Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 30: Phát sóng trực tiếp




Đầu tiên dùng thủ đoạn tàn nhẫn lấy dao đâm, sau đó đông lạnh thi thể, e là hung thủ có một mối thù sâu đậm với Trình Thu Di.
Thẩm Nguyên Gia khẽ nhíu mày.
"Thả lỏng nào..." Vincent lên tiếng nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng.
Trên mặt là cảm giác cọ trang điểm nhẹ nhàng lướt, cô vội vàng quăng cái suy nghĩ miên man kia ra sau đầu, hoàn toàn thả lỏng đầu óc.
Một lúc sau.
"Xong rồi." Vincent vui mừng kêu lên.
Lúc này Thẩm Nguyên Gia mới tỉnh lại, hình như vừa rồi cô ngủ gục, may là không có người ngoài để ý, nếu không thì chuyện cô ngủ gục cũng khiến cô cảnh giác.
Vincent lay cằm cô, "Mau tới đây nhìn xem."
Thẩm Nguyên Gia tỉ mỉ đánh giá bản thân mình trong gương. Các đường nét gương mặt của người Hoa hiếm khi sánh được với Châu Âu hay Châu Mỹ, chỉ có vài dân tộc thiểu số hoặc con lai mới có đường nét gương mặt sâu hơn một chút.
Mà Vincent không chỉ làm nổi bật các đường nét trên gương mặt của cô mà còn làm nổi bật nốt ruồi ít ai thấy trên mặt cô.
Trang điểm mắt khá đâm và lộng lẫy, sự phối hợp của xanh dương và xanh lá cây cùng với đôi môi đỏ mọng tác động vào thị giác. Đây là cảm giác cô chưa từng có lúc chụp cho Phi Thượng trước đây.
Thẩm Nguyên Gia nhìn đến ngây người, lúc sau hoàn hồn mới hỏi: "Tóc không cần làm gì sao?"
Vincent lại cười thần bí, nhỏ giọng nói: "Kiểu tóc? Không cần, đợi lát nữa khi chụp cô sẽ biết, cô sẽ ngạc nhiên cho mà xem."
Cậu ta vẫy tay, "Lại đây thay quần áo đi, sắp chụp rồi."
Trong cùng phòng trang điểm bố trí hàng loạt những bộ trang phục giành cho người mẫu, chẳng qua vị trí hơi không giống nhau.
Có một bộ được treo trên cao và bọc lại, không có thứ gì xung quanh.
Bộ trang phục không phải là váy dài mà là áo sọc ngang tạo cảm giác bồng bềnh, ở dưới là quần ống rộng bảy phân.
Thẩm Nguyên Gia hít một hơi thật sâu rồi cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.
Chiếc áo thực sự rất rộng, còn rất là đơn giản, cô muốn mặc thêm một cái áo ba lỗ bên trong sau đó khoác áo kẻ sọc bên ngoài, thể hiện một loại cám giác hoang dã.
Chất liệu quần áo thực sự rất thoải mái.
Vincent đứng chờ bên ngoài có chút sốt ruột. Đúng lúc này, phòng thay đồ mở ra. Cậu ta vội xoay người, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, đôi mắt trợn to, hít thở khó khăn, "Mau xoay một vòng nào."
Cổ áo sau lưng rũ xuống dưới bả vai để lộ hơn nửa cột sống, cực ỳ quyến rũ.
"Xuất sắc!" Cậu ta vỗ tay.
Chính là cảm giác này, từ phương diện nào thì quần áo, nhan sắc và người mẫu phải kết hợp làm một thì mới được.
"Lại đây, chúng ta cùng ra studio." Vincent cười nói.
Bên ngoài studio đã chuẩn bị xong, những trang vụn vặt cũng đã chụp xong, những người khác cũng đã đi, chỉ chờ mẫu chính xuất hiện chụp ảnh bìa.
Vừa vào studio đã bị nhà tạo mẫu kéo đến khu vực chụp hình. Thẩm Nguyên Gia vừa bình tĩnh lại thì đã có người đi tới xối nước lên tóc cô, những giọt nước lăn dài trên mặt rồi chảy xuống ngực.
Ánh mắt nhiếp ảnh gia sáng lên, "Nâng cằm lên một chút, tay đặt bên cạnh, biểu cảm hơi bất cần một chút, nâng mí mắt lên, tốt, chính là như vậy."
Ánh đèn rọi vào người cô. Tóc bị dính nước có hơi khó chịu. Nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của bìa mặt mà trách nhiệm của mình, Thẩm Nguyên Gia cố gắng thể hiện bản thân tốt nhất, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.
Mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây, buổi chụp hình mới kết thúc.
Lưu Lị và Lộc Nguyệt đã đứng chờ một bên từ lâu, nâng ly nước lên, "Sau khi chụp xong, chị có thể cảm nhận được lần này hiệu quả không tồi."
Thẩm Nguyên Gia vỗ vỗ gương mặt cứng đờ, "Vậy thì tốt quá."
