[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 15.1: Part 1




Bạch Tuyết Lam quả nhiên rất giữ lời, sáng sớm hôm sau liền phái một chiếc xe đưa Tuyên Hoài Phong trở về Niên trạch.
Tuyên Đại Vân vô cùng vui vẻ, tự mình ra ngoài cửa chờ đợi, vất vả lắm mới nghe được tiếng còi ô tô vang lên từ xa, cô vội vàng kéo vú Trương xuống khỏi cầu thang.
“Hoài Phong!”
Ô tô dừng lại, ngồi ở trên xe có bốn vệ binh cao lớn, trái phải bước xuống mỗi bên hai người, nghiêm người đứng thẳng, tinh thần hăng hái, trên lưng đeo súng ống.
Phía trước mũi xe có cắm lá cờ nhỏ biểu trưng cho tổng dinh thự của cục hải quan, chắc chắn là xe chuyên dùng cho tổng trưởng hải quan.
Tuyên Hoài Phong không chờ vệ binh tới mở cửa, tự mình mở cửa xe rồi bước xuống.
“Chị!” Y nhanh chóng bước tới đỡ Tuyên Đại Vân, nén giận nói: “Chị làm cái gì vậy? Sáng sớm đã đứng ở đầu gió như thế này rồi. Em có phải là khách phương xa lâu ngày mới tới đâu, chị cần gì phải giữ quy củ kiểu này cơ chứ?”
Tuyên Đại Vân nắm chặt tay y, kiểm tra trước sau một lúc lâu mới yên tâm cười nói: “Hoàn hảo, không gầy đi chút nào cả. Trận bệnh lần trước của em cũng không nhẹ, đã vậy lại không cho chị tới thăm. Gã thầy thuốc Tây y kia nói cái gì mà gây trở ngại cho việc tĩnh dưỡng của em, thật sự khiến chị khó chịu muốn chết. Em không biết đó thôi, em phát bệnh nằm ở nơi đó, chị thì ở đây lo lắng không thôi, cái cảm giác đó thật sự khiến tâm trạng chị hỗn loạn.”
“Em chỉ không muốn chị đi lại nhiều, cũng không muốn chị phải suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại trong bụng chị còn có em bé nha.”
“Sớm muộn gì cũng có lúc chị bệnh, khi đó cũng không cho em tới thăm xem, cho em biết cái cảm giác kia khó chịu như thế nào.”
“Đừng! Đừng! Aizzz, chị à, sao lại nói như thế chứ? Em không muốn chị sinh bệnh đâu.”
“Á à, em lên làm sĩ quan phụ tá, đến chuyện chị sinh bệnh hay không sinh bệnh cũng muốn quản lí hả? Cái tên tiểu quỷ này.”
Hai chị em vừa trò chuyện thân mật vừa nắm tay nhau bước vào Niên trạch.
Tuyên Hoài Phong vuốt cổ tay của Tuyên Đại Vân, cảm nhận được hơi lạnh trên đó, y nhịn không được mà thốt lên: “Chị không nên đứng ngoài cửa chờ như vậy, gió lớn lắm mà.”
“Chị sốt ruột, dù sao có ngồi cũng không yên.”
Vú Trương bước nhỏ theo sát phía sau, cười hì hì chen vào nói: “Tối qua tiểu thư nhận được điện thoại của Bạch tổng trưởng, biết thiếu gia về nên cả đêm vui đến nỗi không thể ngủ được. Tiểu thư còn nói với tôi là mới cách vài ngày mà cô ấy cảm giác như xa cách tới vài chục năm. Tiểu thư chưa bao giờ lo lắng tới mức ấy, so với việc năm đó tiểu thiếu gia xuất ngoại du học còn khó chịu hơn.”
“Chuyện này sao giống nhau được?” Tuyên Đại Vân vừa đi vừa nghiêng đầu nói với vú Trương: “Khi nó đi du học thì vẫn là học sinh, trong nhà có tiền, không khí vui vẻ lúc nào mà chẳng đeo theo nó, cũng làm gì có người nào dám ăn hiếp nó. Bây giờ lại ở trong nhà người ta, ăn ở đều là của người ta hết, luôn phải chú ý tới ánh mắt của cấp trên, nó lại bệnh nữa, vú nói tôi không quan tâm sao được? Nghe nói nơi đó còn là phủ đệ của Vương gia (?), tục ngữ còn có câu ‘bước vào hầu môn thâm tự hải’…..”
