[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương 19.3: Part 2




Càng chửi càng tức giận, từng từ từng chữ đều sắc bén như muốn giết người, chỉ về phía cửa nhà ăn, nói với Tống Nhâm, “Cậu đi nói cho cậu ta biết, sau này cậu ta thích đi đâu thì đi, thích nói chuyện với ai thì nói. Chẳng phải cậu ta muốn có nhân quyền, muốn có tự do hả? Tôi cho cậu ta đấy!”
Thế nhưng, hắn không biết, bấy giờ Tuyên Hoài Phong đang ở phía ngoài nhà ăn, chỉ cách hắn một bức tường, không cần Tống Nhâm truyền lời, y có thể tự nghe rõ từng lời từng chữ.
Tuyên Hoài Phong vừa kêu Tống Nhâm đi chuẩn bị xe xong, y ngồi trong phòng cũng dần cảm thấy bình tĩnh hơn, không tức giận như lúc mới rời giường nữa. Nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng vẫn tại mình giấu diếm trước, nên nhận lỗi với Bạch Tuyết Lam.
Y tìm một người hầu hỏi han mới biết Bạch Tuyết Lam đang ăn điểm tâm trong nhà ăn nhỏ.
Y đứng bên ngoài vất vả lắm mới lấy được dũng khí, vừa muốn bước vào liền nghe Bạch Tuyết Lam tức giận mắng nhiếc chẳng chút nể nang.
Bạch Tuyết Lam đang vô cùng tức giận, mắng một câu cũng đủ để nóc nhà rung chuyển, những lời này tựa như đại pháo, nã thẳng vào tai Tuyên Hoài Phong.
Nghe đến câu “lén gặp mặt tình nhân cũ”, cơ thể Tuyên Hoài Phong lập tức run lên, sửng sốt.
Kinh ngạc lắng nghe.
Đến câu “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”, Tuyên Hoài Phong vừa nghe mà thái dương vừa giật liên hồi, cảnh vật trước mắt biến thành màu đen.
Tội của y, cho dù nói nặng hơn thì cũng chỉ là gặp Lâm Kỳ Tuấn một lần, cần gì phải lấy ví dụ như vậy để hạ nhục y?
Tuyên Hoài Phong càng nghe càng giận, lửa giận bừng bừng, muốn xông vào trong đối chất cùng Bạch Tuyết Lam, thế nhưng ngay cả chút sức lực cỏn con cũng chẳng phát ra nổi, đôi chân cũng chẳng còn chút sức lực nào, đành vươn tay chống lên tường đỡ lấy thân thể.
Đang lúc nặng nề thở dốc, y nghe Tống Nhâm bên trong nơm nớp lo sợ dạ thưa vài tiếng, nói: “Tổng trưởng, nếu ngài thực sự đã nói mặc kệ… vậy tôi đi làm việc đây.”
Tuyên Hoài Phong biết Tống Nhâm sẽ bước ra, y tuyệt đối không muốn chạm trán hắn, liều mạng thu hết chút sức lực cuối cùng, vội vàng xoay người chạy ào ra phía sau cánh cửa nguyệt nha.
Y đi ra từ cánh cửa nguyệt nha, chẳng biết trong đầu suy nghĩ điều gì, trước mắt y như nổi lên từng đụn từng đụn mây, ngơ ngác vòng một vòng quanh hòn giả sơn, bất tri bất giác trở về tiểu viện.
Tống Nhâm trở về phòng lại không tìm thấy y, đang sốt ruột, thấy y bước trên thảm cỏ phía xa tiến về đây, hắn vội vàng tới đón: “Tuyên phó quan, ngài đi đâu vậy? Làm tôi tìm ngài vất vả. Xe đã chuẩn bị xong rồi, đi ngay bây giờ à?”
Tuyên Hoài Phong ngây ngẩn đứng đó, nhìn khuôn miệng Tống Nhâm mấp máy, sau đó bị hắn vỗ lên vai thì y mới giật mình tỉnh táo lại, nhìn liếc qua Tống Nhâm, “Vậy đi thôi.”
Ô tô đến trước nha môn hải quan bèn dừng lại, tài xế đi tới mở cửa xe, Tuyên Hoài Phong bước ra ngoài, vừa ngẩng đầu nhìn trời đã cảm thấy trước mắt hoa lên, thân thể loạng choạng một cái, sau đó lập tức ổn định vững vàng lại.
