Vượt Thời Gian Truy Sát Ngươi

Chương 6:




Ngày hôm sau thức dậy, phát hiện Tống Hạo còn đang ngủ. Vì vậy ta rón ra rón rén bước qua hắn, lẳng lặng ra khỏi phòng.
Bởi vì là lữ điếm ở thâm sơn cùng cốc, cho nên ngoại trừ tắm rửa, những dụng cụ rửa mặt đều được đặt ở giếng nước phía sau phòng trọ.
"Lạp lạp lạp ~ sáng sớm con chim nhỏ có trùng ăn, sáng sớm con trùng nhỏ bị chim ăn..."
Một bên nhỏ giọng hát, một bên cởi bỏ buộc tóc xuống, khi đầu ngón tay chạm vào phần đuôi tóc khô ráp do không được bảo dưỡng tốt, ta không khỏi nghĩ thầm: thực sự là cực khổ cho các ngươi.
Vừa nhìn bốn phía, không có ai, đây là cơ hội thật tốt để ta gội đầu; hôm qua đã bỏ lỡ, hiện tại nếu không tận dụng thì đúng là kẻ ngốc. Vì vậy ta cầm tóc, đồng thời múc một chậu nước, nhẹ nhàng tưới lên tóc, tuy không có dầu gội đầu, nhưng cũng rất thoải mái.
"Tóc của Tình đệ rất dài..."
"?!"
Mở mắt ra, ảnh ngược trong nước, ngoại trừ ta, cư nhiên còn có gương mặt si ngốc của Tống Hạo, lập tức phản ứng đầu tiên là —- "A a a!!!"
"Ba!!!"
Nương theo tiếng thét chói tai của ta, một âm thanh giống như cửa phòng bị ai đó đá ra. Liếc mắt về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy thân ảnh yểu điệu màu trắng không giống ngày thường thong dong, vội vàng từ lầu hai nhảy xuống!
Giữa ban ngày ban mặt, luôn thích mặc bạch y giống như "phi ma đái hiếu" (ý chỉ người bề trên qua đời, bề dưới phải mặc trang phục bằng vải bố trắng, trên đầu mang khăn trắng, thể hiện thương tiếc) còn có ai? Không phải là Tây Thi sao!
Kinh ngạc qua đi, ta không khỏi nghĩ thầm: nàng vì sao mỗi ngày đều mặc đồ trắng? Là không có tắm rửa? Ngoại trừ tính tình nóng nảy, tham tiện nghi nhỏ, bỏ đá xuống giếng, tự tư tự lợi, nhất sương tình nguyện..., đừng nói nàng còn là một nữ quỷ biếng nhác đi?
"Ban ngày ban mặt, dám cưỡng hiếp đàng hoàng phụ —-" nói đến phân nửa, dường như trong lời nói lộ ra sơ hở, cho nên Tây Thi vội vã sửa chữa lại: "Gian dâm nam nhi lương thiện, phải bị tội gì?"
"Ban ngày ban mặt, dám mặc bạch y nơi nơi dọa người, phải bị tội gì?" Tuy Tây Thi vì ta xuất đầu, nhưng chẳng biết sao, nghe xong những lời vừa rồi của nàng, chính là cảm thấy rất buồn cười, trong lòng không cấm âm thầm trêu chọc nàng.
"Không có... Không có...! Ta không có ý kia, ta chỉ là —-"
"Xem kiếm!"
Tây Thi căn bản không nghe Tống Hạo giải thích, một kiếm hung hăng đâm tới. Nhưng thân là tướng quân Việt quốc, Tống Hạo không phải cái đèn cạn dầu (ý nói là kẻ vô dụng), vươn tay cầm cây lau nhà bên cạnh giếng nước làm thành vũ khí, khua tay múa chân đến thật đúng là rất có tư thế cầm quan đao!
"Này... này... Các người có chịu nghe tôi nói hay không..." Bị bỏ rơi ở một bên, ta rất bất đắc dĩ.
Thế nhưng hai người này giống như là kẻ thù mười kiếp gặp nhau, có qua có lại, không chút nào nhường nhịn!
Bỗng nhiên, chỉ thấy thanh kiếm của Tây Thi giống như con rắn linh hoạt quấn chặt cổ tay Tống Hạo, đồng thời gián tiếp đánh rơi cây lau nhà trên tay hắn. Ta có thể tưởng tượng, chỉ cần Tây Thi dùng thêm chút sức, tay của Tống Hạo chắc chắn giống như củ cải bị chặt đứt ném vào trong máy xay trái cây!
"Hừ!" Giống như thế ngoại cao nhân trong phim võ hiệp, Tống Hạo hét lên một tiếng trung khí mười phần từ đan điền, ngay cả ta cũng nhận ra sự quả quyết của hắn!
Tiếp theo, ta mơ hồ nhìn thấy một đạo khí màu đỏ thoát khỏi thân thể Tống Hạo. Trong nháy mắt, kiếm trong tay Tây Thi phát ra một tiếng "Khanh!" giòn tan, theo sau cả thân kiếm bị đứt đoạn!
"Oa a!" Ta vừa mừng vừa sợ hô to. Thì ra trên thế giới này thực sự có nội lực và khí công thứ này!
"Đúng là không tệ..." Tuy kiếm bị hủy, nhưng Tây Thi không hề lộ ra một tia sợ hãi, trái lại nàng giơ lên song chưởng, dự định tiếp tục phân cao thấp.
"Mời!" Nói xong, hai tay Tống Hạo thu về đặt bên hông, hạ trung bình tấn, tạo thành tư thế tứ bình bát ổn (bốn bề yên tĩnh). Xem qua tiểu thuyết võ hiệp, ta nhiều ít phán đoán được hắn thuộc về loại người có nội lực hùng hậu, chiêu thức mạnh mẽ.
So với sự ổn trọng nội liễm của Tống Hạo, khí thế của Tây Thi có vẻ khinh bạc hơn nhiều. Thế nhưng khinh bạc không có nghĩa là yếu ớt, nếu dùng núi để hình dung khí thế của Tống Hạo; như vậy Tây Thi chính là nước, nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, trên thực tế, chỉ cần có một điểm động tĩnh hoặc một làn gió thổi qua, liền có thể sinh ra gợn sóng liên tục. Động tĩnh càng lớn, gợn sóng càng sâu càng rộng, thẳng đến tạo thành một trận sóng lớn!
