Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 49:




Sau một hồi lời qua tiếng lại, Ruki cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nhưng với điều kiện là phải có vài người ở bên cạnh trông coi cô. Thu đành nhắm mắt cho qua, kệ đi, cô mới không thèm quan tâm đâu . (>_<)
Khi Ruki đang định rời đi, Hàn Lâm lại nhanh miệng nói: “ Ở lại một lúc đi, hôm nay mấy người bọn tôi mở tiệc sinh nhật tiểu công chúa.”- Thêm Ruki là thêm phiền phức cho mấy tên kia rồi. Hắc hắc…
Người đàn ông nào đó rất không phúc hậu mà nghĩ.
Thu nghe anh nói vậy liền trừng mắt bất mãn. Giữ anhtalạilàmcái gì chứ? Còn nữa, đây là nhà cô hay nhà Hàn Lâm vậy? Anh còn giữ ngườitalại tự nhiên như chủ nhà ấy, vô duyên!
Xong, cô liền hừ lạnh, không thèm để ý tới hai người họ mà đi thẳng vào trong bếp. Cô cũng khôngmuốnphòng bếp nhà mình bị mấy người đàn ông kia phá hủy.
Không ngờ suy nghĩ của Thu lại… chuẩn xác như vậy. Vừa mới nhìn đến phòng bếp, cô liền phát hoảng. Không caanf đùa cô như vậy chứ? Đây rõ ràng là bãi rác. Nước bắn tun tóe, lá rau rơi đầy đất, bột mì vung vãi, còn bị dính nước, chắc chắn sẽ bám chắn vào sàn,… Khỏi cần nói cô cũng biết những thứ này là tác phẩm của ai. Trần Cảnh Hạo coi như là biết nấu ăn nhưng Lăng Chính Thiên với Quân Lâm Ngạo, tài năng của họ cô thật là không dám khen tặng mà. Cái đống hỗn độn này không phải là “ việc tốt” của họ cô thề khônglàmngười!
Thấy khuôn mặt đen sì của Thu, Chính Thiên cùng Lâm Ngạo cười “ ha ha” hai tiếng để chứa cháy. Đây cũng không phải bọn họ cố ý mà, chỉ là lỡ tay thôi được không hả?
“ Đi ra ngoài! Khi nào dung bữa xong ở lại dọn dẹp!”- Thu nghiến răng nghiến lợi phun ra từng từ một, bộ dạng hung dữ đến nỗi Trần Cảnh Hạo đang đứng một bên xào nấu cũng phải rùng mình ớn lạnh. Cô khi tức giận rất đáng sợ a~
“ A! Anh đi ngay!”- Quân Lâm Ngạo cười giảng hòa, nhanh chân chạy trước. Lăng Chính Thiên cũng cố nặn ra một nụ cười mà anh nghĩ là rất hòa nhã ngụ ý xin lỗi. Nhưng đáng tiếc, người nào đó từ trước đến nay vẫn chưa cười bao giờ, lần này cười lên quả thực là rất dọa người. Nhìn điệu cười này giống như là đang khinh bỉ chọc tức ngườitaấy. =))) ( W: Ai xem ReLIFE rồi thì tưởng tượng đến nụ cười của Hishiro với Rena ở mấy tập đầu ấy, Phương nhìn lần nào cũngmuốnchết cười)))
Tuy rằng quá trình thực hiện quả thật là vô cùng gian nan nhưng cuối cùng sáu người cũng vẫn tốt đẹp ngồi vào bàn ăn, tuy rằng không khí này thật là… không ai dám khen tặng. Ngột ngạtmuốnchết a! Thu còn có cảm giác khói thuốc súng mù mịt, nhưng chắc là tưởng tượng thôi…
Điều quan trọng chính là, cô được một lần trải qua cảm giác được người khác nhớ tới sinh nhật của chính mình rồi a. Rất vui!
#
Buổi tối, Thu đột nhiên trở về Trịnh gia dưới sự hộ tống của hai vị vệ sĩ bất đắc dĩ. Ông bà Trịnh thấy cô không có việc gì mà trở về liền có vẻ vô cùng ngạc nhiên. Cũng đúng thôi. Đứa con gái nuôi này của họ đang yên đang lành lại đề nghị ra ở riêng,muốnđilàmkiếm tiền, không nhận trợ cấp của bọn họ, vả lại vừa chuyển đi liền hiếm có dịp về dinh thự nhà họ Trịnh bọn họ. Vậy mà hiện tại cô lại không thông báo trước mà về nhà, họ bị kinh ngạc cũng dễ hiểu.
