[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 27.2: Part 2




Ngọc Liễu Hoa làm nũng: “Ngài lại gạt người ta đúng không? Bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói bị bệnh nên tâm trạng không tốt, khó chịu, muốn nghe người ta hát hí khúc, hại người ta đang bận rộn cũng vội vàng chạy tới đây. Nhưng người ta vừa tới, ngài vừa nghe vừa nhắm mắt lại giống như đang buồn ngủ vậy. Uổng công người ta cực nhọc đẩy tất cả các cuộc hẹn lại, cố ý tới giải buồn cho ngài.”
“Phải không vậy? Vậy thì không dám làm lỡ việc của cô rồi.”
Ngọc Liễu Hoa không dám chọc tức hắn, vội vàng cười nói: “Xem ngài nói kìa? Không phải ngài nói thích vở “Mẫu đơn đình” hay sao? Gần đây tôi mới luyện vở “Tầm mộng”, so với “Bí nghị” còn khó hơn vài lần. Có điều, ngài không thích thì tôi cũng không biết làm sao bây giờ. Không bằng như vậy đi, nếu ngài thích “Bí nghị”, vậy hiện tại tôi hát cho ngài nghe một đoạn, được không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Được, vậy cô hát cho tôi nghe đi.”
Ngọc Liễu Hoa nói: “Chờ một chút nữa tôi sẽ hát cho ngài nghe, nhưng hiện tại, ngài nên nghe tôi nói trước vài câu.”
Đúng lúc này, có hai gã người hầu đi từ phía hành lang bên kia lại đây.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy nếu tiếp tục đứng trước cửa, nói không chừng người ta sẽ nghĩ mình đang nghe lén, có giải thích thế nào cũng không được, đơn giản gõ lên cửa hai cái, ‘chi nha’ một tiếng, đẩy cửa bước vào, báo cáo với Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng, tôi đã trở về.”
Ánh mắt đảo qua căn phòng.
Ngọc Liễu Hoa mặc một chiếc áo ngắn thêu hoa màu hồng, ánh sáng vô cùng chói mắt, cô đang ngồi bên giường, đôi môi anh đào ghé sát bên tai Bạch Tuyết Lam.
Thân thể với những đường cong quyến rũ cơ hồ muốn dán lên cánh tay của Bạch Tuyết Lam..
Đầu tiên, Tuyên Hoài Phong cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đâm trúng, vô cùng khó chịu, lập tức đứng lại, hơi quay đầu, chỉ để sườn mặt đối diện với bọn họ.
(YY: ghen??????????????????????????)
Ngọc Liễu Hoa bị người ta bắt gặp, một chút hoảng hốt cũng không có, quan sát Tuyên Hoài Phong đang đứng ở cửa, thướt tha đứng lên, cười nói: “Ủa, đây không phải Tuyên thiếu gia còn anh tuấn hơn cả Bạch Vân Phi đây sao?”
Tuyên Hoài Phong là người đoan chính phong độ như vậy, cho dù chỉ gặp mặt một lần cũng khiến người ta vô cùng khó quên.
Tuyên Hoài Phong vừa nghe thấy lời này, cả người đều cảm thấy không thoải mái, gương mặt tuấn tú trầm xuống lạnh lùng: “Ngọc lão bản, sao mới lên tiếng đã lấy người ta ra đùa giỡn như vậy? Không tốt lắm đâu.”
Ngọc Liễu Hoa nhìn phong cách ăn mặc của y, quả thực khác xa so với lần đầu gặp mặt, cả thân thể khẽ thoát ra một chút khí thế không dễ chọc, nhất thời không biết y bản lĩnh ra sao, âm thầm hoảng sợ, không khỏi trách bản thân quá hồ đồ, không chịu suy nghĩ trước khi mở miệng.
Không dám tiếp tục nói sai, chỉ lộ vẻ đáng thương, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Bạch Tuyết Lam, nũng nịu nói: “Người ta bị mắng ở nhà của ngài, ngài cũng không giúp người ta một chút hay sao?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tiểu thư thật sự nên nhận câu mắng đó. Hiện tại Hoài Phong chính là sĩ quan phụ tá của tôi, là nhân viên công vụ của chính phủ, sao tiểu thư có thể đem hắn ra so sánh linh tinh với người khác?”
Ngọc Liễu Hoa không biết chuyện này, vừa nghe thấy câu đó, nhanh chóng cười nói: “Là lỗi của tôi, nên nhận lỗi với Tuyên sĩ quan mới đúng. Có điều, tổng trưởng cũng không tốt nha.”
