[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 18.2: Part 2




Thiếu nữ kia thoát khỏi cảnh mất mặt, vô cùng vui vẻ cầm chiếc chén rỗng mà ngồi xuống, lại châm một ly đầy. Tuyên Hoài Phong sợ cô tiếp tục nháo một lần nữa, không ngờ cô lại nói chuyện vô cùng khéo léo, nhẹ giọng: “Không dám khiến gia khó xử lần nữa, ngài muốn uống liền uống. Uống thêm một hai chén thì đó chính là may mắn của tôi, không muốn uống cũng không sao. Tôi biết ngài là dạng người cao quý, luôn biết giữ thân mình.”
Tuyên Hoài Phong được cô quan tâm, ngược lại không muốn phá ý tốt, dịu dàng liếc nhìn cô một cái, lại cầm chén uống thật thoải mái.
Thiếu nữ kia vô cùng kinh hỉ, lại vì Tuyên Hoài Phong mà châm rượu, gắp thức ăn, càng thêm dịu dàng, nũng nịu tựa như một đóa hoa giải ngữ.
Đến lúc này, mọi người đều uống nhiều.
Đổi mấy vò rượu rỗng, ai cũng có chút men say, mành rèm bị người bên ngoài nhẹ nhàng nhấc lên, bước vào đây là một cô bé ăn mặc cung trang (quần áo cung đình).
Tuổi khoảng mười lăm, mười sáu, gương mặt tinh xảo như được gọt dũa, nếu so về sắc đẹp thì hơn hẳn những thiếu nữ đang ngồi ở đây.
Trong lòng ôm một cây tỳ bà, đến trước mặt Bạch Tuyết Lam, nhún người hành lễ, mím môi không nói lời nào.
Bạch Tuyết Lam đánh giá cô bé vài lượt, hỏi người cách đó hai bước: “Vương lão bản, đây là ai?”
Vương lão bản chỉ vào cô bé, cười nói: “Đây là con gái nuôi tôi mới nhận, non nớt đáng yêu. Năm nay vừa tròn mười bốn tuổi. Mặc dù chưa đủ thành thạo, nhưng tính tình dịu dàng, là một tay đàn tỳ bà lão luyện, cũng có mấy khúc hát sở trường. Tất cả mọi người đều khen nó khéo léo, khi giúp nó lấy nghệ danh liền chọn tên Tiểu Phi Yến. Nếu Bạch Tổng trưởng vui vẻ, vậy để nó đàn cho ngài nghe hai khúc, nếu vừa mắt, vậy từ nay về sau nhờ ngài quan tâm một chút.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Được nghe miễn phí, ai lại không vui vẻ? Chọn một khúc sở trường cho tôi nghe thử xem.”
Tiểu Phi Yến vẫn cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng thực sự, nghe Bạch Tuyết Lam đồng ý thì lại nhún người hành lễ mới ôm tỳ bà đi tới chiếc ghế cạnh tường, giọng hát tinh tế cất lên, cư nhiên là hí khúc của Quảng Đông.
Bạch Tuyết Lam vừa nghe, lập tức kêu ‘hay’ một tiếng, ánh mắt chuyển tới trên người Tuyên Hoài Phong, vô cùng hưng phấn nói: “Bỗng nhiên nghe được giọng nói quê hương, có cảm giác thân thiết hay không?”
Vương lão bản hỏi: “Thì ra Tuyên sĩ quan là người Quảng Đông?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng vậy.”
Tuyên Hoài Phong lại không có hưng trí tốt như bọn họ. Đôi mắt chăm chú nhìn Tiểu Phi Yến, xinh đẹp lung linh, là bộ dạng của một mỹ nhân, đáng tiếc, cuối cùng cũng không tránh được việc trở thành món đồ chơi cho kẻ khác.
Tiểu Phi Yến xướng xong một khúc, tất cả mọi người trầm trồ khen ngợi.
Cô bé không dám tiếp tục ngồi, lại nhẹ nhàng hành lễ, ôm tỳ bà đứng ở một bên, để mặc đám đàn ông soi mói.
Vương lão bản quay sang vẫy tay với cô bé, để cô đứng cạnh Bạch Tuyết Lam, cười hì hì nói: “Bạch tổng trưởng, thế nào? Nha đầu này có lanh lợi không? Bận rộn thì để nó bưng trà bưng nước, nhàn rỗi thì kêu nó xướng vài bài,  nó thực sự rất ngoan ngoãn.”
