Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 3: Sụp đổ




Di ảnh bên phải và ghi chú bên trái vẫn như trước đó. Bây giờ Thẩm Nguyên Gia đã có thể nhìn thẳng vào bức ảnh này. Ngày tử vong cũng không có gì thay đổi, vẫn là Lý Mộng Nhiễm trước rồi đến Trương Văn Thao.
Cô lướt xuống, dừng lại không nhúc nhích.
Tấm ảnh chụp hiện trường này không giống với tấm hiện ra khi cô bấm theo dõi Trương Văn Thao. Sau khi theo dõi Lý Mộng Nhiễm, ảnh hiện trường lại ở một góc độ khác.
Trong ảnh, phía sau Lý Mộng Nhiễm là một bức tường hình tam giác, cô ngồi bệt dưới đất, dựa vào tường và chân bị đè bởi một phiến đá to. Máu chảy lênh láng thành dòng.
Cô nghiêng đầu dựa vào vai Trương Văn Thao.
Trương Văn Thao vẫn còn mở mắt. Có thể thấy được là anh đáng cố gắng vật lộn để di chuyển phiến đá đi nhưng phiến đá chỉ hở ra một chút.
Khóe mắt anh dường như có nước, có thứ gì đó mang lại một sức mạnh to lớn cho anh, bi thương tràn hết ra ngoài.
Tim của Thẩm Nguyên Gia thắt lại. Cô hít sâu một hơi, quyết định hủy theo dõi Lý Mộng Nhiễm. Thật lâu sau cô vẫn chưa thoát khỏi bi kịch từ bức ảnh này.
Theo thứ tự thời gian của ngày tử vong, cô cảm thấy hơi kì lạ. Có vẻ như Lý Mộng Nhiễm sẽ chết trước, sau đó đến Trương Văn Thao.
Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Lúc ở tiệm lẩu, Tôn Ngải không nhìn thấy những thứ cô ấy, nếu không, dựa vào tính cách của Tôn Ngải thì cô ấy sẽ hét toáng lên.
Sau khi đánh tan những suy nghĩ trong đầu, Thẩm Nguyên Gia tìm danh sách những người cô đang theo dõi và hủy theo dõi Tôn Ngải.
Cô muốn xem thử có phải là trùng hợp hay không.
Một phút sau, cô bấm theo dõi lại. Màn hình bỗng tối sầm rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường. Sau đó cũng xuất hiện những thứ giống của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm.
Bên trái là một bức di ảnh đen trắng giản dị của một bà cụ tóc hoa râm, giữa hai đầu lông mày và đôi mắt rất giống Tôn Ngải.
Thông tin được ghi chú bên phải.
Họ tên: Tôn Ngải.
Ngày sinh: 03/11/1995.
Ngày mất: 18/03/2076.
Xuống dưới nữa là tấm ảnh Tôn Ngải già nằm trên giường bệnh của một bệnh viện nào đó. Nhắm mắt bình thản như là đang ngủ.
Điện tâm đồ bên cạnh là một đường thẳng tắp.
Thẩm Nguyên Gia mím môi.
Cô thử thêm vài người nữa, tất cả đều cho ra kết quả giống nhau, đều xuất hiện di ảnh, ngày mất và ảnh chụp hiện trường. Nhưng những người cô theo dõi đều sống thêm mấy thập niên nữa mới qua đời.
Tình huống trước mắt là như vầy: Thẩm Nguyên Gia phát hiện bây giờ cô có thêm một kỹ năng mới, weibo của cô dường như có thể đoán được tương lai.
Theo như sự xác minh của cô thì chỉ cần cô theo dõi đối phương là lập tức weibo của đối phương sẽ hiện ra di ảnh, ngày mấy và ảnh chụp hiện trường.
Về lý do vì sao Lý Mộng Nhiễm và Trương Văn Thao lại chết cùng nhau thì cô không thể nói rõ. Cô đoán có lẽ hai người đang ở cạnh nhau khi tai nạn xảy ra.
Thẩm Nguyên Gia không biết dự đoán này có đúng hay không. Cô sẽ chết vào ngày tám, trời mùa đông lại tối rất nhanh.
Thời điểm đó vẫn chưa có tin tức gì về ảnh đế và ca hậu, có lẽ là giả hoặc có lẽ nó xảy ra vào đúng thời điểm cô chết nên cô không biết là chuyện bình thường.