(Bước vào hầu môn thâm tự hải: ý nói bước vào nhà quyền quý rất khó nói trước được chuyện gì.)
Cô nói như vậy cũng không có ý gì khác, nhưng Tuyên Hoài Phong càng nghe càng cảm thấy không thoải mái, gượng cười ngắt lời: “Được rồi, chị à, cái gì mà vào cửa hầu môn thâm tự hải chứ? Em cũng đâu có…..”
Căn bản y muốn nói: “Cũng không muốn vào đó”, nhưng đột nhiên nghĩ tới những lời Bạch Tuyết Lam nói với mình, mấy câu phía sau cũng không thể thốt ra được nữa.
Tuyên Đại Vân biết em trai mình không muốn bị người khác so sánh với phụ nữ, cô cũng chỉ vô tình không lỡ lời, cười nói: “Được rồi, vất vả lắm mới thấy mặt mà em đã chọc vào tật xấu trong mấy câu nói của chị rồi. Chẳng phải chị nói như vậy là vì nghĩ cho em hay sao? Em không thích nghe câu ‘vào cửa hầu môn thâm tự hải’ vậy chắc câu ‘đau lòng cha mẹ’ chắc có thể nghe một chút chứ? Chị cả như mẹ, em bình an, không xảy ra chuyện gì thì chị cũng đâu phải đau lòng.”
Mấy ngày gần đây, Tuyên Đại Vân ở nhà cũng có chút vui vẻ, thân thể khỏe mạnh hơn trước một chút, tinh thần sảng khoái, vừa nói vừa kéo Tuyên Hoài Phong vào phòng khách. Hai người ngồi xuống, cô vẫn chưa ngừng nói: “Chị biết mà, Tuyên gia chúng ta vẫn có phúc cuối đời. Chỉ tiếc cho em đã phải chịu quá nhiều tủi khổ, cuối cùng cũng gặp được Bạch tổng trưởng, hắn thật sự là quý nhân của nhà chúng ta. Em nói xem, chuyện này đúng là duyên phận đấy nhé. Chị tin chắc đây là ý trời, đã là bạn học, lại cùng đi du học nước ngoài, nếu hắn không từng đi du học thì làm sao lại coi trọng năng lực của em sau khi từ nước ngoài trở về cơ chứ. Bao nhiêu thứ trùng hợp như vậy, sau đó cả hai lại cùng tới thủ đô, còn ở nhà chị mà gặp được nhau, sau đó hắn còn thiếu một vị trí sĩ quan phụ tá…..”
“Chị à, chị đang mệt mà, uống chút trà đi.”
“….Nếu mà viết trên báo, chắc người ta phải viết thành truyện truyền kỳ quá. Chị đâu có mệt mỏi, phải nói là vui vẻ mới đúng. Em cũng biết mà, mỗi khi quá vui là chị nói rất nhiều.”
(Vũ: ra là cô cũng biết đấy *bĩu môi*
Đại Vân: Hừ, đương nhiên là tôi biết rồi *hất cằm*)
“Tiểu thiếu gia, cậu cứ để tiểu thư nói tiếp đi. Cậu cũng biết tiểu thư thích nói nhiều mà.” Vú Trương bưng trà đặt xuống bàn, hai tay lau lau lên chiếc tạp dề, vui vẻ nói không ngừng: “Đừng nói tới tiểu thư, ngay cả bà già như tôi cũng cảm thấy phấn chấn mà. Vừa nhìn đại thiếu gia nhà chúng ta đã thấy tiền đồ trước mắt rộng mở, chiếc xe ngoài kia, còn có mấy người….vệ binh, phô trương hù chết người ta mất, người nào đi trên đường lại chẳng dùng ánh mắt hâm mộ mà dõi theo cơ chứ? Nếu không phải tiểu thiếu gia có bản lĩnh thì làm sao Bạch tổng trưởng lại coi trọng cậu như vậy được. Nếu để tôi nói, vậy đây chắc chắn là căn nguyên do phu nhân để lại. Phu nhân cũng là người thích đọc sách, tiểu thiếu gia cũng được học hành có căn bản, từ nhỏ đã hiếu học, đáng tiếc phu nhân….”