"Hai vị, có thể ngừng lại tại đây không?" Tuy ta rất muốn tận mắt chứng kiến một hồi tỷ thí kích thích. Hơn nữa, ta còn mong muốn Tống Hạo sẽ đánh ra Hàng Long thập bát chưởng, hoặc là Tây Thi sẽ bắn ra Lục Mạch thần kiếm. Nhưng mà, nếu bọn họ bị thụ thương, vậy thà rằng không cần đánh.
"Tại sao lại muốn dừng? Hắn muốn phi lễ với ngươi a!" Tây Thi quay đầu trừng mắt nhìn ta.
"Hắn không muốn phi lễ ta, chỉ là ta bị dọa sợ thôi..." Khóe miệng của ta rút lại, thần kinh của Tây Thi có phải nhạy cảm quá mức hay không?!
"Bị sợ có cần giống một nữ nhân thét to như vậy không?"
"Ha ha ha..." Ta xấu hổ cười trừ. Ta vốn là nữ nhân a...
Tây Thi thấy ta cười, không nói thêm gì nữa, chỉ là liếc ta một cái, trực tiếp rời đi, lưu lại Tống Hạo và ta, khiến chúng ta không biết nói cái gì cho phải.
"Tình đệ, ta đi gọi điểm tâm, đệ tiếp tục đi." Sau một lúc, Tống Hạo lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
"Ân."
Đợi Tống Hảo bỏ đi, ta dùng tất cả giá treo áo ở gần đó chuyển đến phía trước giếng nước; đồng thời gom tất cả vải bố ở các xe cỏ phụ cận, khoác chúng lên giá treo.
Nhìn tới nhìn lui một hồi, sau khi xác định chung quanh an toàn, ta mới mở rộng y phục, dùng vải ướt bắt đầu lau chùi cơ thể.
"Oa... Đau muốn chết!" Những vết đốm màu tím giống như vết thương bị nhiễm trùng, một khi đụng tới nước trở nên nhức nhối không nói nên lời.
Thế nhưng vết thương tản ra mùi hôi thối không thể mặc kệ, cho nên ta ráng nhịn đau chùi sạch cơ thể.
Nhưng khi gỡ xuống vải bố trắng trên sào tre, ta đã thấy Tống Hạo đứng ở bên ngoài.
"Tình đệ, đệ là vì bị như vậy mới không dám ở trong phòng tắm rửa sao?" Biểu tình của Tống Hạo tràn ngập đau lòng nói với ta.
"Ân..." Thực ra nguyên nhân lớn nhất là vì ngươi!
Ta bước nhanh vượt qua Tống Hạo, chuẩn bị đến phòng ăn, không ngờ Tống Hạo bỗng nhiên ôm chầm lấy ta!
May mà đúng lúc ta lấy tay bảo vệ ngực mình, bằng không sẽ bị lộ tẩy! Chỉ nghe thấy hắn ở bên tai ta nói: "Ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho đệ, sẽ không để đệ chịu khổ."
"..."
Nhìn qua, biểu tình của ta nhất định là một bộ cảm động không nên lời. Trên thực tế nội tâm của ta đang muốn nôn mửa một trận, không có biện pháp, diễn trò phải làm cho trót. Ta rốt cuộc không thể trực tiếp xoay người thưởng hắn một cái tát, đồng thời nói: thân là nam nhân, ngươi có thể đừng buồn nôn như vậy hay không a?!
"Không ngờ các ngươi còn rất ân ái." Đúng lúc Tây Thi đi ngang qua, còn dùng giọng điệu ái muội mỉa mai.
"... Cô như thế nào còn chưa đi?" Vẻ mặt của ta như dẫm phải phân chó. Tây Thi này, luôn xuất hiện không đúng lúc.
"Thân là đại phu, ta làm sao có thể mặc kệ bệnh nhân?"
"..."
Nói thật, Oscar nên tặng cho Tây Thi một giải thưởng diễn viên xuất sắc. Nàng không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, ngay cả nói dối, ánh mắt ngay cả chớp cũng chưa từng chớp, tự nhiên giống như đang hỏi: ngươi ăn no chưa?
"Ngụ ý, đại phu muốn theo chúng ta đến Việt quốc?" Tống Hạo hỏi.
"Đúng vậy." Tây Thi gật đầu, nói tiếp: "Ta ở Việt quốc có một bằng hữu bán quan tài phải gả nữ nhi, nếu không gặp được các ngươi, ta đã dự định một mình đến đó uống rượu mừng. Thế nhưng ta thấy ngươi trúng độc nặng như vậy, nếu không chữa trị kịp thời, khẳng định chết ở trên đường, thân là đại phu, ta làm sao nhẫn tâm được?"
"Di Quang đại phu thật đúng là có lòng dạ nhân từ!"
So với âm thanh dõng dạc hùng hồn của Tống Hạo, ta chỉ có lệ cười với nàng một chút. Bởi vì ta luôn nghĩ Tây Thi hình như là vòng vo muốn nguyền rủa ta sẽ bị chết ở ven đường.
Ăn xong điểm tâm, chúng ta đơn giản sắp xếp lại hành trang, tiếp tục khởi hành đi về phía tây nam.
Trên đường nhìn không ít cảnh đẹp sông núi, thác cao núi hiểm, hoa tươi nhụy đẹp, đạp lên hoa thơm cỏ lạ. Lúc leo lên đỉnh núi, thậm chí có thể thấy một đám thiếu nữ đang bắt bướm. A! Đây là thanh xuân a!
"Tỷ tỷ! Ta bắt được bướm rồi!"
"Thật sao? Lợi hại quá!"
"Đó là đương nhiên!"
Giữa lúc ta còn chìm đắm trong câu chuyện khả ái của các cô gái kia, không ngờ... Tiểu cô nương bắt được con bướm xong, cư nhiên nuốt nó vào miệng, khiến cảnh tượng xinh đẹp trong đầu ta nhất thời tan thành mảnh vụn!
"Hạo ca, ngươi có thể giúp ta giải thích một chút, đây là tập tục dân gian gì vậy?" Chỉnh khuôn mặt của ta cứng đơ. Ảo tưởng tan biến là một trong nỗi sợ hãi mà ta không cách nào chấp nhận.