Thẩm Nguyên Gia thở dài.
Không biết nó có phải sự thật hay không. Mà cho dù có là thật thì khi cô chạy đến trước mặt Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm nói là hai người sẽ chết vào ngày tám thì khả năng cô bị đưa lên đồn rất cao.
Còn có thể bị buộc tội tung tin đồn giả.
***
Ngày hôm sau, Thẩm Nguyên Gia đi báo cảnh sát.
Chỉ là cô thậm chí còn không biết gì về đối phương. Hình ảnh mờ nhạt đến nỗi không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Cảnh sát phụ trách chỉ có thể nói: "Gần đây cô chú ý cẩn thận một chút, chúng tôi sẽ thông báo cho cô ngay sau khi chúng tôi điều tra ra được tin tức gì đó. Cô cũng đừng đi đâu một mình."
Thẩm Nguyên Gia gật đầu, "Tôi biết rồi."
Sau khi đi ra khỏi đồn cảnh sát, cô thở hắt một hơi.
Âm thanh quên thuộc vang lên, là âm tin báo mỗi khi weibo có tin tức gì mới mà cô đã cài.
Trước khi mở weibo, Thẩm Nguyên Gia nhận được một cuộc gọi lạ. Vài giây sau cô mới bấm nhận máy, "Alo?"
"Chào cô, cô có phải là Thẩm Nguyên Gia không?" Là một giọng nữ.
Thẩm Nguyên Gia vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, "Là tôi, cho hỏi cô là?"
"Tôi là Tô Vân, biên tập của tạp chí [Phi Thượng]. Tôi có gửi tin nhắn riêng cho cô ngày hôm qua." Đầu kia giải thích nói: "Không biết cô có tiện gặp mặt không?"
"Hôm nay?"
"Bất cứ khi nào trong tuần này."
Thẩm Nguyên Gia suy nghĩ một chút, "Vậy chiều mai đi. Chiều nay và sáng mai tôi có việc bận. Chiều mai lúc ba giờ, lúc đó quyết định địa điểm gặp mặt sau, cô xem có được không?"
Tô Vân đáp được.
Thẩm Nguyen Gia cúp máy, không về khách sạn mà tìm một quán cà phê có wifi để lên mạng tìm phòng ở.
Có thể là do cô gặp may mà tìm được vài chỗ cho thuê. Cô tính toán vị trí địa lý một hồi, cuối cùng chọn được hai căn đều rộng năm mươi mấy mét vuông. Vừa ra khỏi tiểu khu là đến khu náo nhiệt, xung quanh có đầy đủ siêu thị, phòng tập gym, cách bến tàu điện ngầm mười phút đi bộ.
Rất thích hợp với cô hiện tai.
Trong đó có một chủ nhà hẹn sáng mai xem nhà. Đúng lúc đó thể đi loanh quanh khu đó tìm một nơi hẹn Tô Vân, tiết kiệm thời gian.
Lúc cô về đến khách sạn đã là sáu giờ hơn.
Sau khi tắm rửa rồi nằm lên giường, cô đăng nhập weibo và tìm thử vài người nổi tiếng để thử nghiệm công năng mới của Weibo. Nhưng lại sợ thấy được cái gì đó không nên thấy nên cô chỉ chọn đại hai người nổi tiếng trên hot search và kết quả nhận về như nhau. Cả hai người đều sống đến năm bảy mươi mấy tám mươi tuổi.
Thẩm Nguyên Gia chưa bao giờ nghĩ mình lại có được một công năng thần kỳ như vậy. Nếu đây là sự thật thì nó quá phản khoa học rồi.
Chẳng lẽ kiếp trước cô bị giết thảm lắm sao?
Cô còn không biết hiện tại có phải là thật hay không, lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều nữa. Đợi ngày tám sẽ biết.
***
Trưa ngày tám, Thẩm Nguyên Gia xem phòng xong quyết định ký hợp đồng thuê nhà với chủ nhà.
Sau khi xong việc, cô đến một quán cà phê gần đó lướt weibo chờ Tô Vân đến.
Bây giờ cô không dám tùy tiện theo dõi người khác, hủy theo dõi luôn các tài khoản blogger đưa tin trước đó, chỉ chừa lại mỗi Tôn Ngải. Song, sau một hồi suy nghĩ thì cô hủy theo dõi Tôn Ngải luôn.
