[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương 1.2: Part 2




Tuyên Hoài Phong lên lầu, đến bên ngoài một gian phòng đã nghe thấy tiếng truyện trò vui vẻ, kỳ quái là… không ngờ bên trong có thêm âm thanh của một cô gái.
Giọng nói trong trẻo này dường như có chút quen thuộc.
Y vừa nghĩ vừa xốc rèm cửa lên, miệng nói, “Xin lỗi, đến muộn rồi, không thể không tiếp khách…”
Y vừa xuất hiện, tiếng mọi người càng thêm náo động, sôi nổi nói, “Cậu là người bận rộn, vừa rồi nói có lệ với chúng tôi hai câu xong thì ngay đến một cái xoay người nhìn lại cũng không có.”
Thừa Bình cười nói, “Cậu đã biết lỗi thì tất nhiên phải chịu phạt, đến đây, trước tiên phạt ba chén rượu.”
Cúi đầu, muốn tới bên bàn lấy chén rượu, y chợt nhớ ra tối nay là tiệc ngắm sen nên trên bàn chỉ có trà chứ không có rượu.
Thừa Bình thở dài, “Không có rượu rồi, làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ bỏ qua cho cậu ấy?”
Hoàng Vạn Sơn lập tức phản đối, “Đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, mời chúng ta đến mà bỏ chúng ta lại như vậy là làm sao? Nếu bỏ qua, về sau cậu ấy lại càng không quan tâm đến chúng ta nữa. Phạt cậu ấy hát một bài tiếng Anh cho chúng ta nghe đi, thế mới ổn.”
“Không không! Không phải với mới nói cậu ấy biết kéo violin sao? Tiệc ngắm hoa sen thanh tịnh như vậy thì phải có âm thanh tao nhã đấy sánh vai mới tuyệt.”
Tất cả mọi người trầm trồ ca ngợi, đều nói hình phạt này rất tao nhã.
Tuyên Hoài Phong đỏ mặt đứng đó, không chịu lên tiếng trả lời, kéo ghế muốn ngồi xuống.
Hoàng Vạn Sơn dùng tay che ghế lại, kêu lên, “Không được ngồi, không được ngồi, nhận phạt mới được. Mau lấy đồ nghề của cậu ra đây tấu một bản cho chúng tôi nghe xem nào.”
Tuyên Hoài Phong không tiện đặt mông ngồi lên tay hắn, đành phải tiếp tục đứng.
Tạ Tài Phục là người hiểu chuyện, vỗ vai Hoàng Vạn Sơn nói, “Lão đệ, cậu phải biết điểm dừng đi, dù sao Tuyên tiên sinh cũng mới bỏ cậu có một tiếng, nhưng mà cậu ta đối xử với cậu cũng kém cạnh gì đâu, cậu ta còn mời một vị đại tiểu thư đến đây nói chuyện với cậu, cậu cũng nên cảm kích mới phải chứ nhỉ?”
Hoàng Vạn Sơn nói, “Việc đấy không tính. Chẳng lẽ tiểu thư Âu Dương vì nhận lệnh của cậu ấy mới tới nói chuyện với chúng ta? Đây là hợp tính nhau nên mới tới. Tiểu thư Âu Dương, cô thấy đúng không?”
Nói xong liền quay đầu sang bàn đối diện, nhìn người đẹp tóc quăn với gương mặt như tranh vẽ, khoác trên mình chiếc váy dài không tay.
Âm thanh nữ tính quen thuộc khi nãy Tuyên Hoài Phong nghe được là của Âu Dương Thiến.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy cũng kỳ, tại sao Âu Dương Thiến lại ở đây cười nói vui vẻ với những người này?
