*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước kia khi ở trước ống kính, các nhiếp ảnh gia đều khen Diệp Hải 360 độ không góc chết. Hôm nay hắn phát hiện Lý Kỷ Á ngây ngốc nhìn mình liền hỏi những lời này, không nhận được câu trả lời thì hơi mất mát, chẳng lẽ hắn đã mất đi sức hấp dẫn?
Trong một chương trình trò chuyện cách đây không lâu, các nhà truyền thông lớn còn ồ ạt đưa tin hắn là nam thần không tuổi. Không có khả mất sức quyến rũ.
Nhưng so với Lý Kỷ Á ngọt ngào, đáng yêu không gì sánh bằng, Diệp Hải trong tiềm thức trở nên thiếu tự tin về ngoại hình của mình..
Đứng hình mất hai giây, Lý Kỷ Á vô cùng thành khẩn gật đầu nói: “Vâng, đẹp ạ.”
Ánh đèn sân khấu chợt mờ đi, Diệp Hải không phát hiện ra trong mắt Lý Kỷ Á là tình nồng ý đậm.
Nghe được câu trả lời đầy hài lòng, Diệp Hải mới tự tin mà ưỡn ngực chờ màn kịch bắt đầu.
Khuôn mặt Lý Kỷ Á hơi nóng lên, cậu xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi vào quần. Đúng thật là cậu đã bị vẻ đẹp trai của Diệp Hải làm cho si mê đến căng thẳng.
Lý Kỷ Á cùng Diệp Hải xem kịch nói có tên《 Oan gia đổi mệnh》.
Vở kịch kể về câu chuyện hoán đổi linh hồn khôi hài giữa một phóng viên thể thao và một nhà vô địch quyền anh.
Trong mắt Diệp Hải, đó là nhìn từ góc độ chuyên môn mới biết được vở kịch này chính là khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của "Nữ nhi số 1." Hồn của một nữ phóng viên thể thao đã bị hoán đổi sang nhà vô địch quyền anh, cô phải thay anh ta thi đấu. Còn người diễn viên nam phải thể hiện phong thái cốt lõi bên trong của người phụ nữ.
Song những gì khán giả thấy hoàn toàn khác biệt với Diệp Hải. Với họ, đây chỉ là một vở kịch vui nhộn hài hước, đương nhiên trong đó có cả Lý Kỷ Á.
Nhìn Lý Kỷ Á bật cười vì hành động và câu thoại của diễn viên, lòng Diệp Hải khẽ xao động. Vì sao lúc trước lại không nhận ra tên nhóc này cười ngọt như vậy, lông mi dài cong nhẹ, đôi mắt trong veo, sáng ngời như sóng biếc, như có thể xua tan đi mây mù sâu thẳm trong lòng người.
Diệp Hải không còn xem kịch với ánh mắt nghề nghiệp, mà cùng Lý Kỷ Á thưởng thức vở kịch vui nhộn với một thái độ thoải mái. Khi xem kịch, ánh mắt hắn đã dán chặt vào sườn mặt của Lý Kỷ Á từ lúc nào không hay.
Cả hai đã ăn tối trước khi vào đây nên không mua đồ ăn vặt, vừa xem vừa ăn như những khán giả bên cạnh.
Giữa sân khấu chuyển cảnh, Diệp Hải thì thầm hỏi Lý Kỷ Á: “Muốn ăn kem không?”
Vất vả lắm mới có thể cùng ngồi xem kịch với Diệp Hải, cánh tay hai người thỉnh thoảng vẫn có thể chạm vào nhau, Lý Kỷ Á dứt khoát lắc đầu: “Giờ cháu chưa muốn ăn.”
Diệp Hải biết Lý Kỷ Á thích ăn kem, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Lý Kỷ Á, ít nhất là biết một vài sở thích của cậu. Đương nhiên, hắn sẽ không biết rằng con tim của Lý Kỷ Á lúc này như được rót đầy mật ngọt, hương vị ngọt ngào như tràn ra khắp cơ thể cậu.
Diệp Hải biết cậu thích ăn kem ư, vui, vui quá xá là vui.
Diệp Hải lại nói bên tai cậu: “Vậy lát nữa ra ngoài sẽ mua Haagen-Dazs cho cháu.”
Häagen-Dazs - Thương hiệu kem lạnh của Mỹ
Hơi thở nồng đậm nóng ran thuộc riêng về Diệp Hải quẩn quanh da thịt Lý Kỷ Á, thấm vào từng mạch máu của cậu, toàn thân càng thêm nóng như người uống rượu cao độ, đầu cũng dần khó chuyển động.
Cậu nghĩ: Diệp Hải sao có thể quyến rũ đến như thế, ngay cả hơi thở cũng khiến cậu phải xao xuyến, chao đảo tâm hồn.
Phần sau của màn kịch cậu không còn tâm tình để xem, thỉnh thoảng còn dùng cùi chỏ chạm vào Diệp Hải, làm bộ vô ý.
Chiêu này là Lục Minh Quân chỉ cho cậu.