Vừa ra khỏi tòa nhà, đèn đường được thắp sáng, không khí bên ngoài khiến cô thở một hơi dễ chịu.
Ba người cùng lên xe.
Thẩm Nguyên Gia duỗi người một cái, đúng lúc Lộc Nguyệt cũng đang nhìn, hai người nhìn nhau nửa ngày trời rồi thôi.
Lưu Lị bỗng nhiên lên tiếng, "Chị mới tìm một cái chung cư khác cho em, có muốn qua xem thử không? Nếu em ưng thì ký hợp đồng luôn."
Thẩm Nguyên Gia ngồi thẳng dậy.
Sắp tới sau khi số này của GRACE ra mắt, tài nguyên của em chắc chắn ồ ạt. Nhà em đang ở không được tính là an toàn, công ty có sắp xếp cho nghệ sỹ của mình ở những nơi cao cấp hơn, không cần lo về vấn đề an toàn."
Thẩm Nguyên Gia nghĩ một chút. Từ đó đến nay cô cũng chưa gặp lại người đàn ông chạm mặt trong thang máy, có thể là do cô chuyển nhà nhưng tóm lại thì bây giờ chuyện này không khiến cô phải phiền lòng.
Nếu có ý đồ mưu sát thì tên đó tuyệt đối không bỏ qua, việc chuyển nhà của cô chỉ tăng thêm khó khăn trong việc tìm kiếm của hung thủ mà thôi. Nhưng nếu đổi sang một căn hộ cao cấp thì khác.
Thẩm Nguyên Gia quay đầu hỏi: "Người không phận sự sẽ không được vào tiểu khu sao?"
Lưu Lị gật đầu, "Đương nhiên, ai vào ai ra đều phải kiểm tra, lại còn có camera theo dõi, chị đã xem qua rồi, không có góc máy chết, điều này em yên tâm. Hoa Nghệ cũng sẽ không nói đùa với nghệ sỹ nên em không cần lo vấn đề an toàn. Có hơn nửa nghệ sỹ của công ty sống ở đó.
Thẩm Nguyên Gia thở phào nhẹ nhõm, "Vâng, hai ngày tới em rảnh rồi dọn qua."
"Được, ngày mai chị nói Lộc Nguyệt đưa chìa khóa cho em. Em qua xem thử, có gì không hài lòng thì nói với chị." Lưu Lị nói.
Thẩm Nguyên Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán trong lòng. Nếu là trước đây, cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ký hợp đồng với một công ty lớn như Hoa Nghệ, cũng không nghĩ tới mình sẽ có một người đại diện như Lưu Lị, tuy rằng không phải là người đại diện xuất sắc nhưng không khiến nghệ sỹ dưới trướng mình thua thiệt.
Hết thảy cũng là nhờ sợi dây duyên số với Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm.
Biết trước được tương lai qua weibo nên cô đã cứu sống một nhà ba người, hình thức cảm ơn này thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, Thẩm Nguyên Gia cũng không có cách nào từ chối.
Cô không phải thánh nhân, cơ hội đưa đến trước mặt, ngu mới không lấy.
Mãi đến khi đến dưới chung cư nhà cô thì Lưu Lị lên tiếng tiếp, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, "Trương Văn Thao muốn mời em ăn cơm, hỏi em có được hay không?"
Tay đặt ở chốt mở xe của Thẩm Nguyên Gia dừng lại, "Ăn cơm?"
Cảm ơn thì cũng đã cảm ơn rồi, chuyện đã qua vài tháng rồi, mời ăn cơm là còn chuyện gì nữa?
Lưu Lị nói thêm: "Tháng trước Lý Mộng Nhiễm mới xuất viện, bây giờ đã có thể ra ngoài, hẳn là hai người họ muốn gặp em."
Thẩm Nguyên Gia đã hiểu.
Cô suy nghĩ vài giây, "Chị Lị, chị từ chối giúp em đi, bên người bọn họ chắc chắn có paparazzi đi theo, hơn nữa những thứ bọn họ cho em đã đủ rồi, không cần thêm cái gì khác."
Lưu Lị kinh ngạc, cơ hội tốt thế mà lại từ bỏ?
Thẩm Nguyên Gia có kế hoạch riêng của mình. Cô nhận lòng tốt của công ty và người đại diện, nếu mà còn gặp mặt nữa thì chuyện đêm đó nhất định bị khơi lại, mặc dù lý do bói toán có thể qua mặt được Trương Văn Thao nhưng nếu mà kể tường tận lại thì chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Trương Văn Thao cầm giải diễn viên xuất sắc nhất, người trước mặt có diễn hay không thì liếc một cái là biết.
Lưu Lị thở dài, "Được thôi, lát nữa chị sẽ chuyển lời lại, em về đi."
Thẩm Nguyên Gia gật đầu.

///
Sau khi chụp tạp chí xong thì nhẹ hết cả người nhưng Thẩm Nguyên Gia vẫn không dám buông lỏng, cô đang tính chuẩn bị bữa tối thì Tôn Ngải gọi điện rủ đi ăn... thịt nướng.