Kinh ngạc đứng đó một lúc lâu, dần ổn định lại tinh thần, y sửa sang vạt áo, đôi chân xỏ đôi giày da dê bước vào trong.
“Tuyên phó quan, chào ngài.”
“Tuyên phó quan, ngài tới rồi?”
Sảnh chính tầng một của hải quan tổng thự, không ít viên chức đi qua đều dừng lại chào hỏi Tuyên Hoài Phong.
Y đều nhất nhất gật đầu chào hỏi lại, chẳng biết tại sao, nụ cười vẫn treo trên gương mặt.
Đến hải quan tổng thự là đến lãnh địa của Bạch Tuyết Lam, Tống Nhâm không cần phải cẩn thận từng li từng tí theo sát Tuyên Hoài Phong. Tuyên Hoài Phong lên phòng làm việc của phó quan ở tầng trên một mình, xoay chốt cửa một cái, hóa ra cửa đã bị khóa.
May mà ngoại trừ Tôn phó quan, y cũng có một chiếc chìa khóa. Móc chìa khóa ra mở cửa, đi tới chỗ của mình ngồi xuống.
Nghỉ ngơi một lát, y dần cảm thấy có thứ gì đó từ sâu trong thâm tâm muốn xông lên, chạm phải nơi khiến y đau đớn. Y vội vàng tự nhủ không được suy nghĩ lung tung, đột nhiên đứng dậy, mở cửa phòng, đi về phía phòng nội vụ ở cửa đối diện, nói: “Đem hết những văn kiện hôm nay cần giao cho tổng trưởng qua bên này đi.”
Người bên phòng nội vụ trả lời một tiếng.
Chốc lát sau, một viên chức trẻ tuổi lạ mặt bưng một xấp đồ, chầm chậm chạy tới.
Tuyên Hoài Phong nói: “Đặt hết lên bàn tôi đi.”
Viên chức kia liền làm theo, xếp từng tập một, chia đều hai bên bàn làm việc của Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong trở về chỗ ngồi xuống, mở nắp lọ mực, lấy chiếc bút máy yêu thích trong túi ra, bơm đầy mực. Sau khi phân loại từng tập văn kiện, y sẽ viết kiến nghị lên một tờ giấy nhỏ, đính từng tờ lên văn kiện.
Làm một mạch hơn hai tiếng đồng hồ, vai mỏi mắt cay, y khát nước, đặt bút xuống, ra ngoài, đi về phía chiếc bình nước nóng cuối hàng lang, rót một chén nước nóng.
Y bưng nước nóng trở về, khi cách cánh cửa phòng làm việc của phó quan không xa liền lờ mờ thấy bóng một người đứng ở cạnh bàn, hình như đang cúi đầu xem tập văn kiện mình vừa xử lý, có điểm gì đó giống Bạch Tuyết Lam.
Trái tim của Tuyên Hoài Phong tựa như tro tàn lại cháy, bỗng nhiên đập liên hồi, mặc dù y vẫn nhớ rõ những lời đau lòng sáng nay nghe thấy, nhưng khoảnh khắc ấy, trong khuôn ngực y vừa nóng lại vừa lạnh, cơ thể không chịu nghe theo lý trí, y đè nén cảm giác kích động, tiến vào phòng tìm người.
Người nọ xoay người lại, cười nói: “Chịu khó quá nhé, hôm nay cậu còn đến sớm hơn cả tôi, giải quyết công việc hết tám chín phần rồi.”
Hóa ra là Tôn phó quan.
Tuyên Hoài Phong nhận ra hắn, trái tim cuồng loạn trong lồng ngực đột nhiên mất đi hơi ấm, gò má đỏ ửng bỗng trắng bệch, y sợ người đồng nghiệp thông minh này sẽ nhận ra điểm kỳ lạ, đành cười miễn cưỡng, “Cũng nên trở về làm việc từ lâu rồi, lần trước tôi không ở đây, phiền cậu làm việc cực nhọc.”
Tôn phó quan nói: “Quan hệ của chúng ta thì không cần phải nói đến những lời khách sáo thế này.”
Hắn là tâm phúc của Bạch Tuyết Lam, cũng ở trong Bạch công quán giống như Tuyên Hoài Phong. Hôm nay Bạch Tuyết Lam nổi điên ở phòng ăn nhỏ như vậy, sao hắn có thể không nghe thấy phong thanh.
