[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương 26.2: Part 2




Cánh rừng này thực sự quá lớn.
Y không khỏi hoài nghi, liệu dòng sông phía đông kia có thực sự tồn tại? Hay vì lúc đó y đã nhớ nhầm? Hoặc đã đi nhầm hướng?
Tâm trí y bây giờ rất hỗn loạn, cố gắng ép buộc đôi chân mình hoạt động như máy móc, tự nhủ với bản thân như niệm chú, là tự mày sống chết muốn tự do, muốn nhân quyền, hiện tại đúng là đã được tự do, nhưng lại chọc phải ổ rắc rối cực lớn. Nếu quả thực bị người ta bắt sống, bảo Bạch Tuyết Lam làm sao quan tâm đến mày nữa?
Để Bạch Tuyết Lam coi thường thì quá nhục nhã.
Mặc dù trong vô cùng hỗn loạn, nhưng y vừa chạy thục mạng vừa rất dứt khoát nghĩ mình không nên nghĩ đến những việc nhỏ nhặt vào lúc này.
Đột nhiên, âm thanh tươi mát róc rách chảy và tai.
Chỉ một giây đó thôi cũng đủ để Tuyên Hoài Phong nghe rõ ràng.
Là tiếng nước!
Y sung sướng như phát điên, càng vận hết sức chạy về phía trước.
Chỉ cần giải được thuốc mê, chỉ cần hai khẩu Brown của y còn có đạn, vậy thì y chẳng còn gì phải sợ. Bọn họ có thể có bao nhiêu người? Cùng lắm thì mười tám. Đầu óc tỉnh táo, có súng trong tay, đến một người bắn một người, tới một đôi bắn một đôi.
Kỹ năng bắn súng của y là do chính Bạch Tuyết Lam dạy.
Tiếng nước ngày càng rõ ràng, vòng qua mấy cây đại thụ, tầm nhìn chợt trống trải, một con sông nhỏ như thiếu nữ đắm mình dưới ánh mặt trời, an tĩnh uốn lượn chảy qua bìa rừng.
Ánh hoàng kim nhảy múa theo dòng chảy.
Tuyên Hoài Phong thoáng nhìn qua chung quanh, không phát hiện bóng người, y khom lưng đi từ từ theo bìa cánh rừng ra ngoài. Y không dám lộ diện, nép thân ngồi xuống bên cạnh một tảng đá cực lớn.
Tới thời điểm này rồi, y chẳng còn thời gian quan tâm giày có bị ướt hay không.
Hai chân đưa xuống nước chưa để ngập đến đầu gối, đặt hai khẩu Brown cứu mạng lên tảng đá lộ ra trên mặt nước, cúi đầu vốc nước hất lên mặt, không ngờ gương mặt mới cảm nhận được một chút lành lạnh thì một lực cực lớn từ phía sau vọt tới bất ngờ, tựa hồ có một đôi tay đẩy mạnh lên lưng y, đôi chân nhất thời trụ không vững, trọng tâm hướng thẳng xuống lòng sông.
Gương mặt Tuyên Hoài Phong ngập trong nước, đường nhìn không rõ, không thể thở, hai tay khua loạn trên mặt nước, cánh tay thần bí trên lưng vẫn ra sức níu chặt, không cho y ngẩng đầu.
Đỉnh đầu truyền tới cảm giác đau nhức như bị xé toạc.
Dường như ai đó nắm tóc y, đẩy y xuống sông, nhấn đầu y sâu xuống nước.
Tuy Tuyên Hoài Phong sinh ra và lớn lên ở vùng Quảng Đông nhiều sông nước, nhưng kỹ năng bơi lội lại rất kém, bị đè xuống và bị nhấn nước liền uống ngay vài ngụm nước lớn, đầu váng mắt hoa, không phân rõ phương hướng, hai tay cào loạn, tựa hồ bám được một chút vào thân thể kẻ hành hung mới khiến đối phương lỏng tay một chút.
