[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 15.2: Part 2




Tuyên Hoài Phong tưởng tượng đến cảnh Niên Lượng Phú quẩn quanh bên chị mình, bộ dạng không khác gì người ở, y cũng thể nhịn cười được.
Hai chị em tán gẫu vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ‘cộp cộp cộp’ tiến lại gần, cả hai đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Rất nhanh, Niên Lượng Phú mặc một bộ tây trang hấp tấp chạy tới.
Tuyên Đại Vân hỏi: “Anh chạy đi đâu đây? Từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu cả. Không phải tối qua đã nói là sáng nay Hoài Phong sẽ về hay sao?”
“Em thật là, đừng có vừa nhìn thấy anh đã hỏi tội như vậy chứ. Anh vì em mới chạy đôn chạy đáo khắp nơi đây.” Niên Lượng Phú cười đến đặc biệt sung sướng, lấy tấm vé vào cửa từ trong người ra, đưa cho Tuyên Đại Vân: “Không phải em rất hâm mộ Bạch Vân Phi hay sao? Hôm nay là ngày đầu tiên hắn diễn vở “Đại Ngọc táng hoa” ở Thiên Âm Viên, rất khó tìm được chỗ tốt, tấm vé kia đúng là trị giá ngàn vàng, không, phải nói là ngàn vàng cũng khó mua được ấy chứ. Lúc anh đi tới đó thì mấy cửa bán vé đều đóng kín hết rồi, mấy trăm người đứng ngoài cửa nói là không mua được vé. Sau đó anh vất vả lắm mới tìm được người quen, mãi mới tìm được một khu ghế lô đây.”
(Đại Ngọc táng hoa hay còn gọi là Đại ngọc chôn hoa. Đây là một đoạn trích trong vở Hồng Lâu Mộng)
“Trời ạ! “Đại Ngọc táng hoa” là vở diễn tủ của Bạch Vân Phi đấy nhé!” Tuyên Đại Vân vừa kích động vừa vui vẻ, nhìn kỹ tấm vé trên tay, ngẩng đầu cười hết cỡ với Niên Lượng Phú: “Tôi trách oan cho anh rồi, xin lỗi nha, như vậy chắc là được rồi nhỉ? Hoài Phong đến lâu rồi, nó vừa mới nhắc tới anh xong.”
Niên Lượng Phú quay đầu nhìn cậu em vợ.
Tuyên Hoài Phong đã sớm đứng lên nhường chỗ ngồi, khẽ mỉm cười: “Anh rể, đã lâu không gặp.”
Ngược lại với Tuyên Hoài Phong, Niên Lượng Phú lại nhiệt tình gấp bội.
“Ôi trời, Hoài Phong đó sao! Ngồi xuống đi! Đừng đứng như vậy.” Niên Lượng Phú vươn tay, thân thiết ấn Tuyên Hoài Phong ngồi trở lại ghế sô pha, bản thân thì mang chiếc ghế dựa tới đây, ngồi xuống bên cạnh vợ mình.
“Thật không phải, anh mới ra ngoài nên không tới đón em được. Anh nghĩ tối nay em mới đến, thời tiết mấy ngày hôm nay đột nhiên trở lạnh, em nên ngủ thêm một lát mới đúng, không nên tới sớm như thế này làm gì. Từ từ đã, để anh xem trong tách của em là trà gì đã nào? Nhất định là do vú Trương pha rồi, thật là, sao lại lấy mấy thứ tầm thường như vậy ra chiêu đãi khách? Để anh đi tìm bình trà xanh của anh.” Đứng lên, đang muốn đi tìm trà.
(Vũ *nổi da gà* đúng là cái loại mặt dày mà)
Tuyên Đại Vân nhanh chóng kéo lấy hắn, vừa vui vừa giận mà liếc mắt trừng hắn một cái, thấp giọng nói: “Ngồi xuống đi, vội vội vàng vàng như thế làm gì? Đúng là tự hành thân mà. Nếu anh sớm đối xử tốt với Hoài Phong nhà chúng tôi thì làm gì có ngày hôm nay.”
Niên Lượng Phú xấu hổ, đành phải gượng cười.
Cho dù Tuyên Hoài Phong không thích ông anh rể này tới mức nào thì y cũng không muốn làm khó hắn quá nhiều, đứng lên khuyên Niên Lượng Phú hai câu, sau đó thực hiền hòa mời hắn ngồi xuống nói chuyện gia đình.
