*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dờ
Đa phần bạn bè Wechat của Cố Lễ Châu đều là các ông chú trên 30 tuổi, cứ đến sinh nhật một ai đó là đơn giản hẹn đi ăn uống rượu hát KTV, ngay cả bánh ngọt cũng không có.
Hắn chưa từng gặp trường hợp đòi quà như thế này.
Bạn nhỏ đòi quà sinh nhật.
Nên mua cái gì đây?
Quần áo? Vậy có đơn giản quá hay không, lần trước mua cho còn chưa mặc.
Một thùng que cay Vệ Long?
Phụt.
Nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Cố Lễ Châu nghĩ mãi không ra, gọi điện thoại cho Tào Trí Hằng: "Ông nghĩ ra quà biếu bố vợ chưa?"
"Mua rượu vang, sao thế, ông có cao kiến gì à?"
"Không, tôi hỏi thế thôi, nhớ biếu cái gì trang trọng vào, đừng có mua rượu giả để rồi đến lúc đấy uống hỏng đầu."
Tào Trí Hằng chửi: "Súc vật, ông đừng có coi thường tôi được không?"
Cố Lễ Châu cười lớn: "À đúng rồi, nhóc thần kinh bên 301 có nói với ông mai là sinh nhật thằng nhóc không?"
"Có nói nhưng tối mai tôi bận không biết có đến được không. Nó không mời ông à? Ghen tỵ với nhân duyên của tôi?" Tào Trí Hằng nói.
Cố Lễ Châu không nhịn được chửi tục, cười híp mắt: "Thằng nhóc mời tôi lâu rồi, mời ông có khi chỉ là khách sáo thôi, dù gì chúng ta ở cùng nhà, đỡ cho tôi phải về thông báo với ông, thế thì quá khó xử."
"Dẹp, tôi quen thằng nhóc trước nhé, lúc trước còn giúp nó nhận vai thái giám tổng quản ở đoàn phim, có lẽ là muốn cảm ơn tôi, còn ông chỉ là hàng tặng kèm mua 1 tặng 1." Tào Trí Hằng dõng dạc.
Cố Lễ Châu cười ha ha xong còn không quên tranh luận: "Thế mấy năm trước nó có mời ông không?"
Tào Trí Hằng không biết hôm nay Cố Lễ Châu bị chập cái mạch nào, cứ phải so bì với anh ta cho bằng được. Nhưng Tào Trí Hằng vẫn thầm cảm thấy quan hệ của mình với Chung Vị Thời đã tốt lên rất nhiều sau cái vai diễn thái giám tổng quản kia.
"Bốn năm trước thì không quen, năm nay thì thân thiết rồi, ông biết đấy, tình nghĩa anh em cần thời gian để tinh luyện."
"Bớt mặt dày." Cố Lễ Châu quay về vấn đề chính, "Vậy ông định tặng cái gì?"
"Tặng cái gì? Phát lì xì trên Wechat là được rồi." Tào Trí Hằng quả quyết nói.
Cố Lễ Châu giật mình, "Thằng nhóc không đòi ông tặng quà?"
"Quà gì cơ, tặng cái gì? Lì xì thực dụng thế vẫn chưa đủ tốt hả?" Tào Trí Hằng nói, "Hơn nữa làm gì có ai chủ động mở mồm đòi người khác tặng quà!"
Cố Lễ Châu: "..........." Chính là anh em tốt của ông đấy.
Con người thật là kỳ lạ, rõ ràng bị người ta đòi tặng quà, nhưng phát hiện ra chỉ có mình là người đặc biệt "được" đòi, lại cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Cúp điện thoại, khóe môi Cố Lễ Châu vẫn còn mỉm cười.
Hắn mở Taobao ra, mới nhập ba chữ "quà tặng bạn", giao diện tự động gợi ý một loạt từ khóa.
—— Quà tặng bạn trai.
Hắn như bị ma xui quỷ khiến, bấm vào đó.
Đồng hồ, máy chơi game, dao cạo,.... cái nào cũng gắn tiêu đề "những món quà khiến bạn trai không thể từ chối!", "bạn trai nhận được sẽ khóc to!", "tặng những thứ này, người ấy nhất định càng thêm yêu bạn"....
Hiệu quả chấn động thị giác rất mạnh, nhưng Cố Lễ Châu lại thấy bình thường, thậm chí hơi buồn cười.
Lật xem vài trang, gần như đều là quà tặng dành cho những bạn nhỏ 17-18 tuổi vẫn còn yêu đương nhăng nhít.