Cô nghĩ một chút, vài miếng thịt chắc không sao đâu.
Trên thực tế thì cô thuộc dạng người ăn nhiều cũng không mập bao nhiêu, ăn thịt nướng xong về nhà tập luyện một chút cho tiêu hóa bớt chắc là được.
Thẩm Nguyên Gia quyết định như vậy.
Cũng bởi vì chụp bìa cho GRACE nên đã lâu rồi Thẩm Nguyên Gia không được ăn thả ga, thèm thịt nướng cực kỳ.
Tôn Ngải đã chờ cô ở trước cửa tiệm thịt nướng từ lâu.
Cô vẫy tay, đợi ngồi xuống rồi cười hì hì, "Lâu quá không gặp cậu rồi, có nhớ tớ không đấy? Hình như cậu lại gầy đi thì phải, mọe nó, còn tớ thì béo lên đây này!"
Tôn Ngải nhăn mặt.
Khách đến tiệm thịt nướng này rất nhiều, tuy rằng hai người tướng mạo đều rất xinh xắn nhưng có vài bức bình phong và cây cảnh trang trí ngăn lại, người khác không thấy được, giống như ngồi trong một cái hộp.
Thẩm Nguyên Gia hít sâu một hơi, mùi vị thịt nướng lập tức tràn vào lỗ mũi khiến cô thỏa mãn nhắm tịt mắt lại, "Nhớ thịt."
Tôn Ngải xùy xùy vài tiếng, "Hôm nay phải ăn cho thiệt no, tớ mời."
Thẩm Nguyên Gia cười nói: "Được thôi, tớ không khách sáo đâu đấy."
Ăn thịt nướng khá tốn thời gian nên Thẩm Nguyên Gia và Tôn Ngải vừa ăn vừa trò chuyện về những điều mình gặp phải gần đây. Thẩm Nguyên Gia không nói đến chuyện cô tham gia vào vụ án. Những việc này cô không muốn nhớ lại.
"Nói thật, tớ không nghĩ giới giải trí là an toàn chút nào." Tôn Ngải cắn một miếng lạp xưởng, "Cậu xem, trước kia Trình Thu Di nổi tiếng như vậy, thế mà lại có người giết cô ấy một cách kinh khủng như thế."
Động tác của Thẩm Nguyên Gia đình trệ.
Cô nói lản sang chuyện khác, "Bình thường thôi, ở đâu cũng vậy, ngày nào cũng có chuyện xảy ra, ngày nào cũng có người chết."
"Cậu nói đúng." Tuy rằng Tôn Ngải không phải là người trong giới giải trí nhưng lại rất thích hóng chuyện.
Hai người đã một tháng không gặp rồi, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói, nói chưa hết thì chưa muốn về.
"Hồi còn đại học chúng ta từng xem bộ phim của Trình Thu Di đóng, gọi là gì đó. Bây giờ cô ấy chết như vậy, trên mạng có đủ thứ bàn luận, còn có người phát sóng trực tiếp."
Thẩm Nguyên Gia ngừng đũa, "Phát sóng trực tiếp cái này?"
"Đúng vậy. Cậu cũng biết bây giờ chủ đề này rất có tính thời sự, lại đang hot ở trên mạng cho nên đến giờ vẫn chưa có giới hạn, một đám người ai nấy đều muốn lợi dụng Trình Thu Di để đem lại sự nổi tiếng cho mình.
Tôn Ngải lấy di động vào phần mềm mình hay sử dụng, bấm bấm một hồi ra được một video trực tiếp, "Cậu xem, trang này còn phát sóng trực tiếp này."
Sau khi xảy ra chuyện ở quảng trường Bình An, trời tối là người sẽ thưa thớt dần đi, ngoại trừ vài người trẻ tuôi thì người già không hay ra đó nữa.
Cho nên số lượng người đi đường cũng giảm bớt.
Thẩm Nguyên Gia xem video. Trong đoạn clip là một người phụ nữ, thoại nhìn cũng hai mươi mấy tuổi, không khác những hot girl trên mạng hiện nay là bao, gương mặt cứng đờ.
"...Mọi người mau vào đây xem, bốn chữ Quảng trường Bình An to như thế này, trên đỉnh của chữ An là chữ Quảng, mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Một quảng trường vốn bình thường như vậy lại xuất hiện một nơi kỳ lạ như thế, chắc chắn xảy ra chuyện...Cảm ơn vì những món quà quyên góp của mọi người, bây giờ tôi sẽ đến nơi Trình Thu Di được tìm thấy để xem kỹ hơn...."
Người phụ nữ trong video thật sự đã đi lại dây cách lý của cảnh sát nhưng cũng không dám đi vào, đứng bên ngoài không ngừng miêu tả.
Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc: "Còn có thể làm như vậy được sao?"
Tôn Ngải cất di động, nói: "Đương nhiên, cậu thấy không, hơn mười ngàn người xem, hot đến vậy luôn đó."
*
#03012021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.