Lão tam nhìn thấy La Bân cùng tôi đi vào phòng thì có vẻ rất kinh ngạc.
Tôi nhìn phản ứng của lão tam, lại nhìn La Bân, sao cứ thấy có gì quái quái thế nhở?
“La Bân, cậu sao…”
“A, Lâm Côn, sao cậu còn chưa đi xuống? Tôi chờ cậu đã lâu, không phải nói cùng nhau đi ra ngoài sao?”
“Hả?” Lão tam vẻ mặt không thể hiểu được nhìn La Bân.
La Bân chạy nhanh tới, đưa lưng về phía tôi, nói với lão tam: “Tôi không phải gửi tin nhắn cho cậu rồi sao? Không thấy được hả?”
Lão tam sau vài giây ngơ ngác, bừng tỉnh nói: “A… Đúng đúng… tôi vừa gọi điện thoại với mẹ, không tấu được, cậu chờ tôi tí!”
Tôi nghi ngờ nhìn hai người kia, cảm giác sao không cùng một tần sóng thế nhỉ?
“Này, hai người…”
“Nhóc tư à, tao với La Bân có việc phải đi ra ngoài, lão đại cùng lão tam còn chưa tan học, mày định thế nào?” Lão tam thay quần áo xong rồi, lấy túi tiền điện thoại cùng chìa khoá, đi tới cửa, bất ngờ quay đầu lại hỏi tôi.
“Hả? À, không có việc gì, tao tắm rồi đi ngủ cái, ngày hôm qua ngủ không có ngon.”
“Ừ, vậy tao đi. Có việc gì thì alo.”
“Ừ, bye.”
“Bye.”
Lúc lão tam cùng La Bân đi khỏi phòng, không biết có phải do ảo giác của tôi không, nhưng nhìn vào hai người kia cứ như đang chạy trối chết, quái lạ.
Mở điều hoà lên, tôi thả lỏng lại, cơn buồn ngủ cứ thế ập tới. Lười nghĩ nhiều, tôi cứ thế lấy áo trên sào đi vào phòng tắm. Xối nước lạnh tắm xong liền bò lên giường, chỉ hồi sau đã mơ mơ màng màng ngủ.
“Khúc nhạc gì thế?”
“Sao? Không dễ nghe sao?”
“Không dễ nghe. Không bằng để em tới sửa nó đi!”
“Này! Em đừng có làm bậy, đây là khúc nhạc nổi tiếng! Thật là đứa ngốc không biết thưởng thức âm nhạc mà!”
“Anh nói ai mù nhạc? Em làm gì sửa không được!”
Là ai? Là ai đang nói chuyện? Vì cái gì quen thuộc như thế? Rốt cuộc là ai?
Hai bàn tay chơi trò đuổi bắt cứ thế đàn lên những phím nhạc. Cùng với tiếng cười trong trẻo của thiếu niên.
Dần dần, tiếng nhạc kia trở nên có quy luật, thong thả biến thành giai điệu quen thuộc.
“Rẻ? Giai điệu gì thế này?”
“Sao? Dễ nghe không? Em đã nói em là thiên tài âm nhạc mà!”
“Xí, còn không phải đàn bậy.”
“Anh có bản lĩnh anh cũng đàn bậy một hồi thành vậy đi!”
Tiếng trẻ con cãi nhau dần dần đi xa khỏi giấc mộng, giai điệu vẫn trong giai đoạn chưa thuần thục kia đã khắc vào tỉnh đầu tôi.
Tôi giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy ngơ ngác nhìn tay của mình. Không thể tin được người trong mộng đàn lên gia điệu kia lại là mình.
Nhưng vì sao tự nhiên lại mơ thấy giấc mộng như vậy? Người còn lại trong mộng là ai? Vì sao dùng bất cứ cách nào cũng không thể thấy rõ khuôn mặt của người ấy.
Tôi cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người nọ trong giấc mộng, nhưng đổi lấy chỉ là từng cơn đau đầu kéo tới.
“Ô—-“
“Nhóc tư? Mày bị sao vậy? Gặp ác mộng?” Lão đại bất ngờ xuất hiện ở mép giường của tôi.
Dọa tôi sốc cmn luôn, tôi đang ngủ tầng trên đó!
“Đm! Cmn đừng có bất ngờ lao tới, dọa chết tao!”
“**! Chó cắn Lã Động Tân, khinh người có ý tốt. Tao quan tâm mày như vậy, ngược lại còn bị ghét bỏ!” Lão đại phẫn nộ trừng lên.”
“Ai bảo mày làm ra cái tiếng như thế? Bệnh tim đều bị mày dọa ra rồi!”
“Phải không?” lão đại không tin liếc nhìn tôi một cái rồi bò xuống.
Tôi lúc này mới phát hiện trời ban ngoài đã tối. Lão tam còn chưa về, lão nhị đang ngồi chơi máy tính, nghe thấy tiếng động của tôi bên này mà nhìn lại.