Âu Dương Thiến cười khanh khách nói, “Hoàng tiên sinh, tôi cần phải nói lời công bằng. Tuy rằng tôi không nhận lệnh Tuyên tiên sinh đến đây tiếp chuyện với các vị, nhưng tôi thật sự nhận được thiệp mời tới dự tiệc ngắm sen. Như thế tính ra cũng có chút quan hệ. Có thể vì chút giao tình tôi trò chuyện với các vị cả nửa ngày mà miễn phạt cho ngài ấy không?”
Cô là phụ nữ, tươi cười khéo léo cầu tình như vậy khiến mọi người khó lòng từ chối.
Hoàng Vạn Sơn cố ý thở dài một hơi, nói với Tuyên Hoài Phong, “Không cam lòng, bề ngoài đẹp một chút là đã chiếm được đủ tiện nghi rồi, tới đâu cũng được phụ nữ che chở, được rồi, tha cho cậu.”
Bỏ ghế ra, thủ thế vô cùng cung kính, “Mời ngồi.”
Bấy giờ Tuyên Hoài Phong mới nhận được vị trí của mình, ngồi xuống, trước tiên chắp tay cảm ơn Âu Dương Thiến, tò mò hỏi, “Tiểu thư Âu Dương, tại sao cô lại ở đây tán gẫu với mấy người bạn của tôi?”
Âu Dương Thiến mỉm cười nói, “Nói ra cũng không phải, đều tại tai tôi dán trên tường cả. Từ sau hồ sen đến đây, vốn muốn vào nhà tìm chủ nhà, không ngờ đi qua hành lang lại nghe được một cuộc thảo luận mang tính chất châm biếm, nhất thời tò mò nên tùy tiện xông vào. May mắn, mấy người bạn của ngài không chê tôi, để cho tôi ở lại dự thính.
Thừa Bình nói xen vào, “Tiểu thư Âu Dương, cô quá khách khí rồi. Cô cũng là người phụ nữ có kiến thức, vừa rồi nói rất có lý, ngay cả nhà hoạt động xã hội như Vạn Sơn cũng phải thán phục.”
Tuyên Hoài Phong nhớ tới mấy câu nghe được bên cửa sổ, bèn hỏi, “Vừa rồi mọi người nhắc tới trường tiểu học nào đó đúng không?”
Dường như Âu Dương Thiến rất thích trò chuyện với y, lên tiếng đầu tiên, “Đó là trường tiểu học Tân Sinh, là một trường học vô cùng khó khăn, hiệu trưởng thật sự không thể lo lắng điều hành hết được, hơn nữa người ta lại là phụ nữ. Chúng tôi đang thảo luận làm sao để giúp đỡ cô ấy.”
Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ, quả nhiên mình không nghe sai, chính là trường tiểu học Tân Sinh.
Lần trước thấy báo chí tuyên truyền quảng cáo cho trường học này là y đã thấy nghi ngờ, tuy nhiên có nhiều việc quá nên chưa thể dành thời gian đến đó hỏi rõ ràng.
Tại sao hiện tại muốn người khác trợ giúp? Chẳng lẽ lại thiếu tiền?
Như thế xem ra, cô nàng hiệu trưởng tên Đới Vân kia tiêu tiền cũng quá lợi hại.
Ấn tượng đầu tiên của Tuyên Hoài Phong đối với Đới Vân rất tốt, vốn cũng vô cùng tin tưởng, hiện tại lại có chút lo lắng bạn bè mình bị cô ảnh hưởng, nhíu mày nói, “Tôi đã đọc về trường học này trên mặt báo, theo tôi thấy, họ nhờ truyền thông giúp đỡ có chút gì đó giống như lấy lòng mọi người…”
“Không phải! Không phải!” Hoàng Vạn Sơn ngắt lời y, nghiêm mặt nói, “Hoài Phong, hiện tại những kẻ lấy danh nghĩa giáo dục để lừa đảo rất nhiều, nhưng tôi dám cam đoan, trường tiểu học Tân Sinh này không nằm trong số đó.”
Tuyên Hoài Phong hỏi, “Tại sao có thể khẳng định như vậy?”