Không có cách khác, ai kêu ta là một cô gái đúng chuẩn chòm sao Song Ngư...
"Vi huynh không hiểu rõ lắm..." Trên mặt Tống Hạo biểu hiện hoảng hốt không thua ta.
Sau đó, người vẫn luôn bảo trì một khoảng cách đi theo phía sau chúng ta là Tây Thi lên tiếng: "Không phải là tập tục dân gian, mà là vì nghèo."
"Nghèo?" Ta không giải thích được nhìn Tây Thi.
Ở đây rõ ràng là hoa cỏ khắp núi, cho dù muốn ăn, cũng nên ăn hoa, vì sao lại ăn bướm chứ? Còn là một con bướm màu hồng đáng yêu nữa!
"Nếu như ta nhớ không lầm, phía trước là trấn Đức Liên, là một thị trấn xa nhất của Việt quốc. Trấn Đức Liên có hai kỳ quan, thứ nhất chính là chuyện các ngươi vừa thấy được, kỳ hoa dị thảo, kỳ quan thứ hai chính là ở trấn này chỉ có hai loại người, chính là ăn mày và kẻ có tiền."
"..." Thảo nào các cô gái bắt bướm đều mặc những bộ đồ rách rưới. "Dựa theo lời của cô, những hoa cỏ trân quý này đều là nguồn kinh tế của các gia đình giàu có ở trấn Đức Liên, những người dân khác căn bản chạm vào không được, phải không?"
"Không sai."
"Thực đáng giận!" Tống Hạo phẫn nộ nắm chặt nắm tay.
Lãnh thổ do hắn trung thành bảo vệ lại xảy ra chuyện mất nhân đạo như vậy, khó trách hắn tức giận.
Sau đó, chúng ta xuống núi, đi thêm khoảng một dặm, chính là đặt chân vào trấn Đức Liên.
Mà trấn này đúng như lời của Tây Thi, mức chênh lệch giàu nghèo thật lớn, cảnh sắc bên ngoài tất cả đều là nhà tranh rách nát và từng vũng nước bẩn hòa nước phân, còn có thể nhìn thấy mấy con chuột đen thật lớn đang cắn xé một cái xác chó bị thối rữa. Hoàn cảnh ác liệt như vậy, những người sống ở đây nhất định là người nghèo.
Nhưng mà giữa trấn lại không phải như vậy, xa xa nhìn lại, nơi nơi đều là lầu vàng gác ngọc cao ba bốn tầng, thậm chí còn có thể nghe được âm nhạc du dương và tiếng pháo hân hoan, so với sự cô quạnh vắng vẻ bên ngoài đúng là hoang đường đến cực điểm!
"Tỷ tỷ... Ta đói bụng quá..." Một bé trai tiều tụy gầy còm, hơn nữa chân trái bị dị tật hướng về phía Tây Thi, muốn xin thứ gì ăn.
"Cút ngay!" Vẻ mặt Tây Thi lộ ra chán ghét, chỉ kém một chưởng đánh xuống trên người đứa trẻ.
"Cô vì sao lại đối xử với hắn như thế?" Ta rất tức giận.
Chịu đói không phải người ta nguyện ý, vì sao Tây Thi có thể vô tình với bọn họ như vậy?
Tây Thi trào phúng nói với ta: "Ở đây người nghèo không có mấy ngàn cũng có mấy vạn. Nếu như ngươi đối xử tốt với một người, bọn họ nhất định bám lấy ngươi, đến lúc đó coi ngươi còn có thể mạnh miệng nói cái gì!"
"Cô —-"
"Tình đệ! Bỏ đi! Di Quang đại phu nói không phải không có lý, chúng ta hiện tại xác thực không thể giúp đỡ người khác!"
"Chúng ta đây đến bao giờ mới có thể giúp đỡ họ? Thực ra các người chỉ biết nói mà thôi, đừng cho là tôi không hiểu!" Sau khi nói xong, ta tức giận bỏ đi.
"Tình đệ! Tình đệ!"
Ta liều mạng chạy, chạy trối chết, vì không muốn khiến Tây Thi hoặc Tống Hạo đuổi theo.
Nhưng mà trong lòng ta biết, ta bẩm sinh chạy không nhanh. Bọn họ hai người đó làm sao mà không đuổi kịp ta?
Có lẽ là muốn cho ta một mình lẳng lặng... Cũng tốt, đây chính là điều ta đang cần.
"Vù vù..."
Không biết chạy bao lâu, chỉ cảm thấy chân mỏi tay tê, toàn thân nóng hừng hực, bởi vậy các vết ban dưới y phục lại ẩn ẩn đau nhức.
Ta dùng tay che ngực, cố gắng miễn cưỡng dựa vào một thân cây, không ngừng thở hổn hển. Lục phủ ngũ tạng giống như bị nướng trên lửa, nóng hổi, thống khổ, hơn nữa cổ họng khô đến mức dọa người, giống như bản thân ở trong sa mạc, ngay cả một chút hơi nước đều không lưu tình chút nào, nhanh chóng bị hấp thụ.
"Ngươi không có việc gì chứ?"
Ta miễn cưỡng mở mắt nhìn, là một vị phụ nữ trung niên trang phục mộc mạc, nhưng khí chất xuất chúng. Khuôn mặt của bà tỏ vẻ lo lắng, giống như rất quan tâm đến ta.
"Tôi khát... Bà có thể cho tôi miếng nước hay không?"
"Nước sao? Lập tức có!!!" Sau khi nói xong, nàng lập tức xoay người ly khai.
Không bao lâu, chỉ thấy bà vội vã mang theo ấm trà và một cái chén trở lại bên người ta. Bà không chỉ giúp ta đổ nước, còn ôn nhu đỡ ta đứng lên, giúp ta uống nước.
"Khá hơn chút nào không?"
"Ân..." Gặp được một người tốt như vậy, bệnh gì cũng tốt hơn phân nửa.
"Có muốn đến nhà của ta ngồi một chút không? Hiện tại đang đúng mùa nóng, ngay cả mưa đều mang theo hơi nóng, nhất là ở địa phương này, vị trí gần phía nam lại cản gió; chỉ cần một trận gió thổi tới, thường thường sẽ có người bị thiêu cháy!"
