Tháng 9 nóng nực dai dẳng, vậy là đã kết thúc cuộc sống quân huấn* nửa tháng đầy kỉ niệm của tân sinh viên năm nhất. Cách ăn mừng tạm thời của mọi người chính là cả tập thể ra siêu thị mua kem que.
(*Quân huấn: Việc rèn luyện và giáo dục quân đội về quân sự và chính trị. Như bên Việt Nam mình khi lên Đại học sẽ có 1 tháng học quân sự.)
Kem que lạnh căm căm lướt qua yết hầu khô cạn làm cho cả người như được sống lại.
Được giải thoát khỏi móng vuốt của sĩ quan huấn luyện, các tân sinh viên gần như chiếm đóng toàn bộ siêu thị. Ai không biết còn tưởng rằng có cuộc bạo động gì to lắm, nhưng nhân viên cửa hàng siêu thị cũng tập mãi thành quen. Mỗi lần thấy đám châu chấu kéo nhau lại đây là y như rằng doanh thu bán hàng tăng cao ngất ngưởng, đều trả bằng tiền tươi, đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt.
Lý Kỷ Á vừa trở thành sinh viên năm nhất cũng góp mặt trong đó. Đầu tay cậu trắng nõn, do nhiệt độ của kem mà chuyển thành hồng phấn hoa anh đào. Nhưng cậu không hề để ý, vẫn tiếp tục ăn cho xong nửa que kem còn lại.
Đang ăn dở thì bị một bạn học nam có đôi mắt đào hoa, cao gầy, mông vểnh kéo sang một bên. Đây là bạn cùng phòng của cậu, giới tính nam, thích con trai. Sau khi thấy Lý Kỳ Á nói chuyện dễ nghe thì đơn phương coi cậu là một người bạn tốt tri tâm.
Lý Kỳ Á chưa từng nghĩ mình còn có tiềm năng trở thành một người anh em tri kỷ. Song cảm thấy sau khai giảng có thể kết bạn giao lưu cũng rất tốt.
Lục Minh Quân - bạn mới cùng phòng, ôm cánh tay Lý Kỷ Á, nhỏ giọng nói: “Chiều nay cậu rảnh không?”
Lý Kỷ Á nghĩ về nhà cũng chỉ có một mình, liền gật đầu: “Buổi chiều tớ không về nhà nên rảnh, sao?”
Lục Minh Quân ngượng ngùng, thì thầm nói bên tai cậu: “Vậy cậu cùng tớ đi mua ít đồ dùng hàng ngày đi.”
Lý Kỷ Á không nghĩ nhiều, cũng chỉ là đồ dùng hàng ngày bình thường, liền đáp ứng: “Được.”
Từ lúc vào trường học quân sự, Lý Kỷ Á gần như không ra khỏi cổng trường. Ngày nào cậu cũng bị sĩ quan huấn luyện ghim trên mặt đất mài mòn, tắm rửa xong ngã lên giường là ngủ ngay tắp lự, nào còn có tinh lực ra bên ngoài ngắm nghía. Huống hồ, trải qua một năm ôn thi đại học, thể năng đã giảm sút, lại thêm đợt quân huấn như muốn lấy đi của cậu nửa cái mạng.
Các sĩ quan huấn luyện rời trường như nước rút thủy triều, tạo điều kiện cho các tân sinh viên mệt bở hơi tai có thời gian thở. Vậy là cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống đại học.
Không còn áp lực của việc huấn luyện quân sự, lại vừa đúng dịp cuối tuần, tân sinh như chim chóc được thả bay bắt đầu hít thở không khí tự do. Về nhà về nhà thôi, nào ta rong chơi khắp muôn nơi.
Lý Kỷ Á đồng ý cùng Lục Minh Quân đi dạo phố mua đồ dùng hằng ngày mà không về nhà.
Hai người khoác lên người bộ quần áo tràn ngập hơi thở tự do, sau đó mới bước ra cửa. Cuối cùng cũng không cần tròng bộ quân phục như gông cùm xiềng xích lên người nữa, thật hạnh phúc biết bao.