Nhưng điều kì lạ là Thái Thu lại trở về tìm bọn họ. Trước đây cô còn sợ tránh mặt họ bao nhiêu cũng không đủ nữa là.
“ Con có việc gìmuốnnói sao?”- Ông Trịnh có chút tò mò. Việc gì lại khiến con bé phải đích thân tới đây nói với bọn họ a? Lại còn có thêm hai người đàn ông giống như vệ sĩ của nó đi cùng nữa.
“ Tôi… Con phải về nhà rồi. Bọn họ đã cho người tới đón.”- Thu có chút không quen với cách xưng hô này, lời nói vẫn có vài phần gượng gạo.
“ A? Nhanh vậy sao?”- Bà Trịnh ngồi ở một bên, trên mặt hiện lên biểu cảm nghi hoặc. Thực ra người đàn ông kia cũng không có nói lúc nào sẽ mang Thái Thu trở về. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi bà cũng nghĩ bọn họ không nhớ tới Thái Thu nữa, họ lại đúng thời điểm này mang con bé trở về.
“ Khi nào con đi?”- Ông Trịnh có chút đăm chiêu đặt câu hỏi.
Thực ra ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ này. Tuy bọn họ đồng ý với người kia rằng sẽ chăm sóc và nuôi nấng con bé nhưng lại chưa bao giờ thực sự quan tâm đến nó. Chỉ cần là thứ đồ con bé thích, bọn họ đều cho. Nhưng đó chỉ làvậtchất, bọn họ không thể cho nó tình thân. Sau đó con bé ngày càng trở nên khó dạy, bọn họ cũng ngày càng thờ ơ, cũng không thèm chú ý nhiều mà mỗi tháng chỉ gửi một khoản tiền cho cô tiêu sài. Dần dần, bọn họ còn trở nên xa lạ hơn cả người ngoài.
“ Hết tháng này. Nhưng con khôngmuốnvề!”- Hai mày cô nhíu chặt lại. Giọng điệu này của cô giống như một đứa trẻ cứng đầu đanglàmnũng với bố mẹ mình vậy, nhưng chính Thu cũng không nhận ra điều này.
“Chúngtakhông thể giúp được gì cho con cả.”- Thế lực của người kia quá lớn, bọn họ không có được tự tin có thể thắng.
“ Con sẽ nhờ những người khác giúp đỡ nữa, chỉ cần hai người đồng ý hợp tác thôi.”- Cô hơi mím môi. Thế lực của bố mẹ ruột “ Thái Thu”, chính cô cũng đã hiểu được phần nào. Chỉ dựa vào sự giúp đỡ của Trịnh gia, cô nhất định không có khả năng trốn được bọn họ.
“ Được thôi. Khi nào cần giúp đỡ thì thong báo chotamột tiếng.”- Ông Trịnh gật đầu thở dài.
Bà Trịnh vốn chỉ im lặng ngồi một bên, lúc này lại mở miệng: “ Xin lỗi con vì những việc xảy ra trong thời gian qua.”- Đầu bà hơi cúi xuống.
“ Vâng.”- Cô cũng không thể nói một câu: “ Không có gì”, cô chẳnglàmđược công việc của Thánh nữ. Yên lặng một lúc, Thu mới tiếp tục lên tiếng: “ Con lên gặp chị nói vài chuyện, hai người nên đi ngủ sớm đi ạ.”
Thấy hai người gật đầu thì Thu mới nhấc gót đi ra khỏi phòng.
“ Cốc cốc.”
Cửa phòng nhanh chóng mở ra. Trịnh Thu Thủy nhìn thấy người bên ngoài là Thái Thu liền kinh ngạc, sau đó liền mở rộng cửa, thân hình hơi né sang một bên, tỏ ý mời cô vào bên trong.
“ Ngồi đi.”- Thu Thủy chỉ vào chiếc ghế sơn tím bên cạnh bàn học.
“ Tôimuốncùng chị nói một số chuyện, không phiền chứ?”- Thái Thu ngước mắt lên nhìn Thu Thủy.