"Đây..." Ta có điểm do dự.
Tuy biết bà ta là người tốt, thế nhưng đối xử với ta rất tốt rồi lại khiến ta mất tự nhiên, trong lòng không tự giác lập tức phòng bị.
"Ngươi yên tâm, trong nhà ta chỉ có ta và con trai, nó chỉ mới 11 tuổi mà thôi, sẽ không làm chuyện bất lợi với ngươi." Bà dường như biết ta lo lắng cái gì.
"Vậy làm phiền bà..."
Tới trước nhà, ánh mắt thứ nhất là: ân.... rất cổ, rất cũ, nhưng có một bầu không khí ấm áp khó hiểu.
"Tiểu Văn! Có khách nhân đến! Chuẩn bị một ít hoa quả và nước trà!" Bà hướng bên trong hô lớn, sau đó nói với ta: "Tiểu Văn là con trai của ta, đợi lát nữa hắn sẽ đưa vài thứ lại đây cho ngươi, ta vào trước cất một ít đồ!"
"Ân!"
Qua không bao lâu, chỉ thấy một gã thiếu niên thân thể cao lớn, tứ chi cường tráng cầm một khay trái cây, mang theo một ấm trà và mấy cái chén từ trong nhà ra ngoài.
Tuy tướng mạo của hắn đoan chính, nhưng hai mắt vô thần, hơn nữa...
"Mời dùng!"
"Cám ơn!" Ta hướng hắn nói lời cảm tạ, sau đó cúi đầu uống trà, nhưng khóe mắt lại lén nhìn hắn.
Khi thiếu niên kia phát hiện ta không chú ý đến hắn, lập tức dùng tay áo lau sạch nước bọt sắp chảy ra.
"Trà này không tệ!"
"Là, đúng vậy!" Hắn nhanh chóng thu hồi tay áo.
Sau đó, ta cầm lên một quả táo, cúi đầu tính cắn, nhưng vẫn như trước len lén chú ý tên kia.
Quả nhiên, khi hắn thấy ta cúi đầu, gương mặt vốn không phải rất thông minh càng trở nên ngu đần, hai mắt càng thêm vô thần, cái miệng vô ý thức mở ra, nước miếng tùy thời lại muốn chảy ra.
"Mẹ của ngươi đi đã lâu!"
"Đúng vậy!" Hắn si ngốc cười khúc khích.
"Ân..."
Tổng hợp những quan sát, ta dám khẳng định Tiểu Văn này là một kẻ nhược trí, khó trách mẹ hắn nói hắn sẽ không làm chuyện bất lợi với ta, bởi vì không ai muốn làm hại hắn.
"Chính như ngươi thấy, Tiểu Văn là một đứa trẻ không có trí thông minh."
"A?" Chẳng biết, người đàn bà kia đã đứng ở sau lưng ta.
Bà ngồi xuống đối diện ta, thay ta châm trà, nói rằng: "Mong ngươi đừng cười hắn mới tốt."
"Đương nhiên sẽ không!" Tuy ta thường mắng người khác bại não, đần độn, nhược trí, nhưng không có nghĩa ta thực sự kỳ thị bọn họ!
Bà ta mỉm cười, nói: "Từ xưa đến nay, hài tử nếu đứt tay đứt chân, mặt méo miệng lệch, suy nghĩ không linh hoạt, toàn bộ bị nói thành nguyền rủa, thậm chí là bị tà ma quấn thân. Nếu ngươi cười nhạo Tiểu Văn, ta ngược lại không cảm thấy thế nào, không nghĩ tới ngươi không có... Ta quả thực không nhìn lầm, ngươi là người tốt."
Đối với lời ca ngợi của bà, ta có chút không biết làm sao, tiếp theo, ta hỏi: "Cha của Tiểu Văn đâu?"
"Cha ở chỗ đó, cha ở chỗ đó!"
"Ân?" Ta theo phương hướng Tiểu Văn chỉ, nhìn lại.
Đó là một tòa nhà rất đẹp, nhìn ra cao khoảng bốn năm tầng lầu, do gỗ lim tạo thành. Mái hiên và mái cột điêu khắc rồng bay phượng múa rất sống động, còn khảm đầy trân chân phỉ thúy, căn bản không sợ người khác tới trộm đi!
"Cha của Tiểu Văn sống ở nơi đó?" Chẳng lẽ là cha của hắn đi làm công sao?
Người phụ nữ biểu tình đau thương mà nói: "Đúng vậy... Thấy ngươi làm người chính trực, nói vậy sẽ không ra ngoài nói lung tung, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật! Thực ra phụ thân của Tiểu Văn tên là Tằng Quý."
"Tằng Quý?" Tên gì mà dung tục quá!
Bà ta thấy vẻ mặt giật mình của ta, đã nghĩ ta không biết Tằng Quý là ai. Trên thực tế ta đích xác không biết hắn là ai, thế nhưng... Ai! Không quan trọng! Tiếp tục nghe là được rồi!
"Hắn là người có tiền nhất ở trấn Đức Liên." Bà giải thích.
"Có tiền nhất? Vậy hắn vì sao không cùng mẫu tử hai người chung sống?" Sẽ không phải là một Trần Thế Mỹ đi?
"Nói đến thật buồn cười, trước đây hắn là một tiểu tử nghèo khó, nhưng thông hiểu thi thư, sau đó bị tiểu thư Tằng gia coi trọng, cho nên mới ở rể Tằng gia." Nói đến đây, bà bắt đầu khóc to.
"Đừng khóc! Có chuyện gì oan khuất, bà hãy nói ra!"
"Mẹ đừng khóc a..." Nói xong, Tiểu Văn cũng khóc.
"Ngoan! Mẹ không khóc, Tiểu Văn cũng không khóc!" Bà một bên an ủi Tiểu Văn, một bên lau nước mắt, nói: "Kỳ thực cha ta trước đây ở triều đình làm quan, sau đó bị hãm hại, không chỉ bị mất đầu, hơn nữa còn bị tru di cửu tộc, toàn bộ gia đình chỉ có một mình ta may mắn tránh khỏi. Sau đó ta ở chung quanh lưu lạc, dựa vào bán chữ bán tranh mà sống, vốn cho rằng cả đời sẽ như vậy, không ngờ gặp Tằng Quý." Giọng nói của bà dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Bản thân hắn là một người tài hoa tràn trề, siêng năng học hỏi, nhưng bị bất đắc dĩ mới ở rể Tằng gia. Đôi ta ở sạp tranh gặp gỡ, sở thích hợp ý, cá tính vừa gặp đã mến, bất tri bất giác, đã...." Đỏ mặt.