Bây giờ, thấy bộ dạng Tuyên Hoài Phong thế này, trong lòng lại chắc chắn thêm vài phần.
Từ trước tới nay, gã thuộc hạ này luôn tỏ thái độ kính nhi viễn chi với việc ái tình kinh thiên động địa của thủ trưởng Bạch Tuyết Lam, tránh được thì tránh.
(kinh nhi viễn chi: tôn kính nhưng không gần gũi, tôn trọng như không tỏ ra thân thiết gần gũi)
Bởi vậy, hắn vẫn luôn giữ gìn bổn phận, không hỏi han nhiều, làm bộ như chẳng biết gì cả, nói với Tuyên Hoài Phong: “Cậu đã tới rồi thì tôi cũng chẳng khách sáo với cậu nữa, phiền cậu xử lý chỗ công văn này. Soạn thảo điều lệ cấm hút thuốc phiện, cấm ma túy mới đều do tổng lý chỉ định chúng ta làm, không thể kéo dài. Giờ tôi đi lấy một ít điều lệ cũ của chính phủ tới, chờ cậu làm xong, tôi sẽ sửa sang lại tư liệu rồi nhờ cậu nghiên cứu thêm một hai lần nữa, vậy được không?”
Tuyên Hoài Phong gật đầu, “Cứ làm vậy đi.”
Tôn phó quan tự đi lấy rất nhiều tư liệu tới, cũng ngồi xuống, vùi đầu xử lý.
Hai người xử lý công việc, mạnh ai nấy làm, chăm chú nhập thần, vô cùng im lặng.
Khi Tuyên Hoài Phong viết xong phần tóm lược của bản điều trần, y thong thả bước đến bên cạnh Tôn phó quan, nhìn xem hắn làm việc như thế nào.
Tôn phó quan cầm lấy một xấp giấy màu vàng trên bàn, nói: “Trong này, một phần là lệnh cấm hút thuốc phiện vị tổng đốc mới nhậm chức ban bố hôm qua, một phần là luật cấm nha phiến thị trưởng Thượng Hải hai năm trước đã ban bố, cậu đọc qua một lượt đi. Những luật lệ cũ khác không thực tế bằng hai phần này, tôi thấy chúng ta có thể mượn một hai ý trong này để thảo điều lệ mới của chúng ta.”
Tuyên Hoài Phong cầm lên đọc cẩn thận, so sánh hai bản với nhau, đắn đo, “Đúng là có chỗ đáng để tham khảo. Nhưng có một điểm không được thỏa đáng cho lắm. Điều lệ này đều vô cùng thiên vị người nước ngoài. Cậu xem ở đây đi, ở đây nói rất rõ ràng là không được phép lục soát chỗ ở của người nước ngoài. Còn ở đây, nếu như người buôn bán thuốc phiện bị bắt giữ là người trong nước, có khả năng sẽ bị chém đầu. Nhưng nếu như bắt được người nước ngoài thì lại giao cho lãnh sự ngoại quốc xử lý. Những người ở lãnh sự quán này sẽ nghiêm phạt người của bọn họ sao? Đó là một lỗ hổng. Trong điều lệ mới, chúng ta cần phải bịt lỗ hổng này lại.”
Tôn phó quan trầm ngâm một hồi, cười gượng gạo, thấp giọng nói: “Nước yếu dân ngheo, muốn tranh luận với người nước ngoài, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. Tháng sau chính phủ phải tổ chức một sự kiện lớn, tôi thấy tổng lý không muốn đắc tội với người nước ngoài vào thời điểm đó đâu.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Hội đàm sáu nước?”
Tôn phó quan đáp: “Không thể làm vậy được đâu.”
Chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong.
Mặc dù Tuyên Hoài Phong không biết thâm ý trong ánh nhìn của hắn, nhưng y có thể nhìn ra điều bất ổn, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tôn phó quan thấy biểu hiện của y như hoàn toàn không biết gì, hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thế mới biết, hóa ra hôm qua Bạch Tuyết Lam vẫn chưa nhắc chữ nào về việc lục soát tài sản ở hiệu buôn dương hành Đại Hưng với Tuyên Hoài Phong.
Nếu tổng trưởng không nói, hắn cũng chẳng có lí do gì mà dây vào.