Trên xe buýt người chen người, Lý Kỷ Á chỉ bận lo bám tay vịn, sau khi xuống xe mới có cơ hội hỏi Lục Minh Quân đi mua gì.
Lục Minh Quân rất tự nhiên mà ôm cánh tay Lý Kỷ Á. Chiều cao hai người tương đương nhau. Lý Kỷ Á chỉ thấy hành động này hơi không được tự nhiên lắm. Từ nhỏ cậu cũng đã từng thân mật với người khác như thế, nghĩ đến bạn cùng phòng ở chung một tháng, cậu cố lờ đi cái cảm giác thân mật khi bị tay trong tay. Thật sự là không thể nói quái dị chỗ nào, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Lục Minh Quân đi trước dẫn đường, Lý Kỷ Á không ý kiến, chỉ có điều con hẻm bọn họ đang đi có gì đó không đúng lắm.
Lý Kỷ Á hỏi Lục Minh Quân: “Không phải mua đồ dùng hàng ngày sao? Đằng trước có một cái siêu thị lớn kìa.”
Lục Minh Quân nửa người như treo trên người Lý Kỷ Á, vẫn ôm cánh tay cậu: “Đồ dùng hàng ngày mà tớ nói không phải là những đồ dùng trong đó, mà những thứ đó có tác dụng đặc thù cơ.”
Lục Minh Quân nháy mắt với Lý Kỷ Á, đôi mắt đào hoa rực rỡ ánh xuân, ngượng ngùng nói: “Cậu không có bạn trai sao?”
Buổi tối hôm trước ngày nhập học mọi người đều nói rõ xu hướng tính dục của mình, Lục Minh Quân biết Lý Kỷ Á đã có người mình thích, cậu mới dám hỏi như vậy.
Lý Kỷ Á nghĩ đến mối tình yêu thầm ỡm ờ duy nhất của mình cũng phát chán, lắc đầu: “Tớ không có bạn trai.”
Lục Minh Quân cười hì hì: “Không ngờ cậu bạn lại trong sáng thế, he he. Nói cho nghe, tớ đi mua gel bôi trơn với bao cao su, tối mai cùng bạn trai đi thuê phòng. Bọn tớ ngày mai sẽ đi hẹn hò, ăn cơm, xem phim xong sẽ “làm nháy”.”
Lý Kỷ Á đánh giá Lục Minh Quân từ trên xuống dưới, tuyệt đối không ngờ tới một thằng lúc nào cũng có vẻ ngượng ngùng như nó mà đầu óc toàn là những thứ gì đâu không. Sự thẳng thắn của cậu ta làm cậu hơi bất ngờ. Lục Minh Quân cười cười, che miệng nói: “Kỷ Á, có phải cậu vẫn là xử nam không?”
Lý Kỷ Á lắc đầu: “Không phải.”
Lục Minh Quân cười hắc hắc: “Vậy là từng có bạn trai rồi sao?”
Lý Kỷ Á không nhiều lời, tiện mồm ứng phó: “Cứ cho là như vậy đi.”
Lục Minh Quân biết được Lý Kỷ Á đã từng có bạn trai, bí mật giữa hai người dường như lại nhiều lên, niềm vui trên mặt không kìm lại được, tiếp tục kéo Lý Kỷ Á trong tay vừa đi vừa nói. Vừa đang muốn nói gì đó, một anh chàng đẹp trai cao to đi ngang qua, Lục Minh Quân bỗng nhiên không ngừng lay cánh tay Lý Kỷ Á.
Đột nhiên Lục Minh Quân như một cái máy phát rồ, nheo nhéo bên tai Lý Kỷ Á: “Ê ê ê, cậu thấy không, anh kia đẹp trai vãi, ngón tay dài thế kia, nhất định “hàng” rất to!”
Nhìn theo tầm mắt Lục Minh Quân, chỉ nhìn thấy bóng dáng người qua đường: “……” Lý Kỷ Á nhắc nhở Lục Minh Quân, “Có bạn trai rồi, nhìn thằng khác như vậy không hay đâu.” Lại còn phán đoán người khác to nhỏ.
Lục Minh Quân không để bụng xua xua tay: “Không phải tớ đang dạy cậu sao, tớ cũng chẳng phải kiểu thay người yêu như thay áo. Mà không chừng anh chàng kia là trai thẳng.”
