Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 111: Chân đạp hai thuyền




Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Thẩm Nguyên Gia cũng không muốn nhiều lời với Giang Bạn.
Cô vẫn như cũ không có hảo cảm gì lắm với anh, nhưng nội dung mà Weibo dự đoán lại khiến cô không thể không nhìn thẳng vào anh.
Chỉ là làm cố vấn thôi mà, bản thân cũng có thể nhân cơ hội này tiếp cận tới hồ sơ kia, giúp Giang Bạn nhanh chóng tìm được người theo dõi cô.
Cô ở trên mạng xuất đầu lộ diện lâu như vậy mà đối phương một chút phản ứng cũng không có, cứ như người kia chỉ là nhất thời nảy lòng tham vậy.
Nhưng Thẩm Nguyên Gia luôn có loại cảm giác như đây là một vụ giết người được mưu tính từ trước.
Có lẽ vì đó là trải nghiệm của bản thân khi cận kề cái chết đã trải qua cho nên bất luận như thế nào, trước tiên tìm được người đàn ông kia mới quan trọng, đến lúc đó mọi thứ tự nhiên sẽ rõ ràng.
Lúc trước Giang Bạn nói với cô, cố vấn có thể lấy được thông tin chi tiết của vụ án.
Nếu thật sự như thế, vậy thì về sau cô muốn có thông tin gì hoặc là muốn đồ vật gì há chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao.
Có cái để che giấu cũng tốt hơn là lúc nào cũng lấy đủ mọi lý do để tự mình ngầm đi điều tra, một lần hai lần còn đỡ, nhiều quá sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Đồ đệ của Trình Phi Khung vẫn là thân phận có thể dùng để che đậy.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên Gia cảm thấy bản thân càng phải chăm chỉ đến Trình gia học tập, nền tảng trước đây của cô cũng khá tốt, có thể học sâu hơn một chút.
......
Giang Bạn cầm điện thoại lên nhìn, quả nhiên cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Anh suy nghĩ một chút, giọng điệu nói chuyện Thẩm Nguyên Gia rất bình thường, ý nghĩa lời nói cũng rất bình thường, so với trước đây không có gì khác biệt.
Nhưng mà... Tại sao anh lại nghe ra được một tầng ý nghĩa khác vậy?
Chức vị cố vấn này ở các đội điều tra hình sự khác đòi hỏi cần phải có kiến thức và kỹ năng chuyên môn, nhiều người trong đó là cố vấn điều tra tội phạm chuyên nghiệp.
Lúc làm đơn anh đã vận dụng một vài mối quan hệ để che giấu thông tin về việc Thẩm Nguyên Gia trước đó cung cấp manh mối cho cảnh sát, nếu không những người bên trên chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Mặc dù anh cũng có nghi ngờ.
Nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cách mà Thẩm Nguyên Gia có được manh mối là gì, chỉ cần không có liên quan gì với hung thủ của vụ án, vậy thì không thành vấn đề.
Sau khi cân nhắc, khả năng đồng ý lớn hơn rất nhiều.
Lưu Hà Dương đã từ trên cỏ đứng lên: "Đội trưởng, ở đây không thu thập được dấu chân, chỉ có thể bắt tay vào điều tra từ chỗ người chết."
Giang Bạn đứng dậy, đang muốn nói chuyện thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một tia sáng.
Đôi mắt anh nhíu lại, bước nhanh tới chỗ đó, ở trong bụi cỏ lay lay hai lần thì phát hiện một chiếc điện thoại Iphone mới tinh.
Giang Bạn không nhúc nhích, nói: "Đưa túi vật chứng qua đây."
Lưu Hà Dương ở phía sau cảnh sát nhanh chóng tiến lên, bỏ điện thoại di động vào túi vật chứng.
Giang Bạn lúc này mới xoay người, "Để ba người ở lại chỗ này, số còn lại quay về cục."
Thân phận của người chết cũng không khó tra, lúc quay trở về cục, Nhậm Lộ Lộ cũng đã dựa vào ảnh chụp từ hiện trường tra được thân phận thật sự của người chết.