Bạch Tuyết Lam ngạc nhiên: “Tôi không tốt chỗ nào?”
Ngọc Liễu Hoa mềm giọng: “Sao việc lớn như vậy mà ngài không nói cho người ta biết câu nào chứ? Để người ta xấu hổ tới mức này, bị sĩ quan phụ tá của ngài mắng. Ngài đền tôi như thế nào đây?”
(Phi Vũ: *sắn tay áo* lao lên* ta chịu không nổi nữa.
Lộng Lộng: *giữ chân* từ từ, không có cô ta là không xong đâu, Tiểu Vũ đừng nóng. *mắt long lanh*
Phi Vũ: Hừ, tạm tin tỷ. *nghiến răng ken két*
YY: *phẩy tay* khỏi lo, có bà Lộng ở đây a còn lo j, bả mẹ kế có tiếng
Lộng Lộng: gì đó *liếc*)
Vừa nói những lời này vừa ngồi xuống giường, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên người Bạch Tuyết Lam.
Tuyên Hoài Phong nhìn hai kẻ không coi ai ra gì trước mắt, cực kỳ khó chịu, ánh mắt cũng không thèm để ý tới bọn họ nữa, nhìn chằm chằm vào vách tường: “Nếu tổng trưởng không căn dặn điều gì, vậy thuộc chức cũng không tiện quấy rầy.”
“Hoài Phong, cậu chờ một chút.” Bạch Tuyết Lam vội vàng gọi y lại, nói với Ngọc Liễu Hoa bên cạnh: “Không phải mẹ tiểu thư không cho tiểu thư ra ngoài muộn hay sao? Tôi không muốn phá vỡ gia quy của gia đình tiểu thư, mau trở về đi.”
Ngọc Liễu Hoa quay đầu nhìn Tuyên Hoài Phong một cái, sau đó lại quay sang, nhăn nhó, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Dẹp người ta sang một bên tới mấy tháng trời, vừa mới gặp mặt mà ngài đã muốn đuổi người ta đi rồi hay sao? Tôi có mấy câu muốn nói với ngài, trong lòng vô cùng xấu hổ. Nếu không nói, chỉ sợ vừa về tới nhà đã bị mẹ tức giận, bởi vì tôi đã đồng ý với mẹ, khi gặp mặt tổng trưởng sẽ nói về vấn đề này.”
Bạch Tuyết Lam vì muốn Ngọc Liễu Hoa diễn trích đoạn “Bí nghị” trong mẫu đơn đình để đưa Tuyên Hoài Phong tới bên mình, vậy nên hắn đã hứa hẹn với cô một số điều như có như không, cho nên hắn đã thiếu cô một phần ơn huệ.
Nhìn bộ dạng của Ngọc Liễu Hoa, chẳng lẽ Bạch Tuyết Lam lại không rõ, sảng khoái nói: “Tiểu thư không cần nói ra những lời đó, tôi cũng sớm đoán được. Không phải vở diễn mới thiếu vài món đạo cụ hay sao? Trước tiên tặng cho tiểu thư năm trăm đồng, đủ để tiểu thư ăn nói với mẹ mình hay chưa?”
Ngọc Liễu Hoa vốn muốn ba trăm đồng, không ngờ Bạch Tuyết Lam vừa mở miệng đã chi năm trăm đồng, vui vẻ nói: “Tổng trưởng, như vậy đã quá đủ rồi. Vài ngày nữa, khi đạo cụ đã đầy đủ, mời ngài tới ủng hộ vở diễn mới của tôi nha.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Gặp lại sau.”
Gọi người hầu tới, căn dặn hắn đưa Ngọc Liễu Hoa tới phòng thu chi lấy năm trăm đồng.
Đuổi tất cả mọi người đi, lúc này hắn mới quay sang nói chuyện với Tuyên Hoài Phong, người vẫn đứng một mình nãy giờ: “Đứng xa như vậy làm gì chứ? Lại đây đi, chúng ta tâm sự một chút.”
Tuyên Hoài Phong nghĩ hắn là cấp trên của mình, không thể lúc nào cũng cãi lại mệnh lệnh của hắn được, đành phải chậm rãi bước lại, nhẫn nhịn, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Lúc trước, khi tôi còn dạy học ở trường, tiền lương mỗi tháng còn chưa tới hai mươi đồng. Năm trăm đồng, nếu biết tiết kiệm một chút cũng đủ để người bình thường dùng trong hai năm. Mặc dù anh có nhiều tiền, nhưng cũng không nên ném loạn như vậy chứ.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra cậu chỉ đau lòng chuyện tiền bạc.”
Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt nói: “Không chỉ vì tiền. Anh mắng người khác bao con hát là không đúng, tại sao hiện tại anh cũng làm như vậy? Những người này ra vào tự nhiên trong dinh thự, nếu truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của anh.”
Bạch Tuyết Lam vốn đang cười, thấy Tuyên Hoài Phong tới gần một chút, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vươn tay kéo y ngồi lên giường, nghển cổ tới gần mặt y, hỏi: “Mắt cậu làm sao vậy? Cậu khóc sao?”
Lúc ở trên xe, Tuyên Hoài Phong đã cố gắng chỉnh sửa lại tâm trạng và vẻ ngoài, sau khi xuống xe còn nhìn vào gương, thấy mắt mình thực sự không có vấn đề gì, giấu diếm: “Không có. Vừa rồi lúc xuống xe bị cát bay vào, tôi dụi một chút ấy mà.”
Bạch Tuyết Lam không tin, đưa đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve đuôi mắt của y: “Rõ ràng mắt đã sưng lên như vậy. Chẳng lẽ cát bay vào cả hai bên mắt, sau đó cậu lập tức dụi cả hai bên?”
Tuyên Hoài Phong rất hiếm khi nói dối, mới nói dối một câu đã bị Bạch Tuyết Lam vạch trần ngay lập tức, y vô cùng xấu hổ, cúi đầu yên lặng.
Bộ dạng này thực sự phi thường đáng yêu, giống như một con thỏ trắng ngoan ngoãn.
Giọng nói của Bạch Tuyết Lam cũng dịu dàng hơn, dỗ dành: “Xảy ra chuyện gì sao? Ai khiến cậu phải khóc? Là Lâm Kỳ Tuấn hả? Không sao, tôi giúp cậu dạy dỗ hắn.”
Tuyên Hoài Phong nghe thấy việc không ổn, liếc mắt cảnh cáo hắn một cái: “Đừng có nghĩ dạy dỗ cái nọ dạy dỗ cái kia, lúc nào cũng ngang ngược như vậy mới chọc tới nhiều kẻ thù, đến lúc nào đó lại khiến chính mình chịu khổ.”
Bạch Tuyết Lam cho y ra ngoài một ngày, trong lòng lúc nào cũng vấn vương lo lắng, hiện tại bị y mắng hai câu, tâm trạng thoải mái không sao diễn tả được. Những lời này thốt lên lại dễ nghe như đang tâm sự, liên tục gật đầu, cúi đầu tỏ vẻ nghe lời, khẩn thiết nói: “Cậu nói đúng, lời nào thốt lên cũng như vàng như ngọc. Sau này cậu ở bên cạnh tôi nhiều một chút, như vậy thì tôi cũng bớt phạm sai lầm. Nhưng rốt cuộc việc gì đã khiến cậu lại khóc tới mức này?”
Tuyên Hoài Phong than nhẹ một tiếng: “Chỉ là gặp lại một người quen thôi.”
Y lập tức kể lại chuyện gặp gỡ cha con Tạ Tài Phục, Tạ phu nhân mắc bệnh nên vừa qua đời.
Bạch Tuyết Lam nghe y nói xong cũng thở dài một hơi: “Ra là như vậy, mẹ cậu cũng qua đời khi cậu còn nhỏ, đương nhiên khi nhìn thấy đứa trẻ kia thì cậu cũng đau lòng hơn người khác đôi chút.”
Tuyên Hoài Phong không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ Bạch Tuyết Lam cũng sâu sắc như vậy, có thể thấu hiểu suy nghĩ trong lòng y, đăm chiêu, khiến người khác không khỏi cảm động.
Y vốn đã khóc thoải mái bên Long Hồ. Từ trước tới nay, con cái nhớ tới cha mẹ đều không biết khi nào mới dừng lại, một khi đã nhớ đến, muốn dừng lại cũng khó khăn.
Bạch Tuyết Lam không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới người mẹ đã mất của Tuyên Hoài Phong lại khiến y đau lòng, ánh mắt vô tình đỏ lên.
Y không muốn lộ ra bộ dạng yếu đuối trước mặt Bạch Tuyết Lam, cầm nước mắt, xoay người muốn ra khỏi phòng.
