[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 23.2: Part 2




Cảm giác ẩm ướt cùng hương thơm cổ xưa quẩn quanh, chỉ một giọt nhỏ cũng đã lấp kín khe hở giữa hai người.
Nháy mắt đã biến mất không chút tăm hơi.
“Hoài Phong, Tuyên Hoài Phong…” Bạch Tuyết Lam gọi tên y, thanh âm kín đáo giữ ở bên môi, gọi mấy lần, thở dài một hơi: “Cậu luôn khiến tôi băn khoăn, kết quả, tất cả biến thành một ngọn gió, chỉ để lại một chữ “hoài”* hay sao?”
(Hoài: Là Hoài trong Hoài Phong, từ Hoài này cũng có nghĩ là nhớ nhung.)
Tuyên Hoài Phong nghe vậy liền cảm thấy ngực thắt lại buồn bã, do dự một lúc mới cắn răng nói: “Nếu anh còn tiếp tục nói hươu nói vượn như vậy nữa thì chức sĩ quan phụ tá này tôi cũng ngồi không nổi nữa.”
Bạch Tuyết Lam vốn đang dùng ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn y, bỗng nhiên lại chuyển thành âm lệ, giống như hận không thể dùng ánh mắt đục hai lỗ trên cơ thể kẻ vô tâm đang đứng trước mặt.
Không khí trong phòng nhất thời lạnh buốt, tĩnh mịch.
Một hồi lâu, Bạch Tuyết Lam mới miễn cưỡng xoay cổ, đem tầm mắt rời khỏi gương mặt Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong rút tay lại, hắn cũng không ngăn cản, lòng bàn tay buông ra.
Tuyên Hoài Phong mượn cơ hội đứng lên khỏi giường, ấn theo thái độ của y thì bình thường sẽ ra khỏi phòng, nhưng liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam đang yên lặng nghiêm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng y cũng rất khó chịu, làm thế nào cũng không thể hạ quyết tâm rời khỏi nơi này.
Y do dự một lát, lại ngồi trở xuống, thở dài một hơi: “Tính tình của anh cổ quái như vậy, tôi không biết nên nói chuyện với anh ra sao nữa.”
Bạch Tuyết Lam nghĩ rằng y chắc chắn sẽ rời đi, không ngờ y lại ở lại,  trái tim đau đớn cùng cực bỗng nhiên trở nên ấm áp tới lạ thường.
Một người có thể ảnh hưởng tới tâm tình của người khác nhiều như vậy, thật sự đúng là do trời định.
Bạch Tuyết Lam cũng thở dài một hơi, quay đầu: “Tính xấu này của tôi đã sớm đắc tội không biết bao nhiêu người. Tôi làm sao không hiểu, nửa cuộc đời này đã kết oán quá nhiều, kết duyên quá ít, chung quy sẽ có một ngày tự làm bậy khiến bản thân sống không tốt.”
Sắc mặt Tuyên Hoài Phong khẽ biến, ngắt lời hắn: “Người bị thương, tâm trạng xấu là chuyện bình thường. Anh cần gì phải nói những lời xui xẻo như vậy?”
“Đây là lời nói vô cùng chân thật. Đi suốt một đời người chẳng qua cũng là sáng nay có rượu sáng nay say.” Bạch Tuyết Lam không để ý tới chung quanh, chỉ tự đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình: “Tổ tiên Bạch gia chúng tôi là thổ phỉ, đời sau cố gắng chiêu tập binh mã mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Tôi không giống cậu, có một người mẹ xuất thân từ gia tộc lớn, truyền cho cậu một thân phẩm chất thư hương quý khí. Chút ít khí phách trên người tôi cũng là do tổ tông truyền lại, cậu nhìn không thuận mắt, chán ghét tính cách ngang ngược của tôi, đương nhiên tôi cũng hiểu. Không sao, chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy cũng được. Tôi nắm quyền một ngày thì sẽ giữ cậu lại một ngày. Cậu ở bên tôi ngày nào, tôi vui vẻ ngày ấy. Chờ đến khi tôi bị đánh bại, không còn ai ngăn cản, vậy thì cậu cứ tìm đến bên cạnh người mà cậu mong muốn đi.”