Mọi người vào phòng họp.
Cô in báo cáo ra rồi phát cho mọi người.
"Người chết tên là Lữ Vạn Kiệt, năm nay hai mươi tám tuổi. Hiện đang sống chung với bạn gái trong một tiểu khu cách công viên 3km, bạn gái anh ta tên Kim Vũ Huyên, hai người cùng công tác tại viện khoa học kỹ thuật Vạn Thánh."
Nhậm Lộ Lộ lại phát cho mọi người một báo cáo khác, là thông tin về Kim Vũ Huyên.
Kim Vũ Huyên và Lữ Vạn Kiệt yêu nhau được một năm, nửa năm trước bắt đầu sống chung, nhưng trong công ty không có ai biết bọn họ có quan hệ yêu đương.
Lưu Hà Dương lấy túi vật chứng ra, "Đây là chiếc điện thoại được phát hiện ở hiện trường vụ án, thông qua kiểm định đã xác nhận đây là của Lữ Vạn Kiệt, dựa vào nhật ký cuộc gọi chúng tôi có gọi lại cho một số điện thoại nhưng không liên lạc được với đối phương, số còn lại là của Kim Vũ Huyên, thời gian nói chuyện của hai người khoảng mười lăm phút."
Kim Vũ Huyên thân là bạn gái của người chết, điện thoại cho anh ta cũng không có gì kỳ lạ.
Ngược lại là số điện thoại không liên lạc được kia vô cùng khả nghi, nhưng bọn họ đã đi điều tra chủ số điện thoại kia.
Vì lý do chính sách nên hiện tại các số điện thoại đều phải đăng ký tên thật, trừ phi mua dưới tình huống đặc biệt hoặc sử dụng thẻ căn cước của người khác.
Lên mạng tìm đại một cái căn cước của người khác cũng rất dễ dàng.
***
Thời điểm rời khỏi phòng họp Nhậm Lộ Lộ đi ở sau cùng.
Nhìn đến thân hình của Giang Bạn phía trước, cô lại nhịn không được nghĩ đến đề tài mà mình và Thẩm Nguyên Gia đang thảo luận, trong lòng lặng lẽ thắp một cây nến vì anh.
Chuyện FA của anh đều được cả hai tán thành.
Chỉ là có đôi khi cô cũng cảm thấy kỳ quái, với giá trị nhan sắc, chiều cao và gia thế của đội trưởng nhà mình, dù gì cũng phải có người theo đuổi mới đúng chứ.
Bây giờ con gái nhan khống (*) nhiều như vậy, không có ai động tâm với đội trưởng hết sao?
(*) Nhan khống: là người dễ bị ấn tượng và thu hút bởi sắc đẹp.
Nhậm Lộ Lộ mới vừa nghĩ như vậy xong, bên ngoài liền xuất hiện động tĩnh.
Lý Thần không phụ trách vụ án này, đang ở bên ngoài thảo luận với mọi người về kết cục của một vụ án khác, kết quả một cô gái đi tới.
Đối phương mang kính râm, anh ta "Ừm" một tiếng, hỏi: "Cô đây là có chuyện gì sao? Tới báo án phải không?"
Cô gái tháo kính râm, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Lý Thần liếc mắt một cái liền nhận ra, đây không phải là người trong vụ án giết người ở cửa hàng kim khí lần trước sao, lúc đó cô gái này đi mua đồ ngang qua đó không cẩn thận bị chủ tiệm kim khí bắt làm con tin.
Sau đó được bọn họ giải cứu.
Cô gái cất kính râm đi, ngoan ngoãn cười cười, lúc này mới hỏi: "Thật ngại quá, xin hỏi đội trưởng của các anh có ở đây không?"
Lý Thần mặt không biến sắc hỏi: "Cô tìm đội trưởng chúng tôi có chuyện gì không?"
"Ơn cứu mạng lần trước, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn anh ấy." Cô gái nói, đôi mắt hướng vào bên trong nhìn một vòng, "Có thể nhờ anh gọi anh ấy ra đây một chút được không?"