Tôn Ngải tức giận gọi cho cô để phàn nàn về hành động của cô: "Tại sao cậu lại hủy theo dõi tớ? Chẳng lẽ chúng ta chỉ là chị em giả tạo thôi hả?"
Thẩm Nguyên Gia kêu khổ: "Không phải không nói cho cậu biết, sắp tới tớ có khả năng nhận được việc chụp ảnh bìa tạp chí, đến lúc đó lỡ không đẹp thì lại liên lụy đến cậu thì sao. Trước mắt cứ xem như chúng ta không quen biết đi."
Tính cách của Tôn Ngải tương đối dễ dụ, cô quên luôn ngay sau mấy giây tức giận.
Thẩm Nguyên Gia cúp điện thoại, trước mặt có một người phụ nữ ngồi xuống.
Tô Vân nở một nụ cười đúng mực, "Chào cô, Thẩm tiểu thư?"
Thẩm Nguyên Gia gật đầu, "Chào cô, biên tập Tô, tôi là Thẩm Nguyên Gia."
Tô Vân kín đáo đánh giá cô vài lần, cảm thấy ánh mắt của mình không sai. Quả nhiên là mầm non tốt, chụp trang bìa nhất định sẽ bạo.
Nhất là gương mặt này có thể thay đổi nhiều kiểu trang điểm, phong cách cũng vậy.
Cô nhấp một ngụm cà phê, nói: "Tôi thấy vài tấm hình trên weibo của cô, rất xinh đẹp, còn rất có phong cách."
Thẩm Nguyên Gia cong khóe môi, "Cảm ơn cô."
Tô Vân phất tay: "Không có gì, nhưng cô vẫn còn một vấn đề. Cô có khí chất nhưng lại không được đào tạo bài bản nên vẫn có chút vấn đề."
Thẩm Nguyên Gia cũng biết vấn đề này của chính mình.
Bước vào con đường người mẫu này hoàn toàn là ngoài ý muốn, không ai biết được cô sẽ đi theo nghề này, cũng không ai cưu mang cô.
Tô Vân không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề, "Bìa tạp chí tháng sau của chúng tôi đã quyết định mời cô, không biết cô nghĩ thế nào?"
Thẩm Nguyên Gia cũng không ngại ngùng, trực tiếp trả lời: "Không có vấn đề, nhưng tôi muốn biết trước phong cách là gì."
Tô Vẫn mỉm cười nói: "Yên tâm đi, [Phi Thượng] luôn chú trọng về tuổi trẻ và thời thượng, sẽ không tạo ra những trang bìa kì quái đâu."
Hai người hàn huyên mấy tiếng đồng hồ, xác định thời gian ký hợp đồng công việc xong Tô Vân mới rời đi trong thỏa mãn.
Còn Thẩm Nguyên Gia thì gọi xe về nhà trọ cũ.
Hôm nay là ngày tám, không biết người đàn ông kia có xuất hiện hay không, cô cũng không thể nói với cảnh sát là người đó sẽ giết cô hôm nay, chỉ sợ cảnh sát sẽ nghĩ cô báo án giả.
Cô núp ở tòa nhà bên cạnh nhìn chằm chằm dưới lầu tòa nhà của mình. Nhưng mãi đến bảy giờ, là khoảng thời gian cô bị giết vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Thẩm Nguyên Gia nghĩ có lẽ hôm nay hắn ta sẽ không tới.
Cô tìm một cơ hội theo sau đuôi của một đại gia đình đi ra khỏi tiểu khu, mãi đến khi ra đến đường cái mới cảm thấy an toàn.
Đồng hồ trên di động hiển thị bảy giờ rưỡi.
Thẩm Nguyên Gia nhìn xung quanh, đi vào một quán ăn vặt gần đó nhất. Tùy ý ngồi xuống một chỗ lướt weibo.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô quyết định tìm weibo của Trương Văn Thao và theo dõi lại.
Hai ngày qua cô đã xem bức ảnh này không dưới mười lần chỉ để tìm xem địa điểm trong bức ảnh là ở đâu.
Lần đầu tiên xem còn hết hồn nhưng từ từ cũng thành quen. Tư thế của hai người trong ảnh trước sau như một.
Khoảng thời gian là ban đêm nhưng vì sao vẫn thấy được rõ như vậy thì e là weibo của cô có một tính năng quay chụp cao cấp.
Khung cảnh xung quanh chỉ có khoảng mấy mét vuông, lần này ánh mắt của cô đánh giá chi tiết những phiến đá.