Hắn tiếp tục đổi từ khóa tìm kiếm: Quà tặng cho nam thanh niên.
Ngạc nhiên thay, vẫn là những đồ vật kia.........
Nhất định là do cách tìm kiếm của hắn không đúng.
Vậy thì, tiếp tục đổi.
Lần thứ ba đổi từ khóa: Quà tặng cho những cậu bạn nhỏ.
..........Đệch, mẹ kiếp sao vẫn là như vậy!
Chưa chịu thôi à!
Cố Lễ Châu chỉ muốn hất tung laptop.
Hắn lại mở Zhihu ra search, quà tặng cao cấp trang trọng.
Tai nghe lọc âm, nước hoa nam, laptop, ví da làm thủ công, bàn phím cơ, giày thể thao, loa nhạc....
Nhưng không có quà tặng nào khiến hắn cảm thấy "A, nhóc súc vật chắc chắn sẽ thích thứ này".
Cố Lễ Châu liên tục làm mới trang, cảm thấy hiện tại mình giống như ông bố già giúp con trai nghiên cứu ngành học và tiềm năng phát triển trong tương lai.
Quan tâm hết lòng, sắp hói rồi.
Còn đau đầu hơn cả viết văn.
Lúc trước Chung Vị Thời tìm công việc cho hắn cũng vậy sao?
Cố Lễ Châu vào vòng bạn bè của Chung Vị Thời xem thử, tìm thấy rất nhiều video ngắn.
Đa phần là cảnh quay hậu trường ở đoàn phim, Chung Vị Thời nhảy từ thùng container xuống, mặt mày bụi bặm, lúc đứng lên còn không quên cười ngây ngô với ống kính.
Cường Tử biểu diễn ăn hết một quả thanh long chỉ với một lần cắn, nước quả màu tím đỏ chảy xuống cả cổ, "Thanh long đỏ của tiệm chị Hân, nhập khẩu từ Hải Nam! Càng ăn càng ngọt! Đặt hàng ngay sẽ được tặng thêm hai quả! Ship tận nhà trong phạm vi Dự Thành."
Còn một màn biểu diễn ăn dưa hấu, thấy Cường Tử đứng trung bình tấn, hai tay nâng dưa, chuông vừa vang lên, đầu cúi xuống nhoằng một cái đã không còn miếng dưa nữa, mà người bên cạnh thì vẫn còn đang chật vật ăn.
Lúc xem video, mặt mày Cố Lễ Châu méo xệch đi, dạ dày âm ỉ đau, đây là kỹ năng sinh tồn hardcore đến mức nào vậy........
Vừa mở video tiếp theo ra thì đã nghe thấy Chung Vị Thời gào rống điên cuồng, Cố Lễ Châu giật nảy người, vội vàng chỉnh âm lượng nhỏ xuống.
"A a a a a a a a a a—— Cổ Tể Cổ Tể Cổ Tể Cổ Tể Cổ Tể! Ký tên cho em—— Em em em em là fan của anh!——"
Bối cảnh có vẻ như là lối đi ra từ một khách sạn cao cấp nào đó, video 10 giây, màn hình rung lắc dữ dội nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười của Cổ Thiên Lạc.
Siêu sao họ Cổ rất có kiên nhẫn, lấy bút ký một cái tên dài như khoai tây lốc xoáy lên áo cậu.
"Cổ Tể, anh đúng là toàn thân mang chính khí, diễn nhân vật phản diện cũng giống như đang nằm vùng! Em xem tất cả phim điện ảnh của anh, siêu ngầu!— Anh nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt đó!" Giọng nói của Chung Vị Thời kích động run rẩy, cuối cùng còn bổ sung một câu bằng tiếng Quảng: "Em thích anh lắm luôn đó!" (Ngo hou zong yi nei go a!)
Siêu sao họ Cổ gật đầu, nở một nụ cười rực rỡ không kém phần lịch lãm.
Cố Lễ Châu: "......."
Thằng nhóc này biết mình vừa nói cái gì không vậy?
Với lại...rốt cuộc nó thích bao nhiêu người?
Một đoạn video, hắn xem lại hai lần.
Cố Lễ Châu méo miệng, thoát khỏi Wechat. Khí thế ấy, giọng gào thét ấy, niềm vui sướng như muốn tràn ra khỏi màn hình ấy, Cổ Thiên Lạc mới là bạch nguyệt quang của cậu đúng không!
Chờ cho sự ghen tị không hiểu từ đâu ra này tan bớt đi, đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng—— Ký tên!
