Who Are You?

Chương 9:




“Nhóc tư, mày biết chơi piano à?” lão tam tò mò nhìn chằm chằm tôi. Cái ánh mắt kia ấy, y chang đang nghiên cứu người ngoài hành tinh vậy.
Tôi bị nó nhìn chằm chằm cả người ngứa ngáy, đập một cái lên đầu nó, “Mày từ khi nào thấy tao đụng vào piano?”
“Chưa thấy qua.” Cậu ta lắc đầu.
“Biết vậy là được.” Tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng chạm qua piano, nói chi là có thể đàn? Lời này của lão tâm hỏi thật sự có chút ngu.
“Nhưng mà mày không đàn, vậy người kia kêu mày học khúc này làm gì? Đã vậy đây là khúc nhạc tự sáng tác chưa từng nghe qua, ngay cả bản nhạc cũng không có, một tuần học niềm tin à?”
Tôi nhìn chằm chằm lão tam, ở trong lòng “đm” mắng. Nhờ lão tam nhắc nhở, thằng điên kia nói đây là khúc nhạc tự sáng tác, mà tài liệu học cũng chỉ có cái video kia. Đệch! Cả bản nhạc cũng đ có thì học thế nào? Mà tôi cũng chả phải đứa có thiên phú dị bẩm chỉ cần nghe thanh âm đã phân biệt được nốt đâu! Huống hồ cmn tôi là đứa không có thiên phú dị bẩm mà!
Lão nhị nhìn dáng vẻ trời sập xuống của tôi, vui sướng khi người gặp họa nói: “chậc chậc… nhóc tư, tao coi trọng mày nha, khúc này thật ra cũng chả khó quá đâu, nghe cũng đơn giản, tao tin mình có thể.” Nói xong còn vỗ ba cái lên vai tôi.
Tôi phẫn nộ đẩy nó ra: “Mày khoe khoang cái gì? Tao mà không học được thì mày cũng chịu phạt cùng với tao đi!”
Lão nhị quả nhiên lập tức dựng lông: “Má mày! Vì gì chứ? Là bảo mày học, cũng không phải bảo tao?”
“Trò chơi kia từ lúc bắt đầu chỉ có mình tao tham gia, cũng không có bảo mày vào, là mày một hai muốn gia nhập, mày còn nhớ lúc tao cho mày vào mày đồng ý cái gì với tao không?”
“…” Lão nhị im rồi.
“Cho nên, cố lên đi, tao có thể học được hay không đều phải dựa vào mày, còn không cả hai thằng cùng chết ha!” Tôi hung hăng chụp vài nó, mấy chữ cuối cùng như nghiến răng nghiến lợi nói.
Đừng có để tôi biết thằng điên kia là ai. Tôi sẽ nhịn không được mà đánh chết nó. Vậy mà dám chơi tôi, không thể tha thứ được mà!
Nhìn vẻ mặt muốn chết không còn luyến tiếc gì của tôi và lão nhị, lão đại và lão tam có vẻ rất tò mò, vẻ mặt bát quái nhìn chằm chằm hai đứa tôi.
“Hai đứa tụi mày bị sao thế? Nói thật coi!” Lão đại kéo cái ghế dựa tới, một chân nhấc một chân đạp lên trên ghế, ra vẻ lưu manh nói với hai đứa tôi.
“Nói thật đi!” Lão tam đi tới bên kia, cũng học theo dáng vẻ của lão đại. Hai người trái phải đem tôi cùng lão nhị chắn ở giữa.
Tôi cùng lão nhị liếc mắt nhìn nhạc, ánh mắt như toé điện tìm đối sách. Lão nhị lập tức làm vẻ mặt đáng khinh cười nhìn lão đại cùng lão tam.
“Tụi mày thật sự muốn biết?@
Lão đại cùng lão tam hất cằm, ánh mắt không có ý tốt nhìn nó. Bộ dạng mày không nói hết coi chừng tao.
Lão nhị sờ sờ mũi, bắt đầu dụ dỗ nói: “Cũng không phải không thể nói cho bọn mày, nhưng mà ấy, có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Lão đại hỏi.
“Tụi mày cũng biết, đây là một trò chơi. Cho nên, sau khi biết quy tắc của nó rồi phải tham gia vào, nếu không không thể lộ ra. Tao chỉ vì muốn biết nội dung cùng quy tắc của nó, mà bị bắt gia nhập, cho nên tụi bây cũng không ngoại lệ, thế nào! Còn muốn biết không?”
Lão đại cùng lão tam liếc mắt nhìn nhau.
Lão tam hỏi: “nếu không qua cửa thì thế nào? Tao nhớ rõ tụi mày có nói có trừng phạt gì đi?”
“Đúng vậy, nếu không qua cửa thì trực tiếp bị phạt, còn nội dung hả, phải xem trò chơi này tạo ra trừng phạt thế nào. Giống như lần đầu tiên nhóc tư không thuận lợi qua cửa, hình hồi còn nhỏ đáng yêu kia của nó được đăng lên trang đầu của diễn đàn trường đấy.” Lão nhị buông tay vô tội nói.
“Phụt, thì ra ảnh của nhóc tư là vì thế mà bị đăng lên trang đầu à? Tao còn tưởng ai đùa dai.” Lão đại vừa nghe đã không ngừng cười được.
Tôi ha ha, lé mắt nhìn lão đại: “Ha ha, ngại quá, thật đúng là trò đùa dã man mà.”
“Hử?” Lão đại khó hiểu nhìn tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.