Làm thế nào để đối phương động tâm với cậu: “Muốn đối phương chú ý tới cậu, trước tiên là phải tiếp xúc cơ thể, thường xuyên tiếp xúc gần với anh ta nhưng phải để anh ta nhận ra. Sau nhiều lần cảm nhận được điều đó anh ta sẽ nói với cậu. Nhưng trước hết cậu đừng nói gì cả, cứ vờ như là vô tình, không biết gì hết. Cậu phải giấu kỹ mục đích của mình, đừng để bị phát hiện.”
Từ trước đến nay Lý Kỷ Á chưa bao giờ nghĩ rằng quyến rũ người ta còn phải chú trọng đến từng chi tiết như vậy. Cậu thật muốn gọi Lục Minh Quân một tiếng: “Chị gái tuyệt chiêu.”*
(Nguyên văn: “套路姐姐”, tớ không biết dịch như thế nào cho hay nên chém bừa, có cao nhân nào biết thì góp ý cho tớ với nhé.)
Vì sao gọi là “chị” hả, với cái dáng dấp của cậu ta thì không thể gọi là anh được…
Buổi kịch kết thúc, Diệp Hải và Lý Kỷ Á chờ mọi người tản bớt mới bắt đầu ra cửa để tránh bị kẹp thành nhân bánh thịt. Trong phóng này có điều hòa nên không nóng, nhưng ra ngoài chắc chắn sẽ mồ hôi nhễ nhại. Do đó, thay vì chen chúc, không bằng tốn chút thời gian chờ đợi mà lại sướng hơn.
Người chen người cũng là một chiêu hay để gia tăng tiếp xúc cơ thể. Có điều, Lục Minh Quân cũng nói rồi, mục tiêu quá rõ ràng dễ khiến người mình thích chạy mất dép, chưa kể người cậu thích khá cổ hủ.
Lý Kỷ Á chỉ muốn nói rằng, Diệp Hải không phải người cổ hủ, là do trong mắt hắn cậu chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Muốn thay đổi hình tượng trong mắt hắn còn phải cố gắng hơn nữa. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là phải có tính kiên nhẫn.
Ở tầng một của khu trung tâm thương mại đối diện kịch trường có một cửa hàng Haagen-Dazs, hai người tìm một vị trí ngồi sát bên trong.
Lý Kỷ Á chọn kem hương vị hoa hồng.
Diệp Hải gọi một ly cà phê, vừa tận hưởng mát mẻ điều hòa mang lại vừa ngắm nghía thỏa mãn thị giác.
Lý Kỷ Á đưa lưỡi liếm thử muỗng nhỏ, kem mềm mịn quyện theo hương hoa hồng nhàn nhạt tan chảy trong miệng. Trời nóng bức oi ả như này mà được ăn kem mỹ vị thì không còn gì sánh bằng.
So với những cửa hàng khác, số lượng khách ở đây rất nhiều, hai người ngồi không bao lâu liền rời đi. Theo thời gian Lý Kỷ Á phải đi ngủ trước 11 giờ, Diệp Hải đưa cậu trở về.
Hai người đều nhớp nháp mồ hôi, về đến nhà liền vào phòng tắm ngay lập tức.
Lý Kỷ Á đang định bước vào phòng tắm lại nghe tiếng thông báo tin nhắn Wechat. Cậu xoay người xem tin nhắn. sau khi xem xong, cậu từ bỏ ý định tắm trong phòng của mình.
Diệp Hải không biết rõ thói quen sinh hoạt của Lý Kỷ Á, nhưng Lý Kỷ Á lại nắm trong lòng bàn tay thói quen sinh hoạt của hắn.
Mỗi khi tắm xong, Diệp Hải sẽ có thói quen xuống lầu uống nước.
Chỉ có điều, cậu phải tìm lý do nào đó tắm bên ngoài để Diệp Hải không nhận ra ý đồ của cậu.
Lý Kỷ Á cầm quần áo ném lên giường, chạy đến mở cửa sổ phòng tắm, không khí oi bức lập tức phả vào.
Mượn cớ xong xuôi, cậu cầm lấy một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần lót màu đen.
Nếu không có chiếc mông cong như của Lục Minh Quân thì không biết cậu có được tính là gợi cảm không.
Cởi sạch quần áo, đứng trước gương phòng tắm, Lý Kỷ Á nghiêng người ngắm nghía vóc dáng của mình.
Thịt mông không ít, nhưng không quá cong. Có phải thực sự như lời Lục Minh Quân nói, muốn quyến rũ được người khác phải rèn luyện thân thể, không được thiên phú thì phải huấn luyện.
Ngày đó cậu không nghe rõ lắm, hình như là nâng mông, vỗ mông, xoa nắn mông, mà còn phải mua mấy loại tinh dầu khác nhau mới có hiệu quả. Hôm nay có lẽ không làm được mấy cái này, ngày mai quay lại trường cậu sẽ hỏi lại Lục Minh Quân. Vậy mà cậu lại có chút nôn nóng chờ không nổi.
Vỗ nhẹ hai miếng thịt chẳng gợi cảm chút nào, Lý Kỷ Á mới bắt đầu đi tắm.