Trên ảnh tử vong của Lý Mộng Nhiễm cũng có những phiến đá này, màu sắc và đường vân cũng giống như trong ảnh của Trương văn Thao.
Trước đó Thẩm Nguyên Gia đã phát hiện cô không thể chụp ảnh màn hình lại được nên đành phải lên mạng tìm mô tả về những phiến đá xem nó là loại nào. Vì là ảnh đế nên chắc chắn nơi ở sẽ không tồi, những phiến đá này có khi là hàng cao cấp không hề rẻ.
Thời gian hiển thị chỉ có một phút, mỗi lần biến mất là cô phải hủy theo dõi rồi theo dõi trở lại. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại thì cô đã thấy được một thứ quan trọng.
Bức tường hình tam giác sau lưng Lý Mộng Nhiễm được khảm bằng đá mỹ nghệ. Thẩm Nguyên Gia cảm thấy nó giống đá cuội, cũng không quá chắn chắn, không rõ chất liệu là gì nhưng ở trên mạng tìm suốt cuối cùng cũng có có manh mối, còn kèm theo hình ảnh.
Cô bấm vào xem, tảng đá giống nhau.
Thẩm Nguyên Gia bấm vào xem, nhìn tiêu đề trang.
[Bức tường độc đáo được thiết kế trong Ngự cảnh công quán sẽ được bán với giá cao nhất trong thành phố!]
Thẩm Nguyên Gia có nghe nói về Ngự cảnh công quán.
Bên trong có một số các căn biệt thự độc lập, để bảo đảm sự riêng tư của biệt thự nên khoảng cách giữa các biệt thự khá xa, hơn nữa còn cách âm rất tốt. Rất phù hợp với các yêu cầu của các minh tinh.
Thẩm Nguyên Gia lại dựa theo manh mối này tìm lần nữa thì nhận ra được trong cả cái thành phố này chỉ có mỗi Ngự cảnh công quán là có bức tường như vậy.
Cô theo dõi weibo của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm lần nữa để xác nhận lại.
Các mảnh đá vỡ trong ảnh giống y chang trên mạng, phù hợp với tất cả các dấu vết cô tìm được.
Thẩm Nguyên Gia hít sâu một hơi, cơm ở ngay trước mặt cũng không muốn ăn.
Cô lại tra tin tức về sự sụp đổ của Ngự cảnh công quán nhưng trên mạng không hiển thị, chỉ còn cách tự mình đi kiểm chứng thật giả.
Sau khi ghi nhớ lại địa chỉ của Ngự cảnh công quán, Thẩm Nguyên Gia đi siêu thị mua một cái xẻng. Cô đăm chiêu đánh giá nó không biết nó có thể cạy đá được không.
Tài xế taxi lặng lẽ trừng to mắt khi thấy một cô gái xinh đẹp cầm xẻng trên tay. Sau khi cảm thán nơi đến của cô gái này là Ngự cảnh công quán, anh ta cho xe chạy đi.
Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại.
Ngự cảnh công quán rất rộng, taxi chỉ có thể đậu ở trước cổng khu, không thể vào trong, mà Thẩm Nguyên Gia cũng không có thẻ ra vào.
Cô đứng ở ngoài với một cái xẻng, tầm nhìn xa trông rộng, Trước mặt đều là cây cối, mùa đông mà cây vẫn còn xanh mướt, hoàn toàn che khuất cảnh bên trong.
Không biết Trương Văn Thao ở đâu. Thẩm Nguyên Gia đi vòng ra phía sau nhưng mãi mà không thấy được điểm cuối, mệt quá nên đứng dựa vào cột đá nghỉ tạm.
Cũng không biết weibo có tiên đoán đúng hay không chứ nhìn một thân cầm xẻng của cô thật không có chút thẩm mỹ nào.
Nhưng... nếu nó giả thì không sao, nếu thật sự xảy ra thì...
Thẩm Nguyên Gia nghĩ thầm.
Ngay sau đó, có một tiếng nổ bất ngờ lọt vào tai cô. Cô ngẩng đầu lên ngay lập tức, giữa một khoảng cây cối cách đó không xa, có một biệt thự nhỏ đột nhiên sụp đổ, đất cát bay lên tứ tung.
Thẩm Nguyên Gia toát hết mồ hôi lạnh sau lưng.
*
#24032020.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.