Tuyên Đại Vân biết nếu bà mà nhắc tới chuyện này thì sẽ nói không dứt, nhanh chóng ngắt lời: “Được rồi, được rồi, chúng tôi đang vui vẻ mà, vú đừng làm hai chị em tôi ôm nhau khóc chứ. Nhanh mang một chút đồ ăn tới cho Hoài Phong đi.”
Đối với vú Trương mà nói, chuyện quan trọng nhất trong thiên hạ chính là chăm lo việc ăn uống cho Tuyên Hoài Phong. Vừa nghe Tuyên Đại Vân nói như vậy, bà lập tức kích động chạy đi làm đồ ăn.
Tuyên Hoài Phong nâng tách trà lên, tranh thủ lúc nóng mà nhấp liền hai ngụm, vui vẻ giương lên khóe môi, vui vẻ mỉm cười.
Tâm trạng không khỏi có chút xúc động.
Trước kia y không biết nơi này lại tốt đẹp như thế, luôn nghĩ tới việc dọn ra ngoài, bây giờ trở về mới nhận ra nơi này so với dinh thự của Bạch Tuyết Lam còn tốt hơn nhiều, ít nhất cũng có chị mình và vú Trương, không cần phải đề phòng từng giây từng phút, đề phòng Bạch Tuyết Lam nhất thời hứng khởi, tùy ý làm bậy.
Tuyên Đại Vân đặt khủy tay lên bàn, chống má, vẻ mặt trìu mến ngắm nhìn đứa em trai duy nhất của mình.
Mới không gặp vài ngày mà y đã trổ mã ra nhiều, càng thêm đẹp trai. (=]])
Ngũ quan* xinh đẹp tựa như trong tranh vẽ, mũi thẳng như vậy, vừa nhìn qua đã biết y là một đại thiếu gia có ăn có học.
(Ngũ quan: tai, mắt, mũi, miệng, gương mặt)
Khuôn mặt đó, thần thái đó, hơi nhếch miệng cười cũng khiến người ta nhìn ngắm tới mức xuất thần, cho dù có ngắm bao lâu cũng cảm thấy không đủ.
Tuyên Hoài Phong thấy chị gái nhìn mình chằm chằm như vậy, y không khỏi bật cười: “Chị nhìn em làm gì? Trên mặt em có bụi sao?” Nhấc tay cọ cọ gương mặt.
Tuyên Đại Vân âm thầm thở dài: “Em nhé, càng ngày càng giống mẹ. Tư thái (tư thế, thần thái) uống trà vừa rồi khiến chị nhớ tới dáng vẻ của mẹ trên tấm ảnh mình còn giữ lại.”
“Sao chứ, dáng vẻ của chị cũng giống mẹ lắm mà.”
“Chị chỉ giống bề ngoài thôi, còn em…uhm…người ta nói như thế nào nhỉ….” Tuyên Đại Vân nhất thời quên mất từ ngữ so sánh của thời đại này, vuốt tóc suy nghĩ một hồi mới đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, phong cách! Phong cách của em rất giống mẹ.”
“Sao lại không thấy anh rể?” Tuyên Hoài Phong nhìn chung quanh.
Tuyên Đại Vân vừa nghe y hỏi vậy, đôi bàn tay xinh đẹp che miệng cười trộm, nói nhỏ: “Anh rể em gần đây xui xẻo lắm, buồn cười chết mất.”
Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên hỏi: “Anh rể xui xẻo thì chị vui cái gì?”
“Ai bảo hắn là đồ vô lương tâm, lộ cái mặt lấy oán trả ơn ấy ra làm gì?” Tuyên Đại Vân hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Nghe nói khi hắn làm việc, không biết đã phạm phải lỗi gì nên tạm thời bị cách chức, hiện tại đang bị treo quân hàm trưởng phòng, một chút việc cũng không có, trong người cũng chẳng có tiền. Chị thấy hắn cả ngày buồn bực nhăn nhíu mặt mày, quẩn quanh bên cạnh chị, nói lẩm bà lẩm bẩm mọi chuyện. Chị nha, cũng chẳng thèm để ý tới hắn làm gì. Người này ấy mà, không dạy dỗ hắn thì không được, ai bảo hắn đắc ý thì làm chuyện càn quấy? Chị biết hắn muốn cái gì, còn không phải muốn chị đi tìm em, sĩ quan phụ tá của tổng trưởng, để nói chuyện một chút, nhờ em cầu xin cho hắn chuyện kia hay sao. Chị càng muốn cho hắn chịu khổ một thời gian, cho hắn biết từ nay về sau đừng có khinh thường người khác.”