"Nói cách khác, Tằng Quý cũng muốn đem mẹ con hai người về nhà, nhưng ngại tiểu thư Tằng gia, phải không?"
"Nghe đồn Tằng tiểu thư, Tằng Mỹ, tính cách ghen tị, hơn nữa luôn nắm quyền trong tay. Vài lần Tằng Quý đến gặp ta, đều là toàn thân mang đầy ứ thanh và vết máu."
"Đáng sợ như thế? Vậy nàng khẳng định không yêu Tằng Quý, thế nào không dứt khoát ly hôn?"
Bà lắc đầu, nói: "Tính tình Tằng Mỹ cổ quái, càng là coi trọng cái gì, càng là xuất ngôn ác độc, quyền đấm cước đá. Nhìn sơ cũng biết, nàng rất yêu Tằng Quý, chết cũng không cho hắn đi."
"Thực sự đáng buồn..."
Trước đây, ta hay xem phim bộ chiếu lúc tám giờ, đều nghĩ tới tiểu tử nghèo hèn cưới được tiểu thư thiên kim, nhờ vậy mà được thăng quan tấn chức rất nhanh. Những kẻ đó căn bản không phải đàn ông, nhưng hôm nay nghe xong chuyện xưa này, mới hiểu được những người đó chưa chắc là cam tâm tình nguyện. Nhất là Tằng Quý, hắn là bị Tằng Mỹ bức hôn!
"Nếu có cơ hội cùng Tằng Quý cao chạy xa bay, bà có đồng ý không?" Ta hỏi.
"Đương nhiên là tình nguyện, nhưng... làm sao có thể chứ?" Bà ta cười khổ.
"Tôi có cách!" Ta vỗ ngực cam đoan, nói: "Tôi không chỉ muốn cho bà và Tằng Quý song túc song tê, còn muốn trấn Đức Liên không còn tồn tại một loại người!"
"Loại người nào?"
"Người nghèo!!!" Ánh mắt của ta lấp lánh nhìn về phía nhà của Tằng gia.
"Tình đệ rốt cuộc chịu trở về!"
Thấy Tống Hạo hưng phấn muốn ôm ta. Ta lập tức nhạy bén lùi về phía sau, nói rằng: "Ta có biện pháp giải quyết khó khăn của trấn Đức Liên, ngươi giúp hay không?"
"Đương nhiên giúp! Không biết Tình đệ có biện pháp gì?"
Trước khi mở miệng, ta liếc mắt nhìn Tây Thi. Khi nàng phát hiện ta nhìn nàng, lại trừng mắt nhìn lại ta, sợ đến ánh mắt của ta lập tức dời đi chỗ khác, nói: "Hạo ca, ngươi đi theo ta!"
Sau đó, ta lôi kéo Tống Hạo trốn đến một chỗ kín đáo, đồng thời thừa dịp những người chung quanh không chú ý, mới lấy ra một tấm vải bố màu trắng và màu vàng. Ta đưa tấm vải trắng cho Tống Hạo, nói: "Giúp ta viết lên bốn chữ "Thiết khẩu trực toán"!"
"Tại sao phải làm vậy?"
"Viết lên là được rồi!" Ta rống to hơn.
"Ta lập tức viết... lập tức viết!"
Thừa dịp Tống Hạo viết chữ, ta xoay người đưa lưng về phía hắn, đem tấm vải bố màu vàng quấn lên người, đồng thời dùng bùn đất bôi lên trên mặt, sau đó cởi buộc tóc xuống, lộ ra mái tóc quăn gợn sóng.
Không sai, ta cả người thoạt nhìn giống như Ấn Độ A Tam đến từ Thiên Trúc. Khi Tống Hạo ngẩng đầu nhìn đến ta cũng bị dọa sợ, ta rất thỏa mãn biểu tình của hắn, đây chứng tỏ hình tượng ngụy trang của ta vô cùng thành công!
"Tình đệ! Đệ muốn làm cái gì?"
"Gạt tiền." Ta vẻ mặt tâm bình khí hòa, giống như có điểm lãnh đạm, đây chính là biểu tình vốn có của tăng nhân Thiên Trúc!
"Gạt tiền? Làm sao có thể?" Tống Hạo không hiểu hỏi lại.
"Lừa tiền để bách tính có được cuộc sống tốt có gì không tốt? Đây là lời nói dối thiện ý! Nếu không lừa những kẻ có tiền, đánh chết bọn họ cũng không chịu bỏ ra nửa đồng xu cứu trợ dân chúng!"
"Thế nhưng..." Tống Hạo vẫn còn do dự.
"Hạo ca! Lẽ nào ngươi muốn những người đó chết đói sao? Lẽ nào ngươi đã quên tiểu cô nương phải ăn bướm kia?"
"Làm sao quên được!" Tống Hạo kích động phản bác. Tiếp theo, hắn cúi đầu suy tư một chút, cuối cùng hắn mới cắn chặt hàm răng, nói rằng: "Hảo! Lừa thì lừa!"
Tuy Tống Hạo là một trung thần nghĩa sĩ, nhưng cũng may không phải một kẻ cổ hủ, điều này làm cho ta phi thường vui vẻ.
Tiếp theo, ta mở hành trang, bên trong ngoại trừ một ít đồ vật lung tung và cuốn sách của Đặng Tích, chính là một ít y phục cũ kỹ, rách rưới, ta rút ra một bộ y phục trong đó, chuẩn bị đưa cho Tống Hạo thay, nhưng ngoài ý muốn cuốn sách kia lại bị rớt ra ngoài, rơi trên mặt đất.
"Tình đệ, sách của đệ bị rớt!" Tống Hạo hảo tâm nhắc nhở.
Ta nhanh tay cất kỹ quyển sách, thiếu chút nữa đã quên Tống Hạo dùng trăm phương ngàn kế muốn tìm nó!
"Cầm lấy, thay đi!" Ta cầm y phục đưa cho Tống Hạo.