Cô nói chuyện rất êm tai, lý do đưa ra cũng vô cùng chính đáng, hơn nữa cũng là sự thật, nhưng Lý Thần lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lỡ như mình dẫn cô ấy vào, kết quả đội trưởng xong việc lại cho anh một trận, vậy không phải là tự mình làm khổ mình sao?
Nhậm Lộ Lộ đứng ở phía sau hành lang, trừng mắt nhìn Giang Bạn lui về phía sau từng bước một.
Là thật sự lui về phía sau từng bước một.
Cô không nghe thấy âm thanh ở bên kia, nhưng động tác này làm cho cô nảy sinh tò mò, đang muốn đi ra ngoài nhìn xem tình huống như thế nào thì nghe thấy giọng đội trưởng gọi mình lại: "Nói tôi không có ở đây."
Nhậm Lộ Lộ "A" một tiếng, chờ cho đến khi cô nhìn thấy cô gái đang đứng ở bên ngoài, lập tức nghĩ tới nguyên nhân, gật gật đầu.
Lúc cô đi ra ngoài thì cô gái kia còn đang nói chuyện với Lý Thần, nhưng cặp mắt kia vẫn nhìn vào bên trong, không quá tin vào lời của anh ta.
"Thật ngại quá, đội trưởng hôm nay không có ở đây." Nhậm Lộ Lộ cười nói
Cô gái giật mình một chút, "Tôi rõ ràng nhìn thấy anh ấy từ công viên trở về mà."
Nhậm Lộ Lộ cũng không nghĩ tới vậy mà cô ta còn thấy được một màn kia, suy nghĩ linh hoạt trực tiếp lấy đại một cái cớ: "Vừa mới có việc cho nên đi rồi, cứu người là chức trách chúng tôi, cô không cần phải như vậy."
Cô gái cũng không nghe thấy lời nói của cô, chỉ nghe được câu anh có việc đi rồi, trên mặt không mấy vui vẻ rời khỏi, một câu cũng không nói.
Nhậm Lộ Lộ bĩu môi.
Thật không lịch sự chút nào, tuy rằng cô không phải đội trưởng, nhưng lúc đó sau khi cô gái này được cứu thoát mình còn an ủi cô ta một phen, sau đó đưa đi bệnh viện, kết quả lại nhận được thái độ như vậy.
Có khi cô ta căn bản còn không nhớ rõ cô là ai, chỉ nhớ rõ mỗi đội trưởng cũng không chừng.
"Loại hoa đào này có chút đáng sợ." Lý Thần ở một bên chà xát cánh tay, "Vậy mà dám nhìn chằm chằm đợi mọi người trở về cục mới tiến vào."
Giang Bạn lúc này mới từ hành lang đi tới, "Về sau nếu gặp tình huống như vậy cứ nói tôi không có ở đây."
Nhậm Lộ Lộ chớp chớp mắt, "Vậy nếu cô Thẩm đến đây hỏi về tình huống vụ án thì sao?"
Giang Bạn quay đầu lại, "Cô cảm thấy như thế nào?"
Nhậm Lộ Lộ nói: "Đương nhiên là khác với tình huống của ngày hôm nay rồi. Đội trưởng em chỉ hỏi chơi thôi, anh đừng để bụng nha ha ha ha."
Đúng lúc này, bên ngoài có người được dẫn vào.
"Đội trưởng Giang, đây là cha của Lữ Vạn Kiệt, nói con của ông ấy mất tích, chúng tôi vừa mới thông báo tin tức tử vong cho ông ấy xong, bây giờ tới nhận xác."
Giang Bạn gật đầu, "Dẫn ông Lữ đến trung tâm khám nghiệm tử thi."
Danh tính thật sự của thi thể không sai, cha của Lữ Vạn Kiệt và con trai mới có mấy tháng không gặp, không nghĩ tới lúc gặp lại thế nhưng đã bị chia cách mãi mãi, ở đó khóc không kiềm được.
Bên kia, dãy số thần bí cũng đã bị tra ra.