“ Không sao, hiện giờ tôi cũng đang rảnh.”- Trịnh Thu Thủy gấp chiếc laptop trên bàn lại, ngồi xuống ghế đệm xoay trước bàn học, tùy ý nói.
“ …”- Thu nhất thời không biết nói gì cho phải. Giữa nữ chính với nữ phụ, thật khó để có một cuộc nói chuyện hàn gắn tình cảm a.
“ Sao thế?”- Ánh mắt dò xét quét tới.
“ Tôi chỉmuốnvài ngày còn lại trong tháng nàychúngtacó thể chung sống thân thiết giống như hai chị em thật sự, không phải là diễn kịch. Dù sao thì hết tháng này tôi cũng không còn ở đây nữa.”- Cô nhìn thẳng vào mắt Thu Thủy, dõng dạc nói.
“ Tôi nghĩ… tôi đã giả vờ đủ tốt rồi chứ? Vẫn bị cô nhận ra sao?”- Thu Thủy lắc đầu cười nhạt, giọng nói lại có chút thân thiết.
“ Tại sao phảilàmnhư vậy?”- Thu rất thắc mắc. Cô vẫn chưa từng nghĩ ra nguyên chủ đắc tội với Trịnh Thu Thủy từ khi nào để côtaphải tìm mọi cách hãm hại cô ấy.
“ Lúc tôi chỉ mới hai tuổi, bố mẹ đột nhiên mang cô về nhà, nói tôi phải đối xử với cô thật tốt, còn không được tranh giành gì với cô. Lúc đó tôi vẫn một mực nghe theo nhưng sau đó, bố mẹ ngày càng cưng chiều cô. Chỉ cần là thứ cômuốn, bọn họ đều sẽ đáp ứng nhưng chỉ cần tôi mở miệng yêu cầu, bọn họ sẽ nói cái này không tốt, cái kia không tốt, rồi lại không hợp. Bởi vậy, tôi bắt đầu đố kị với cô, nghĩ rằng vì có cô nên bố mẹ mới không thương tôi cho nên tôi bắt đầu học cách giả vờ ngoan ngoãn, cố gắng học tập thật tốt để bố mẹ vui, cũng ít khi đòi hỏi điều gì. Sau đó, họ quả thực chú ý đến tôi nhiều hơn, nhưng vẫn không hề chiều theo ý tôi, trong khi cô vẫn được sống rất thoải mái tự do, tiền tiêu vặt của cô còn nhiều hơn cả tôi nữa. Tôi oán hận cô,muốncô ở trong mắt họ trở nên thật hư hỏng, bọn họ sẽ không thương cô nữa nhưng dù cho tất cả mọi người đều xem cô không vừa mắt, họ cũng vẫn để cô thoải mái như trước.”- Dừng lại một chút, cô tiếp tục nói: “ Sau đó, khi biết cô cùng Quân Lâm Ngạo có hôn ước, tôi cũng lên kế hoạch để phá hủy nó, nhưng lại không ngờ cô chủ động yêu cầu hủy hôn. Sau đó, tôi không đoán được cô đang nghĩ gì nữa, mọi chuyện đều vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Khi bị người khác đăng bản tin kia công khai cho mọi người xem, tôi đã hận cô đến nỗimuốnlàmcômuốnsống không được,muốnchết cũng không xong. Nhưng rồi bố mẹ đã nói với tôi, tất cả sự sung túc, an nhàn mà tôi có được ngày hôm nay đều là vì sự xuất hiện của cô mà có được, tôi khôngmuốntin, nhưng nhìn thấy giấy tờ chuyển nhượng tài sản, tôi lại không thể chối cãi được gì nữa. Cảm giác ấy, bức bối và mệt mỏi lắm.”
Thu trầm mặc nhưng lại chăm chú nghe những lời bộc bạch của Trịnh Thu Thủy. Trong truyện chỉ đề cập tới những việclàmnổi bật ánh hào quang, những niềm của nữ chính, nhưng lại thiếu đi những mệt mỏi và cố gắng của cô ấy. Nguyên tác không nói tới gia thế mạnh mẽ của nữ phụ Trịnh Thái Thu, cũng không nói hết những tâm tư của cô ấy. Nữ phụ độc ác mà, ai sẽ nghĩ đến những nỗi khổ của cô ấy đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.