Lý Kỷ Á không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhanh chóng lái sang chuyện khác. Đối mặt với Lục Minh Quân đen tối lộ liễu như thế này khiến da mặt cậu hơi đỏ, to nhỏ gì đó……
Lý Kỷ Á: “Chúng ta đến nơi chưa?”
Cũng may Lục Minh Quân thật sự chỉ là nhìn người qua đường, không có xông lên xin số điện thoại người ta.
Cửa hàng Lục Minh Quân muốn đến ở ngay ngã rẽ phía trước con hẻm, vị trí không nổi bật cũng không dễ tìm.
Sau khi vào trong mới phát hiện, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng trên kệ hàng bày biện đủ loại đủ kiểu đồ dùng rực rỡ muôn màu khiến người nhìn phải hoa mắt chóng mặt.
Lý Kỷ Á ý thức được, đây là cửa hàng đồ chơi tình thú……
Trong tiệm trang trí phong cách đơn giản và trang nhã, bên trái là đồ dùng cho nữ, bên phải là đồ dùng cho nam.
Lần đầu tiên tới nơi như thế này với Lý Kỷ Á mà nói quả thực là mở mang tầm mắt. Chỉ là con ciu giả cũng đủ khiến da mặt cậu nóng lên giữa ban ngày, trên giá còn viết rõ ràng “Có thể thiết kế theo số đo riêng”. Ngoài ra còn có đủ các loại đạo cụ tình thú khác chưa từng nghe qua, cái gì mà ly tự sướng, trứng rung tình yêu. Lục Minh Quân nhỏ giọng giới thiệu cho Lý Kỷ Á, qua ngữ điệu của cậu ta cũng thấy được cậu ta đang vô cùng hưng phấn.
Lý Kỷ Á đứng trước những thứ này không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc mắt tò mò đánh giá, thúc giục Lục Minh Quân: “Cậu vẫn chưa chọn được à?”
Lục Minh Quân buồn rầu ngồi xổm trước kệ để hàng, nói: “Tớ đang suy nghĩ nên mua hàng nội địa hay mua hàng Mỹ.”
Lý Kỷ Á làm bộ bình tĩnh ngồi xổm xuống, nói: “Có gì khác nhau chứ, không phải đều giống nhau sao?”
Lục Minh Quân lại lần nữa ra vẻ thầy giáo, nói: “Đương nhiên không giống nhau. Lần trước dùng hàng nội địa, độ trơn trượt rất tốt, tuy nhiên tính kéo dài không lâu, bạn trai tớ nói không thể tận hưởng trọn vẹn cảm giác, không đủ kéo dài, cho nên lần này tớ muốn mua loại nào phải thật "bền bỉ". Anh ấy khỏe lắm, cả đêm "đòi hỏi" tớ rất nhiều lần, một lọ không đủ dùng, vừa hay ở đây bán hãng của Mỹ, mua luôn đi. Cậu thấy thế nào?”
Lý Kỷ Á xoa xoa cái mũi: “……Cậu thích là được.”
Chọn xong gel bôi trơn, Lục Minh Quân lại lôi kéo Lý Kỷ Á đến kệ hàng bao cao su chọn lựa. Bao bì đủ các loại, siêu mỏng có, chống xuất ti*nh sớm có, gân gai lên đỉnh cực khoái có, băng hỏa hợp thể cũng có luôn.
Đúng là mở mang tầm mắt.
Lục Minh Quân tiếp tục lảm nhẩm nên chọn tây hay ta, không ngừng ném vào rổ mua sắm các loại kiểu bao cao su. Xong xuôi còn nói với Lý Kỷ Á: “Kỷ Á, tí nữa chia cho cậu một nửa, thử cùng bạn trai dùng mấy loại mới này xem. Những loại mình vừa lấy đều là hàng mới, bảo đảm sẽ làm các cậu muốn ngừng mà không được. Trời ơi, nói thôi mà chỉ hận không thể lập gặp bạn trai mình ngay lập tức, muốn được anh ấy chị*ch quá. Bực mình thật!”