Bạch Tuyết Lam đặt đũa xuống, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn cô bé: “Sạch sẽ sao?”
Vương lão bản vội vàng nghiêm mặt: “Tuyệt đối sạch sẽ, nếu không tôi cũng đâu dám đưa tới trước mặt ngài.”
Bạch Tuyết Lam ‘ân’ một tiếng, đem bàn tay trắng noãn của Tiểu Phi Yến kéo qua, nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tuyên Hoài Phong nhìn ý tứ của hắn, hình như đang định nhận lấy. Chuyện này thực sự không được, y không thể nhịn mà nghiêng người tới trước, nhỏ giọng khuyên nhủ Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng, có phải cô bé này vẫn còn nhỏ quá hay không?”
Bạch Tuyết Lam điềm nhiên nói: “Thật không? Tôi còn đang nghĩ, khó có dịp gặp được đồng hương của cậu, mang về hầu hạ cậu cũng không tồi. Nếu cậu nhớ nhà thì kêu cô bé xướng vài bài hát Quảng Đông, cũng có thể khuây khỏa.”
Tất cả mọi người hùa theo Bạch Tuyết Lam: “Đúng vậy, đúng vậy! Nếu Tuyên sĩ quan để mắt tới thì đó là phúc của cô bé. Tuyên sĩ quan tuấn tú lịch sự như vậy, lại là người đã từng du học, có thể hầu hạ một người đàn ông tốt như vậy thì có cô gái nào lại không bằng lòng cơ chứ?”
Tuyên Hoài Phong không ngờ đầu mũi giáo lại quay về phía mình, nghiêm mặt nói: “Vạn lần không được, tôi cũng không muốn làm những chuyện như vậy.”
Mọi người còn muốn khuyên, Bạch Tuyết Lam lại nhẹ nhàng để câu chuyện dừng lại ở đây: “Hoài Phong xuất thân từ gia đình danh giá, nhiều quy củ, mọi người đừng làm khó cậu ấy. Thịnh tình của Vương lão bản, Bạch Tuyết Lam xin lĩnh. Chỉ tiếc Tiểu Phi Yến quá lanh lợi, phàm phu tục tử như chúng tôi không dám nhận.”
Vương lão bản thấy Bạch Tuyết Lam từ chối, không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy chén rượu mà kính hắn một chén.
Tiểu Phi Yến lộ vẻ ngượng ngùng, lặng lặng lui tới bên góc tường, hai mắt hồng hồng phiếm lệ, cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Không hiểu tại sao, Tuyên Hoài Phong bắt đầu cảm thấy mình thật có lỗi. Nhưng đã muốn từ chối thì không thể không biết xấu hổ mà đụng chạm tới cô bé, chỉ có thể im lặng nâng chén, buồn bã uống rượu.
Cạn mấy chén, nghe mọi người trên bàn nói chuyện vui vẻ, chỉ chăm chú nói tới chuyện tình cảm nam nữ, không liên quan tới công việc dù chỉ một chút. Tuyên Hoài Phong bắt đầu sốt ruột, chỉ là không muốn thể hiện lên mặt, quét mắt một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy phó hiệu trưởng họ Đới kia cũng yên lặng. Chắc hẳn hắn không quen với những việc như thế này, y không nhịn được mà quay sang hỏi han: “Đới tiên sinh, anh nhậm chức phó hiệu trưởng ở trường nào?”
Đới Dân đang khó chịu, thấy Tuyên Hoài Phong hỏi mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó vội vàng khép nép trả lời: “Tôi* đang tại chức ở trường tình thương, nơi đó đều là trẻ em nhà nghèo, có một phần là cô nhi, trường tên là tiểu học Tân Sinh, quy mô nhỏ, nói ra thật ngại, nhưng nơi đó thật sự rất nghèo nàn đơn sơ, địa chỉ ở….” Nói ra một địa chỉ.
(Tôi* ở đây vốn được dùng là bỉ chức, tức là kẻ hèn kém. Đới Dân tự nhận mình như vậy để tỏ ra kính trọng Hoài Phong, phân cấp bậc trên dưới)
Tuyên Hoài Phong chưa từng nghe tới nơi đó, lập tức biết nơi này vô cùng hẻo lánh.
