Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 15: Vô đề




Trong căn phòng vip của Bar Night, một cười đàn ông đang điên cuồng nốc hết ly rượu này tới ly rượu khác. Nhìn anh ta giống như đang uống nước lã vậy. Tuy nhiên, nhìn những vỏ chai rượu rơi đầy trên sàn nhà và trên bàn, người ta liền biết được sự thật. Hơn nữa, điều khiến người khác phải khiếp sợ chính là những chai rượu đó đều là rượu mạnh.
Từng ngụm Brandy được Quân Lâm Ngạo thản nhiên nuốt xuống, chai rượu vốn đầy ắp cũng dần nhìn thấy đáy.
Tuy vị giác đã tê liệt nhưng nỗi đau đớn trong lòng vẫn không hề giảm đi. Ngày hôm nay cũng giống như những buổi chiều khác trong tháng, đúng 5 giờ chiều anh đã gác lại tất cả công việc ở công ty để đến tìm cô. Nếu là những ngày trước, chào đón anh chính là vẻ mặt chán ghét cùng phiền phức của cô. Những lần như vậy, anh đều cố gắng lơ đi mà mặt dày bám theo cô bởi một điều cơ bản, giới trẻ hiện nay có câu: Đẹp trai không bằng chai mặt a~ Tuy nhiên, quà chào đón mà cô dành cho anh trong ngày hôm nay lại là cảnh tượng cô đang hoan ái cùng một người đàn ông khác.Nhưng điều này cũng không khiến anh suy sụp đến mức này. Chính anh cũng hiểu rằng với một tên đàn ông lăng nhăng như anh thì đều không có quyên phán xét về trinh tiết của người khác. Điều khiến anh đau đớn là cô lại tình nguyện giao lần đầu của cô cho một người đàn ông khác ngay trước mặt anh.
Quân Lâm Ngạo vẫn còn nhớ như in sự việc xảy ra trong buổi tối một tháng trước, khi anh đến thông báo với cô quyết định hủy hôn của mình. Lúc đó, dù hai người xảy ra quan hệ nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, mà thái độ của cô cũng phản kháng quyết liệt. Anh nhớ rõ, dù có bị dục vọng giày vò đến khổ sở, cô cũng không nguyện thân mật cùng anh. Vậy mà lần này cô nhu thuận như vậy, thuận theo như vậy. Trong lúc đó anh vẫn nghe rõ ràng lời thỏ thẻ của cô, cô gọi người kia là Ruki. Người đó… chính là người bạn trai mà cô đã nhắc tới sao? Đó là người khiến cô kiên quyết muốn từ hôn với anh? Anh ta… trở về rồi?
Quân Lâm Ngạo nở nụ cười chua xót. Tiếng rên rỉ cùng những tiếng thở dốc đầy ái muội của hai người kia giống như những chiếc dao găm sắc nhọn từng nhát, từng nhát, tần nhẫn đâm sâu vào trái tim anh khiến máu chảy đầm đìa, đau đến tê liệt. Rất muốn lao vào trong tách hai người đó ra nhưng… anh có tư cách sao? Suốt một tháng trời, anh mặt dày bám lấy cô mong có thể vớt vát được một chút tình cảm của cô đối với anh nhưng sau tất cả những cố gắng đó, đổi lại, thứ anh nhận được vẫn chỉ là ánh nhìn đầy ghét bỏ, sự lạnh lùng và xa cách của cô.
Nghĩ đến những việc này, tâm trạng anh càng tụt dốc không phanh. Vì vậy, những chai rượu mạnh dường như biến thành nước lã mà liên tiếp trôi xuống cổ họng. Rất nhanh, hơn chục chai Brandy, Vodka cùng Whisky đã hết sạch, bị vứt lăn lóc trên thảm nhung. Ý muốn ban đầu của anh là tự chuốc say bản thân để tạm thời quên đi hiện thực nhưng càng uống, hình ảnh cô nằm dưới thân một người đàn ông khác mà phát ra những thanh âm kiều mị như muốn bức anh đến phát điên.
“ Choang!”