Tuyên Hoài Phong cười miễn cưỡng: “Chị, chị cần gì phải làm như vậy chứ?’
Trên gương mặt Tuyên Đại Vân xuất hiện vẻ lạnh lùng tương đồng với cha của bọn họ, tinh quái nói: “Cái chị muốn chính là nói ra những lời cay nghiệt để cho hắn biết thế nào là xấu hổ, hắn phải có mắt nhìn người, tại sao ngày đó không đối xử với em vợ tốt một chút? Hiện giờ gặp chuyện khó khắn lại muốn nhờ chị đi cầu tình hộ cho.”
Nghĩ đến việc gì đó, Tuyên Đại Vân bỗng nhiên cười rộ lên: “Em có biết chị trả lời hắn như thế nào không? Chị nói là “Anh thăng quan tiến chức rồi, mò lên được cái ghế trưởng phòng cũng không nhớ tới một chút công lao nào của Hoài Phong nhà tôi. Không phải anh nói anh dùng bản lĩnh của mình khiến cho Bạch Tổng trưởng trọng dụng anh sao? Vậy thì anh tự mình đi cầu xin Bạch tổng trưởng là được rồi, dù sao anh cũng là tâm phúc của người ta mà’.”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: “Chị, như vậy không tốt đâu. Dù sao hắn vẫn là chồng của chị, công tác có vấn đề, chị không an ủi thì thôi, còn khiến cho hắn thêm bực bội làm gì.”
“Được rồi, chỉ biết trách mắng chị của em thôi.” Tuyên Đại Vân liếc mắt trừng em trai một cái: “Bọn chi là vợ chồng đã vài năm nay, chị còn không hiểu tính tình của hắn hay sao? Hắn cũng biết chị chỉ độc miệng thôi chứ có suy nghĩ ác ý gì đâu. Dù sao cũng ăn chung một mâm cơm, đương nhiên chị sẽ không coi hắn như không khí mà đối xử đâu. Em xem,” Cô chỉ xuống phía dưới: “Trong bụng chị còn mang giọt máu của hắn mà.”
“Chị biết vậy là tốt rồi. Em chẳng quan tâm tới chuyện gì ngoài cuộc sống bình an của chị, mong chị vẫn luôn vui vẻ hạnh phúc.”
“A, nhờ phúc của em nên gần đây chị vui vẻ vô cùng. Anh rể em thấy chị mà cứ như trông thấy Quan âm bồ tát vậy, đi đường thì hắn khăng khăng dìu đỡ, uống trà thì hắn tranh người khác đi pha, còn tận tâm tận lực hơn cả vú Trương ấy chứ. Lần trước chị muốn uống bát súp, hắn còn muốn lấy thìa đút cho chị nữa cơ mà. Chị nói: “Niên Lượng Phú, làm đàn ông mà cứ suốt ngày ở nhà quấn lấy vợ như thế này, anh không cảm thấy phiền hả?” Thế mà hắn nói là: “Tuyên Đại Vân, em không phải vợ của anh, em là mẹ của con anh, anh rất vui vẻ khi hầu hạ mẹ của nó”.” Tuyên Đại Vân càng nói càng vui vẻ, nhẹ nhàng vỗ lên mặt bàn, tiếng cười réo rắt như chuông bạc: “Em nói xem, anh rể của em có buồn cười không hả?”
Tuyên Hoài Phong tưởng tượng đến cảnh Niên Lượng Phú quẩn quanh bên chị mình, bộ dạng không khác gì người ở, y cũng thể nhịn cười được.
Hai chị em tán gẫu vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ‘cộp cộp cộp’ tiến lại gần, cả hai đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Rất nhanh, Niên Lượng Phú mặc một bộ tây trang hấp tấp chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.