Đúng đúng đúng! Ký tên ký tên!
Chữ ký của Vạn Lý Chu!
Cố Lễ Châu giống như vừa mới giải ra một bài toán khó, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Hắn làm động tác cá chép nhảy, tông cửa xông ra ngoài.
12 giờ trưa, mặt trời chói chang chiếu trên đỉnh đầu, ngay cả tài xế lái taxi cũng bị nắng chiếu cho buồn ngủ.
Cố Lễ Châu trả tiền xuống xe, đã nhiều năm trôi qua nhưng sách xuất bản của hắn vẫn rất có địa vị.
Trọn bộ Vong Hồn có cả thảy 12 cuốn, xách lên thôi cũng thấy mệt, đem đi tặng thì hơi...cồng kềnh.
Cố Lễ Châu tưởng tượng ra cảnh Chung Vị Thời ăn uống no nê, bắt đầu khiêng thùng sách như thuốc nổ về nhà, không nhịn được cười.
Quá nhiều.
Chọn một cuốn thôi vậy.
Ký tên là phụ, chủ yếu hắn muốn ban cho cậu cái thân phận cao quý "hồ bằng cẩu hữu của tác giả trứ danh Vạn Lý Chu".
Cố Lễ Châu tưởng tượng ra 100 kiểu phản ứng của Chung Vị Thời khi nhận ra thân phận của hắn.
Muốn ôm một cái, ké vận may.......
Khi đó thằng nhóc có thét lên không nhỉ?
Nhất định là có.
Sau đó thẹn thùng bưng mặt, nhớ lại màn tỏ tình đắm đuối tối ngày hôm đó, hẳn là sẽ ngượng muốn chết.
Chuẩn bị run rẩy đi, người trái Đất ngu xuẩn.
Cố Lễ Châu tiếp tục tưởng tượng ra cảnh Chung Vị Thời mũi dãi tùm lum, hắn cười ngây ngô với bìa sách cả nửa ngày cho đến khi có người vỗ vai hắn.
Một cô gái nhỏ chỉ vào cổ họng mình, lại chỉ vào phiếu quyên góp trên tay.
Quỹ quyên góp cho một viện phúc lợi nhi đồng.
Cố Lễ Châu đưa tất cả tiền mặt trong ví cho cô gái.
Vốn dĩ 20 tệ là có thể đổi được một chiếc vòng tay dây đỏ, lần này được những vài trăm tệ, cô nhóc vừa mừng vừa sợ, nhưng dây đỏ chỉ còn lại hai cái, còn lại đều là chuông.
Nhìn phong cách người trước mắt, không giống người sẽ nhận đống chuông nhỏ này.
Cô nhóc đưa ra cuốn vở đã chuẩn bị từ trước, trên đó viết: "Cảm ơn đã quyên tặng, đeo nó lên sẽ gặp may mắn."
"Khai quang rồi đúng không?" Cố Lễ Châu cầm lấy sợi dây đỏ, trêu chọc.
Cô nhóc híp mắt cười, gật gật đầu, lật cuốn vở sang trang khác, "Chúc anh và người yêu của anh sức khỏe dồi dào."
"Tôi vẫn chưa có nửa kia đâu." Cố Lễ Châu cười, "Nhưng mà cảm ơn nhóc nhé."
Cô nhóc cúi đầu, vội vàng viết chữ, "Nó sẽ giúp anh tìm được nửa kia của mình!"
Biết chỉ là trò lừa trẻ con nhưng hắn vẫn mỉm cười nhận lấy.
Cố Lễ Châu chọn một chiếc bút mực nhũ vàng trên quầy thu ngân để ký tên, trả tiền xong thì tới quán cà phê bên cạnh.
Viết cái gì đây?
Cố Lễ Châu cẩn thận lấy điện thoại ra viết nháp.
"To: Tiểu Vị Vị........" Không không không không, quá kinh tởm.
"To: Chung Vị Thời........." Không đủ thân thiết nhỉ?
"To: Nhóc súc vật", cái này được.
Một cái chữ ký "To:" mà tốn cả buổi, Cố Lễ Châu thổi khô mực trên trang sách.
Nhưng dù thế nào hắn cũng là bạch nguyệt quang trong thế giới 2D của Chung Vị Thời, tặng mỗi quyển sách thôi thì có keo kiệt quá không?
Cố Lễ Châu lại đến quầy chuyên doanh ở trung tâm thương mại gần đó để chọn một chiếc đồng hồ tự động, mặt đồng hồ thuần màu đen, dây đeo bằng da, kiểu dáng đơn giản dễ phối đồ.