Hoàng Vạn Sơn nói, “Cậu cũng chỉ nhìn thấy trên báo chí nói về việc quên tiền…”
Nói đến một nửa, chợt nhớ tới cái gì đó, “A” lên một tiếng lại “Chậc chậc” hai lần.
Tiếp đó liền mỉm cười nhìn Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong bị hắn quan sát như vậy khiến đầu óc trở nên mơ hồ.
Tất cả mọi người đang chờ Hoàng Vạn Sơn nói tiếp, bỗng nhiên thấy hắn làm như vẻ ta đây, ai nấy đều trở nên sốt ruột, đẩy hắn, “Nói mau lên, làm phóng viên một cái là sinh ra cái thói này, làm người ta mất cả hứng.”
Lúc này Hoàng Vạn Sơn mới nói, “Hoài Phong, người khác không biết chuyện này, nhưng… tại sao cậu cũng không biết? Đã vậy lại còn hỏi tôi? Là muốn thăm dò nội tình sao?”
Tuyên Hoài Phong bị hắn nói vậy, sắc mặt hơi đổi, hỏi lại hắn, “Tại sao tôi phải thăm dò nội tình?”
Hoàng Vạn Sơn cười nói, “Cậu là người đã làm việc tốt là làm cho chu toàn, nhưng lúc nào cũng muốn giấu diếm đúng không? Tên này làm người tốt lại sợ người ta biết, đúng là đáng yêu quá thể quá đáng rồi nhé.”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn mặt Tuyên Hoài Phong, giống như muốn nhìn thấy bí mật nào đó sẽ hiện ra từ nơi đó.
Âu Dương Thiến nhân cơ hội này, đôi mắt to ngập nước càng không e dè mà quan sát y.
Tạ Tài Phục nói, “Được rồi, đừng chơi trò thần bí nữa. Nói thẳng ra đi, lát nữa chúng ta còn phải dự tiệc ngắm sen nữa đấy, làm lỡ ánh trăng đẹp thì xem chúng tôi phạt cậu thế nào.”
Lúc này Hoàng Vạn Sơn mới nói, “Thực không dám giấu diếm, bài báo nhờ quyên tiền quảng cáo là do tôi cực lực đề nghị vị nữ hiệu trưởng họ Đới kia đăng lên. Mà ngay cả việc tìm từ cũng là do tôi cân nhắc thay.”
Tuyên Hoài Phong kinh ngạc hỏi, “Là cậu viết? Trường tiểu học kia thực sự thiếu tiền sao? Không phải đâu.”
Hoàng Vạn Sơn nói, “Cậu xem, lộ chân tướng rồi đúng không? Làm sao cậu biết cô ấy không thiếu tiền? Cô ấy đã nói với tôi là có một khoản tiền cố định rất lớn, là do tổng trưởng cục hải quan quyên, vô cùng nhiệt tình. Còn nói để quyên được số tiền này hoàn toàn nhờ vào một vị phó quan của tổng trưởng cục hải quan. Hoài Phong, lúc ấy tôi vẫn chưa biết cậu làm việc trong nha môn, nếu biết, nói không chừng tôi đã sớm đoán được người mà cô ấy nhắc tới là ai. Cậu chính là vị phó quan giúp trường học kia một mối ân huệ lớn, đúng chưa?”
Việc quyên tiền, vì một chút hiểu lầm nên đối phương vẫn luôn nghĩ là tổng trưởng cục hải quan quyên.
Tuyên Hoài Phong cũng vui như mở cờ, xem như giúp Bạch Tuyết Lam lập một chút thanh danh.
Y thản nhiên nói, “Tôi có thể giúp được ân huệ gì lớn? Đều do tổng trưởng nhà chúng tôi là người nhiệt tình lại từ thiện.”