Nói đến vế sau, bất tri bất giác lại chạm phải vết thương trong lòng.
Trên mặt vẫn cố ra vẻ quật cường cười lạnh, nhưng một giọt lệ lại không ngừng đọng lại, khẽ run rẩy trên khóe mắt. Mí mắt khẽ chớp, giọt lệ kia như hoảng sợ, lập tức rơi xuống.
Tuyên Hoài Phong thấy cảnh này, trước ngực như bị người ta khoét một lỗ lớn, đâu đớn vô cùng.
Theo bản năng, y đưa tay qua, muốn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Bạch Tuyết Lam, lúc này mới phát hiện mình không có khăn tay, nhưng cứ như vậy mà đụng chạm lên gò má của hắn thì quả thật không ổn.
Đầu ngón tay dừng lại giữa không trung.
Bạch Tuyết Lam thấy vậy liền cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng tựa chuồn chuồn lướt nước lên những chiếc móng tay gọn gàng xinh đẹp ấy, một nụ hôn phi thường thành kính và dịu dàng.
Giống như có thứ gì đó trút xuống đầu ngón tay nhỏ bé.
Nhẹ như lông hồng, mà lại nặng tựa Thái Sơn.
Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên thất thần, ngây ngốc vài giây, thở dài một hơi mới nhẹ nhàng rút lại bàn tay dường như đã không còn là của riêng mình trở về.
“Anh…”
Vừa mới thốt lên một từ, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, khiến cho hai người đang chìm đắm trong thế giới trong thế giới của riêng mình hoàn toàn bừng tỉnh.
“Ai?”
“Báo cáo tổng trưởng, Niên phu nhân tới đây nói muốn gặp Tuyên sĩ quan.”
Tuyên Hoài Phong hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc mộng, đang ôm ấp một chút cảm xúc rung động, vừa nghe chị mình đến, tim đập càng thêm loạn.
Y không khỏi nhìn về phía Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam trầm ngâm một lát: “Chắc cô ấy nhớ cậu. Mau đi đi, cùng cô ấy ngồi một lúc, nếu thấy cô ấy vui vẻ thì mời cô ấy ở lại dinh thự ăn tối cũng được.”
Tuyên Hoài Phong đáp lại một tiếng, sợ chị mình chờ lâu nên nhanh chóng rời khỏi.
Tuyên Hoài Phong vừa rời khỏi phòng của Bạch Tuyết Lam đã lập tức đi về phía phòng khách. Đến ngoài cửa, nghe thấy bên trong có giọng nam giới, không khỏi ngừng bước bên cánh cửa.
“…quan tâm nhiều, đáng lẽ nên tới quý phủ* thăm hỏi mới đúng.”
(Quý phủ: tỏ vẻ kính trọng khi nói tới nhà của người khác)
Giọng nữ bên trong lập tức cười lên: “Nếu nói thăm hỏi thì không dám nhận. Có điều, mấy ngày nay tôi đều mê nghe hí, trong lòng luôn muốn mời ngài diễn cho tôi một vở. Nếu ngài có thể đồng ý thì tốt biết bao.”
Đúng là giọng nói của chị gái của y.
Tuyên Hoài Phong nghi hoặc bước vào, vừa vào đã thấy Tuyên Đại Vân đang ngồi trên chiếc bàn tròn nhỏ, cúi đầu viết cái gì đó, mà người ngồi ở chiếc ghế khác đang nói chuyện phiếm cùng cô chính là Bạch Vân Phi.
Thái độ của Bạch Vân Phi vô cùng thận trọng, đến dinh thự của tổng trưởng cục hải quan, lúc nào cũng tỏ ra lịch sự, vừa nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đã lập tức đứng lên, cười nói: “Tuyên sĩ quan, đã quấy rầy.”
Hắn mặc mộ bộ áo dài màu lục. Màu sắc này không phải ai mặc vô cũng vừa mắt, nhưng hòa vào màu da trắng nỗn của hắn, dáng người cao gầy, mặc bộ quần áo này lại càng thêm cao ráo thanh tú.
Ngữ khí cùng thần thái khi chào hỏi người khác lại tỏa ra một chút phong lưu khiến người ta không thể cưỡng lại.