Thừa cơ hội, Tuyên Hoài Phong liều mạng ngẩng đầu lên khỏi mặt nước hít một hơi, lúc này mới phát hiện chân không chạm được đáy sông, phía dưới giống như vực sâu không đáy, mới chỉ liếc nhìn được ánh mắt trời một cái, nháy mắt lại chìm xuống.
Lúc này, cánh tay tội ác thần bí kia đã biến mất, chỉ còn mình y liều mạng giãy dụa trong làn nước.
Y vắt kiệt sức khua khoắng tứ chi, chỉ mong nắm được thứ gì đó, nhưng bốn phía chỉ có sông nước vô tận.
Y muốn không khí.
Cho dù một chút thôi cũng tốt!
Nín thở khiến phổi nóng như than đỏ, nóng dần nóng dần, càng lúc càng khiến y sợ hãi tựa có kẻ dùng sắt nóng ấn lên trái tim, muốn ép y phát điên.
Năm ngón tay y tóm vào khoảng không, cảm thấy sức lực trên người bị rút cạn.
Cảm giác tuyệt vọng tiến gần đến cái chết bao phủ lấy y.
Tuyên Hoài Phong tuyệt vọng nhớ tới Bạch Tuyết Lam.
Y không muốn chết.
Một người, nếu trên đời này có người cực kỳ yêu họ, mà họ cũng vô cùng yêu người đó, vậy họ tuyệt đối không cam tâm chịu chết.
Nếu y chết, những quả dâu Bạch Tuyết Lam hái về sẽ để ai ăn?
Bạch Tuyết Lam uống say sẽ tìm tới chỗ ai nhảy qua cửa sổ, tìm ai làm nũng?
Trong lồng ngực Tuyên Hoài Phong tràn ngập khao khát sống còn, y liều lĩnh hít một hơi nhưng thứ tràn vào mũi lẫn khí quản đều là nước.
Trong thời điểm sống còn này, ánh sóng lấp lánh trên đỉnh đầu bỗng chấn động, có người nhảy vào trong nước.
Bạch Tuyết Lam.
Sâu trong thâm tâm, Tuyên Hoài Phong âm thầm hét lên một tiếng.
Người nọ bơi tới bên cạnh Tuyên Hoài Phong, Tuyên Hoài Phong ôm hắn không chút do dự, cho dù y sắp ngất đến nơi, nhưng y vẫn trút toàn bộ sức lực chẳng còn là bao mà ôm lấy người yêu của mình.
Hai người nhanh chóng trồi lên khỏi mặt nước, rất nhanh, Tuyên Hoài Phong cảm thấy lòng bàn chân chạm được đáy sông mềm mại, đại khái bọn họ đã bơi được đến nơi cạn.
Tuyên Hoài Phong bị ôm ngang người lên bờ.
Đất trên bờ cũng mềm, mơ hồ có chút nước sông bị gió thổi vào, từng lớp từng lớp, Tuyên Hoài Phong nằm ngửa người trên bờ sông thấm từng dải nước trong suốt ấy.
Y hơi hé mắt, ánh mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu chiếu xuống khiếp y phải lập tức nhắm mắt lại.
Một đôi tay chạm lên bụng lên ngực y, ấn xuống.
Tuyên Hoài Phong ho khan vài tiếng, bỗng nhiên xoay người, nôn ra vài ngụm nước trong suốt.
Cúi thấp đầu thở dốc.
Đôi tay kia liền vỗ lên lưng y, hỏi: “Khỏe chưa?”
Vừa nghe âm thanh ấy, cơ thể Tuyên Hoài Phong lập tức cứng đờ.
Y ngẩng phắt đầu, đối diện là nụ cười mỉm của Triển Lộ Chiêu. Hai tay y chống trên mặt đất, lui về phía sau.