Hoàng Vạn Sơn dùng tay xoa xoa gáy, “Ai nha, không phải cậu đang nhắc nhở tôi rằng hôm nay đã đắc tội ngài ấy đấy chứ? Xin lỗi, xin lỗi, thật không biết ngài ấy là thủ trưởng của cậu, tôi rất kính nể ngài ấy, không phải vì chức quan lớn của ngài ấy mà là vì khí tiết. Chân thực nhiệt tình, ghét ác như thù.”
Tuyên Hoài Phong thấy có người khen Bạch Tuyết Lam, trong lòng vô cùng cao hứng, khóe môi đều dẫn theo ý cười, nói, “Không phải tôi mạnh miệng nói thay thủ trưởng của mình, nhưng nhận xét về hắn bằng tám chữ này thật rất chính xác.”
Âu Dương Thiến không hiểu lắm, hỏi, “Thì ra là được tổng trưởng cục hải quan quyên góp, tôi đã nghi ngờ từ trước mà. Một khi đã như vậy, tại sao còn muốn lên báo để quyên tiền? Chẳng lẽ tổng trưởng cục hải quan cấp quá ít nên không đủ dùng? Cho dù là vậy, quảng cáo đã được đăng rồi, chắc những người trong tầng lớp thượng lưu cũng quyên góp không ít.”
Đây cũng là điều Tuyên Hoài Phong thắc mắc.
Hoàng Vạn Sơn nói, “Vốn là đủ dùng, không ngờ vị hiệu trưởng kia làm việc tốt nhiều quá, đã không có tiền lại chả dám thu nhiều của học sinh, sau lại có một chút tiền, đầu tiên là mua sách giáo khoa cùng văn phòng phẩm, thế nhưng rất nhiều cô nhi không có tiền đi học, vậy nên, cho dù phải tận lực tiết kiệm cũng phải nhận thêm vài ba người nữa. Tiếp đó, có người không phải là cô nhi nhưng trong nhà thật sự rất nghèo, lại muốn đi học, cũng không thể không nhận…”
Thừa Bình vỗ tay cái đét, thở dài, “Không ổn, những người không đủ điều kiện đi học lại muốn đi học cũng không ít, một khi đã có mở đầu như vậy thì lớp sau sẽ như thủy triều ùa tới.”
Hoàng Vạn Sơn gật đầu nói, “Mặc dù không thể nói là thủy triều nhưng học sinh từ ba mươi, bốn mươi người lập tức tăng lên hơn hai trăm người, như vậy cũng quá. Chính là, những học sinh này tất nhiên không đóng nổi học phí, đã thế phần lớn còn là cô nhi, ngay cả cái ăn cũng phải trông cậy vào trường học. Tổng trưởng cục hải quan cấp một khoản như vậy đương nhiên không đủ dùng. Biết được việc đó nên tôi mới tận lực khuyên nhủ tiểu thư Đới Vân đăng một bài quảng cáo. Cơ mà, mấy mẩu quảng cáo quyên tiền bây giờ thì hôm nào chả có, nhà từ thiện thì chẳng đáng là bao, sư nhiều cháo ít, đăng đến ba ngày mới quyên được một tẹo. Thậm chí, có một số người không biết tình trạng này, xem xong quảng cáo, ngược lại còn vội vàng đem con của mình đưa lại đó, muốn chiếm được phần sách giáo khoa cùng học phí miễn phí, được cung cấp ăn uống. Tiền, đúng là một loại đồ vật hại người.” Buồn bực hít sâu một hơi.
Âu Dương Thiến cười khúc khích, “Hoàng tiên sinh, mặc dù ngài là người giỏi bình luận trong xã hội nhưng tôi lại có chút phê bình ngài. Tôi thấy ngài rất bi quan đối với nhiều việc. Thí dụ về vấn đề tiền bạc đi, tuy rằng nó hại người nhưng cũng có lúc trợ giúp người ta, nếu không phải, vậy chúng ta cần gì quyên tiền giúp trường tiểu học Tân Sinh?”
Tạ Tài Phục lên tiếng, “Tiểu thư Âu Dương nói có lý. Cái tật xấu hận đời này của Vạn Sơn quá sâu rồi.”