“Hoài Phong!” Bạch Tuyết Lam lập tức bật dậy khỏi giường, đuổi theo phía sau Tuyên Hoài Phong, một cánh tay ôm lấy thắt lưng của y, kiên quyết ôm y trở lại, đẩy lên giường, tự mình ép lên trên.
Tuyên Hoài Phong nằm trên giường, cảm nhận được sức nặng trên cơ thể, nghĩ hắn muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tức giận: “Anh buông ra.”
“Ngoan, ngoan, đừng sợ, tôi chỉ muốn ôm cậu thôi. Tôi buông lỏng tay lại sợ cậu chạy mất.” Tuy Bạch Tuyết Lam phải băng bó một cánh tay, nhưng sức lực của hắn vẫn rất lớn, sử dụng sức nặng của đôi chân cùng cánh tay còn lại để phủ lên Tuyên Hoài Phong, vừa hôn lên môi y vừa dịu dàng vỗ về: “Muốn khóc thì khóc đi, đừng chạy, tôi ở bên cậu.”
Thái độ của hắn rõ ràng không phải muốn thân thể của mình, Tuyên Hoài Phong không thấy lo sợ hay tức giận.
Ngẩn người, rốt cuộc cũng không kiềm được nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Xấu hổ không dám nói câu nào, chỉ cắn môi, lặng lẽ rơi lệ.
Bạch Tuyết Lam thấy y không chống cự nên cũng không tiếp tục đè nặng, nghiêng người sang bên cạnh, vươn tay ôm vai y, kề sát bên nhau, mặt dán mặt, thì thầm: “Từ nay về sau, không cho phép cậu khóc sau lưng tôi, chỉ cần nghĩ tới việc cậu âm thầm khóc ở nơi tôi không thấy được thì tôi đã không chịu nổi.”
Từng giọt nước mắt trên gương mặt của Tuyên Hoài Phong chậm rãi tràn lên gương mặt hắn.
Ẩm ướt.
Nóng ấm.
Trong lòng Bạch Tuyết Lam cũng cảm thấy ê ẩm.
Hắn hận không thể xóa tan tất cả cảm giác thương tâm của người đang nằm trong lòng mình.
Hắn nhẫn nại một hồi, cảm nhận được Tuyên Hoài Phong chậm rãi thu tiếng, mặt dán mặt biến thành môi chạm môi.
Dường như Tuyên Hoài Phong còn đang chìm trong cảm giác đau lòng nên cũng không để ý tới chuyện này.
Đầu lưỡi Bạch Tuyết Lam lặng lẽ mở hai phiến môi hoa ngọt ngào, giống như một tiểu tinh linh đang cố gắng tìm kiếm mật ngọt.
Tuyên Hoài Phong đột nhiên tỉnh lại, thân thể khẽ run lên nhưng đặc biệt lại không quở trách hắn, chỉ nói: “Đừng nháo nữa. Dạ dày tôi không thoải mái, gọi phòng bếp nấu chút đồ ăn đi.”
Bạch Tuyết Lam đành phải nghiêng đầu sang một bên, nhíu mày hỏi: “Sao lại không thoải mái? Cậu ăn linh tinh gì ở khách sạn Hoa Hạ sao?”
Thấy Tuyên Hoài Phong ngây ngốc lộ ra biểu hiện vô tội, hắn lập tức hiểu được.
“Chẳng lẽ lúc cậu ở khách sạn Hoa Hạ cũng không ăn chút gì?” Bạch Tuyết Lam vừa đau lòng vừa tức giận, nhổm dậy khỏi giường, cúi đầu trừng mắt với y: “Tôi không đưa tiền cho cậu hả, chẳng lẽ đến một bữa cơm cũng không mua nổi? Người hầu trong dinh thự nói sáng nay cậu cũng chưa ăn cái gì, vậy chẳng phải cả ngày nay đều đói bụng hay sao? Cậu thật sự rất đáng giận. Tên Lâm Kỳ Tuấn kia lại càng không ra gì!”
Quở trách vài câu liền cầm chiếc chuông trên đầu giường, lắc mạnh một trận.
Người hầu ngoài phòng nghe được tiếng chuông, chậm rãi tiến vào: “Tổng trưởng có gì muốn căn dặn?”
“Phòng bếp có cháo không? Thêm một hai miếng điểm tâm nữa. Nói với bọn họ là Tuyên sĩ quan đói nên dạ dày bị tổn thương, không cần nấu những món có quá nhiều dầu mỡ. Nhanh chóng đưa tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.