Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 40: Kẻ đứng sau




Thẩm Nguyên Gia bấm vào ngày màu trắng ngày mai, màn hình màu đen nhanh chóng xuất hiện dòng chữ màu trắng viết hai chữ 'Trẹo chân'.
Thẩm Nguyên Gia nghi hoặc. Trẹo chân đâu phải chuyện gì may mắn đâu, nó cũng sẽ khiến bản thân bị đau nhưng tại sao lịch lại thể hiện màu trắng?
Trong đầu vang lên một tiếng. Sắc mặt Thẩm Nguyên Gia trắng bệch, nghĩ đến một khả năng: trẹo chân đối với Hoàng Trì có thể là một chuyện tốt nên mới hiển thị màu trắng chứ không phải màu đỏ, vậy thì trẹo chân sẽ giúp Hoàng Trì cái gì đó...
Có lẽ vì hung thủ thấy cô trẹo chân nên mới lùi lại ngày mốt mới động thủ. Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã đóng đinh ở trong đầu của cô, có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.
Thẩm Nguyên Gia gấp gáp bấm vào những ngày màu đỏ.
[Ngày 20 tháng 3 năm 2018 - nguy hiểm cấp 2] Bị thương trên mặt.
[Ngày 21 tháng 3 năm 2018 - nguy hiểm cấp 3] Gãy xương chân.
Mức độ nguy hiểm dần tăng, Thẩm Nguyên Gia nhíu màu, chuẩn bị tâm lý rồi bấm vào ngày thứ tư.
[Ngày 22 tháng 3 năm 2018 - nguy hiểm cấp 4] Ngón út tay phải bị chặt.
Nhìn mấy chữ này, Thẩm Nguyên Gia xém chút nôn ra ngoài.
Cho đến khi năm phút hiển thị kết thúc, cô mới lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệt. Thẩm Nguyên Gia vỗ ngực, khó khăn hít thở.
Sau khi ổn định lại tinh thần, cô lại hủy theo dõi Hoàng Trì rồi theo dõi lần nữa, bỏ qua phần lịch biểu, lướt xuống phần ảnh toàn cảnh hiện trường.
Cả người Hoàng Trì đều bị tra tấn không còn ra hình dáng con người.
Đập vào mắt là hai cái đùi của Hoàng Trì, cô vốn mặc một chiếc quần jean màu xanh nhưng trong ảnh là loang lổ những đốm màu sẫm. Di chuyển tấm hình lên trên thì cả cơ thể của Hoàng Trì cũng xuất hiện.
Trên mặt cô là một vết máu thật dài khiến cho cả gương mặt trở nên khủng khiếp, mà đáng sợ hơn chính là hai mắt của cô luôn mở to.
Chết không nhắm mắt... Thẩm Nguyên Gia nhìn vào mắt cô, mãi vẫn không thể lấy lại được tỉnh táo, cuối cùng vì thời gian không cho phép mà quay đi.
Giống như lịch biểu đã nói ở trên, bàn tay phải của Hoàng Trì chỉ có bốn ngón, ngón áp út bị cắt ra không biết bị ném đi đâu.
Thẩm Nguyên Gia tưởng tượng tình cảnh máu me ghê tởm, che miệng lại, di chuyển hình qua góc độ khác.
Mặc dù là ảnh toàn cảnh nhưng phạm vi cũng không lớn, phần lớn bức hình đều xoay quanh Hoàng Trì, trần nhà chỉ là một bức tường trắng bình thường.
Điểm duy nhất đáng chú ý đó chính là khi di chuyển ảnh sang bên trái, có một chùm ánh sáng mạnh chiếu tới màn hình.
Thẩm Nguyên Gia nghĩ đây có thể là đèn pin.
Mà người cầm đèn pin kia chắc chắn là hung thủ. Cho dù không phải thì cũng là đồng phạm.
Những bởi vì phạm vi ảnh có hạn, hơn nữa còn rất tối nên không chụp được hung thủ, chỉ thấy một chùm ánh sáng mạnh.
Cứ nhìn liên tục vài lần như vậy, Thẩm Nguyên Gia có chút nhụt chí, cô chỉ có thể dời anh mắt sang xung quanh Hoàng Trì coi có tìm được thêm manh mối gì không.
Thẩm Nguyên Gia không chớp mắt nhìn điện thoại, hết năm phút, màn hình dần tan biến, đột nhiên cô phát hiện phía bên phải tấm ảnh có gì đó, một vệt sáng mỏng manh trên đất, cực kỳ nhạt.
Nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn không nhận ra được.