Trong lòng khó hiểu.
Không biết tại sao người này cũng lẫn vào trong đám người ở đây.
Có điều, nếu trực tiếp hỏi lại sợ đối phương không xuống đài được, khẽ mím môi, không nói gì.
Y không biết che dấu suy nghĩ như Bạch Tuyết Lam, Đới Dân nhìn sắc mặt của y cũng đoán được vài phần, chủ động nói: “Thật ra lần này tôi tới đây là đi nhờ xe, có chút việc nhỏ nhặt….muốn làm phiền Bạch tổng trưởng một chút.”
Tuyên Hoài Phong bắt đầu cảm thấy tò mò: “Không phải bộ giáo dục mới là nơi xử lí các vấn đề về trường học sao? Sao anh lại tìm tới cục hải quan?”
Những người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng bắt đầu chăm chú lắng nghe.
“Là như vậy, tình huống của tôi có chút khác biệt. Phần lớn học sinh trong trường đều thuộc diện nghèo khó, trường học không thể không miễn giảm một phần học phí cho chúng. Các học sinh mồ côi lại càng được chiếu cố tới, cố gắng chu cấp nơi ăn chốn ở. Cứ như vậy, chi tiêu cũng lớn. Số kinh phí bộ giáo dục chu cấp hàng năm, thường thường tới giữa năm đã dùng gần hết…” Gương mặt trắng nõn của Đới Dân thoáng ngượng ngùng, trộm nhìn Bạch Tuyết Lam vẫn duy trì im lặng, kiên trì nói tiếp: “Mấy năm trước, đa phần đều dựa vào Tiết tổng trưởng, tổng trưởng tiền nhiệm của cục hải quan. Phu nhân của ngài ấy thích làm từ thiện, hàng năm đều quyên góp cho trường một khoản tiền lớn, đám học sinh cũng có nơi sống yên ổn. Chỉ là.. hiện tại Tiết Phu nhân đã theo lão gia nhà mình tới Thượng Hải….”
Tuyên Hoài Phong vừa nghe vừa yên lặng gật đầu, nghiêng đầu nhìn Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng, ngài thấy việc này thế nào?”
Bạch Tuyết Lam gắp một miếng thức ăn đưa tới bên miệng, chậm rãi nhấm nháp, cười mà như không cười, nói: “Làm từ thiện đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua, tôi đã có vài khoản quyên góp hàng năm rồi, ví dụ như hiệp hội hội họa của phụ nữ, đề xướng tôn trọng nữ giới. Hai người phụ nữ đem sổ sách tới cục hải quan xin gặp mặt, lúc đó lập tức xin chi ra một khoản tiền lớn, thực sự khiến tôi hơi hoảng sợ. Chẳng phải Bạch Tuyết Lam tôi không có lòng tốt, nhưng những nơi cần tiền quyên góp thì nhiều vô số, tổng thự hải quan lại không phải là kho bạc, chẳng lẽ tôi lại đem tiền quốc gia đi phân phát hết? Lại nói tiếp, tôi đã từng gặp qua Tiết phu nhân một lần, chính là dịp tiếp nhận vị trí của chồng bà ấy. Nếu bảo tôi tiếp nhận cả những khoản từ thiện của Tiết phu nhân thì khiến tôi khó xử lắm.”
Mọi người chung quanh đều phụ họa: “Đúng vậy, từ chối cũng không được mà nhận lời cũng không xong. Khiến người ta rất khó xử.”
Đới Dân vừa mở miệng đã bị người khác ném về, vô cùng xấu hổ, đến cổ cũng đỏ au, yên lặng một lát, khép nép nói: “Bạch tổng trưởng, chúng tôi là người của ngành giáo dục, nếu không phải thật sự hết cách cũng chẳng dám trườn mặt dày tới xin tiền người ta. Mùa đông năm trước, trường học không thể phát tiền lương, giáo viên bỏ đi hơn phân nửa. Tuyết rơi lớn như vậy, đến tiền mua củi cũng không có khiến vài học sinh cảm lạnh. Học kỳ mới sắp bắt đầu, các học sinh có gia đình thì có thể đóng một chút học phí cùng tiền sách vở, nhưng những đứa trẻ mồ côi thì đến một tờ giấy cũng không có, rất đáng thương.”