Nhân viên bắt đầu chào hàng liên tục, "Anh đeo chiếc này rất đẹp, rất phù hợp, chững chạc vững vàng, nổi bật khí chất."
"Không, tôi mua tặng người khác."
"Tặng người khác cũng nổi bật khí chất."
".........."
"Chiếc này giảm 20%, còn tặng kèm một món quà nhỏ trị giá 199 tệ."
"Giúp tôi gói quà đẹp một chút là được rồi."
"Không thành vấn đề! Quà tặng kèm có cần đóng gói không ạ?"
Đúng lúc Trình Hàng gọi tới, Cố Lễ Châu ậm ừ trả lời: "Không cần, cứ để bên trong là được."
"Khi nào ông về?"
"Mấy ngày nữa, tôi còn bận chút việc."
"Được, dù gì cũng không gấp lắm, phòng kế hoạch vẫn còn đang tuyển người. Ông về thì nhớ gọi tôi, tôi dẫn ông đi thăm tổ triển khai dự án, tìm hiểu khái niệm trò chơi với yêu cầu thiết kế, lúc đấy rồi ông quyết định viết hay không cũng không muộn."
"Ok."
Mặt hồ tĩnh lặng lại nổi lên gợn sóng.
Đêm đó Cố Lễ Châu lại mất ngủ.
Tâm trạng của hắn hơi phức tạp, đầu óc đầy những suy nghĩ lộn xộn.
Về quá khứ, hiện tại, tương lai, về những điều mình theo đuổi.......
Điều mà hắn thật sự đam mê là gì.
Hắn từng nghĩ, nếu có một ngày không thể sáng tác được nữa, có lẽ hắn sẽ chết, nhưng không, cuộc sống vẫn tiếp tục.
Có lẽ đời người chính là như vậy.
Tìm kiếm thú vui giữa sự buồn tẻ, sáng tạo ra điều phi thường trong bối cảnh bình thường.
Hôm sau, lại là một ngày nắng gắt.
Cố Lễ Châu ngủ thẳng đến hơn 3 giờ chiều mới tỉnh.
Bởi vì mất ngủ, đầu óc hỗn loạn, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn nhìn thấy hộp quà trên bàn mới sực nhớ ra chuyện sinh nhật Chung Vị Thời.
Hắn vừa cạo râu vừa tưởng tượng ra quá trình tặng quà rồi lộ thân phận.
Đầu tiên, tặng cuốn tiểu thuyết kia rồi nhắc nhở cậu ta rằng trong đó có chữ ký Vạn Lý Chu tự tay viết. Lúc Chung Vị Thời mở bìa sách ra, nhìn thấy chữ ký duy nhất trong vũ trụ kia, chữ ký tượng trưng cho thân phận cao quý, chắc chắn cậu ta sẽ vui mừng nhảy nhót tung tăng, đầu nở ra hoa.
Sau khi mừng rỡ xác định xong thân phận, hai người ôm chặt lấy nhau.
Có lẽ Chung Vị Thời sẽ đỏ mặt, ấp úng lắp bắp tiếp tục khen hắn lên tận trời, nhưng thân là một tác giả chín chắn, hắn phải bình tĩnh, không được NG cười rồ lên.
Hắn sẽ điềm tĩnh khoát tay, "Thiên tài cái gì chứ, chỉ là người bình thường thôi. Về sau phải sống cho thật tốt! Đừng bao giờ ngừng theo đuổi ước mơ, chỉ cần cố gắng, cậu sẽ nắm giữ vận mệnh trong tay, tin tưởng tôi!"
Chung Vị Thời chắc chắn sẽ phấn khích run rẩy toàn thân, "Anh mãi mãi là thần tượng của em......."
Lúc đó, hắn sẽ tặng tiếp chiếc đồng hồ làm quà lưu niệm cho cậu fan nhỏ.
Cho dù có bình thường thế nào đi nữa cũng trở nên độc đáo và tràn đầy ý nghĩa, bởi vì đó là món quà được bạch nguyệt quang tặng cho.
"Sao? Nhấp nhô trầm bổng, không có kẽ hở, khiến người khác phải ấn tượng sâu sắc đúng không?"
Tào Trí Hằng gãi cằm, cảm thấy kế hoạch này đúng là rất cảm động, "Rất có tâm. Nếu là tôi, tôi sẽ cảm động phát khóc! Lúc ấy được tặng cái gì cũng cảm động muốn chết đi cho xong!"