(*tức* Hoài Phong ngươi hiền quá, mẹ ghẻ này không thích thế đâu)
“Đừng nhắc lại những chuyện trước kia nữa. Chị nói thế cũng không phải, kỳ thực trước kia anh rể đối xử với chúng ta không tồi. Khi đó em cũng không kiếm được tiền, ăn ở đều là dựa vào nơi này, đều là phung phí tiền của anh rể cả.”
“Đâu cần nói việc nhỏ nhặt đó làm gì, chúng ta đều là người một nhà cả.”
“Đúng đúng, đều là người một nhà.”
“Về chuyện công việc của anh rể…” Tuyên Hoài Phong dừng lại, gương mặt lộ vẻ không dám chắc chắn, cách một lúc lâu mới nói: “Chẳng phải em không muốn nói giúp anh rể, nhưng em không dám nắm chắc một chút nào cả. Em mới làm sĩ quan phụ tá thôi, hiện tại cũng chỉ đang đọc sách học tập, thực sự chưa bắt tay vào làm chuyện gì hết. Thứ nhất, em không hiểu vì sao anh rể bị tạm thời cách chức nên không dám nhiều chuyện. Thứ hai…Đây là nói giúp một vị trưởng phòng, em chỉ sợ lời nói của mình không có chút phân lượng nào thôi.”
Thấy gương mặt Niên Lượng Phú xám lại như tro, y lại bỏ thêm một câu: “Có điều, mặc kệ có tác dụng gì hay không, nhất định em sẽ cố gắng hết sức. Tận lực nhờ Bạch Tuyết….Bạch tổng trưởng để ý tới việc này, nể tình anh rể hết lòng làm việc cho chính phủ trong mấy năm nay.”
Niên Lượng Phú ở chức vụ cao tới nghiện luôn rồi, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên quan trường, kinh nghiệm ăn chơi đàng điếm, những chuyện trong nhà tổng trưởng, hắn hiểu biết còn nhiều hơn việc hiểu hết vợ của mình, vậy nên hắn cũng đoán được hai ba phần.
Vừa thấy thái độ của Tuyên Hoài Phong cũng hiểu đấy chẳng phải thái độ trả thù riêng, hơn nữa y còn muốn giúp mình, nhất thời hắn mừng rỡ như điên, liên tục nói: “Cảm ơn! Cảm ơn! Không cần quan tâm tới việc lời nói của cậu có phân lượng hay không, chỉ cần cậu ở trước mặt Bạch tổng trưởng nói một chút lời vàng ý ngọc, được như vậy thì tôi cũng có con đường sống. Làm ơn đi, trăm ngàn lần nhờ vả cậu đấy.”
Hai tay chắp lại vái vài cái vẫn chưa đủ, hắn đứng lên, hướng về phía Tuyên Hoài Phong mà cúi người vài lượt: “Mọi chuyện đã qua, tôi thành thật xin lỗi cậu. Tôi nhất định sẽ sửa lại tính xấu của mình.”
Tuyên Hoài Phong vội vàng đứng lên ngăn lại.
Niên Lượng Phú là người đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho tới cùng, xoay ngược lại phía Tuyên Đại Vân vái một cái, nừa đùa nửa thật nói: “Phu nhân, anh xin lỗi em. Em đại nhân đại lượng, sau này bớt dọa anh vài câu có được không?”
Tuyên Đại Vân cười rộ lên khanh khách: “Ồ! Anh cũng biết sai rồi, em còn dọa anh làm gì nữa?”
Bỗng nhiên, không khí trong đại sảnh trở nên thân thiết, hiền hòa tới lạ thường.
Vú Trương làm xong một bàn đồ ăn ngon lành, kêu mấy người hầu gái tới mời bọn họ. Ba người đều đi tới phòng ăn, vừa đi vừa nói cười vui vẻ, bữa ăn này đúng là tràn ngập hạnh phúc.
Tuyên Hoài Phong đã lâu không được thưởng thức tay nghề của vú Trương, ăn uống cực lực ngon lành, còn ăn thêm được một chén khiến bà vui vẻ tới mức liên tục niệm Phật: “Bạch tổng trưởng quả nhiên là quý nhân. Tiểu thiếu gia vừa gặp ngài ấy đã thay đổi từ đầu tới chân, mặt mày rạng rỡ, ăn uống cũng nhiều hơn một chút.”