Tuyên Hoài Phong khó có dịp thấy được một phó hiệu trưởng tốt bụng như vậy, không đành lòng khiến hắn phải tiếp tục cầu xin Bạch Tuyết Lam rồi bị dội một gáo nước lạnh. Không chờ Bạch Tuyết Lam mở miệng, nói chen vào: “Đới tiên sinh, tôi cũng hiểu chuyện của anh rồi. Cụ thể như thế nào thì phải chờ tổng trưởng của chúng tôi trở về suy xét kỹ lưỡng, khi nào có câu trả lời, tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh. Anh có thể để lại phương thức liên lạc hay không?”
“Sao dám để ngài tự mình tới đó?” Đới Dân vô cùng cảm động, vội vàng lấy giấy bút trong người ra, viết một dãy số điện thoại, hai tay đưa cho Tuyên Hoài Phong: “Ở hội quán tôi cứ trú có điện thoại, nếu Tuyên sĩ quan có gì muốn dặn dò thì nói với phục vụ nhắn lại thời gian, địa điểm cho tôi, tôi nhất định sẽ tới tận cửa xin gặp.”
Tuyên Hoài Phong nhét số điện thoại vào trong túi: “Anh yên tâm đi.”
Khóe mắt khẽ liếc qua Bạch Tuyết Lam, thấy hắn nghĩ ngợi, giương môi cười nhẹ. Đương nhiên hắn có thể hiểu được, “khi trở về, Tuyên Hoài Phong nhất định sẽ yêu cầu mình, quả thật có điểm vui mừng.”
Nếu chuyện của Đới Dân đã được xem xét, những người khác cũng nhân cơ hội này mà mang mấy thứ cất dấu trong lòng đề xuất ra.
Có vẻ như Vương lão bản là đầu não trong đám người này, nhanh chóng kính một ly với Bạch Tuyết Lam, thử dò hỏi: “Bạch tổng trưởng, có phải gần đây cục hải quan muốn thay đổi thuế kim hay không?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tai của mọi người thật là thính, nhanh như vậy mà đã nghe được phong thanh(Tiếng gió, tin tức, tin đồn..) rồi hay sao? Có phải cho cấp dưới của tôi một chút tiền để hắn lộ ra một chút hơi gió?”
Mọi người vội vàng cười cầu hòa, xua tay liên tục.
“Chúng tôi nào có lá gan lớn như vậy?”
“Ai chẳng biết Bạch tổng trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chăm lo việc nước, từ lúc nhậm chức tới nay đã đưa ra nhiều cải cách có hiệu quả.”
“Thiếu niên tinh anh, tiền độ không giới hạn.”
“Chính là, nếu thuế kim hải quan có điều chỉnh thì đó là hành động lớn. Ngoài phố đều nói: có lẽ sẽ sửa việc đánh thuế dựa theo số tiền mua hàng từ nước ngoài bằng việc đánh thuế dựa theo số lượng tiêu thụ hàng hóa ở trong nước. Ách…chuyện này…thực sự không dễ dàng.”
Tuyên Hoài Phong nghe đến đó mới biết được mục đích của tiệc rượu lần này.
Âm thầm kinh ngạc.
Không ngờ Bạch Tuyết Lam lại nhanh tay nhanh chân như vậy. Y mới chỉ nói vài câu mà hắn đã lập tức ra tay.
Xem ra mọi người nói Bạch Tuyết Lam mạnh mẽ uy thế là sự thật, không phải tất cả đều là nịnh nọt.
“Sao?” Bạch Tuyết Lam kéo thiếu nữ bên cạnh, để cô ngồi trên đầu gối, vuốt ve gương mặt, thờ ơ hỏi: “Có chỗ nào không dễ dàng?”
“Này…”
“Thí dụ như vậy đi..Tôi mở xưởng nhuộm vải,” Lão bản họ Chu ngồi đối diện cẩn thận nói: “Mấy loại thuốc nhuộm cao cấp đều được nhập khẩu về từ Ấn Độ, các loại vải mộc (vải chưa in hoa) đều là loại tốt nhất của Nhật Bản. Hàng năm nhập khẩu mấy thứ này đều tốn rất nhiều tiền. Hiện tại, cạnh tranh trên thị trường rất khắc nghiệt, chúng tôi làm ăn cực khổ nhiều năm, thứ duy nhất có thể dựa  vào là giao tình với các công ty nước ngoài, giá cả bọn họ đưa ra cho chúng tôi cũng ưu đãi hơn các nơi khác một chút. Cứ như vậy, thuế kim hải quan cũng thấp, về phần phí tổn thì miễn cưỡng coi như không đáng ngại. Hiện tại…nếu thật sự sửa lại cách đánh thuế cũ, vậy thì tiền bán hàng cũng không bù được tiền vốn, cuối cùng lại phài bù đắp từ trên người khách hàng thôi.”