Thừa Bình nói, “Nói như vậy, vị hiệu trưởng của trường tiểu học Tân Sinh kia đã đặt mục đích cao thượng để lo liệu cho việc giáo dục rồi. Chúng ta đều nên hỗ trợ về mặt huy động tài chính.”
Tuyên Hoài Phong biết, trong đám bạn mình, luận tài hoa có tài hoa, luận lý tưởng có lý tưởng, mà nhiệt huyết cũng không thiếu.
Duy độc nói đến tiền thì phân nửa lại là thiếu thốn.
Bản thân ở trong nha môn, có thể kiếm được chút tiền, quả thật phải nên xuất lực.
Y đang muốn lên tiếng lại nghe Âu Dương Thiến dịu dàng uyển chuyển nói, “Cha tôi ở trong giới thương nhân nhiều năm cũng có chút danh vọng. Nếu các vị không chê tôi nhiều chuyện, tôi muốn xin việc này giao cho tôi làm, thế nào?”
Tuyên Hoài Phong vừa nghe đành phải im lặng.
Đại tiểu thư của hội trưởng hội thương nhân ra mặt quyên tiền vì trường tiểu học Tân Sinh, hiệu quả đương nhiên tốt hơn nhiều so với một gã phó quan như y.
Hoàng Vạn Sơn vui vẻ nói, “Nếu tiểu thư Âu Dương đồng ý giúp đỡ thì đương nhiên quá tốt. Có điều, không biết việc này có khiến tiểu thư Âu Dương khó xử không?”
Âu Dương Thiến cười nói, “Có cái gì khó xử? Cha tôi vô cùng ủng hộ việc từ thiện. Nước ngoài làm tiệc rượu quyên tiền, không bằng chúng ta cũng tổ chức một buổi, tất cả tiền quyên được đều gửi cho trường tiểu học Tân Sinh, ý kiến này thế nào? Thiệp mời tôi sẽ lo liệu, hơn phân nửa số người trong giới thương nghiệp đều cho tôi một chút thể diện. Đương nhiên, tiệc rượu có rất nhiều chuyện cần phải nhờ các vị hỗ trợ.”
Vài người đang ngồi đó lập tứ xua tay, giải thích, “Không phải chúng tôi không muốn giúp, nhưng chúng tôi chẳng hiểu tí gì về loại tiệc rượu này của người tây dương, không khéo chẳng giúp được gì lại còn gây trở ngại khiến tiểu thư mất mặt.”
Hoàng Vạn Sơm cũng rất tích cực, nhấc tay nói, “Tôi tự tin tự đề cử mình, thế nào?”
Âu Dương Thiến ngạc nhiên nhìn hắn, mỉm cười nói, “Đương nhiên không thể thiếu Hoàng tiên sinh được. Tuyên tiên sinh cũng không thể trốn.”
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, “Tôi?”
Âu Dương Thiến nói với y, “Đương nhiên là ngài. Không phải ngài từng du học ở tây dương sao? Tiệc rượu ngoại quốc này tôi cũng chỉ có thể học lén từ chỗ ngài thôi.”
Tuyên Hoài Phong bắt đầu khó xử, từ chối, “Lúc ở Anh, mỗi ngày tôi đều đến trường, chưa từng tham gia tiệc rượu. Không bằng như vậy đi, lúc tiểu thư Âu Dương quyên tiền cứ báo một tiếng, tôi sẽ xem có thể lĩnh lương bao nhiêu rồi đem tới đó.”
Hoàng Vạn Sơn dùng sức đẩy mạnh lên vai y một cái, cười đùa, “Nói thì cứ nói, cậu đỏ mặt làm gì? Tuyên đại tài tử ơi, cậu là người bị điểm danh, ngoan ngoãn lĩnh mệnh đi. Vì từ thiện, cậu không thể ra một chút sức lực cỏn con như vậy sao?”
Tất cả mọi người đều nói đúng vậy.