Bạch Tuyết Lam nói hắn là dòng dõi quý tộc, quả nhiên rất giống.
Tuyên Hoài Phong nhìn thấy hắn, khó tránh khỏi việc nhớ tới những lời nói của Bạch Tuyết Lam, không hiểu được trong lòng mình đang có cảm giác gì, kiềm chế không nổi liền liếc nhìn cổ tay của hắn. Tuy nhiên, Bạch Vân Phi thả lỏng tay, cổ tay áo dài rộng đã che khuất tất cả nên không thể nhìn thấy bất kể thứ gì.
Y đành phải mỉm cười với Bạch Vân Phi: “Bạch lão bản, khó có dịp được thấy ngài tới đây, không thể tiếp đón từ xa, thật có lỗi. Mời ngồi.”
Giương tay mời Bạch Vân Phi ngồi xuống.
Quay sang nói với chị mình một tiếng.
Tuyên Đại Vân đang cầm bút viết gì đó trên giấy, chỉ cúi đầu trả lời.
Tuyên Hoài Phong thấy cô bận rộn, ngồi xuống trò chuyện cùng Bạch Vân Phi trước, sau đó lại kêu người hầu mang trà nóng cùng một chút bánh ngọt tới đây.
Trò chuyện được vài câu thì Tuyên Đại Vân đã làm xong việc của mình, viết số điện thoại cùng địa chỉ của Niên trạch trên tấm giấy thơm phức, cười khanh khách đưa cho Bạch Vân Phi: “Đã đồng ý nói chuyện, diễn cho tôi xem rồi đấy, đừng tìm cớ không đến, khiến tôi mất công vui vẻ chờ mong.”
Bạch Vân Phi vội vàng chắp hai tay: “Sao có thể nói như vậy được, đây là Niên phu nhân đã nể mặt tôi mới làm như vậy, tuyệt đối không thể từ chối được.”
Tuyên Đại Vân đối đãi với hắn vô cùng ôn hòa, lại nói vài câu khách khí với hắn mới quay sang trò chuyện cùng Tuyên Hoài Phong: “Nhiều ngày không gặp rồi, sao em không chịu tới thăm chị?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Gần đây có rất nhiều công việc, không có thời gian rảnh rỗi, qua vài ngày nữa em sẽ tới thăm chị.” Liếc mắt đánh giá Tuyên Đại Vân cùng Bạch Vân Phi một chút, hỏi: “Đúng rồi, sao hai người lại cùng nhau tới đây?”
“Bọn chị mới gặp nhau thôi.” Tuyên Đại Vân dùng đầu móng tay được sơn màu hồng mẫu đơn gạt dải lụa trên áo sang một bên, ánh mắt hướng về phía Bạch Vân Phi đang ngồi ngay ngắn trên ghế: “Ô tô vừa chạy tới cổng chính của dinh thự liền nhìn thấy Bạch lão bản bước xuống xe kéo. Em nói xem, có phải rất trùng hợp hay không?”
Hiển nhiên cô đang vui vẻ khi vô tình gặp được Bạch Vân Phi.
Tuyên Hoài Phong biết chị mình rất mê nghe Bạch Vân Phi diễn xướng, mà nghe diễn cũng là tự do của cô, bản thân mình hoàn toàn không có quyền can thiệp, ánh mắt quay về phía Bạch Vân Phi: “Tôi vẫn chưa biết hôm nay Bạch lão bản tới đây là vì chuyện gì.”
Bạch Vân Phi thản nhiên nói: “Hôm nay tới là để hỏi thăm sức khỏe của Bạch tổng trưởng. Ngày thường vẫn được hắn chỉ bảo, mấy hôm nay không gặp, lại nghe nói thân thể ngài ấy không thoải mái nên tôi muốn đến đây hỏi thăm một chút.”
Chính vì không muốn khiến dư luận xôn xao nên Bạch Tuyết Lam ra lệnh phong tỏa tin tức hắn bị phục kích và trúng đạn. Nhưng trong thiên hạ này, có bức tường nào lại không có lỗ hổng để gió thổi qua? Vậy nên, có chút tin tức lộ ra ngoài cũng là việc nằm trong dự kiến.
Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tổng trưởng xử lí công văn tới tận đêm nên có chút cảm lạnh, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Bạch Vân Phi có chút an tâm, nói: “Thì ra cảm lạnh, vậy tôi cũng an tâm.” Lại hỏi: “Có thể gặp tổng trưởng không?”
Tuyên Hoài Phong biết Bạch Tuyết Lam bị băng tay nên không muốn gặp khách, nhẹ nhàng từ chối: “Lần sau đi.”
Bạch Vân Phi là người biết nhìn sắc mặt của người khác nên hiện tại cũng không tiếp tục đề cập tới chuyện gặp mặt, nghĩ nghĩ, nói với Tuyên Hoài Phong: “Còn một chuyện nữa, từ hôm nay trở đi tôi sẽ diễn vở mới ở Thiên Âm Viên, là vở “Lê Hoa Hồn”. Không biết Bạch tổng trưởng và Tuyên sĩ quan có thể tới nghe một chút?”
Lúc này Tuyên Hoài Phong mới biết hắn tới đây tìm người cổ vũ, tâng bốc.
Những người làm diễn viên, ai lại không mong muốn tìm được vài kẻ có tiền cất nhắc. Mỗi khi có vở diễn mới, tới chào hỏi mấy vị khách lớn cũng là lẽ thường tình.
Nhưng Bạch Vân Phi là một nhân tài, vậy nên khó có thể khiến người ta coi hắn như những đào kép tầm thường khác, vậy nên y có chút kinh ngạc.
Tuyên Hoài Phong than thầm một tiếng, ngược lại còn có chút đồng tình cùng Bạch Vân Phi, vẻ mặt điềm đạm, nói: “Tổng trưởng vẫn đang dưỡng bệnh, tôi cũng không dám chắc chắn điều gì cả, cần phải xem xét lại đã.”
Tuyên Đại Vân “nha” một tiếng, giận dữ liếc Tuyên Hoài Phong một cái: “Hoài Phong, em thật là, người ta đã có ý tốt tới mời mà. Chị nghĩ tới nghe diễn với dưỡng bệnh cũng không có gì xung khắc cả, nghe diễn một chút, tâm tình tốt, vậy chẳng phải cũng nhanh khỏi bệnh hơn hay sao?”
Bạch Vân Phi không muốn khiến người khác khó xử, vội nói: “Nếu tổng trưởng không có hứng thì Vân Phi cũng không dám cưỡng cầu, dù sao thì việc dưỡng bệnh vẫn quan trọng hơn. Như vậy đi, xin Tuyên sĩ quan chuyển lời hộ một chút, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ giữ lại một khu ghế lô ở Thiên Âm Viên. Nếu ngài ấy có hứng thì tới nghe một chút. Nếu không có thời gian thì thôi vậy.”
Tuyên Đại Vân nói: “Bạch lão bản, ngài có thể cũng giúp tôi giữ lại một khu ghế lô không?”
Bạch Vân Phi nói: “Lần nào cũng được Niên phu nhân ủng hộ, Vân Phi thật sự rất vui mừng, nhất định sẽ giữ lại cho phu nhân một khu ghế lô.”
“Vậy thì cảm ơn ngài.”
“Phu nhân nói gì vậy, là tôi cảm ơn phu nhân mới phải.” Bạch Vân Phi cũng không muốn ở lâu, vừa nói vừa đứng lên tạm biệt Tuyên Hoài Phong: “Bạch tổng trưởng dưỡng bệnh, nhất định Tuyên sĩ quan sẽ bận rộn hơn thường ngày rất nhiều, tôi cũng không tiện quấy rầy.”
Tuyên Hoài Phong đứng lên, tiễn hắn ra khỏi phong khách, xuống bậc thang, lịch sự nói một câu khách sáo: “Sao ngài lại chỉ ngồi một lúc như vậy? Trò chuyện một chút rồi đi cũng không muộn.”
Bạch Vân Phi nói: “Thật sự còn có chuyện khác. Sau khi xong chuyện bên ở dinh thự Bạch gia, tôi còn muốn tới Lâm gia một chuyến nữa.”