Tiếng đổ vỡ đột ngột vang lên trong sự tĩnh lặng của căn phòng khiến người phục vụ phải giật mình, hiển nhiên là bị hành động của anh dọa sợ. Nhưng rất nhanh, nam phục vụ liền lấy lại được bình tĩnh, đi tới thu dọn những mảnh vỡ của chai Vodka mà Quân Lâm Ngạo mới ném vỡ vào khay rồi đứng sang một bên.
Có lẽ là do tác dụng của rượu, đôi mắt đào hoa, tỉnh táo thường ngày của Quân Lâm Ngạo đã sớm bị sương mù bao phủ, lờ đờ không có ánh sáng. Hai tròng mắt đỏ ngầu lên trông có phần đáng sợ. Miệng anh không ngừng nhắc đi nhắc lại câu “ Tại sao?”, như để hỏi chính mình, lại giống như muốn hỏi một người khác.
Dù tửu lượng của Quân Lâm Ngạo rất cao nhưng thực sự hôm nay anh đã uống hết quá nhiều rượu, hơn nữa lại đều là rượu mạnh cho nên bất tỉnh là điều không thể tránh khỏi. Thấy anh gục đầu xuống bàn, người phục vụ đứng bên cạnh rất tỉnh táo và nhanh nhẹn cầm chiếc điện thoại để trên ghế của anh, tìm cách liên lạc với người quen của Quân Lâm Ngạo để tới đưa anh đi. Đúng lúc đó, màn hình điện thoại của anh lại sáng lên khiến người phục vụ còn đang lúng túng không biết xử lí mật khẩu máy anh như thế nào mừng như bắt được vàng, vội nghe máy.
“ Ngạo, anh đang ở đâu vậy? Sao muộn như vậy rồi anh vẫn chưa về nhà? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giọng nữ dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe cách gọi thân mật của cô ta, hiển nhiên là người phục vụ cho rằng đó là một người rất thân với Quân Lâm Ngạo nên liền thông báo tình hình cụ thể và nhờ người kia tới mang anh về.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Trịnh Thu Thủy đã có mặt tại phòng vip của Quân Lâm Ngạo, lẽ dĩ nhiên người gọi điện đến khi nãy là cô ta. Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh, lông mày cô ta kín đáo nhíu lại một chút rồi lại bày ra vẻ lo lắng cùng đau lòng. Nam phục vụ hơi ngẩn người ra khi thấy một người đẹp theo kiểu dịu dàng, yếu ớt như vậy lại xuất hiện trong quán Bar nhưng rất nhanh anh ta liền tỉnh táo lại. Người ta là đến đón người, không phải là đến để chơi bời.
Dưới sự giúp đỡ của phục vụ, Trịnh Thu Thủy thành công đưa được Quân Lâm Ngạo ra xe. Khi đã để anh ngồi ổn định tại ghế sau, cô ta liền quay lại thanh toán rồi trở lại xe. Không có được bằng lái giống như Thái Thu bởi từ lớn đến bé, bất cứ là đi đâu, Trịnh Thu Thủy cũng đều có tài xế riêng nhưng giờ đã khuya, để đảm bảo vỏ bọc lương thiên của mình, cô ta sẽ “ không nỡ” đánh thức tài xế mà đành phải thuê taxi đến đón anh. Trong suốt quá trình ngồi trên xe, tuy anh có thỉnh thoảng lẩm nhẩm một vài câu nhưng chung quy cũng được coi là khá yên phận so với những người say rượu khác.
Vì trước khi đi đón anh, Trịnh Thu Thủy đã có thông báo cho ông bà Quân biết nên khi hai người họ tới cổng Quân gia đã có người đứng chờ sẵn ở cổng để mở cửa và giúp Trịnh Thu Thủy dìu Quân Lâm Ngạo vào nhà. Lúc vào tới phòng khách, hai vợ chồng Quân gia đã đợi sẵn ở đó.
“ Thằng bé này lớn rồi mà vẫn còn không biết kiềm chế bản thân, lại chạy đi uống nhiều như vậy, đến khuya cũng không biết đường về. Thật là…”
Quân phu nhân nhìn đứa con trai cưng của mình, thấy bộ dạng say quắc cần câu của anh thì khẽ thở dài, nhỏ tiếng trách móc.