Tôn phó quan lắc đầu, nói bâng quơ, “Chẳng có chuyện gì lớn đâu. Chỉ là hội đàm sáu nước sắp tổ chức rồi, phía quốc vụ rất coi trọng việc này. Phía nha môn chúng ta cũng cần phải làm việc thận trọng hơn. Nghe nói hôm nay tổng trưởng bị tổng lý gọi lên, đại khái cũng để cân nhắc chuyện này.”
Tuyên Hoài Phong còn đang suy nghĩ sao chưa thấy Bạch Tuyết Lam, nhưng trong lòng y vẫn còn rất bực bội, thật sự không hỏi ra miệng được.
Nghe Tôn phó quan nói mới hiểu ra.
Hôm nay, y làm việc nguyên ngày, bữa trưa cũng phải ăn vội vàng, ăn xong lại liên tục làm việc, mệt mỏi vô cùng, nhưng Tuyên Hoài Phong lại nghĩ như vậy cũng tốt.
Sáu giờ chiều, Tống Nhâm tới hỏi, Tuyên Hoài Phong vẫn nói chờ thêm một lúc.
Tôn phó quan khuyên nhủ: “Ăn một ngày không béo ngay được đâu, về nghỉ ngơi trước đã. Ngày mai chúng ta vẫn có thể làm tiếp cơ mà.”
Thu thập văn kiện trên bàn, hai người cùng lên xe hơi trở về công quán.
Tuyên Hoài Phong trở về tiểu viện, thấy căn phòng bị phủ lên bởi lớp sương chiều nhàn nhạt, ngay đến một ngọn đèn điện cũng chẳng được bật lên, y biết bên trong không có ai. Ban ngày, ở ngoài bức tường nghe những lời Bạch Tuyết Lam nói, lúc đó y cảm thấy như sét đánh ngang tai, nhưng hiện tại, y cảm thấy bản thân như chìm xuống lòng hồ, ngược lại còn bình tĩnh hơn, chẳng hờn chẳng giận, chỉ sót lại cảm giác ai oán.
Không phải y rất giận Bạch Tuyết Lam, nhưng cũng không phải y không giận Bạch Tuyết Lam.
Vừa không muốn đoạn tuyệt với Bạch Tuyết Lam, lại vừa không muốn làm hòa với Bạch Tuyết Lam.
Nghĩ tới nghĩ lui, y cảm thấy, thật ra hai người cả đời không qua lại với nhau thì tốt biết bao, đỡ phải mất công sinh ra cảm giác tang thương.
Tuyên Hoài Phong thở dài một tiếng, một mình tiến vào sân trong, mở đèn đóng cửa, ăn cơm tắm rửa, y chỉ cảm thấy cô đơn, nhưng là nỗi cô đơn khơi gợi mỹ cảm, đôi lúc trong lòng lại dâng lên ý nghĩ ác liệt, cứ như vậy, có bản lĩnh, cả hai bên hãy bỏ mặc nhau cả đời.
Vén chăn lên giường, y cô đơn ngây ngẩn, mở mắt trừng trừng hồi lâu.
Kéo gối đầu của Bạch Tuyết Lam, ôm vào trong lòng, cuộn mình nằm ngủ.
Khi đang nửa tỉnh nửa mê, cảm giác hình như có người đang hôn khẽ hàng mày của mình, dịu dàng vô cùng quen thuộc, Tuyên Hoài Phong giật mình choàng tỉnh.
Mở to mắt nhìn chung quanh, bóng đêm như nước, ánh trăng lạnh lùng chiếu qua song cửa.
Vắng lặng không người.
Tiếng Bạch Tuyết Lam rít gào lại nổ vang trong đầu, không chịu sự kiềm chế của y.
“Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cậu ta không phải hạng người khốn kiếp, nên chẳng cần phải thông đồng với tên họ Lâm kia dở thủ đoạn làm gì!”
“Cậu ta thích cái tên họ Lâm ẻo lả kia rồi thì cần gì phải dở trò lừa gạt, cứ quang minh chính đại mà đi!”
“Sau này cậu ta thích đi đâu thì đi.”
“Thích nói chuyện với ai thì nói.”
“… Lão tử thèm vào!”
Y nhớ rõ từng từ từng ngữ.
Từng từ từng ngữ ấy găm sâu vào tim.
Đau, rất đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.