Tuyên Hoài Phong vô cùng sửng sốt.
Hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trên mặt cứng ngắc, cố gắng giữ vẻ ung dung nói: “Đúng rồi, Kỳ Tuấn cũng thường xuyên ủng hộ các vở diễn của Bạch lão bản, lần này diễn vở mới, nhất định hắn cũng sẽ tới xem. Chẳng lẽ đến hắn mà ngài cũng muốn tự mình tới mời?”
Bạch Vân Phi cười khổ lắc đầu: “Vốn không cần nói thì hắn cũng sẽ tới, hắn cũng tới nhà của tôi xem tôi tập luyện vỡ diễn mới này mấy lần, rất thích. Nhưng mấy ngày trước lại không may xảy ra chuyện, tới bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường, xem ra ngày tới sẽ không đến được. Tôi được hắn coi trọng, là bạn tốt của nhau nên mỗi khi rảnh rỗi sẽ tới thăm.”
Tuyên Hoài Phong hoảng hốt hỏi: “Sao vậy? Hắn xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Vân Phi nhíu mày nói: “Cụ thể như thế nào thì hắn nói không rõ lắm, hình như mấy hôm trước ngồi ô tô tới ngoại thành, bị đám cướp chặn đường bắt trói. May mắn là bọn chúng trói không chặt, hắn tìm được thời cơ liền tháo dây thừng, một mình trốn trở về. Tuy người đã trở lại nhưng bị hù dọa không ít, bởi vậy thân thể đổ bệnh. Hiện tại, mỗi ngày đều phải mời bác sĩ Đức tới khám.”
Tuyên Hoài Phong nghe được điều đó, trong lòng thoáng đau nhói.
Kỳ Tuấn cũng xuất thân là đại thiếu gia, vai không phải mang nặng, tay trói gà không chặt, gặp phải đám cướp kia quả thực vô cùng nguy hiểm.
Chuyện lớn như vậy mà bản thân y lại không hề biết.
Hắn nằm thê thảm trên giường, ngược lại, là Bạch Vân Phi luôn ở bên giường an ủi.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Bạch Vân Phi thấy y biến sắc, tựa hồ có chút kích động nên lập tức khuyên nhủ: “Tuyên sĩ quan, ngài không cần quá lo lắng, dù sao cũng chỉ bị hoảng sợ một chút mà thôi. Thời thế ngày nay, khắp nơi đều hỗn loạn, có thể trở về an toàn chính là trong cái rủi có cái may. Hôm qua tôi tới thăm, hắn đã khỏe hơn nhiều. Phỏng chừng qua ba bốn ngày nữa có thể xuống giường đi lại.”
Tiếp tục an ủi Tuyên Hoài Phong vài câu, còn nói: “Đúng rồi, hai người là bạn học cũ, có cần tôi chuyển lời cho hắn hay không?”
Trong lòng Tuyên Hoài Phong như trúng một nhát kiếm đâm xuống.
Thầm nghĩ, “Quan hệ giữa tôi và anh ấy như vậy, làm sao tôi có thể để anh chuyển lời cho anh ấy được.”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu nói: “Không dám làm phiền ngài. Chờ tôi rảnh rỗi sẽ tự mình tới thăm hắn.”
Không yên lòng tiễn Bạch Vân Phi, khi trở về, trong lòng đã hoàn toàn không thể kiềm chế.
Đi thẳng tới bàn điện thoại, quay số của Lâm gia, nghe thấy người hầu nhấc máy liền nói: “Nơi này là dinh thự của tổng trưởng cục hải quan, xin hỏi Lâm Kỳ Tuấn có ở đó không?”
Lời vừa ra khỏi miệng đã biết mình lỗ mãng.
Nếu Kỳ Tuấn đang ở trên giường thì sao có thể tới tiếp điện thoại của y được.
Đang muốn sửa lời hỏi thăm tình trạng của Lâm Kỳ Tuấn, nhưng người hầu bên kia nhanh nhẹn, vừa nghe nhắc tới dinh thự tổng trưởng cục hải quan đã lập tức bỏ lại ống nghe, chạy đi truyền lời.
Tuyên Hoài Phong đành phải cầm ống nghe, chờ đợi trong sự hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.