Lại theo dõi lần nữa, Thẩm Nguyên Gia nhìn thẳng về hướng đó, nhìn chằm chằm gần năm phút, cuối cùng cô cũng nghĩ ra đó là cái gì.
Là ánh trăng rọi xuống mặt đất.
Nói cách khác, nơi Hoàng Trì đang bị giam giữ có cửa sổ ở phía đông, vì thế buổi tối trăng mới chiếu được vào phòng.
Chỉ bằng ánh trăng mỏng manh những đã có được ít tin tức về Hoàng Trì.
Thẩm Nguyên Gia phát hiện Hoàng Trì đang viết một chữ đó nhưng dang dở, là một chữ mộc bình thường, cô không biết kế tiếp là chữ gì.
Nhưng rõ ràng đây chính là lời nhắn trước khi chết của Hoàng Trì, có khả năng liên quan đến hung thủ.

***
Giang Bạn vẫn luôn chờ ở phòng khách. Ba Hoàng cứ ngồi lải nhải, anh vẫn luôn nói mấy câu trấn an tinh thần, thỉnh thoảng còn nhận vài cuộc điện thoại của người trong đội.
Cho đến khi cửa phòng mở ra, phát ra tiếng động.
Giày cao gót của Thẩm Nguyên Gia xuất hiện ở cửa, Giang Bạn nhanh chóng đi qua. Mặc dù anh anh không lên tiếng nhưng nhìn mặt là biết anh đang chờ cô mở miệng trước.
Thẩm Nguyên Gia không biết rốt cuộc vì sao hung thủ lại làm những chuyện điên rồ như vậy nhưng Hoàng Trì là người vô tội.
Thẩm Nguyên Gia: "Tôi chỉ có thể cho anh biết hiện tại Hoàng Trì không có gì nguy hiểm, nhưng hai ngày sau thì không chắc, thậm chí còn có thể mất mạng."
Giang Bạn nhíu mày, "Còn gì nữa không?"
"Xem được còn an toàn hay không vẫn chưa đủ sao?" Thẩm Nguyên Gia giật giật khóe miệng, "Chẳng lẽ anh muốn tôi nói cho mấy anh biết cô ấy đang bị nhốt ở đâu luôn sao?"
Giang Bạn gật đầu, "Ừm."
Thẩm Nguyên Gia đành phải bổ sung: "Trong tên của người đó rất có thể có một chữ 'mộc'..."
Nói đến đây, cô đột nhiên ngẩn người.
Hoàng Trì biết người này?
Nếu là người quen mà hung thủ còn nhẫn tâm chặt đứt ngón tay của Hoàng Trì thì thật là vô nhân tính, sau đó còn giết hại cô nữa. Tên này quá đáng sợ.
Thẩm Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang bạn, lên tiếng: "Tôi nghi ngờ có thể là người quen của Hoàng Trì!"
Nếu không quen biết thì sao Hoàng Trì có thể viết được một chữ 'mộc' chứ?
Chẳng lẽ chỉ viết chơi? Người cũng đang hấp hối, sao có thể viết chơi được? Chắc chắn là bản năng sinh tồn muốn Hoàng Trì để lại tin tức của hung thủ.
"Tên là 'Mộc' hay có bộ 'mộc' kế bên?" Giang Bạn nghi hoặc hỏi.
Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, chỉ có thể nói: "Không rõ lắm, tôi chỉ biết là chữ mộc, tên 'Mộc' hay bộ 'mộc' thì tạm thời chưa biết."
Cô không muốn nói chuyện Hoàng Trì bị cắt một ngón tay ra.
Vốn dĩ chuyện đoán mệnh đã là chuyện khó tin đối với cảnh sát, nói nhiều lộ nhiều, cô chỉ sợ sẽ đánh mất sự tín nhiệm ban đầu của anh đối với cô.
Thẩm Nguyên Gia biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Nghe xong những lời này, Giang Bạn im lặng.
Cái này có thể xem là manh mối, nhưng cũng không phải manh mối chính thức. Bởi vì anh cứ ngờ ngợ nghi hoặc, đi một vòng trong phòng nạn nhân là biết được đặc thù của hung thủ rồi sao?
Nhưng chính là người tìm đến Thẩm Nguyên Gia, không thể nói là không tin cô.
Giang Bạn không nghi ngờ cô mà gọi điện cho Lý Thần: "Lý Thần, lập tức dẫn người đi điều tra mối quan hệ xã giao của Hoàng Trì, tra rồi thì tra lại lần nữa."
Lý Thần đương nhiên không có ý kiến, chỉ là đã từng điều tra qua một lần, không xuất hiện đối tượng tình nghi. Bây giờ lại điều tra lại, "Anh nghi ngờ người quen của Hoàng Trì sao?"