Đợi cho Tống Hạo thay xong y phục ra ngoài, ta cẩn thận tỉ mỉ quan sát hắn một chút, sau đó yêu cầu hắn giả vờ còng lưng một chút.
"Cần cong hơn một ít! Ra vẻ e dè mới giống đệ tử của lang trung giang hồ!"
Chính là Tống Hạo là một hán tử đỉnh thiên lập địa, mặc kệ khom lưng làm sao đều không giống một người gù. Ngược lại giống như là đang khom người cúi chào, không cách nào khác, ta chỉ xé một miếng vải rách, quấn quanh mặt hắn, giúp hắn biến thành một người tàn tật.
Sắp xếp xong, ta và Tống Hạo lập tức cầm bảng Thiết khẩu trực toán, không sợ hãi bước tới Tằng phủ.
Vừa đến cửa Tằng phủ, liền bị đám lân rồng và tiếng pháo liên tiếp hấp dẫn, hỏi thăm xong, mới biết hôm nay là sinh nhật của Tằng Quý! Ha ha ha! Trời cũng giúp ta!
"Các ngươi là ai?" Thấy ta muốn vào Tằng phủ, người giữ cửa vốn ở bên cạnh xem náo nhiệt đột nhiên xông ra.
Khốn kiếp! Bảo vệ hiện đại cũng không lanh lợi như thế đâu! Xấu hổ...
"Ta đến từ nước Thiên Trúc, một đường hướng về phía đông truyền thụ phật pháp, hôm nay sáng sớm thấy nơi này xuất hiện mây hồng, liền nghĩ đến đây tìm hiểu nguyên nhân." Tuy xem qua Ấn Độ A Tam, nhưng lại không biết cách nói chuyện của hắn. Vì vậy ta liền mượn cách xưng hô của Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử, đồng thời cố gắng nói năng nho nhã hơn.
"Vậy vị này chính là...." Bọn họ có chút cảnh giác nhìn đầu bị quấn chặt như xác ướp Tống Hạo.
"Hắn là Á Lịch Sơn Đại (Alexander), đệ tử của ta. Trước đây giết người vô số, gian dâm, bắt cóc cướp của, uống rượu đánh bạc chơi gái mọi thứ đều làm; chuyện xấu làm hết, nghiệp chướng nặng nề, sau này phóng hạ đồ đao, bái ta làm thầy, quy y cửa phật."
"Đại sư dùng đức trị nhân, ngay cả ác nhân xấu xa cũng bị người thu phục, quả thực là Phật Đà (Phật Thích Ca) tái thế! Xin hỏi danh tính?"
"Đạt Ma."
Dùng cái tên Đạt Ma này quả thực không sai, chỉ thấy đám người giữ cửa lộ ra biểu hiện kính nể. Ta biết bọn họ khẳng định không hiểu Đạt Ma có ý nghĩa gì, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận tên này chứa đựng ý tứ thần thánh.
"Đạt Ma tiên sinh, mời! Tin rằng lão gia nhất định rất thích ý gặp người!"
Như mong muốn bước vào Tằng phủ, ta bất động thanh sắc quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhưng mà, càng quan sát, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Từ xưa đến nay, có giàu sẽ có nghèo, sở dĩ có người giàu, bởi vì có người nghèo. Một người phú quý, có thể quyết định mấy trăm, thậm chí mấy ngàn sự nghèo khổ của người khác! Người giàu sở dĩ giàu, người nghèo sở dĩ nghèo, có thể do quan niệm và tri thức hai thứ này chiếm tỉ lệ rất lớn; thế nhưng, nếu người giàu không dùng cách gian trá, làm sao lại khiến người nghèo thê lương đau khổ như vậy?
Nhìn Tằng phủ này, lầu son gác tía, sơn tiết tảo chuyết, phượng sanh long địch, lục dật vũ đình, người hầu nam nữ đều thanh tú kiều diễm, ngay cả người chăn ngựa đều mặc tơ lụa! Lãng phí như vậy, không chỉ một nhà Tằng gia, thảo nào dân chúng bên ngoài khốn khổ nghèo đói.
"Lão gia, đây là Đạt Ma tiên sinh và đệ tử của hắn, Á Lịch Sơn Đại."
"Đạt Ma tiên sinh không nề hà cực khổ, trèo non lội suối mà đến, Tằng Quý bất tài thực kính nể lại cảm thấy sợ hãi, rất sợ chậm trễ tiên sinh."
"..." Thật khó tưởng tượng, nam tử với diện mạo thanh tú, y phục đơn giản, hơn nữa thân hình suy nhược trước mắt này cư nhiên là Tằng Quý.
Ta quay đầu nhìn về Tống Hạo bên cạnh, mà ánh mắt của hắn cũng giống ta, không thể tin tưởng.
"Tiên sinh tại sao không nói lời nào?"
"Bần tăng vừa thay Tằng viên ngoại xem tướng... Viên ngoại hẳn là thích những thứ văn nhã, giống như cầm kỳ thư họa."
"Đạt Ma tiên sinh quả nhiên lợi hại. Kẻ bất tài này khi nhàn rỗi yêu thích đàn ca, đánh cờ, chư tử bách gia không gì không đọc. Đáng tiếc hội họa viết chữ thiên phú có hạn, cho nên cũng thường tìm kiếm danh họa tự thiếp của cao nhân."
"Viên ngoại mũi cao thẳng, hai cánh khá rộng, nhưng hai lỗ mũi nhỏ hẹp, người có tướng mạo như vậy thiên về tích góp, rất ít hoang phí. Bởi vậy cũng biết, viên ngoại sẽ không dùng số tiền quá lớn mua tranh, có đúng hay không?"
Thực ra từ cách ăn mặc và nói năng có thể hiểu rõ Tằng Quý là một người chất phác, đương nhiên không có khả năng xài nhiều tiền mua thứ gì đó. Về phần tướng mạo cái gì, thuần túy là ta hù dọa hắn mà thôi.
Tằng Quý cười nói: "Đạt Ma tiên sinh quả nhiên là thế ngoại cao nhân, chuyện này cũng bị người đoán trúng!"
"Nga? Như thế cũng nhìn ra? Vậy ngươi cũng giúp ta đoán một chút!"
"Ân?"