Tuyên Hoài Phong bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Lại uống một chén trà, mọi người vừa cắn hạt dưa vừa nghe hoàng Vạn Sơn kể về trường tiểu học Tân Sinh.
Học sinh mới tới nhiều như thế nào, phòng xá cũ cũng cần phải tu bổ.
Học sinh tốt xấu lẫn lộn, có thói xấu là được người ta chăm bẵm, trong phòng bếp có mua một bình dầu, chưa được vài ngày đã bị trộm sạch, cuối cùng chỉ có thể đem bình dầu cất vào tủ rồi khóa lại.
Tuyên Hoài Phong hỏi, “Nghe cậu nói thì hình như cậu rất quen thuộc với nơi đó, đã từng tới đó sao?”
Hoàng Vạn Sơn nói, “Đương nhiên, đi tới đó rất nhiều là đằng khác. Chẳng qua chỗ đó khá xa, ở tận ngoại thành, đi một chuyên thực không dễ dàng. Nếu là bên nội thành thì lại không lo được số tiền thuê địa điểm lớn như thế. Vấn đề vị trí khó khăn này mới khiến người ta đau đầu. Cho dù có cấp lương thì cũng chẳng được vài vị giáo viên đồng ý tới đó làm việc.”
Âu Dương Thiến nói, “Tôi rất muốn tự mình tới đó một chuyến, không biết mọi người ở đó có hoan nghênh hay không.”
Hoàng Vạn Sơn nói, “Sao lại không hoan nghênh? Tuyệt đối hoan nghênh luôn.”
Âu Dương Thiến nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi, “Tuyên tiên sinh, ngài có đi hay không?”
Trước kia Tuyên Hoài Phong từng hứa với Đới Vân sẽ tìm thời gian tới đó tìm hiểu, hiện tại bị mọi người nhắc đến nên cũng có ý muốn đi, lập tức gật đầu.
Âu Dương Thiến vui vẻ nói, “Tốt lắm, khi nào tôi chuẩn bị đi sẽ gọi điện mời ngài đi cùng. Nếu ngài chuẩn bị đi cũng gọi một cuộc cho tôi nha. Để tôi viết số điện thoại cho ngài.”
Mở chiếc túi xách nhỏ đính ngọc, lấy một tờ giấy viền hoa rực rỡ ra, dùng bút máy viết một dãy số điện thoại đưa cho Tuyên Hoài Phong, “Đây, ngài đừng ném đi nha.”
Đang ở trước mặt mọi người, Tuyên Hoài Phong nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong.
Hoàng Vạn Sơn nói, “Cầm đi, cứ đến những lúc thế này là cậu lại ngượng ngùng. Ai mà không biết tình tình cậu lại tưởng cậu nhất kiến chung tình với tiểu thư Âu Dương ấy chứ.”
(Nhất kiến trung tình: Vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu sét đánh,…)
Tạ tài Phục nói, “Vạn Sơn, cái miệng này của cậu sớm muộn gì cũng kéo về hàng đống rắc rối cho cậu. Biết cậu ấy ngượng rồi, việc gì phải trêu cậu ấy nữa?”
Cuối cùng, Tuyên Hoài Phong đành phải nhận lấy.
Trên trang giấy xinh đẹp kia vương mùi hương kỳ lạ, xông thẳng lên mũi y.
Cố gắng tỏ ra hứng thú mà tiếp cận, nghiêm túc hỏi Tuyên Hoài Phong, “Cậu cầm số của người ta rồi, tại sao không viết số của mình cho người ta? Nếu không, đến lúc người ta chuẩn bị đi thì lấy cái gì để báo cho cậu?”
“Không cần,” Âu Dương Thiến lại cười thản nhiên, “Chẳng lẽ tôi lại không biết số điện thoại ở công quán của Bạch tổng trưởng sao?”
Nụ cười này rất bí hiểm, nhất định phải có ý nghĩa sâu xa nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.