Trịnh Thu Thủy nghe bà nói xong thì nhỏ nhẹ khuyên.
“ Dù sao cũng đã muộn rồi, cháu dìu anh ấy lên phòng đã, hai bác nghỉ ngơi trước đi ạ. Giờ đã khuya rồi, hai bác làm việc cả ngày cũng mệt mỏi, nên đi nghỉ sớm thì hơn ạ”.
“ Vậy làm phiền cháu nhé!”
“ Có phiền gì đâu bác, là do cháu tự nguyện mà”.
Trịnh Thu Thủy khẽ lắc đầu. Bộ dạng này muốn có bao nhiêu nhu thuận liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu tốt bụng cũng có thể đáp ứng a~
________ Ta là phân cách tuyến________
Đặt Quân Lâm Ngạo nằm ngay ngắn trên giường xong, Trịnh Thu Thủy vào nhà tắm lấy chiếc khăn ướt ra lau mặt cho anh tiện thể nhận luôn cốc đồ uống giải rượu mà người giúp việc đưa cho. Dáng vẻ này chính là kiểu phụ nữ gia đình tiêu biểu a~
Cô ta lay lay người anh, gọi nhỏ vài tiếng khiến Quân Lâm Ngạo trở mình, khó chịu mở mắt. Chất cồn khiến mắt anh hoa lên, gương mặt của Trịnh Thu Thủy trong mắt anh lại biến thành Thái Thu khiến sắc mặt anh lập tức hòa hoãn.
“ Thu, là em sao?”
Anh thốt ra một tiếng gọi nhỏ, bàn tay đưa lên chạm vào má người con gái đó. Cô ấy chịu ở bên chăm sóc anh sao?
Lời của anh khiến sắc mặt Trịnh Thu Thủy bỗng tái xanh. Anh… vậy mà lại nhầm cô ta với tiện chủng Thái Thu kia! Tuy vậy, Trịnh Thu Thủy vẫn cố gắng nhẫn nhịn để duy trì hình tượng thục nữ.
“ Anh quên rồi sao? Thu đã dọn ra ngoài ở lâu rồi. Con bé cũng không có liên quan gì đến anh nữa.”
“ Em nói dối, em rõ ràng đang ở cạnh anh mà!”
Quân Lâm Ngạo kích động dùng sức kéo Trịnh Thu Thủy về phía mình. Cơ thể bỗng mất đi sự cân bằng nên đương nhiên cô ta sẽ ngã vào người anh. Không để Trịnh Thu Thủy kịp phản ứng, anh lập tức đè cô ta xuống dưới, ngay sau đó liền ngấu nghiến hôn lên đôi môi hồng mềm mại. Hương hoa nhài xộc tới khoang mũi khiến anh tỉnh táo lại đôi chút.
Đây không phải là mùi hương của cô!
“ Không phải! Cô không phải Thu! Cô ấy không cần tôi nữa rồi”.
Mắt anh lại đỏ ngầu, anh có chút hoảng loạn mà hét lên, dùng sức đẩy Trịnh Thu Thủy ra. Vì dùng lực khá lớn nên cô ta một đường ngã thẳng xuống dưới sàn nhà.
“ Anh…”
Trịnh Thu Thủy oán hận bật ra một tiếng. Hai mắt long lanh đầy nước, thoạt nhìn khiến người khác thật thương tiếc. Tuy vậy, hiện giờ trong tim Quân Lâm Ngạo chỉ toàn là hình ảnh của Thái Thu, nào có thèm để ý tới vẻ đáng thương của cô ta. Hơn nữa, phòng Quân Lâm Ngạo cách âm rất tốt, bên ngoài căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
“ Cô mau biến khỏi phòng tôi!”
“ Sao tự nhiên hôm nay lại xin đi làm nhiệm vụ?”- Iris nhàn nhạt đặt câu hỏi, mặt vẫn vô cảm, đôi mắt lại phẳng lặng, không hề có một gợn sóng. Hơn nữa, dù anh đang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh nhưng cũng không hề liếc mắt nhìn anh ta một lần, giống như đang nói chuyện với không khí vậy. Biểu cảm của anh hiện giờ chỉ có thể gói gọn trong một chữ: Lạnh.