Ăn cơm xong, Tuyên Đại Vân bắt bọn họ cùng mình chọn quần áo đi xem diễn.
Cô vốn thích chưng diện, quần áo rất nhiều, nhưng bụng đã bắt đầu lộ rõ nên không thể mặc sườn xám, âu phục lại càng thêm gò bó, cứ mang từng cái từng cái một mà so lên vai, Tuyên Hoài Phong và Niên Lượng Phú nhìn thôi cũng đã đủ chóng mặt.
Hai người đàn ông trong nhà cũng không bận việc gì khác, nhất là Tuyên Hoài Phong, đã lâu không nhìn thấy chị mình, y đặc biệt yêu thích việc khiến cho chị mình vui vẻ, luôn ở bên cạnh không ngừng nói cái này đẹp, cái kia tự nhiên.
Niên Lượng Phú thấy Tuyên Đại Vân còn định thử giày cao gót, hắn nhanh chóng chắp tay: “Bà trẻ của tôi ơi, em cũng không nhìn thân thể của mình xem, đi giày như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ anh muốn em đi giày vải kiểu nữ sinh mà bước ra ngoài hay sao? Trông quê mùa chết đi được.”
“Giày vải cũng đẹp chán, làm bằng tơ lụa mà còn chưa đủ đẹp sao? Xin em đấy, làm ơn hộ anh đi, chờ em sinh xong thì thích mặc gì cũng được.”
(Ồ_ố đổi tính hả Phú???? =]])
Hiếm khi vú Trương đứng trên cùng một trận tuyến với Niên Lượng Phú, cũng khẩn trương khuyên nhủ: “Tiểu thư, đây không phải chuyện có thể nói đùa đâu, lần này cô nhất định phải nghe lời cô gia.”
Tuyên Hoài Phong cũng nhập cuộc.
Cuối cùng, Tuyên Đại Vân đành phải chọn một đôi giày vải xinh đẹp.
Chọn xong quần áo cùng giày dép, sắc trời đã bắt đầu tối sầm.
“Hoài Phong, đi nào, cùng nhau đi xem diễn thôi.” Tuyên Đại Vân cũng không quan tâm Tuyên Hoài Phong nói gì, chỉ chăm chú lôi kéo tay y, hưng trí bừng bừng ra khỏi cửa.
Niên Lượng Phú cười tủm tỉm theo sát phía sau.
Tới trước cổng lớn của Niên trạch, chiếc xe đưa Tuyên Hoài Phong tới đã đứng chờ sẵn ở đó, bốn tên vệ binh cao lớn uy phong lẫm lẫm đứng nghiêm trang tựa như đóng cọc tại chỗ.
“Chậc Chậc, rất nghiêm trang. Hoài Phong, em xem, Bạch tổng trưởng người ta đối xử với em không tồi chút nào.”
Tuyên Hoài Phong vừa nghe thấy câu này liền tức giận nghẹn tới họng, hơi cau mày nói: “Em chẳng thích cái kiểu cách này chút nào, vừa ra khỏi cửa đã giống như đầu lĩnh của đám trộm cướp đi tuần phố rồi, đúng là khiến cho mọi thứ chung quanh biến thành gà bay chó sủa, loạn cả lên. Em đã nói không cần, cự tuyệt mấy lần mà hắn có chịu nghe đâu, cứ kiên quyết phái thêm mấy vệ binh đi theo.”
“Bạch tổng trưởng người ta sợ em gặp chuyện không may thôi, thói đời ngày nay loạn lắm, thêm mấy người bảo vệ thì có gì không tốt?” Đã có xe mang cờ của tổng trưởng cục hải quan, xe của Niên gia không cần phải đưa tới nữa. Ba người cùng lên xe, Tuyên Đại Vân còn thích thú nhìn hai vệ binh tiến lên phía trái và phía phải, thuần thục đóng cửa lại, thật giống như hộ pháp thiên vương đứng sừng sững ở bên ngoài.
“Em không thích như vậy, nhưng chị thích.” Tuyên Đại Vân nói với em trai: “Em nhìn xem, như vậy không giống với cảnh tượng khi cha vẫn còn sống hay sao? Vừa ra khỏi cửa đã có một đoàn đại binh đeo súng theo ở phía sau, ai nhìn vào mà không kính sợ? Hiện tại cũng chỉ thay đổi hình thức quân phục mà thôi.” Ánh mắt thổn thức khi nhớ lại chuyện xưa.