Xoay người nhìn lại. Người tới là một nữ nhân với y phục đỏ thẫm, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trưởng thành coi như xinh đẹp, nhưng bị khí chất dung tục che khuất, ta đoán nàng chính là Tằng Mỹ.
"Phu nhân, Đạt Ma tiên sinh không phải người tầm thường, ngàn vạn lần không được vô lễ!" Tằng Quý không vui mà nói, nhưng không khó nhìn ra đôi chân hắn đang run rẩy lợi hại, có thể thấy được ngày thường chắc là bị Tằng Mỹ đối xử rất thảm.
Tằng Mỹ trừng mắt nhìn Tằng Quý, sợ đến mức hắn lập tức cúi đầu không nói một câu, tiếp theo, bà ta ngạo nghễ cùng ta nói: "Nếu Đạt Ma tiên sinh biết xem tướng, vậy giúp ta nhìn một chút!"
"Làm phiền Tằng phu nhân đưa bàn tay cho bần tăng nhìn." Giọng điệu của ta bình thản, nhưng trong ngực cũng đang hỏi thăm tổ tông mười tám đời của bà ta.
Chỉ thấy Tằng Mỹ sảng khoái mở lòng bàn tay ra, còn không biết xấu hổ, lên mặt nói: "Không cần nhìn, trời sinh là mạng phú quý!"
Ta âm thầm cho bà ta một cái bạch nhãn, nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất cung kính tiến đến gần. Vừa thấy chỉ tay của bà ta, thiếu chút nữa khiến ta cười to thành tiếng.
Đường sinh mệnh, đường trí tuệ, đường tình cảm ta có thể nhìn ra một chút. Tình cảm của nàng và Duẫn Thấm giống nhau, biến đổi bất ngờ, nhưng Duẫn Thuấn tối thiểu còn có quy túc, thế nhưng người này không có, bởi vì đường tình cảm không có đoạn cuối! Còn đường trí tuệ của bà ta lại dài giống như của Johanne, điều này khiến ta vô cùng kinh ngạc, thế nhưng hai đường tình cảm và trí tuệ lại gắn kết một chỗ, chứng tỏ đối phương rất dễ dàng hành động theo cảm tính, có lẽ là bị tình cảm làm mờ mắt.
Khiến ta sắp nhịn cười không nổi chính là đường sinh mệnh, nó dài giống như Giang Phương Phương, có thể so với tảo xanh trong truyền thuyết! Phối hợp với cá tính của người này, khiến ta nghĩ đến một câu thành ngữ: người tốt không sống lâu, tai họa truyền ngàn năm!
Tiện thể nhắc tới, đường sự nghiệp của nàng giống như Dĩ Ân, tiêu chuẩn là được người nuôi dưỡng, cũng may nhà của bà ta có tiền, bằng không...
Hừ hừ!
"Tằng phu nhân là một người không có cảm giác an toàn." Ta bắt đầu nói.
Bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên mới phải sử dụng thật nhiều trân châu phỉ thúy, yên chi thủy phấn (son phấn) không phù hợp ở trên người mình. Bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên mới lúc nào cũng quyền đám cước đá đối người mình yêu đồng thời không cho hắn thoát ly. Bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên mới muốn bày ra phong thái tài trí hơn người.
Tằng Mỹ nghe ta nói xong, nét mặt đắc ý lập tức biến mất không còn, ngược lại hét lớn: "Ta không có cảm giác an toàn sao? Ta có rất nhiều hộ vệ!!"
"Hộ vệ có thể bảo vệ thân thể của bà, nhưng có thể bảo vệ tâm của bà không?"
"..."
Tằng Mỹ trầm mặc khiến cho mọi người im lặng theo; điệu hát dừng lại, khiêu vũ dừng lại, những người biểu diễn cứng lại. Duy nhất chỉ còn động tác là mấy người biểu diễn ảo thuật đại bằng giương cánh ở giữa không trung rơi xuống dưới.
"Không coi thứ này, nhìn cái khác." Tằng Mỹ quay đầu sang một bên, giọng điệu có vẻ bình thản nhưng đã có một chút ẩn nhẫn mà hỏi: "Ta nghĩ hỏi ngươi, ta và tướng công bao giờ mới có hài tử?"
Vấn đề này khiến ta kinh ngạc, Tống Hạo cũng vậy; ngay cả miệng còn đang mở thật to, thiếu chút nữa làm băng vải trên mặt nứt ra.
Ta bất động thanh sắc nắm miếng vải bố, nghĩ thầm: "Kết hôn hơn mười năm không có hài tử, đây tuyệt đối không phải là vấn đề của Tằng Quý. Bởi vì hắn ở bên ngoài đã có một đứa con riêng, xem ra vấn đề ở trên người Tằng Mỹ... Được rồi!"
"Phu nhân vì kiếp trước nghiệp chướng quá nặng. Đời này định trước tuyệt tử tuyệt tôn, cô độc suốt quãng đời còn lại."
"Kiếp trước nghiệp chướng quá nặng, là tội lỗi gì?"
"Kiếp trước phu nhân là một nam nhân, vì bản thân, độc hại dân chúng, coi sinh mạng của bọn họ như cỏ cây. Sau đó, ngươi còn giết một liệt nữ trong sạch. Nhưng mà liệt nữ này sau khi chết đi oán khí quá nặng, cho nên đời này đầu thai trở thành khắc tinh của bà, khiến bà tan nhà nát cửa!"
"Khắc tinh của ta ở đâu?" Tằng Mỹ hỏi.
"Chính là hắn!" Tằng Quý, để ngươi chịu khổ...
"Ta?" Tằng Quý kinh ngạc chỉ vào mình.
"Hắn là khắc tinh của ta? Tiên sinh, ngươi có nhìn lầm hay không?! Hắn là trượng phu của ta!"
"Bởi vì đời trước bà và hắn nảy sinh quan hệ, cho nên đời này bà rất thương hắn, thậm chí không tiếc tất cả để gả cho hắn. Nhưng mà, bà không cảm thấy nỗ lực của bà đối với viên ngoại, chỉ đổi lại một loại cảm giác không an toàn như gần như xa, phải không?"
"Đúng vậy..." Tằng Mỹ thương tâm nhìn Tằng Quý: " Khó trách hắn không thể thể hội tình yêu của ta, còn một lòng rời bỏ ta..."