Triển Lộ Chiêu từ trên cao nhìn xuống, đã chiếm được ưu thế, hắn phủ người lên, đưa tay nâng cằm y, hỏi: “Tại sao lại ngã xuống nước? Nếu không phải tôi đến kịp thì chưa chắc đã cứu được cậu.”
Tuyên Hoài Phong quay vụt đầu lại, xoay người muốn chạy trốn, mắt cá chân bỗng nhiên căng cứng, bị người ta bắt được.
Nơi đó chính là mắt cá chân bị thương của Tuyên Hoài Phong, Triển Lộ Chiêu vừa túm một cái thô lỗ như thế khiến Tuyên Hoài Phong đau thấu tim, nhất thời than đau một tiếng.
Triển Lộ Chiêu hỏi: “Khiến cậu đau à? Cậu yếu ớt quá đấy.”
Hắn bèn buông năm ngón tay ra, thong thả âu yếm mắt cá chân Tuyên Hoài Phong qua lớp vải giày ướt nhẹp.
Tuyên Hoài Phong rợn cả tóc gáy, lạnh lùng nói: “Triển Lộ Chiêu, tôi là nhân viên công vụ của chính phủ, nếu xảy ra chuyện gì, quân Quảng Đông các người không gánh nổi đâu. Thức thời thì thả tôi đi. Chuyện hôm nay tôi sẽ không nói với người khác.”
Triển Lộ Chiêu cười nói: “Đừng nói cậu là người chính phủ, cho dù là người thiên đình thì tôi cũng không thả.”
Nụ cười này khiến cho người ta kinh hãi run sợ.
Tuyên Hoài Phong quát hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Triển Lộ Chiêu nói: “Tính tình cậu vẫn tốt như trước kia vậy.”
Nói xong, hai cánh tay liền duỗi một cái, ôm lấy Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong dùng tay đẩy lồng ngực hắn, hung hăng đẩy ra ngoài nhưng lại bị ôm chặt hơn, vừa muốn nói, môi hé ra, hơi thở đàn ông xa lạ bỗng nhiên ập tới, dán lên môi, đầu lưỡi vừa mềm mại vừa cứng rắn giảo hoạt len vào trong.
Tuyên Hoài Phong biết Triển Lộ Chiêu đang cưỡng hôn mình, y tức giận đến choáng váng đầu óc, dùng sức cắn chặt hàm răng, không chịu để hắn đưa lưỡi vào.
Đang đấu tranh, cằm lại bị gã đàn ông kia nắm lấy, hai đầu ngón tay đặt lên đường nối hai hàm răng, nhẹ nhàng bấm một cái, cảm giác đau nhức kéo tới khiến y bất giác há miệng.
Đầu lưỡi Triển Lộ Chiêu thừa cơ tiến vào, ngang tàn chiếm lấy nước miếng trong miệng y.
Quả nhiên giống như tưởng tượng.
Cảm giác mát lành này đến trái cây trên vườn bàn đào của Tây Vương Mẫu cũng không thể nào sánh bằng.
Hắn suy nghĩ, nước bọt của người nho nhã lịch sự lại vô cùng quyến rũ này có thể kéo dài tuổi thọ, bèn ham muốn chiếm đoạt nhiều hơn, đầu lưỡi bên trong liều mạng khuấy đảo.
Tuyên Hoài Phong tức giận thở hổn hển, âm thanh kêu rên ừ hử vang lên.
Âm thanh này thực sự khiến người ta kích thích.
Triển Lộ Chiêu vốn định đưa y trở về xe mình, về đến nơi mới bàn tiếp, bây giờ thì đành vậy, Tuyên Hoài Phong đã châm lên người hắn một mồi lửa, hiện tại, những mồi lửa đó bùng chảy chẳng nguyên do, ngay cả nước sông cũng không dập tắt được.
Toàn thân đều nóng, vật giữa hai chân dâng lên cao ngất, cơ hồ khiến hắn đau đớn.