“ Thích”
“ Trước giờ cậu rất ghét những việc này.”- Thẳng thừng vạch trần lời nói dối của bạn mình luôn là điều mà Iris thấy hứng thú nhất. Anh biết rõ Lăng Chính Thiên ghét thực hiện mấy nhiệm vụ ám sát này đến nhường nào. Hắn nói thích? Đến quỷ cũng không thèm tin!
“ Iris, anh nhiều chuyện quá rồi. Nhiệm vụ cũng đã hoàn thành nhưng nếu anh muốn đứng đây hóng gió, tôi không cản.”
Lăng Chính Thiên không hề cảm thấy xấu hổ khi người khác phát hiện ra mình nói dối, sắc mặt cũng không biến đổi dù chỉ là một micromet.
“ Còn dám kêu Iris. Chỗ này ngoài tôi và cậu thì còn có người khác à?”
“ Thế sự khó lường.”
“ Bày đặt.”
Iris lườm lườm Lăng Chính Thiên lại thấy hắn không thèm để ý tới mình mà hướng tới chiếc ô tô đậu trong một con ngõ nhỏ nên cũng đi theo, không còn tâm trạng để tiếp tục nói chuyện. Thực chất hắn không phải người dễ gần, cũng không phải loại người nhiều chuyện. Ban nãy nói nhiều như vậy chẳng qua người nghe là cộng sự thân thiết nhưng người kia lại không thèm nghe, vậy hắn nói làm gì nữa?
_______Phân cách tuyến trong truyền thuyết xuất hiện_______
“ Uống không?”
Để chai rượu lên quầy bar, Lăng Chính Thiên vừa giơ tay lấy cốc vừa hỏi. Tuy nhiên, việc anh lấy hai chiếc cốc cũng đã chứng minh một điều: tên kia có đồng ý hay không thì cũng phải uống mà người kia, dĩ nhiên lại là Trần Cảnh Hạo, cũng chính là cộng sự Iris của Lăng Chính Thiên.
Cả hai ăn ý mà cùng im lặng uống với nhau hết ly rượu này tới ly rượu khác. Không khí trầm mặc này vẫn luôn tồn tại khi họ ở cùng một chỗ bởi Lăng Chính Thiên và Trần Cảnh Hạo đều là những người quý lời nói còn hơn vàng. Đối với họ, nói ít làm nhiều mới là tốt. Tuy vậy, lần này Lăng Chính Thiên lại chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng này. Anh đột nhiên lên tiếng, đặt một câu hỏi về lĩnh vực mà trước đây hai người chưa từng nhắc đến, cũng không có tâm trạng để nghĩ tới. Đối với họ, những việc liên quan đến phái nữ đều rất phiền phức. Vậy mà lần này, một người tránh nữ nhân như tránh tà lại chủ động nhắc tới một người con gái.
“ Cảnh Hạo, anh nói xem, rốt cuộc Trịnh Thái Thu kia là bị cái gì? Tôi không tin là vì có người yêu nên cô ta mới có thay đổi lớn như vậy.”
“ Tôi là bác sĩ, cũng không phải thần tiên vậy nên đừng hỏi tôi, chính tôi cũng không biết gì.”
Không khí trong phòng lại trở nên trầm mặc. Mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, không có tâm trạng để tiếp tục nói.
Nhớ lại cảnh hai người kia cười đùa vui vẻ, nói chuyện hòa hợp hết mức, Lăng Chính Thiên chỉ có chút khó chịu cùng không vui. Tuy nhiên, khi nghe được những âm thanh ái muội phát ra từ máy nghe lén, tim anh nhói lên. Một người đàn ông như anh lại có thể không biết âm thanh đó tượng trưng cho việc gì sao?
Nghĩ đến cảnh Thu nằm dưới thân một tên đàn ông khác mà rên rỉ, hắn thật khó chịu, cũng có đau đớn không rõ. Bởi vậy nên anh mới quyết định ngắt tín hiệu của máy nghe lén. Cũng chính vì vậy, anh đồng thời cũng bỏ qua một thông tin quan trọng, một câu trả lời rõ ràng cho những câu hỏi mà anh đặt ra về cô.
