Who Are You?

Chương 17:




“Em không biết mình có nên viết bức thư này cho anh? Em cũng không biết sau khi anh nhìn thấy bức thư này sẽ có phản ứng gì? Em đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là quyết định dùng cách kết thuế để nói cho anh việc này, bởi vì nó rất khó mở miệng.”
“Chúng ta biết nhau cũng không phải trong thời gian ngắn, anh giống như anh trai chăm sóc em, anh giỏi Giang như vậy, nhiều người thích anh như vậy, em rất hạnh phúc, bởi vì chỉ có em mới gần gũi anh nhất. Nhưng đôi khi em cũng rất sợ hãi, có thể một ngày nào anh sẽ không còn là anh của em? Nếu có một ngày anh thích người khác, em nên làm gì bây giờ? Anh có còn như tước kia tốt với em nữa sao? Em không dám tưởng tượng.”
“Gần đây, vừa tan học thời gian em chờ anh ở cửa phòng học ngày càng nhiều. Em mỗi ngày nhìn thấy nhiều thư tình trong cặp của anh, cảm giác trong lòng rất khó chịu. Tuy rằng anh vẫn đối xử tốt với em, nhưng em cảm thấy một ngày nào đó sẽ không còn riêng mình em.”
“Anh xem, anh lớn lên đẹp trai như vậy, học lại giỏi, còn biết chơi piano. Anh giỏi giang như thế, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ có người giỏi giang giống như anh xuất hiện, sau đó hai người sẽ hạnh phúc bên nhau. Nhưng em không thể chịu đựng, em không dám tưởng tượng tới một ngày đó. Em đã thử học cách chúc phúc anh, nhưng em làm không được.”
“Em làm không được chuyện anh cùng người khác ở bên nhau, chỉ tưởng tượng tới cảnh kia em nghĩ mình muốn phát điên rồi. Em không biết mình bị làm sao nữa?”
“Em suy nghĩ rất lâu, em bắt đầu trốn tránh anh. Anh hỏi em có phải ghét anh không? Đương nhiên không phải, em làm sao ghét anh cho được? Em chỉ không dám đối mặt anh, em chỉ biết tự thôi miên chuyện tình cảm của mình với anh.”
“Hiện tại, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em…@
Tiếng phát thanh đột nhiên im bặt.
Tim tôi đập như điên. Tôi không biết bức thư này là do ai biết, lại viết cho ai? Tôi chỉ biết, nếu tiếp tục truyền đi sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tôi vốn cho rằng kẻ điên kia đang trong phòng quảng bá, nhưng sau khi tới rồi mới phát hiện, phòng quảng bá vốn không có người. Chỉ có một máy ghi âm đặt bên cạnh microphone, mà hai thiết bị đều đang mở. Bên cạnh máy ghi âm còn có một tờ giấy viết thư đã ố vàng.
Hiển nhiên đây hẳn là có mưu tính trước.
Thật là giảo hoạt!
“Nhóc tư, đi mau! Thầy tới!” Lúc tim tôi đập lại bình thường, lão nhị đột nhiên xuất hiện ở cửa, chạy vào kéo tôi chạy.
“Từ từ!” Tôi vội vàng nắm lấy máy ghi âm cùng giấy viết thư rồi cùng lão nhị chạy ra ngoài.
Lúc chạy ra phòng quảng bá đã thấy lão đại cùng lão tam ghé vào bên ngoài cửa sắt thám thính tình hình bên ngoài.
“Lão đại, lão tam!”
“Mau, đi bên kia, bọn họ lên hướng này!” Lão tam quay đầu nhìn tôi và lão nhị, vượt lên trước lão đại, dẫn đầu chạy hướng ngược lại.
Tôi cùng lão nhị theo sát phía sau.
Chân trước chúng tôi vừa rời khỏi, chân sau thầy giáo đã tới. Tôi còn có thể mơ hồ nghe tiếng bọn họ rống giận.
Mạo hiểm quá!
Tôi thậm chí nghi ngờ, hình phạt thằng điên kia nói là chuyện bị thầy giáo bắt, tiến hành một phen khắc sâu tư tưởng giáo dục.
Thoát hiểm được rồi, bốn đứa tụi tôi giống như tê liệt ngã xuống bãi cỏ sân thể dục, thở phì phò phì phò.
“Hô—-“ lão nhị từ lưỡi, giống như con chó chết, “Đm! Cmn kích thích quá!”
“Biến mẹ kích thích của mày đi! Đầu óc bị bom nổ à?” Lão tam đá qua.
Tôi cũng trợn trắng mắt, “Kích thích lần sau đều nhường cho mày!”
“Đừng! Đừng đừng! Tao chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Miệng thúi!” Lão tam trừng nó, sau đó hỏi tôi, “Ê, nhóc tư, thứ mày lấy là gì? Đừng nói với tao cái thư tình đó là mày viết?”
“Sao có thể?! Tao vốn có viết nó đâu! Này cũng chả phải năm đầu, có việc không cần gửi tin nhắn là được à!” Tao nhanh chóng làm sáng tỏ. Tự tôi viết bản thân mình còn không biết à? Sao một chút ấn tượng cũng không có?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.