Hắn hung bạo hôn Tuyên Hoài Phong một trận, càng hôn càng cảm thấy chưa đủ, đè chặt Tuyên Hoài Phong xuống đất.
Roạt một tiếng, kéo rách hơn phân nửa chiếc áo trắng của Tuyên Hoài Phong.
Lòng ngực trắng tựa bạch ngọc phập phồng hơi thở lộ ra dưới ánh mặt trời, mơ hồ mang theo một vòng hào quang khiến hắn rung động như ngẩn ra, vươn tay tham lam xoa vuốt.
Tuyên Hoài Phong tránh né loạn xạ như cá bị câu lên bờ, vai bị gã đàn ông kia nhấn mạnh xuống, xoay cách nào cũng không tránh được.
Trên ngực truyền tới xúc cảm ghê tởm.
Cảm thấy như bản thân bị biến thành món đồ chơi mặc người khác sờ nắn sỉ nhục, cả người y đều nổi da gà.
Gương mặt Tuyên Hoài Phong đỏ bừng, hét lên: “Dừng tay!”
Phản tác dụng, việc này ngược lại còn khiến thứ trong đũng quần Triển Lộ Chiêu cứng hơn.
Ánh sáng trong mắt Triển Lộ Chiêu lóe lên nhưng sắc xanh mắt sói, muốn cắn người khác, hỏi ngược lại: “Họ Bạch chạm vào cậu, cậu cũng bảo hắn dừng tay à?”
Quần áo khắp người Tuyên Hoài Phong ướt sũng, lại lăn lê trên mặt đất một hồi dính toàn bùn đất, sớm đã vô cùng thảm hại nhếch nhác. Nhưng chính cái thảm hại nhếch nhác ấy lại khiến ngũ quan gương mặt y nổi bật hẳn lên.
Mái tóc ngắn ướt nhẹp dính lên trán, chóp mũi thẳng tắp không giấu nổi ngạo khí, con ngươi đen láy đầy anh khí tựa hai vầng mặt trời nhỏ núp ở bên trong.
Quần áo bị xé mở khiến thân thể tựa ngọc Dương Chi lộ ra, cực kỳ quyến rũ mà câu lên sự tà ác của kẻ khác.
Triển Lộ Chiêu cúi đầu một cái, đôi môi dán lên lồng ngực trắn noãn, chẳng thèm để ý mọi thứ liền ra sức chơi đùa.
Cả đời này chưa bao giờ Tuyên Hoài Phong bị sỉ nhục đến vậy, mặc dù đã nếm trải dưới bàn tay của Bạch Tuyết Lam, nhưng cảm giác đó hoàn toàn bất đồng. Kỹ năng bắn súng của y giỏi, nhưng lại chưa bao giờ học võ, chống cự với Triển Lộ Chiêu ở khoảng cách gần thế này chẳng đoạt được chút lợi thế nào, đấu đá một lúc, trái lại càng bị ép tới đường cùng, trên cổ trên ngực đều là hơi thở buồn nôn của gã đàn ông kia, y tức giận nghiến chặt răng như muốn khiến nó nát bấy.
Đang ngửa đầu ra sau thở dốc, bỗng nhiên thấy một đôi chân đến gần, ngửa đầu nhìn, chính là tam đệ của y.
Tuyên Hoài Phong kêu to, “Tam đệ! Tam đệ! Mau đến giúp anh!”
Lật người muốn đứng lên.
Tuyên Hoài Mân bước tới, giúp y đẩy Triển Lộ Chiêu khỏi người y.
Triển Lộ Chiêu bị người cản trở hứng thú, tức giận nhảy vọt lên, tát má phải Tuyên Hoài Mân một cái khiến mặt hắn lệch sang bên, mắng: “Thằng thần xui xẻo! Lúc này mà dám đến phá đám lão tử!”