"Có khả năng." Giang Bạn liếc qua Thẩm Nguyên Gia, nhẹ giọng đáp.
Thân là một cảnh sát hình sự nhưng lại đi tìm đại sư, chuyện này mà để người ta biết thì anh không dám ló mặt ra đường mất.
Hơn nữa cảnh sát bọn họ luôn tin tưởng khoa học, chủ nghĩa duy tâm linh dị xưa giờ chỉ nghe chứ không tin lắm.
Lý Thần tuân lệnh, dẫn theo vài người trong đội đi đến nơi làm việc của Hoàng Trì. Đúng lúc Lưu Hà Dương đi ngang qua, nhìn thấy động tĩnh thì hỏi: "Sao thế? Có nhiệm vụ gì hả?"
"Đội trưởng bảo tôi đi điều tra những người Hoàng Trì quen biết."
"Chẳng phải đội trưởng đang ở nhà của Hoàng Trì với cô Thẩm sao?" Lưu Hà Dương kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ cô Thẩm nhìn ra được cái gì rồi?"
Anh còn nhớ rõ đoạn đối thoại mình nghe được cách đây không lâu. Nhưng người trước mặt anh thì đã dẫn đội chạy ra ngoài rồi.
Sau khi Hoàng Trì mất tích, đồn công an đã điều tra qua những người có quan hệ với Hoàng Trì và bạn học. Sau khi đội hình sự tiếp nhận vụ án thì cũng đã tra lại mạng lưới quen biết của nạn nhân. Chỉ là khi đó không phát hiện được điều gì mới.
Lần này Lý Thần được Giang Bạn giao nhiệm vụ nên anh cực kỳ chú trọng tiểu tiết, đúng là có vài phát hiện, dựa theo dấu vết thì anh điều tra ra được vài điều mới.
Nam tình nghi này lúc trước rất bình tĩnh khi bị truy hỏi, nhưng hôm nay bị đột kích, hơn nữa Lý Thần quá nghiêm túc nên nam tình nghi có chút hoảng loạn, thế là bị tóm.
Lý Thần áp giải người về đội.
Lúc anh gọi điện báo cho Giang Bạn biết, cả người đều rất vui sướng, "Giang đội, anh quả thật là thần cơ diệu toán. Lần trước em tra khảo hắn ta rất bình tĩnh, lần này đã để lộ sơ hở!"
Giang Bạn nghĩ thầm, người thần cơ diệu toán không phải là anh.
Anh hỏi tiếp: "Hắn khai rồi sao?"
"Không có, nhưng có thể là người bắt cóc ba nạn nhân, hẳn là sau lưng còn có người chống lưng. Đội trưởng, anh có muốn về xem không?"
Giang Bạn đáp được.
Thẩm Nguyên Gia ngồi trên sô pha xem di động nhưng lỗ tai vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên kia.
Hung thủ dễ dàng bị bắt vậy sao? Cô hơi khó tin, có thể khiến ba nữ sinh lần lượt mất tích, còn biết dùng lập trình thì sao dễ bị bắt như vậy được?
Giang Bạn đi đến trước mặt cô, "Có hai tin tức, cô muốn nghe tin nào trước?"
Thẩm Nguyên Gia nhướng mày, "Nghe hết."
Sớm muộn gì chả nghe.
Nói như vậy thì hẳn là có tin tốt, đúng là không làm cô thất vọng, có manh mối mới rồi.
Giang Bạn bị cô ghét bỏ như vậy nhưng vẫn giữ sắc mặt đúng mực, "Tin tốt là chúng tôi tìm được một đối tượng tình nghi có liên quan đến Hoàng Trì."
Thẩm Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy cái thứ hai thì sao?"
"Hắn không phải là kẻ đứng sau bức màn, cũng không biết kẻ cầm đầu là ai, không biết hiện tại Hoàng Trì đang ở đâu." Giang Bạn trả lời.
Thẩm Nguyên Gia chưa kịp trả lời thì ba Hoàng Trì đã từ trong phòng ngủ vọt ra đụng phải Giang Bạn. Người đàn ông tóc muối tiêu, mặt đầy nếp nhăn giờ khắc này không nhịn được mà khóc thành tiếng. Một người đàn ông như thế mà lại gào khóc lên.
Bây giờ ba Hoàng không dám lơ là mất cảnh giác. Vừa rồi cũng không dám nghe tin tức, khó khan lắm mới có manh mối mới nhưng kết quả lại vẫn chưa tìm được người. Đứa con gái sống nương tựa với ông nay lại mất hết tin tức/
Con gái còn sống hay đã chết, ông cũng không biết...
*
#10022021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.