“Đúng, chính là ý đó.”
“Bạch tổng trưởng, ngài là đại Phật mà.” Vương lão bản bày bộ mặt tươi cười nịnh hót: “dậm chân một cái thì mặt đất sẽ rung chuyển ba lần, nếu ngài tùy tiện sửa lại quy củ, đến lúc đó, giá cả hàng hóa tăng cao, người người đều kêu khổ.”
Bạch Tuyết Lam mặc bọn họ trái một câu, phải một câu, bản thân lại không nói không rằng, lôi kéo thiếu nữ trên đầu gối, tiếp tục trêu đùa.
Đợi tới khi mọi người nói khô cả môi, lúc này hắn mới mỉm cười: “Coi như xong, vàng bạc trong nhà một đám các ông đều đầy cả ra, vậy mà còn tiếc mấy đồng tiền thuế? Mấy tên thương nhân ngoại quốc kia, có tên nào thấy tiền mà mắt không mở to lên? Vì muốn làm ăn lâu dài với các người, kiếm chút tiền từ việc làm ăn với người Trung Quốc chúng ta, các người yêu cầu bọn họ khai bao nhiêu trên phiếu xuất nhập thì bọn họ sẽ viết bấy nhiêu tiền. Tiện tay viết mấy tờ phiếu xuất nhập màu mè rồi đưa tới cục hải quan chúng tôi, đừng nói được một nửa số tiền thực tế, theo tôi thấy, một phần ba cũng chưa đến.”
Mọi người lập tức kêu oan uổng, ai cũng nói: “Trời đất chứng giám, phiếu xuất nhập là đúng sự thật, tuyệt đối không dám viết thiếu một phân tiền. Chùng tôi làm thương nhân bao nhiêu năm nay, đều là công dân tốt hạng một, sao lại không hiểu lí lẽ phải đóng thuế đầy đủ cho quốc gia? Có muốn tiền như thế nào cũng không dám lấy tiền thuế của quốc gia.”
“Nói đùa vài câu mà mọi người đã tưởng thật rồi.” Bạch Tuyết Lam cười ha hả, tùy ý khoát tay: “Không cần lo lắng như vậy, tôi vẫn còn đang suy nghĩ. Mọi người cứ cố gắng chú tâm vào công việc của mình đi, đừng nghe tin đồn nhảm.”
Tuyên Hoài Phong vốn đang tán thưởng Bạch Tuyết Lam cũng có chút khí khái, bỗng nhiên nghe hắn nói như vậy, không khỏi ngẩn ra.
Những người kia đã sớm vui mừng đứng lên, gói to gói nhỏ, ho khan vài tiếng, nháy mắt ra dấu, hoặc chính tay mình dâng lên, hoặc người hầu ngoài cửa đã chuẩn bị từ trước, lập tức đặt lên.
“Bạch tổng trưởng, đây là một chút thành ý.”
Tiền mặt, đồ cổ, trân châu, vòng trang sức…. Mới qua một lúc đã chiếm hơn phân nửa diện tích của chiếc bàn.
Trong đó có một pho tượng tuấn mã bằng phỉ thúy, cao sáu tấc, toàn thân xanh biếc không chút tỳ vết, móng trước lên cao, ngửa đầu hí vang, trông rất sống động.
Ngay cả Tuyên Hoài Phong nhìn thấy cũng phải giật mình. Đám người này ra tay cũng thật hào phóng. Món đồ quý hiếm này chắc hẳn được truyền từ trong hoàng gia ra ngoài, vậy mà tùy tiện tặng cho Bạch Tuyết Lam?
Bạch Tuyết Lam nhìn lướt qua chiếc bàn đầy màu sắc, cười nhạt nói: “Quá khách khí rồi.”
Búng búng ngón tay.
Hai người trong số đám vệ binh phía sau lập tức bước lên, thu lấy những đồ vật trên bàn.