Lý Kỷ Á phát hiện Lục Minh Quân có xu hướng động dục ngay tại chỗ, vội vàng đẩy đẩy cậu ta: “Cậu đừng khùng điên nữa, mau đi tính tiền.” Lần đầu tiên cậu ý thức được mình thật sự không hiểu người bạn mới này.
Lục Minh Quân nghe lời đi tính tiền, cuối cùng đem mấy cái thứ hàng mới nhét vào trong ba lô Lý Kỷ Á: “Coi như là quà gặp mặt bạn học, không cần khách sáo.”
Lý Kỷ Á muốn trả lại, nhưng chính cậu cũng không biết trong thâm tâm bản thân nghĩ gì mà lại đem mấy cái bao cao su kia nhét lại vào ba lô.
Lý Kỷ Á theo Lục Minh Quân đi dạo một vòng, ăn cơm chiều mới về trường.
Dọc đường đi, Lý Kỷ Á toàn nghe Lục Minh Quân nói cậu ta cùng bạn trai thân mật như thế nào. Cậu chưa từng nghĩ tới thằng bạn học này trong quân huấn thì ngượng ngùng thẹn thùng mà ở phương diện này lại cởi mở đến thế. Tựa hồ là càng về sau càng quen thân Lý Kỷ Á, Lục Minh Quân nói nhiều vô kể.
Buổi tối khi đi ngủ, bên tai Lý Kỷ Á văng vẳng những lời lảm nhảm ban ngày của Lục Minh Quân: Làm thụ phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt; mỗi lần tắm là phải rửa mông sạch sẽ, tận dụng khả năng làm cho mông cong hơn; phải thường xuyên tạo cho công một ít bất ngờ, tỷ như các động tác khi ở trên giường, hoặc là chủ động làm gì đó cho hắn……
Lục Minh Quân ban ngày nói: Hì hì, mình thích liếm đôi chân vừa sạch sẽ vừa đẹp đẽ.
Kết quả là, đêm đó Lý Kỷ Á mơ thấy mình cầm một chân Diệp Hải cắn một miếng, đáp lại cậu là cái đạp vô tình nặng nề mà đáp lên mặt cậu của Diệp Hải.
Sau đó, cậu bị dọa đến tỉnh.
Một phen lau mồ hôi trên trán, Lý Kỷ Á bò dậy vọt vào phòng tắm. Không chỉ cái trán lấm tấm mồ hôi mà toàn thân cậu đều ướt sũng, còn có ti*nh dịch. Cậu sẽ không bị Lục Minh Quân ám thành biến thái đấy chứ.
Sau khi tắm bằng nước ấm tinh thần đã thoải mái, Lý Kỷ Á lấy di động xem thời gian. Diệp Hải gửi tin nhắn cho cậu.
Nói là tới đón cậu về nhà.
Có hơi bất ngờ. Cậu còn tưởng rằng cuối tuần sẽ một mình ở phòng ngủ tập thể.
Lục Minh Quân từ sáng sớm đã chạy ra ga tàu cao tốc đón bạn trai, hai người bạn cùng phòng khác một người về nhà, một người tối qua chơi game đến muộn, giờ còn đang ngủ nướng.
Thu dọn balo xong xuôi, Lý Kỷ Á căn thời gian xuống lầu.
Xe của Diệp Hải dừng trước khu đậu xe tạm thời của chung cư, Lý Kỷ Á lập tức mở cửa ngồi vào trong. 9 giờ sáng mặt trời đã như muốn nướng người.
Thắt dây an toàn xong xuôi, Diệp Hải bắt đầu cho xe lăn bánh.
Dọc đường đi, Lý Kỷ Á cứ một lúc lại quét mắt về phía bàn chân đang nhấn ga của Diệp Hải.
Xe dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ.
Diệp Hải hỏi Lý Kỷ Á: “Sao cháu cứ nhìn chân tôi vậy.”
Lý Kỷ Á do dự trong chốc lát mới hỏi hắn: “Chú có bị nấm chân không ạ?”
Hôm qua Lục Minh Quân nói rằng nấm chân chân sẽ tróc da, với lại sờ vào không mịn màng.
Diệp Hải sửng sốt: “…… Không có.”