Tuyên Hoài Mân bụm mặt, hung hăng liếc mắt lườm anh trai hắn, sau đó rời mắt nhìn sang Triển Lộ Chiêu, ánh mắt dị thường ngoan ngoãn ôn hòa, nói: “Ở đây không được, có người đuổi tới. Anh không nghe thấy vừa có tiếng súng nổ à?”
Triển Lộ Chiêu lắng tai nghe, quả nhiên trong rừng vang lên tiếng súng, dục hỏa vơi đi tám chín phần, trầm giọng nói: “Đi!”
Xoay người lại tóm Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong sớm chờ thời khắc này, chờ hắn khom người, y thình lình đạp một cước lên ngực hắn, thoáng cái khiến Triển Lộ Chiêu té lăn, tự mình đứng lên bỏ chạy.
Chạy vài bước, phía sau vang lên một trận tiếng gió, một cơ thể nặng trịch nhào lên người y. Hai người lập tức ngã xuống vùng nước cạn, bọt nước vẩy ra.
Triển Lộ Chiêu đè y xuống, vặn ngược cánh tay phải của y ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Xem cậu còn chạy đi đâu?”
Kéo y, buộc y lộn lại đối diện với mình.
Tiếp, hắn lập tức cứng đờ.
Trong tay trái Tuyên Hoài Phong nắm một khẩu Brown, họng súng đen ngòm đang chĩa lên lồng ngực hắn.
Khẩu Brown này là lúc nãy lúc cúi xuống vốc nước rửa mặt Tuyên Hoài Phong đã đặt lên tảng đá bên bờ sông, lúc y cố sống cố chết chạy trốn về phía này lại bị Triển Lộ Chiêu kéo gục xuống, khiến y vuột mất mục đích, nhưng tay trái thuận thế với được một khẩu súng, thân thể vừa lộn lại liền đặt trên ngực Triển Lộ Chiêu.
Tuyên Hoài Mân chạy tới gần, thấy màn này liền sợ đến mất hồn, thất thanh kêu: “Nhị ca, anh đừng giết hắn!”
Triển Lộ Chiêu chỉ hơi sửng sốt, hắn đã trấn định lại, cười lạnh nói: “Tốt, bộ dạng can đảm này càng khiến tôi yêu thích. Cậu có gan thì bắn vào đây đi. Chết trong tay cậu, Triển Lộ Chiêu tôi chết cũng vui lòng. Cậu bắn đi!”
Hắn chẳng sợ hãi, cầm khẩu Brown kéo tới trước.
Tuyên Hoài Phong không chớp mắt, kéo cò súng.
Tuyên Hoài Mân chợt hét lên một tiếng kinh thiên động địa, nhào lên người Triển Lộ Chiêu.
Nhưng khẩu Brown chỉ vang lên tiếng cạch nho nhỏ, âm thanh đùng đoàng hay mùi khói thuốc súng y mong mỏi chẳng hề xuất hiện. Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ hỏng việc rồi, trái tim trầm xuống.
Chết tiệt, vào giây phút sống còn này lại hết đạn.
Tuyên Hoài Phong nắm khẩu súng lục không đạn, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Lúc này Tuyên Hoài Mân đã nhào đến bên cạnh Triển Lộ Chiêu, Triển Lộ Chiêu đẩy hắn ra, dùng động tác nhanh hơn lao về phía Tuyên Hoài Phong, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cầm súng của Tuyên Hoài Phong, hung hãn đẩy một cái.
Tuyên Hoài Phong không đỡ nổi lực lớn như vậy, cơ thể gần như bay hẳn lên, cả người bị ném đi, đụng mạnh lên mặt đất, bụng đập vào một khối đá vụn nhô lên khỏi mặt đất, đau đớn như lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí.
Còn chưa kịp thở, vai lại bị kéo xệch sang một bên, bắt buộc phải xoay người sang hướng khác, ngửa đầu ra sau, đối diện là ánh mắt sắc bén của Triển Lộ Chiêu.
