Thẳng thắn mà nói, buổi tối ngày đó ngủ chả ngon tí nào. Có lẽ là lâu lắm rồi không về nhà ngủ, tôi bị lạ giường rồi. Suốt một đêm lăn qua lộn lại, mãi tới gần rạng sáng mới ngủ.
Kết quả chỉ tí thôi trời đã sáng, đồng hồ sinh học của tôi đúng giờ gọi dậy.
Sau khi lên xe buýt ngồi không bao lâu, tôi lại có cảm giác lung lay muốn ngủ.
Trong Mông lung tôi cảm giác có người đó ngồi xuống cạnh mình, bởi vì quá mệt, tôi cũng không mở to mắt ra nhìn. Nghĩ có lẽ là người ở trạm giữa đường lên xe buýt đi.
Tới lúc ngủ tới mơ màng, bỗng ngửi được mùi ứng quen thuộc. Mùi như nước hoa đàn ông, nhưng lại không giống lắm, hình như còn có mùi hoa đặc biệt nào đó, không nồng không nhạt, cứ thể lởn vởn quanh lỗ mũi.
Vì thế, tôi không xác định được thứ tôi đang ngửi là thật hay là mộng?
Tuy nhiên tôi đã đánh một giấc, thấy một giấc mơ thật đẹp rồi lại thực quỷ dị.
Cảnh trong mộng toàn bộ đều là tiếng piano dễ nghe cùng tiếng cười của một người con trai. Mà chỗ quỷ dị nhất chính là, tiếng piano tuyệt diệu kia lại tới từ những ngón tay của tôi. Tôi thiếu chút nữa ở trong giấc mộng cười tỉnh rồi.
Người không có khiếu âm nhạc như tôi sao có thể đàn êm tai như vậy chứ? Xem ra thật sự bị ngược thảm quá mà, có mơ cũng mơ thấy piano.
Lúc tỉnh lại xe đã tới trạm, tất cả mọi người đã chuẩn bị xuống để, tất cả đều đang đứng ở cửa. Bên cạnh tôi không có ai, người đi đâu rồi nhỉ? Hay nên nói từ đầu vốn chả có ai ở đó?
Nhìn người trên xe chỉ còn một nữa, tôi giật mình, cơn buồn ngủ cứ thế bay đi. Cầm lấy túi xách bắt đầu đi theo mọi người ra khỏi cửa.
Rời khỏi nhà ga, ông mặt trời có chút lớn. Trong xe có điều hoà, nên vừa ra tới đây, nóng lạnh đã khác nhau hoàn toàn, không bao lâu áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Chờ tới lúc đi tới trường học, tóc mái đã bắt đầu ẩm ướt.
Vừa mới đi vào ký túc xá đã thấy một người đi lại đón, nhìn bóng dáng có vài phần quen thuộc. Khi người đó tới gần thêm tí, tôi đã nhận ra, đây không phải là La Bân sao?
“Nhóc tư? Cậu mới bị rớt xuống nước à?” La Bân nhiều bộ dạng này của tôi lại trêu chọc.
Tôi nhếch nhếch miệng: “Tôi ngược lại tình nguyện rớt xuống nước đây này.” Ít nhất sẽ không có mùi mồ hôi thúi hoắc.
La Bân cười. Ném cho tôi một chai nước khoáng. Tôi luống cuống tay chân nhận được, sau đó phát hiện, vậy mà còn đóng đá.
“Hmmm, mời cậu uống nước đá.”
“Hội trưởng đại nhân! Cậu quả nhiên là idol của tôi mà!”
Nước tới cũng kịp lúc quá, giống như nó chịu trách nhiệm chờ đợi tôi vậy đó. Tôi cũng không khách khí với cậu ta, vặn cái nắp rồi bắt đầu điên cuồng uống.
“Có thần tượng hả, không phải người mắc ói hả?”
“Sao có thể chứ! Ai dám coi hội trưởng đại nhân như người mắc ói hả! Không muốn sống nữa mà.”
“Tôi nghe không ra được cậu muốn khen tôi mà.” La Bân mặt xám xịt nhìn tôi, lại hỏi: “Lâm Côn có ở ký túc xá không?”
“Lão tam? Chắc là có, tôi cũng không biết. Nếu không cậu cùng với tôi đi lên xem xem.”
La Bân suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Cũng được, đi thôi.”
Gần đi tới cửa phòng ngủ rồi, tôi mới đột nhiên nhớ tới hỏi: “Cậu tìm lão tam làm gì?”
“Tôi với cậu ấy có hẹn đi ra ngoài có việc, nhưng cậu ấy vẫn không xuống dưới.”
“À, vậy sao cậu không gọi điện thoại hỏi đi?” Tôi khó hiểu nhìn về phía cậu ấy.
Sau đó thấy hội trưởng đại nhân thông minh của chúng ta bỗng nghẹn lời, tiếp theo nhìn chăm chú tôi, mặt đỏ quỷ dị luôn.
Tôi khiếp sợ nhìn cậu ấy.
Một hồi lâu cậu ấy mới the thé nói: “Tôi quên…”
“…” Này mà còn quên được, tôi có thể nói gì chứ?
Tôi cực kỳ nghiêm trọng hoài nghi cậu ấy làm cách nào để lên chức hội trưởng vậy?