Ban đầu nghĩ rằng cô chỉ là một người qua đường với anh, có cũng được, không có cũng không sao, việc cô bám riết lấy mình cũng khiến anh thấy phiền phức. Vậy mà khi cô cố gắng trốn tránh mình, anh lại thấy thiếu vắng. Vốn nghĩ bản thân có hứng thú với Trịnh Thu Thủy nhưng giờ anh mới nhận ra ý muốn phá hoại sự thuần khiết của cô ta của anh thật quá ấu trĩ bởi căn bản anh đã nhận ra bản chất mục nát của cô ta- một con người ham hư vinh, sống giả tạo lại trơ trẽn. Rõ ràng cướp đi vị hôn phu của em gái nhưng lại không hề cảm thấy có lỗi. Là do mắt anh có vấn đề nên mới bị vẻ ngoài của cô ta đánh lừa hơn hai năm qua. Hơn nữa, anh lại có thể để yên cho Trịnh Thái Thu làm loạn bên cạnh mình lâu như vậy…
Hơn một tháng quan sát cô, anh đã chắc chắn rằng cô không phải giả vờ không quen anh mà thực sự là cô rất xa lạ với anh. Ánh mắt của cô khi nhìn anh không còn toan tính như xưa mà lại có thêm một chút hờ hững, lạnh nhạt còn có cả… xa cách. Điều này khiến anh không hề thoải mái. Dẫu anh không tự cho mình là trung tâm của trái đất, là tâm điểm theo đuổi của mọi cô gái nhưng với một người con gái mới tỏ tình với mình ngày hôm trước, hôm sau lại nói không quen mình, anh lại có chút hụt hẫng. Hơn nữa, anh còn biết cô đã mây mưa cùng một tên đàn ông khác, người kia là Ruki Matsukari thì phải?
Nhớ đến việc anh ta là bạn trai của cô, anh lại thầm cười khổ. Họ là người yêu, hơn nữa cô còn hủy hôn vì anh ta, vậy thì chuyện họ làm việc đó cũng không có gì khó hiểu cả, người ngoài như anh cũng không có tư cách để phê phán. Vậy… anh khó chịu cái gì chứ? Cô đâu phải là người yêu của anh!
Yêu? Anh yêu Trịnh Thái Thu sao?
Lăng Chính Thiên khẽ giật mình, tay cầm li rượu cũng hơi run lên, ánh mắt trở nên mông lung. Yêu, là cảm giác như thế nào nhỉ? Anh yêu cô sao? Có lẽ là chưa đến mức yêu, chỉ đơn giản là thích thôi, anh thích cô quấn lấy mình nhưng lại không muốn bị cô lợi dụng. Trước đây, vì có mục đích nên cô mới bám riết lấy anh. Có lẽ bây giờ cô chơi chán rồi nên muốn cùng anh phân rõ ranh giới, nói cô không quen anh. Kì thực, nếu không phải vì Trịnh Thu Thủy, có lẽ cô sẽ không thèm để ý đến anh, dù chỉ là một chút. Anh không phải chưa kiến thức qua tình cảm của cô với Quân Lâm Ngạo. Anh còn nhớ có một ngày Quân Lâm Ngạo đưa cô đến trường, khi nhìn thấy anh cô cũng không liếc mắt lấy một cái mà chỉ tập chung nói cười với anh ta. Cô lúc đó, dịu dàng thế nào, ngoan ngoãn biết bao, nhu thuận đến chừng nào, anh đều nhìn thấy rõ. Hơn nữa, ánh mắt của cô khi nhìn anh ta càng nồng nàn, không hề giống ánh nhìn của cô với anh, chỉ có sự tính toán. Nhưng cuối cùng cô lại thản nhiên hủy hôn cùng Quân Lâm Ngạo rồi lại đột nhiên xuất hiện thêm một người bạn trai tên Ruki Matsukari. Thay đổi này gây cho anh bất ngờ không nhỏ. Rồi đến kết quả của kì thi học trình đợt II, ngoài điểm môn Lí có thấp một chút, điểm các môn khác của cô đều rất cao, bao gồm cả môn Triết học mà chính anh cũng cảm thấy nhàm chán, còn có chút khó học. Kết quả này hoàn toàn trái ngược với những kì thi trước. Trước đây thành tích của cô vẫn luôn đứng ở hạng chót vậy mà lần này lại vượt lên đến top 3 của sinh viên năm ba khiến không ít người bàng hoàng. Hơn nữa, thái độ của các giảng viên đối với cô đều là hết sức hài lòng. Việc cô được nhận vào làm phiên dịch viên trong một công ty quốc tế cũng được khá nhiều người biết được khiến giáo viên Anh văn của cô càng thêm hãnh diện. Vì vậy, cô nghiễm nhiên trở thành học trò cưng của giảng viên bộ môn này.