Khi con tuấn mã bằng phỉ thúy sắp được nâng lên, Bạch Tuyết Lam chợt nói với vệ binh: “Đừng đụng tới vật đó.”
Để thiếu nữ trên đầu gối đứng sang một bên, quét mắt nhìn những người ở đây một lượt, lúc này mới hỏi: “Phần quà tặng này là của vị nào?”
Một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng lên, chắp tay nói: “Là Chu đương gia nhà chúng tôi kêu mang lại đây hiếu kính tổng trưởng.”
Tuyên Hoài Phong nhận ra, hắn là một trong số những người đã giới thiệu bản thân chỉ buôn bán nhỏ.
Bạch Tuyết Lam nhấc tuấn mã bằng phỉ thúy lên, suy nghĩ: “Đây là đồ vật khó có được. Uhm…Một khối phỉ thúy thượng đẳng, chắc cũng khoảng tám lượng đúng không?”
Người nọ cười nói: “Tổng trưởng đoán như thần, nghe đương gia nhà chúng tôi nói, đây là trân phẩm được dưa ra từ trong cung dưới thời nhà Thanh, trước kia còn được Từ Hi Lão phật gia ưng ý, vừa vặn tám lượng tám. Nếu đặt ở quý phủ của Bạch tổng trưởng lại càng tương xứng, đây là một chút tâm ý của chúng tôi.”
Bạch Tuyết Lam vô tình thở dài một hơi: “Đây quả là thứ tốt, đáng tiếc, tôi không thể nhận. Cầm lại đi, thay tôi cảm ơn Chu đương gia nhà các người.”
Đối phương biến sắc, cố cười hỏi: “Bạch tổng trưởng nói như vậy là có ý gì?”
“Tôi đã nói rất rành mạch.” Ánh mắt Bạch Tuyết Lam hiện lên một tia sắc bén lợi hại, lạnh lùng nói: “Cái gì cũng có thể nhận, chỉ có duy nhất nha phiến, ma túy là không thể bỏ qua. Đương gia nhà các người cũng thuộc hạng thông minh, nghe tôi khuyên một câu đi, sớm thay hình đổi dạng mấy nhà bán thuốc phiện dưới tay, mở hộp đêm hoặc là quán mạt chược, còn không giống với việc mang theo đám huynh đệ mà kiếm tiền? Cần gì phải cố gắng đi vào con đường cùng này.”
Người nọ trầm mặt xuống, cười lạnh nói: “Bạch tổng trưởng, từ khi ngài nhậm chức tới nay, chúng tôi luôn một lòng lấy lễ đối xử, có khi nào lại vô lễ? Nếu ngài muốn lễ vật thì cứ mở miệng nói là được. Tục ngữ nói “đôi bên cùng có lợi” cần gì phải kiên quyết đẩy anh em chúng tôi tới đường cùng? Con thỏ nóng lên còn biết cắn người, ngài nói có đúng không?”
Vừa nói, ánh mắt đã lộ ra vài tia ác ý muốn giết người.
Không khí trong phòng bỗng nhiên ngưng trọng, ai cũng không lên tiếng.
Vài gã vệ binh phía sau Bạch Tuyết Lam lặng lẽ đi lên, vòng tròn vây quanh hắn, tay đặt trên báng súng, ánh mắt trợn trừng.
Chỉ có Bạch Tuyết Lam vẫn ung dung nhất, nhìn thẳng ánh mắt người nọ, nói từng từ từng chữ: “Tôi là đại Phật, có kim thân hộ thể, con thỏ nào muốn cắn tôi thì phải nhớ rõ bản thân được bao nhiêu phân lượng. Tóm lại, chỉ cần Bạch Tuyết Lam này còn ngồi trên vị trí này một ngày thì việc buôn bán thuốc phiện sống đều bị đạp đổ một ngày. Nha phiến ngoại quốc dám tiến vào bộ phận hải quan của tôi, không sợ chết thì cứ việc đến.”
Nói xong, dựng thẳng lưng, chắp tay với những người ngồi đối diện, cười nói: “Quấy rầy các vị, tiệc rượu này không tồi, sau này tôi sẽ đáp lễ lại.”
Dẫn Tuyên Hoài Phong cùng vệ binh ra khỏi phòng.
Mấy ông chủ khác cùng các cô gái đều vội vàng rời đi, chỉ còn người đàn ông mặc áo đen kia ở lại trong phòng.
