phong là bạn bè, sao có thể không giúp đỡ được? Huống hồ, tối hôm qua vui đùa quá trớn như vậy cũng là lỗi của tôi.”
Tự mình tiễn Tuyên Đại Vân ra khỏi dinh thự, thấy cô lên xe, hắn cũng hiểu kế hoãn binh này chỉ có thể duy trì được nửa ngày đến một ngày. Nếu Tuyên Đại Vân lại nghi ngờ, đến dinh thự một lần nữa, vậy thì lần này không dễ đối phó.
Chính vì vậy, hắn phải lập tức ra tay với Tuyên Hoài Phong mới được.
Vừa thấy ô tô của Tuyên Đại Vân rời đi, Bạch Tuyết Lam xoay người vào dinh thự, đi tìm Tuyên Hoài Phong.
Tới phòng ngủ, Bạch Tuyết Lam đứng trước cửa, ngoắc tay với Trương Nhung, người phụ trách việc trông coi nơi này, sau đó lên tiếng hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”
Trương Nhung nói: “Cậu ấy đã tỉnh, nhưng tâm trạng có vẻ không tốt, đang nằm trên giường, đến bây giờ vẫn chưa nói một chữ nào cả.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tỉnh lại là tốt rồi.”
Kêu Trương Nhung đi ra ngoài, tự mình bước vào phòng, cũng không lập tức đi về phía giường, hắn tới bàn làm việc lấy hai tờ giấy trắng, tiếp đó lại lấy cây bút máy đắt tiền được sản xuất ở Mỹ ra khỏi túi áo.
Bước tới, đem giấy bút đặt trước mặt Tuyên Hoài Phong.
Gập đầu ngón tay, gõ vài cái lên giường khiến Tuyên Hoài Phong chú ý: “Ngồi dậy đi, giấy và bút đều ở đây, cậu tự viết vài chữ.”
Tuyên Hoài Phong quyết định sẽ phản kháng, nếu Bạch Tuyết Lam nói chuyện với mình, y nhất định sẽ không trả lời một tiếng. Nếu Bạch Tuyết Lam dám tiến lại gần hôn mình, y nhất định sẽ cắn rụng môi hắn luôn. Về phần đồ ăn, tất nhiên sẽ không ăn miếng nào.
Y thực sự không ngờ, Bạch Tuyết Lam vừa xuất hiện lại đem giấy bút đặt trước mặt mình.
Tuyên Hoài Phong nhịn không được, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Cậu không cần giả vờ, tôi biết thừa trong lòng cậu đang nghĩ cái quái gì rồi, không muốn sống nữa đúng không? Cậu chưa trở thành người của tôi đã tìm thuốc phiện sống hòa với nước để uống, hiện tại đã bị tôi chiếm đoạt rồi, chẳng lẽ lại không chạy đông chạy tây tìm cái chết? Dù sao thì thịt đã ăn được vào miệng, nếu cậu muốn chết thì cứ tự nhiên! Tôi không ngăn cản đâu, yên tâm!” Bạch Tuyết Lam xoa xoa khóe miệng, bộ dạng rất giống phường vô lại, bắt chéo chân ngồi bên giường: “Nhưng có một chuyện mà chúng ta cần phải nói rõ. Nếu cậu thật sự muốn chết, vậy thì đó là tự sát, tổng trưởng cục hải quan tôi đây cũng không muốn lấy cái mạng của cậu, tôi sẽ không đưa lưng ra mang gánh cái tội ấy đâu. Ở đây có hai tờ giấy, cậu viết di chúc đi.”
Bạch Tuyết Lam đẩy cây bút trên giường tới phía trước, lạnh lùng nói: “Tôi cũng không phải người hẹp hòi, chỉ lo giúp bản thân minh oan. Hiện tại, cậu cứ viết bức thư gửi cho người nhà, sau đó ra đi cũng cảm thấy an tâm, đúng không nào?”
Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại vô sỉ tới mức này.
“Nếu mình thực sự tự sát, tên cầm thú này nhất sẽ khiến gặp phiền toái.” Y tức giận nắm chặt năm ngón tay, nghe hắn nhắc đến chị mình, hai hàng mi nhanh chóng dựng thẳng, ánh mắt lộ vẻ đau khổ.