Những thay đổi nghênh trời lệch đất đó khiến không ít người choáng váng, cũng khiến lượng antifan của cô tăng đột ngột nhưng đồng thời cũng khiến cô có được sự yêu mến của nhiều nam sinh. Nhưng vì việc cô thường xuyên vắng mặt trong nhiều tiết học, có người lại có ý xấu mà bàn tán rằng cô biết trước đề thi. Hiển nhiên là sau đó sẽ có một trận chiến nảy lửa mà nhân vật chính lại không hề có phản ứng gì. Cuối cùng sự việc cũng lắng xuống rồi chìm vào quên lãng luôn.
Trong khi Lăng Chính Thiên miên man suy nghĩ về tình cảm của bản thân cùng những sự thay đổi của cô, Trần Cảnh Hạo cũng có chung suy nghĩ. Anh bỗng nhớ đến khuôn mặt tựa thiên thần của cô, lại nghĩ đến lúc cô mặt dày đeo bám lại đùa bỡn bản thân, cảm thấy có chút mâu thuẫn. Tuy nhiên, khi nhớ đến khí chất thanh lãnh, sạch sẽ của cô hiện giờ, rốt cuộc anh cũng thấy phù hợp. Cô hiện giờ giống như một vị trích tiên, khiến người khác cảm thấy cô giống như xa không với tới. Dù cô vẫn thường hay cười, nhưng đó chỉ là nụ cười xã giao, trông thật xa cách nghìn trùng.
Nắm bắt suy nghĩ và tâm trạng của cô hiện giờ đối với anh thật khó khăn. Một phần là dường như cô đang cố gắng tránh mặt anh, phần còn lại, có lẽ là do cô che dấu quá tốt. Nhưng anh cũng không hề lo ngại điều đó bởi chính sự khó nắm bắt của cô khiến anh khao khát được tìm hiểu và chinh phục.
Không biết hiện giờ cô đang làm gì nữa. Lần trước cô bị ốm là do làm việc quá sức, ăn uống không đầy đủ, không biết có rút ra được kinh nghiệm hay không…
“ Bụp.”
Người đàn ông tức giận ném tập tài liệu trong tay. Những tờ giấy lả tả bay tự do trên không trung rồi đáp xuống mặt đất lộ ra mặt ảnh. Một loạt… xuân cung đồ cứ vậy bị vứt trên sàn đá hoa cương lạnh lẽo, khuôn mặt người mới ném ảnh cũng phủ một lớp băng sương.
“ Cút!”
Anh nhả ra một từ lạnh băng khiến người thuộc hạ đứng trong phòng lạnh run. Nếu nhìn kĩ khuôn mặt người này, ta liền biết được đây là kẻ theo dõi Thu suốt một tháng nay. Dù sợ nhưng anh ta vẫn nhanh chóng làm theo mệnh lệnh, lặng im không một tiếng động mà lui ra, còn tiện tay đóng cửa. Vừa mới ra khỏi phòng, người thuộc hạ liền nghe loáng thoáng tiếng đổ vỡ của đồ đạc lại nhớ đến vẻ mặt phẫn nộ tột cùng của Điện hạ, da đầu anh ta lại tê rần, cả người lạnh run. Sợ mình còn ở lại them chút nữa sẽ bị chủ nhân lấy làm vật trút giận, anh ta liền nhanh chân chạy đi. Nếu còn ở lại lâu chắc ngày mai khả năng anh ta còn không nhìn thấy được ánh nắng mặt trời đâu.