Vừa xuống lầu, bỗng nhiên nghe thấy bên trên hung tợn chửi một tiếng “Con mẹ nó”, tiếp theo lại nổ ‘oanh’ một tràng, thanh âm đổ vỡ không dứt.
Xem ra cả bàn rượu cùng đồ ăn đều bị người nọ gạt vỡ.
Mọi người đều ngẩn ra, ngượng ngùng cười.
Bạch Tuyết Lam không hề để ý tới, vừa nói chuyện với hai người bên cạnh vừa bước xuống dưới.
Thiếu nữ giúp Tuyên Hoài Phong uống rượu cũng tiễn ra tới tận cửa. Tuyên Hoài Phong biết các thiếu nữ ở đây đều sống dựa vào tiền thưởng của khách. Khi lấy tiền mới phát hiện chiếc ví Bạch Tuyết Lam đưa cho mình trước khi tới đây chứa đầy những tờ mười đồng.
Y thầm nghĩ: “Đây là tiền của Bạch Tuyết Lam, cũng chẳng cần tiếc làm gì.”
Rút ra hai tờ mười đồng, đưa tới tay thiếu nữ kia.
Cô không ngờ Tuyên Hoài Phong lại xa xỉ như vậy, mừng rỡ, nhận tiền, lôi kéo tay Tuyên Hoài Phong mà lưu luyến không rời: “Gia, ngày mai ngài lại tới chứ?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đừng luôn miệng gọi tôi là gia, nghe không được tự nhiên, gọi Tuyên sĩ quan là được.”
Thiếu nữ nghe lời, cười hỏi: “Vậy mai ngài có tới không?”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu.
Thiếu nữ vẫn không nản lòng, nắm tay áo y, nhẹ nhàng đung đưa làm nũng: “Tuyên sĩ quan, mai ngài không tới, vậy ngày kia ngài tới đây đi. Hay là sau này, mỗi lần ngài đi qua liền ghé vào ngồi một chút. Nếu tới thì kêu phục vụ gọi Lê Hoa nha.”
Vẫn theo Tuyên Hoài Phong tới tận xe hơi, cửa xe đóng lại, phóng đi, cô vẫn vẫy mạnh chiếc khăn tay.
Bữa cơm này ăn thật khổ sở, lại còn uống nhiều rượu, Tuyên Hoài Phong thấy xe hơi men theo con đường cũ trở về, thở ra một hơi, khẽ khép mắt dựa vào lưng ghế.
Bạch Tuyết Lam lập tức ôm y vào trong lòng, cười trêu chọc: “Cậu như chiếm được của ấy nhỉ, cầm tiền của tôi vung loạn mà không thấy đau lòng, lập tức đưa cho cô ta hai mươi đồng.”
Đưa tay qua, chậm rãi vuốt lên gò má ửng hồng của y.
Tuyên Hoài Phong uống rượu nên không muốn ngồi trong không khí bức bối, vừa lên xe đã hạ cửa kính xuống, cửa vừa mở, gió thổi đến sau gáy, men say càng ngấm thêm vài phần, không còn hăng hái như thường ngày, nhẹ nhàng gạt tay Bạch Tuyết Lam, nhăn mày nói: “Anh vừa ăn nhiều đồ hối lộ trái pháp luật như vậy, tặng hai mươi đồng cho một cô gái xấu số mà cũng tiếc? Cẩn thận, đắc ý ngửa cao đầu quá lại té ngã đấy.”
Bạch Tuyết Lam thở dài: “Cô ta kính trọng cậu một chút, vừa được vuốt tay lại vừa được tiền, có cái gì mà khổ? Tôi còn hâm mộ cô ta nữa kìa. Nếu cậu đối xử với tôi giống như đã đối xử với cô ta, ngẫu nhiên thương tiếc một chút, hoặc là để tôi giúp cậu uống vài chén rượu, như vậy đã tốt lắm rồi.”
Tuyên Hoài Phong không muốn cùng hắn lằng nhằng đề tài này nữa, chống tay ngồi cách xa hắn một chút, hỏi: “Vừa rồi, nhìn người kia có vẻ là người thuộc hắc bang (xã hội đen), anh không sợ hắn trả thù?”
“Một tên tiểu tốt, tôi cần gì phải sợ hắn? Nếu lão đại đương gia của hắn mà không an phận thì tôi cũng dọn dẹp ngay.”