Nhân viên kỹ thuật gửi thông tin của chủ số điện thoại qua cho Giang Bạn bên này, "Số điện thoại này thuộc khu vực quận Giang Hải, người đăng ký là Phùng Tuấn, năm nay 27 tuổi."
Nếu thuộc quận Giang Hải, vậy thì rất dễ tìm.
Thông tin cá nhân của Phùng Tuấn nhanh chóng được tiết lộ.
Sau khi Lưu Hà Dương điều tra mới phát hiện, tháng trước Phùng Tuấn đã nạp không ít tiền điện thoại cho một số, mà chủ nhân của dãy số này là Kim Vũ Huyên.
Một mối tình tay ba hiện lên trong lòng mọi người.
Tình huống như vậy bọn họ cũng không phải chỉ mới gặp một hai lần, thường thường đều là vì yêu sinh hận, sau đó làm ra chuyện khiến bản thân hối hận cả đời.
Phùng Tuấn nhanh chóng được gọi tới cục hỗ trợ điều tra.
Lưu Hà Dương đương nhiên phụ trách tra hỏi anh ta, anh trước đem ảnh chụp đưa qua, "Anh có quan hệ gì với Kim Vũ Huyên - bạn gái của người chết Lữ Vạn Kiệt?"
Phùng Tuấn có bộ dạng rất tuấn tú, hơn nữa từ cách ăn mặc cũng cho thấy là có chút tài sản.
Nghe Lưu Hà Dương hỏi xong, trên mặt anh ta toát ra vẻ kinh ngạc, lắc đầu nói: "Vị cảnh sát này, có phải anh nhầm lẫn gì rồi hay không, Kim Vũ Huyên là bạn gái của tôi, làm sao có thể là bạn gái của Lữ Vạn Kiệt được chứ, mà Lữ Vạn Kiệt là ai? Tại sao lại chết? Anh cảnh sát à, anh đang nói cái gì vậy, tại sao tôi nghe có chút không hiểu?"
Giang Bạn đứng ở bên ngoài, nghe được những lời này của anh ta cũng khẽ nhíu mày.
Nhậm Lộ Lộ lại vô cùng có kinh nghiệm nói: "Em cảm thấy hẳn là Kim Vũ Huyên bắt cá hai tay, Phùng Tuấn căn bản không biết, cho nên cũng không biết Lữ Vạn Kiệt là ai."
Lý Thần ở một bên nói: "Cũng có thể là giả vờ."
"Cũng không phải không có khả năng." Nhậm Lộ Lộ gật đầu.
Lúc này mới chỉ là ban đầu, cũng không nhất định là Phùng Tuấn nói dối, nhưng câu trả lời này quả thực nằm ngoài dự đoán của bọn họ, bởi vì hầu hết người bình thường đều sẽ tức giận, sau đó rửa sạch hiềm nghi của bản thân.
Lưu Hà Dương sau khi kinh ngạc liền phản ứng lại, một lần nữa hỏi: "Anh và Kim Vũ Huyên trên danh nghĩa là bạn trai bạn gái sao?"
Phùng Tuấn nhíu mày, "Đương nhiên, chúng tôi đã yêu nhau được nửa năm."
"Nửa năm......" Lưu Hà Dương trong mắt lộ ra tia thông cảm nhìn anh ta, "Theo điều tra của chúng tôi, Kim Vũ Huyên và Lữ Vạn Kiệt đã yêu nhau được một năm, hơn nữa còn sống chung được nửa năm rồi."
Đúng như dự đoán, vừa nói ra những lời này, Phùng Tuấn liền giận tím mặt.
Chuyện mà một người đàn ông ghét nhất chính là mình bị đội nón xanh (*).
(*) Đội nón xanh: ý chỉ người đàn ông có người yêu hoặc vợ đi ngoại tình mà không biết. "Đội mũ xanh" còn có nghĩa là "bị cắm sừng".
Mà tình huống này của Phùng Tuấn còn có hơi khác một chút, anh ta không chỉ dưới tình huống mình không biết làm tuesday cho người khác còn bị người ta cho đội nón xanh, cũng đội nón xanh cho người khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng thẩm vấn vô cùng kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.