______________ Ta là phân cách tuyến_______________
Nhìn vào những bức ảnh trên sàn, lửa giận từ người Hàn Lâm phát ra ngày càng lớn, giống như đã muốn thiêu tất cả đồ đạc trong phòng thành tro bụi.
“ Người đúng thật là rất đào hoa đấy, công chúa.”
Trong mắt Hàn Lâm lóe lên một tia sáng lạnh, còn mang chút ít ý tứ châm chọc cùng một mảnh cảm xúc hỗn loạn được anh che dấu cẩn thận nơi đáy mắt. Tuy nhiên, dù có dấu kĩ đến đâu, với tâm trạng của anh hiện giờ, nếu chú ý kĩ, người ta sẽ dễ dàng phát hiện ra cảm xúc đó: tức giận, đau đớn, châm chọc, hoang mang… những cung bậc cảm xúc có phần trái ngược cứ thế đan xen vào nhau tạo nên một thứ cảm xúc phức tạp khiến người ta hoang mang.
Từ lần đầu tiên gặp cô trong trung tâm mua sắm, anh đã luôn để ý cô. Mãi tận đến khi cô thay đổi, hắn càng phải chú ý tới cô nhiều hơn. Có lẽ vì trước đây cô trang điểm quá đậm, cách ăn mặc lại lố lăng không chịu được nên hắn không muốn để ý nhiều, cũng không thấy được điểm khác thường. Tuy nhiên, lần gặp gỡ cô ở trung tâm mua sắm vào hơn một tháng trước, anh cũng đã nhìn rõ được mặt mộc của cô. Khuôn mặt của cô… đúng là rất giống với người hắn đang tìm. Bởi vậy, anh cho người theo dõi cô ( Wind: Giờ mọi người biết kẻ theo dõi Thu tỷ là người của ai rồi nhé ^_^). Trong một tháng này, mỗi ngày anh đều quan sát được nhất cử nhất động của cô. Anh cũng đã thấy rõ, mỗi nét mặt, cử chỉ của cô hiện giờ đều rất giống người kia. Hơn nữa, không biết từ bao giờ, hình ảnh cô đã khắc sâu trong tâm trí anh. Bởi vậy, dù đã tìm được người, anh vẫn do dự chưa muốn hoàn thành nhiệm vụ. Ngỡ rằng đó chỉ là do anh ngộ nhận, nghĩ cô không hề có bất kì liên quan gì đến mình, cũng không thể tác động tới cảm xúc của bản thân nhưng nhìn những bức ảnh được gửi tới, anh lại không kiềm chế được mà nổi giận. Anh đau. Đau vì cô không cố gắng tránh khỏi những tên đàn ông vây quanh, cũng đau vì cô dễ dàng trao lần đầu tiên cho một tên đàn ông mới gặp lại dù họ đã quen biết nhau rất lâu. Anh biết rất rõ người đàn ông cùng cô làm chuyện đó. Cái tên Ruki Matsukari thật quá đỗi quen thuộc với những người như anh, đồng thời, đó cũng là nỗi kinh hoàng của rất nhiều người và đương nhiên trong cái “ nhiều” đó sẽ không bao gồm cả anh.
Ruki Matsukari trong mắt của “ họ” rõ ràng là hiện thân của một ác ma chân chính!
Sau khi ném xong hết những thứ có thể ném, Hàn Lâm ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay bên đặt sau chiếc bàn làm việc. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp ban đầu giờ đây chẳng khác gì một bãi rác. Những mảnh thủy tinh vỡ nát bị ném ngổn ngang trên sàn, giấy bút bị quăng lung tung. Do Hàn Lâm quơ hết tất cả những thứ trên bàn xuống nên chiếc laptop siêu mỏng cũng chịu chung số phận mà đáp đất. Nhìn chiếc Laptop vỡ tan cùng với những phụ kiện rơi tứ tung, người ta có thể biết được anh dùng lực mạnh cỡ nào, cũng biết được anh tức giận bao nhiêu.