Bạch Tuyết Lam dùng lời nói đoán sắc mặt, hiện tại hắn biết mình đã dùng đúng chiêu rồi, nói tiếp: “Người khác thì cậu không thèm để ý tới, nhưng sáng sớm hôm nay chị cậu đã tới đây đòi người, chắc cậu cũng phải lưu lại cho người ta một cái lý do chứ nhỉ? Vết thương trên người cậu rõ ràng như vậy, đi lại khó coi, chắc chắn sẽ không giấu diếm được. Tôi nghĩ chị cậu là người khôn ngoan, có hiểu biết, hay là nói rõ cho cô ấy chuyện tối qua để cô ấy chăm sóc vết thương của cậu…..”
Tuyên Hoài Phong cảm thấy bản thân như bị người ta đâm một đao, y vùng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tuyết Lam: “Anh dám nói với chị tôi một chữ, cho dù làm quỷ tôi cũng không tha cho anh.”
Bạch Tuyết Lam ra vẻ giận dữ, đột nhiên đứng lên, bày ra bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng nói: “Tôi không tin có quỷ, mà cho dù cậu có hóa thành quỷ thì làm gì được tôi nào. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng, chuyện tối qua xảy ra giữa tôi và cậu là do hai bên cùng đồng ý. Hừ! Cho dù chị cậu không tin, chẳng lẽ cậu không tự hiểu bản thân mình là người như thế nào? Nếu cậu thật sự thuần khiết, vậy tại sao cứ thường xuyên liếc mắt đưa tình với Lâm Kỳ Tuấn? Được rồi, coi như hôm nay tôi nể mặt cậu, giúp cậu vượt qua bà chị ngang bướng này, như vậy cũng tốt, sau này dễ bề cho cậu cùng Kỳ Tuấn lui tới với nhau hơn.”
Làm bộ muốn ra ngoài gọi điện thoại.
Tuyên Hoài Phong nghĩ Bạch Tuyết Lam thật sự muốn vạch trần tất cả mọi chuyện, sau đó sẽ khống chế mình, y bất chấp những vết thương trên cơ thể, bổ nhào tới bên giường, liều mạng giữ chặt hắn, đau đến độ thở không ra hơi: “Anh đừng đi…anh…anh….Chị của tôi đang có thai, chẳng lẽ anh không có nhân tính sao?”
Bạch Tuyết Lam quay đầu lại, nhìn Tuyên Hoài Phong ôm chặt đùi mình, cười lạnh: “Đúng vậy, đây chính là một xác hai mạng người nha, tôi cũng đâu có muốn trở thành đao phủ giết người. Nhưng với tình thế hiện tại, nếu không cho tôi nói ra thì phải làm như thế nào mới đúng? Cô ấy sẽ nhanh chóng tới đây đòi người thôi.”
Tuyên Hoài Phong ngước mắt, oán hận nhìn hắn: “Anh có lắm thủ đoạn như vậy, tôi không tin anh không nghĩ ra cách nào để che dấu chuyện này.”
Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Cậu đang cầu xin tôi giúp đỡ đấy sao?”
Tuyên Hoài Phong tức giận quay mặt sang nơi khác.
Tuy thái độ có phần ngang ngược, nhưng trên thực tế…cũng xem như là đã chấp nhận.
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu định báo đáp tôi như thế nào đây?”
Tuyên Hoài Phong tức giận cắn răng: “Trên đời này, tôi chưa từng thấy ai vô sỉ như anh cả.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Vô sỉ thì vô sỉ, tôi giúp cậu chuyện này, vậy chiếc ghế trống bên cạnh tôi…mong cậu vui lòng nhận cho.”
Hiện tại, Tuyên Hoài Phong đã hoàn toàn hiểu rõ, thì ra cái mũ sĩ quan phụ tá vẫn luôn chờ y tự chui đầu vào.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh cho rằng làm như vậy thì tôi nhất định sẽ chịu sự áp chế của anh sao?”
Bạch Tuyết Lam cười mỉm: “Cậu có chịu nghe lời hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Kết quả xấu nhất là cả hai đều chịu thiệt thòi thôi, dù sao tôi cũng không có bà chị nào đang mang thai để chăm sóc. Về phần người nhà của tôi thì cậu cứ việc yên tâm, từ trước tới giờ, lúc nào họ cũng nhớ rõ tôi muốn cái gì, thích làm gì, cùng lắm thì mắng mỏ vài câu, huống chi hiện tại tôi còn là tổng trưởng cục hải quan, dù ít hay nhiều thì cũng phải chừa cho tôi vài phần sĩ diện. Chuyện phong lưu trăng gió bên ngoài cũng đâu đến mức phải dùng đến gia pháp mà trị tội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.