"Phu nhân..." Tằng Quý tiến lên muốn an ủi Tằng Mỹ. Dù sao hơn mười năm phu thê, vẫn phải có cảm tình.
"Không cần!" Tằng Mỹ cự tuyệt Tằng Quý, đồng thời đưa lưng về phía hắn, nói: "Ngươi viết hưu thư đi, tài sản của Tằng gia ta sẽ chia cho ngươi một phần. Nếu kiếp trước ta phụ ngươi, kiếp này sẽ gánh vác trách nhiệm này. Ta, Tằng Mỹ, nói được làm được."
Đối với Tằng Mỹ hiện tại, ta từ đáy lòng bội phục bà ta. Tuy tính tình không tốt, nhân cách có vấn đề, nhưng vẫn có chỗ khiến người tán thưởng.
Ngược lại Tây Thi kia... Ai! Khuyết điểm càng ngày càng nhiều!
"Tiên sinh, nếu ta dùng tài sản Tằng gia tất cả đều quyên góp, có thể gìn giữ Tằng gia trọn đời bình yên hay không?"
"Phu nhân suy nghĩ cẩn thận!" Quản gia đứng bên cạnh rất kích động.
"Đừng nói nữa! Tiền không có thì kiếm. Trong quá khứ, ông cố của ta ngày ngày vất vả cần cù trồng trọt cày bừa, khiến con cháu có tiền vốn theo thương. Hôm nay ta là người quyết định của Tằng gia, chấn hưng gia tộc vốn là trách nhiệm của ta, thế nhưng đạo nghĩa không thể không có!"
"Phu nhân có được phần tâm ý này, ta tin tưởng Tằng gia sẽ không tuyệt hậu. Phong thái hôm nay của bà sẽ lưu truyền đến trong lòng con cháu, để cho bọn họ trưởng thành thành người tốt." Từ lúc bước vào đây đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thật lòng cười.
"Cảm tạ tiên sinh."
Dưới sự đưa tiễn vui vẻ thanh thế cực lớn, ta và Tống Hạo ngẩng đầu bước ra khỏi Tằng phủ, bước đi. Đợi đến phía sau không ai theo sau, chúng ta lập tức bỏ chạy thật nhanh, nhào vào một bụi rậm bên đường.
"Ngứa muốn chết, ngứa muốn chết!" Ta nhanh tay xả khối bối vàng xuống, oán giận nói: "Miếng vải này khẳng định không được giặt sạch!"
Tống Hạo một bên lột dải băng, một bên nói: "Mồm mép của Tình đệ thật là lợi hại!"
"Biến!" Ta biết ý tứ mà Tống Hạo muốn biểu đạt, thế nhưng hắn nói quá trực tiếp, cho nên nghe vào tai cảm giác thật dung tục!
"Biến?" Tống Hạo không giải thích được.
Ta liếc hắn, nói: "Kêu ngươi tránh ra một chút! Chật chội quá!"
"A, a... Oa! Tình đệ! Đệ nhìn bên kia?"
"Coi cái gì..." Ta không vui, vươn đầu khỏi bụi cỏ, thình lình phát hiện phía trước khói đặc tràn ngập phía chân trời. Vì vậy không thể không la to: "Cháy!"
Nhanh chóng chỉnh trang y phục, hai người chúng ta nhảy ra bụi rậm, hướng chỗ khói đặc chạy đến. Thế nhưng tốc độ của Tống Hạo muốn nhanh hơn ta vài lần, chỉ thấy hắn giống như gió nhảy vào trong đám khói, thoáng cái không thấy bóng người. Đợi đến lúc ta đến, mới phát hiện không chỉ là đám cháy, còn có những người đang cướp đoạt —- là một đám cướp cưỡi ngựa!
"Đại thúc! Ngươi có thấy một anh đẹp trai và một vị mỹ nữ hay không?" Ta biết câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng cái địa phương như trấn Đức Liên này người duy nhất đẹp trai và xinh đẹp chỉ có Tống Hạo và Tây Thi!
"Ta không biết, ta không biết a#$% (nói năng lộn xộn)!!"
"Ba! Ba!" Ta đánh hắn hai bạt tai, kích động hỏi: "Tỉnh táo một chút! Có thấy một vị thanh y đẹp trai và bạch y mỹ nữ không?"
"Người đẹp trai thì không biết, thế nhưng có một vị mỹ nữ cầm kiếm chạy lên núi, hình như muốn đuổi theo các nữ nhân bị đám cướp mang đi!!"
"Ai! Tây Thi, rốt cuộc cô là người nhiệt tình hay vô tình đây?" Ta bất đắc dĩ nghĩ ngợi, lại hỏi tiếp: "Ở phụ cận có lò rèn hay không?"
"Lò rèn?" Không phải là nhà của ta sao?"
"Nhà ông? Đi! Đi theo tôi!"
Đi đến lò rèn của đại thúc, cũng may đám lửa do bọn cướp châm ngòi còn chưa thiêu đến đây. Ta vội vàng chạy vào bên trong, nhưng khi đối mặt với các loại binh khí đa dạng, không khỏi choáng váng đầu óc, ta hỏi: "Có cung tên hay không?"
"Có! Ngươi muốn loại nào?"
Ta biết hắn muốn hỏi về độ cứng của dây cung, vì thế ta trả lời: "Càng căng càng tốt!"
Lúc hắn từ phòng trong đưa ra một cây cung với độ dài vừa phải, ta thử một chút dây cung, mới phát hiện trọng lượng của nó cực nặng. Hơn nữa dây cung rất căng, nhưng lực cánh tay của ta không tệ, vả lại từng luyện tập bắn tên, cây cung này quả thực rất thích hợp ta!
"Có con đường nào lên núi vừa nhanh vừa bí mật hay không?"
"Ân... A! Ra cửa đi dọc theo bờ sông, cuối đường có thể thấy một địa phương chất đầy gỗ. Nơi đó trước đây là đường để vận chuyển gỗ từ núi xuống, tuy đã bị hoang phế từ lâu, nhưng hẳn là có thể còn đi được."
Trước khi đi, ta nói với đại thúc: "Tuy khả năng không cao, nhưng ở đây có nhiều binh khí như vậy, sao không cầm theo một ít đưa cho những người khác giúp ông đối đầu bọn cướp?"
"Ta cố gắng hết sức..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.