Tính toán thời gian Diệp Hải tắm rửa xong xuống lầu uống nước, Lý Kỷ Á ở trong phòng tắm mới tắt vòi hoa sen.
Quyến rũ là con đường không thể quay đầu.
Quyến rũ là một việc khiến người ta hưng phấn và kích thích.
Con đường đến với quyến rũ còn đầy gian nan thử thách.
Cậu không dám nghĩ Diệp Hải có thích mình không, nhưng ít nhất cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội khiến hắn thích cậu, cho dù có phải thay đổi hành vi của bản thân cũng sẽ không tiếc nuối.
Cùm cụp.
Cửa phòng tắm từ từ mở, Lý Kỷ Á một thân hơi nước từ bên trong bước ra. Mái tóc còn đọng lại những giọt nước ẩm ướt, áo sơ mi mỏng manh bị thấm ướt gần nửa, làn da dưới áo như ẩn như hiện, chiếc quần lót màu đen bó sát nơi bí mật của cậu, đôi chân trắng nõn ngọc ngà thon dài đẹp đẽ không chút mỡ thừa, cẳng chân nhẵn nhụi bóng loáng như được chạm khắc điêu luyện.
Diệp Hải cầm ly nước định lên lầu, nhìn thấy cảnh này mà suýt chút nữa chân trái vấp chân phải!
Hình ảnh này đã không thể dùng hai chữ “Kích thích” để hình dung nữa rồi.
Diệp Hải đột nhiên uống một ly nước đầy vào bụng, uống xong vẫn không thể làm mát cổ họng, lại uống thêm một nửa ly nữa.
Hắn cứ nghĩ Lý Kỷ Á sẽ đi thẳng về phòng, chờ cậu đi rồi hắn có thể lên lầu. Ai ngờ Lý Kỷ Á lại ở trong phòng khách lục lọi tìm đồ. Diệp Hải bị động tác chốc lát khom lưng, chốc lát ngồi xổm, một hồi lại đứng thẳng của cậu mà dục vọng bùng cháy!
Đối với một người đàn ông đã cấm dục lâu ngày mà nói, cảnh tượng này như đâm thấu con tim, len lỏi từng thớ thịt trên cơ thể hắn.
Dục hỏa đốt người cũng giống như cả người bị tra tấn đến máu chảy đầm đìa, nhưng mà, nó lại vô cùng đáng giá.
Cổ họng Diệp Hải khô khốc, rốt cục vẫn là nhịn đau lên tiếng: “Kỷ Á, tìm gì thế?”
Lý Kỷ Á dường như không phát hiện ra Diệp Hải đã có phản ứng mà ung dung nói: “Cháu tìm bấm móng tay, vừa nãy tắm không may cào phải da, hình như bị chảy máu. Nên cháu muốn cắt móng tay.”
Diệp Hải vội vàng nói: “Bị thương ở đâu, để tôi xem nào?”
Lý Kỷ Á lắc đầu: “Không sao đâu ạ, qua một hồi sẽ tốt thôi.”
Diệp Hải bước lên phía trước: “Rốt cuộc là bị chỗ nào, để tôi xem. Trời nóng thế này, bị nhiễm trùng thì sao?”
Lý Kỷ Á vẫn lắc đầu, lui về phía sau một bước: “Không việc gì đâu ạ, cháu sẽ tự xử lý.”
Diệp Hải nhíu mày: “Không được, tôi nhất định phải xem một chút. Cháu phải biết yêu quý cơ thể mình chứ. Mau nói cho tôi biết là chỗ nào.”
Lý Kỷ Á bị khí thế của hắn dọa sợ, nhỏ giọng nói: “Mông ạ……”
Diệp Hải tưởng mình nghe lầm, hỏi lại: “Mông?”
Lý Kỷ Á gật đầu: “Vâng, chú còn muốn xem không?”
Diệp Hải suýt chút nữa cho mình hai cái tát, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Xem.”
Có trời mới biết bây giờ hắn không dám liếc mắt ngó tới phần eo của Lý Kỷ Á, chỉ sợ vươn móng vuốt sói ra sẽ hối hận không kịp.
Cha mẹ ruột Lý Kỷ Á không cho cậu một chiều cao vượt trội, chỉ cao 1m73. Với chiều cao 1m85 của Diệp Hải, từ vị trí của hắn cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt chính là mảnh ngực ướt át, hai hạt hồng le lói như ẩn như hiện khiến đầu hắn một lần nữa như muốn nổ tung.
Lý Kỷ Á lại không cho hắn có cơ hội nhìn tiếp, ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Thôi cháu không cần đâu.”
Diệp Hải: “……”
Tìm được chiếc bấm móng tay trong ngăn kéo, kiếm tờ giấy lót trên bàn trà, cậu ngồi trên sô pha bắt đầu cắt móng.
Sau khi biết chỗ nào trầy xước, Diệp Hải cũng không còn xoắn xuýt. Chỉ là ánh mắt của hắn không khỏi nhìn lướt qua bộ phận vừa được nhắc tới.
Đôi chân thực sự thon dài nuột nà.
Hắn bất giác bắt đầu nhớ lại cảnh tượng sau khi uống rượu ngày hôm ấy.