Tuyên Hoài Phong khó có thể nói câu nào, đành phải dịu dàng an ủi cô: “ Nếu chị thích, vậy sau này mỗi lần trở về thì em đều cho bọn họ theo sau là được rồi. Chờ lát nữa xem diễn xong, em kêu xe đưa chị tới chỗ nào đó thật náo nhiệt để đi dạo.”
Tới Thiên Âm Viên, quả nhiên cả rạp hát đã đầy ních người.
Niên Lượng Phú kiếm được vé của một khu ghế lô khá tốt, đối diện ngay với sân khấu, thấy rất rõ ràng, vậy là hắn lại nhận được một câu khen ngợi của Tuyên Đại Vân.
Trò chuyện được vài câu thì vở diễn bắt đầu.
Tuyên Đại Vân quả nhiên rất hâm mộ Bạch Vân Phi, ban đầu còn cùng bọn họ nói vài câu chuyện phiếm, khi Bạch Vân Phi lên sàn diễn, cô lập tức chăm chú lắng nghe.
Tuyên Hoài Phong vốn không có hứng thú xem hí, nhưng thấy chị mình say mê như vậy liền cố gắng ở bên cạnh nghe cùng. Bạch Vân Phi xướng rất khá, hóa trang cũng vô cùng xinh đẹp, dần dần, đến Tuyên Hoài Phong cũng không kiềm được mà khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ đùi hòa theo giọng hát của hắn.
Diễn xong một khúc, toàn trường vỗ tay ầm ầm.
Tuyên Đại Vân càng thêm kích động đứng thẳng dậy vỗ tay, bỗng nhiên “trời ạ” một tiếng, quay đầu lại nói với Niên Lượng Phú: “Em thật hồ đồ, đáng lẽ phải mang theo một lẵng hoa mới đúng, tại sao tới bây giờ mới nhớ ra chứ? Lần sau hắn mà diễn tiếp, anh nhớ nhắc em đấy.”
Ba người nghe diễn tới say mê, vừa trò chuyện, vừa khen vở diễn vừa rồi quá tuyệt vời, từ từ rời khỏi Thiên Âm Viên.
Đang lúc tan diễn, chỗ nào cũng đầy ních người, trước cửa còn có mấy chiếc xe cắm cờ, chen chúc nhau đến con kiến cũng không lọt qua nổi.
Bốn vệ binh sợ bọn họ gặp chuyện không may, nhanh chóng tiến đến vây bọn họ ở giữa,vừa lấy tay ngăn người bên ngoài, vừa dẹp đường cho bọn họ.
Tuyên Đại Vân đi tới trước xe ô tô, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên kêu lên sung sướng: “Trời ạ! Đây không phải Bạch Vân Phi sao?” Một ngón tay chỉ lên.
Tuyên Hoài Phong nhìn lướt qua đám người đang đi lại, tầm mắt dừng ở người đang đứng cạnh Bạch Vân Phi, nhất thời, cả thân thể trở nên cứng đờ.
Lâm Kỳ Tuấn đang mở cửa xe cho Bạch Vân Phi, hai người trò chuyện giống như đã thân thiết từ lâu, hơi cúi đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Bạch Vân Phi.
Mời Bạch Vân Phi lên xe xong, Lâm Kỳ Tuấn cũng đang tính toán bước lên, vừa mới quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Tuyên Hoài Phong.
Hắn ngạc nhiên một chút, lên tiếng gọi: “Hoài Phong!” Nhanh chóng chạy tới.
Từ sau khi Tuyên Đại Vân nhận được cuộc gọi từ mẹ của Lâm Kỳ Tuấn, người cô hận nhất chính là Lâm gia, vừa nhìn thấy Lâm Kỳ Tuấn, ngay cả Bạch Vân Phi cũng bị quên lãng, giận tím mặt nói: “Hoài Phong, mặc kệ hắn, chúng ta đi.”
Kéo đôi tay còn đang run rẩy của Tuyên Hoài Phong, cúi người bước vào trong xe.
Tuyên Hoài Phong đau lòng, không thể kiềm chế mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Kỳ Tuấn cô gắng lách từ đám người, vừa chạy tới vừa kêu gọi.
“Lái xe đi! Lái xe đi nhanh lên!” Tuyên Đại Vân thúc giục tài xế nhanh chóng lái xe đi.
Khi Lâm Kỳ Tuấn đuổi tới nơi thì chiếc xe đã lướt đi như một cơn gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.