“Anh lợi hại như vậy?”
Bạch Tuyết lam cố ý để y ngồi cách xa một chút, sau đó lại nghiêng người tới kéo y vào trong lòng, dán lên vành tai nóng bỏng của y, cười nhẹ: “Không phải cậu là người hiểu sự lợi hại của tôi hơn bất luận người nào hay sao?”
Tuyên Hoài Phong phát hiện hạ thân bị đụng chạm qua lớp tây trang, nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, đẩy Bạch Tuyết Lam, đột nhiên ngồi thẳng, trừng mắt nhìn hắn: “Anh đừng có quá đáng!”
Bạch Tuyết Lam âm thầm giận dữ, nhưng xe hơi đang đi trên đường cái, phía trước lại có tài xế, cũng chẳng thể không nể mặt Tuyên Hoài Phong, nếu không sau này rất khó ngẩng đầu làm người.
Cười cười, chịu đựng mà ngồi lên vị trí của mình ở phía bên kia, không nói nữa.
Đến dinh thự Bạch gia, Bạch Tuyết Lam đi thẳng theo Tuyên Hoài Phong vào phòng, khóa cửa lại, giống như hổ đói mà bổ nhào tới, mặc kệ Tuyên Hoài Phong giãy dụa chửi mắng như thế nào cũng đưa tay lần xuống dưới, đùa bỡn ngọc hành  (cái ấy ấy) , dùng hết tuyệt chiêu.
Nước mắt lăn qua lăn lại trên hốc mắt của Tuyên Hoài Phong, bất đắc dĩ tiết vài lần, thấy Bạch Tuyết Lam thật sự không muốn bỏ qua, y chịu không được, đành phải mở miệng xin tha thứ.
Bạch Tuyết Lam nửa đùa nửa thật cười mắng: “Giúp cậu hưởng thụ mà cậu làm như đang chịu hành hạ vậy. Nếu đôi tay này mà mọc trên người tên họ Lâm kia, không biết chừng cậu lại vui sướng lắm nha.”
Mạnh mẽ ấn Tuyên Hoài Phong xuống, quấn quýt làm vài lần.
Cầm phân thân run rẩy phun không ít bạch dịch của Tuyên Hoài Phong, hỏi y: “Nếu Lâm Kỳ Tuấn biết tôi cùng cậu làm việc này, không biết hắn còn muốn liếc mắt nhìn cậu một cái không đây?”
Tuyên Hoài Phong vừa thẹn vừa tức, từ từ cắn răng, nhắm chặt hai mắt.
Bạch Tuyết Lam sớm đoán ra y sẽ trưng bộ dạng này, cười lạnh vài tiếng:  “Cậu yên tâm, chỉ cần cậu đừng coi tôi như đám phế vật khác thì tôi đã vô cùng cảm kích, tất nhiên sẽ giúp cậu giữ bí mật, mấy năm nữa cũng không hở ra một chút gì cả.”
Từ đêm đó, Bạch Tuyết Lam bắt đầu trở lại tác phong vốn có, mỗi ngày đều tới phòng Tuyên Hoài Phong qua đêm. Tuyên Hoài Phong càng phản kháng thì hắn lại càng hung hăng, đe dọa, chuốc rượu, dùng thuốc kích thích,….dùng bất kể thủ đoạn tồi tệ nào.
Chẳng những giúp chính mình thỏa mãn, còn chà đạp khiến Tuyên Hoài Phong phun không thừa một giọt, khi đó mới cảm thấy mỹ mãn.
Tuyên Hoài Phong hăng hái chiến đấu cùng hắn hai tháng trời, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, luôn trong tình trạng kiệt sức. Y cũng âm thầm tự hiểu rằng mình đang nằm trong bàn tay của ma vương, muốn thoát ra cũng không được, chỉ có thể chấp nhận nên dần dần cũng không còn tiếp tục chống cự.
Bạch Tuyết Lam từ sớm đã ngầm thương tiếc, thấy Tuyên Hoài Phong có chút khuất phục, thái độ lập tức chuyển biến tốt, thủ đoạn đùa bỡn cũng nhẹ nhàng hơn.
Phàm Tuyên Hoài Phong yêu cầu cái gì cũng tận lực đáp ứng.
Chỉ có duy nhất một ngoại lệ.
Mỗi đêm hoan ái, tuyệt đối không thể thiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.