Triển Lộ Chiêu nghiến răng nói: “Được lắm! Cậu thật sự muốn giết tôi, lòng dạ cậu cũng đủ ác độc!”
Nâng tay lên trút một cái tát lên mặt Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên bị tát, đầu lệch sang một bên, nhất thời chưa cảm nhận được gương mặt đau đớn thế nào, chỉ cảm thấy tai phải ong ong.
Tuyên Hoài Mân đi đến, nhấc chân đá vào bụng y.
Tuyên Hoài Phong đau đớn hừ một tiếng, cuộn tròn thân thể.
Tuyên Hoài Mân còn muốn đá cú nữa, Triển Lộ Chiêu đưa tay ngăn cản.
Tuyên Hoài Mân trừng mắt nói: “Hắn muốn giết anh.”
Triển Lộ Chiêu cùng trừng mắt lườm hắn, gầm nhẹ: “Ngậm cái miệng **** của cậu lại! Muốn đánh cũng không đến phiên cậu!”
Hai người còn đang trừng mắt nhìn nhau, bên cạnh bỗng nhiên nghe rì rào một tiếng, bọt nước văng lên.
Triển Lộ Chiêu quát to một tiếng, “Đánh lén!”
Cùng Tuyên Hoài Mân đồng thời nằm thụp xuống mặt đất.
Sau đó lại có thêm vài viên đạn bay tới từ phía cánh rừng.
Tuyên Hoài Mân nói: “Mau chạy đi.”
Vừa nói vừa ôm đầu bò lổm ngổm lui ra sau, lui ra sau một tảng đá lớn.
Triển Lộ Chiêu lại tiến lên tóm cổ áo Tuyên Hoài Phong, Tuyên Hoài Phong không thèm để ý, dù đầu gối chân gần như ngập trong nước cũng chống đối lại Triển Lộ Chiêu. Tuyên Hoài Mân vừa tức vừa đố kị, bắn một phát đạn về phía cánh rừng, lao ra khỏi chỗ ẩn thân, sống chết lôi kéo Triển Lộ Chiêu, gầm lên: “Anh còn muốn sống nữa không? Đi mau!”
Kiên quyết kéo Triển Lộ Chiêu lui ra sau tảng đá.
Triển Lộ Chiêu thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngó đầu ra khỏi tảng đá quan sát, thấy Tuyên Hoài Phong chạy về hướng trái ngược chừng mười bước, bằng vào khoảng cách này, hắn có xông lên cũng chỉ có thể trở thành bia ngắm.
Thấy con mồi tới tay còn để vuột mất, hắn tức đỏ cả mắt. Móc súng ra, chĩa về phía cánh rừng hung bạo bắn vài nhát súng, bắn hạ hai người, quay đầu hung ác nói với Tuyên Hoài Mân: “Con mẹ nhà mày! Tại sao bị người khác mai phục ngược thế này?”
Truyên Hoài Mân vừa nổ súng vừa không cam lòng tỏ ra yếu thế mà cãi lại, “Đã bảo cho anh biết từ trước là người bên hải quan đã đến, đang bắn nhau trong rừng, con mẹ nhà anh điếc hay sao mà không nghe thấy?”
Triển Lộ Chiêu trừng mắt, “Dám cãi lại?”
Đáng muốn nâng tay trái tát Tuyên Hoài Mân vài cái thì vài phát đạn găm lên tảng đá nơi hai người đang ẩn náu, đá vụn văng lên khiến gương mặt đau đớn.
Tuyên Hoài Mân nói: “Muốn đánh tôi thì chờ đến lúc chạy thoát cái mạng này đã.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Chạy về phía đông nam.”
Hai người ngoài miệng cãi nhau nhưng đôi tay lại phối hợp vô cùng ăn ý, đồng thời quay về phía cánh rừng nã một tràng đạn đoàng đoàng đoàng đoàng, nín thở chạy một lèo về phía đông nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.