Hàn Lâm mệt mỏi day day huyệt thái dương. Tâm trạng của anh từ trước đến nay vẫn luôn ở trong trạng thái cân bằng, bình lặng vậy mà lần này lại phải dao động vì một người con gái. Anh tức giận, cũng đau đớn chỉ vì một nữ nhân mới gặp mặt được vài lần, còn chưa tính là quen biết bởi anh cũng không dám chắc cô có còn nhớ được khuôn mặt của mình hay không!
Nghĩ đến đây, Hàn Lâm cảm thấy bản thân thật đủ vô dụng. Từ bao giờ anh đã thất bại đến mức này, còn không chắc việc người ta có hay không nhớ nổi diện mạo của bản thân? Anh là… càng sống càng thụt lùi sao?
“ Công chúa, cô nói xem, có phải tôi nên đưa cô về nơi đó không?”
Hàn Lâm hoang mang tự hỏi chính mình. Trả lời anh là sự im lặng đến đáng ghét. Không khí trong phòng thật yên tĩnh, đến mức một chiếc kim rơi xuống sàn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đặt ra câu hỏi này, chính anh cũng cảm thấy bản thân có chút hèn nhát bởi lí do anh muốn đưa cô đi chính là vì muốn mấy tên đàn ông kia không thể tới vây quanh cô nữa, đây là anh muốn trốn tránh. Tuy nhiên, khi nghĩ đến kết cục của cô khi quay về, hắn lại không có đủ can đảm. Nếu cô tới nơi đó, chờ đợi cô là những gì, hắn đều đã rõ. Những người kia chắc chắn sẽ không buông tha cho cô!
Nhưng giờ cô đang có một đống mĩ nam ở bên cạnh, ngộ nhỡ cô động lòng… Hàn Lâm thật không dám nghĩ tiếp. Mà hắn cũng không có chịu suy xét lí do cô trao thân cho Ruki. Nếu không có tình cảm đặc biệt với Ruki, cô có thể đồng ý dễ dàng như vậy sao?
Đưa đi cũng không được, để cô ở lại cũng không xong. Nếu hắn cứ ngồi một chỗ mà cho người đi theo dõi cô như thế này, đợi đến khi cô bị người khác cướp đi ngay dưới mí mắt mình, chắc chắn Hàn Lâm anh sẽ hối hận chết! Vì vậy, có lẽ anh cũng phải bắt đầu tự thân vận động, đến bên cạnh cô mà tranh đoạt thôi.
Bên cạnh cô hiện giờ đều là những người đàn ông hoàn mĩ như vậy, anh mà còn không rat ay, chắc chắn sau này sẽ hối hận cả đời. Lăng Chính Thiên, Trần Cảnh Hạo, Quân Lâm Ngạo đều không phải đèn đã cạn dầu. Thân phận của bọn họ anh đều rõ, tuy không phải là tường tận nhưng trên cơ bản là đều biết.
Còn Ruki, không cần biết ở St Martin tôi với cậu thân thiết đến đâu, giờ cậu có khả năng đe dọa đến hạnh phúc của Hàn Lâm tôi thì cũng đều phải đánh bật cậu ra chỗ khác!
Ngọn lửa quyết tâm của Hàn Lâm bùng cháy dữ dội. Quyết định của anh ngày hôm nay cũng đã tạo nên một hồi tranh giành cướp đoạt vô cùng gay cấn.
Một ngày cứ như vậy đi qua, tưởng chừng như thật tĩnh lặng, bình yên như bao ngày khác nhưng lại là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của một số người. Sáu con người, sáu loại tình cảm nhưng suy nghĩ của năm người đàn ông ưu tú lại đều hướng về một người con gái. Trong đêm khuya tĩnh lặng, mọi thứ cũng dần thay đổi. Kể từ khi Lâm Hiểu Linh trở thành Trịnh Thái Thu, có lẽ bánh xe số phận đã đổi sang một vòng quay mới, dây tơ hồng của Nguyệt lão trong vô hình đã quấn qua ngón tay họ, khiến số phận của họ phải gắn liền với nhau, dây dưa không dứt…
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.