Who Are You?

Chương 28:




ôi chưa từng nghiêm túc nghe tiếng đàn của anh ta. Trong nhận thức của tôi cũng chỉ là —— chơi đàn không rồi, còn lợi hại hơn so với La Bân.
Nhưng mà giờ phút này, tôi giống như người gỗ đứng ngoài cửa nghe anh ta độc tấu. Là một khúc nhạc rất quen thuộc, nhưng tôi không gọi tên được —- có rất nhiều thời điểm tôi có thể nhớ kỹ giai điệu nhưng lại không biết đó là bản nhạc của ai? Tên gọi là gì?
Tôi không nhớ rõ trước kia lúc nghe những bản nhạc này tâm tình cùng cảm thụ như thế nào, nhưng giờ phút này khi nghe anh ta đang đánh đàn lại cảm nhận được sự bi thương trong đó.
Có đôi khi tôi rất muốn vọt vào ngăn lại, hỏi anh ấy, anh vì cái gì mà bi thương như thế?
Lúc tiếng đàn dừng lại, tôi vẫn còn ngu ngốc đứng ngoài cửa.
“Tiểu An? Sao lại không vào?” Tiếng Cố Nam bất ngờ vang lên làm tôi tỉnh táo lại. Có chút không biết làm sao nhìn anh ấy.
“Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“À? Không… không có gì. Anh vừa rồi đàn quá dễ nghe, cho nên em không cẩn thận nghe tới mê mẩn.” Tôi miễn cưỡng cười với anh ấy.
Cố Nam ôn nhu ở chỗ, mặc dù biết bạn đang nói dối, nhưng anh ta cũng không vạch trần bạn, vẫn mỉm cường coi như không có việc gì.
“Ha ha… cảm ơn. Chúng ta tập tiếp đi, thời gian đã không còn nhiều lắm.”
“Được.”
Anh ấy tại sao không hỏi tôi vì sao tới trễ? Cũng không hỏi tôi vì sao nói dối? Anh ấy chỉ là trước sau như một bắt đầu dạy tôi luyện tập chơi đàn.
Bản ‘Pale light’ kia tôi đã có thể tự mình đàn lưu loát. Có thể dùng đủ để vượt qua chọn lọc hôm thứ sáu.
Nhưng mà Cố Nam nói: “Tiểu An, chơi đàn không phải cứ đàn được là hoàn thành, mà phải dùng tâm để chơi nó. Em vì cái gì mà đánh đàn? Em muốn dùng nó để biểu lộ cái gì? Hay là em muốn dùng nó để nói lên cho mọi người điều gì? Tiếng đàn không vô tri, nó có sinh mệnh của nó.”
Nó có sinh mệnh của nó. Mà tôi, tạm thời vẫn không thể giao cho nó sinh mệnh của mình.
Khi tôi chơi đàn ngày càng thuần thục, toàn bộ phòng ngủ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì cái này diễn đạt cho ý nghĩa có thể tránh khỏi trừng phạt rồi.
Giống như mọi người đoán, thứ 6 tôi thuận lợi thông qua, hơn nữa còn được giáo viên chủ nhiệm tán thưởng. Bạn cùng lớp thì dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn tôi, bọn họ chưa từng nghĩ đến, tôi thế nhưng thật sự sẽ chơi đàn.
Nhưng tôi thật sự biết, cái đó chỉ giống như thằng hề diễn xiếc, sẽ không gạt nổi những người am hiểu âm nhạc.
Cố Nam sau đó liền biến mất. Tôi đã tìm nhiều nơi, nhưng vẫn không thể tìm thấy anh ấy. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy về trường học lại, rốt cuộc cũng tốn quá nhiều thời gian trên người tôi rồi.
Lúc này tôi mới phát giác nhớ tới, tôi thế nhưng chưa từng hỏi anh ấy học trường gì.
Thật là bó tay.
Tuy nhiên, sẽ còn gặp lại đi.
Ba giờ chiều chủ nhật, tin nhắn đúng giờ mà tới.
Lúc này toàn bộ phòng ngủ điều biểu hiện thực nhẹ nhàng, bởi vì tôi đã qua ải, cho nên trừng phạt tất nhiên sẽ không có.
Cũng không biết vì cái gì, tâm của tôi lại chưa từng bất an cùng thấp thỏm như thế này.
“Chúc mừng qua ải! Tôi rất cao hứng vì cậu lần này rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu cậu còn không qua tôi sẽ rất buồn rầu cửa tiếp theo nên làm thế nào, tuy nhiên thực may mắn, cậu qua ải rồi. Nội dung tiếp theo để qua ải là, tôi muốn cậu ở ngày kỷ niệm thành lập trường giao sinh mệnh cho ‘Pale light’, mà không phải ngủ ngốc đàn ra những âm thanh vô tri. Tôi tin cậu hiểu rõ ý của tôi. Như vậy đi, tôi tin cậu sẽ thật sự làm được, tôi ở điểm kết cốc cậu. Cho dù kết quả là cái gì.”
“Tao sao không hiểu nổi đoạn này thế.” Lão nhị có chút mờ mịt hỏi tôi. Những người khác cũng như thế.
Lão đại gật đầu: “Đúng vậy, yêu cầu mày làm được, cho dù kết quả cuối cùng là gì? Này là có ý gì?”
Nhưng mà lúc này đây, sự chú ý của tôi lại không có ở nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.