"Đúng không? Tôi cũng nghĩ vậy." Cố Lễ Châu tràn đầy tự tin.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Hắn vừa mới "A lô", Chung Vị Thời lập tức gào to: "Anh mau tới đây cứu tôi với——"
Cố Lễ Châu sợ hãi, "Cậu làm sao thế!? Cậu đang ở đâu?"
"Tôi, tôi....." Giọng nói của Chung Vị Thời rất tủi thân, "Tôi bị người ta bắt lên đồn cảnh sát."
Cố Lễ Châu trợn tròn mắt, "Sao lại vào đấy nữa rồi!?"
—— Chuyện xảy ra 2 tiếng trước.
Sau khi chấm dứt vụ án của Nhị Cẩu, Hoàng Phủ Cường lại nhận được đơn hàng theo dõi ngoại tình.
Một phú bà nghi ngờ chồng ra ngoài bao dưỡng nhân tình, bảo là chỉ cần chụp được ảnh để có cớ đuổi gã ra khỏi nhà là được, đến lúc đó sẽ trả thù lao 10 vạn, chỉ cần có chứng cứ xác thực.
Loại chuyện như thế này đương nhiên là phải kéo theo hội anh em cây khế.
Vì thế tổ đòi nợ siêu tốc Tây Thành lại nháo nhào lên.
"Các huynh đệ, thời cơ phát tài đến rồi!"
Chung Vị Thời rất quyết đoán: "Tao không đi tao không đi, tao đã thề sẽ làm việc tử tế, phát tài gì gì đừng có kéo tao vào."
"Không phải đâu ca, lần này khác. Má ơi, phú bà kia giàu lắm, chuyển cho em 1 vạn tiền cọc trước rồi."
Chung Vị Thời sáng mắt, "Nhiều vậy luôn?"
Cường Tử lấy ghi âm ra, tung bay nước miếng trình bày lại một lần nữa.
Đoạn ghi âm 59 giây, người nghe xong đều bán tán xì xào.
"Phú bà kia nói là hay xem lịch sử tin nhắn của gã kia, thường xuyên nhìn thấy gã tán gẫu với một cô gái, đích thị có gian dối, chỉ thiếu một tấm ảnh chụp làm bằng chứng thôi."
Đã trải qua lần trước vào đồn, Chung Vị Thời rất lý trí: "Nhưng quan trọng là chụp như thế nào? Theo dõi người ta à? Chúng mày điên rồi. Quên lời sếp Lý dặn dò rồi sao?"
"Lần này chúng ta làm chuyện tốt mà! Ngoại tình đó!" Cường Tử múa mồm phân tích cái nhìn của cậu chàng về hôn nhân và tình yêu, cuối cùng chốt lại: "Tóm lại là em thấy chúng ta làm chuyện này xuất phát từ đạo đức, nhất định phải giúp bà ấy."
A Vĩ: "Dám đi ngoại tình? Không đáng mặt đàn ông! Phải xử lý gã!"
Đại Phi: "Em thấy rất đúng."
Chung Vị Thời nhắc lại điểm quan trọng: "Hoàn thành nhiệm vụ được trả bao nhiêu?"
Cường Tử gõ ra một chuỗi số.
Hai mắt Chung Vị Thời tròn xoe, sắp lọt tròng rơi xuống đất.
Một lúc lâu sau, cái người đã nói "phát tài gì gì đừng có kéo tao vào" kia trầm giọng nói: "Thằng chó, không chụp được ảnh làm chứng cứ, tao viết ngược ba chữ Chung Vị Thời!"
Cường Tử A Vĩ thay nhau đi theo dõi gã kia mấy ngày, rốt cuộc cũng thấy gã ôm một cô gái trẻ đi vào khách sạn cao cấp.
Chung Vị Thời xem quá nhiều TVB, câu kết với A Vĩ lén cải trang thành phục vụ của khách sạn rồi đẩy xe đồ ăn đi qua cửa.
Lúc đưa đồ ăn vào phòng, cô gái kia đang mặc áo tắm nằm trên giường.
Liều ăn nhiều!
Cơ hội ngay trước mắt!
Điểm khác biệt với phim truyền hình là ở chỗ: Diễn viên trong phim có thể im hơi lặng tiếng đặt camera ở nơi nhân vật phản diện không nhìn thấy, còn trong hiện thực thì sẽ run tay để lộ sơ hở.
Cô gái vừa hét lên, Chung Vị Thời sợ bủn rủn cả người, camera rớt luôn xuống nền.
Tóm lại là tình hình chiến đấu lúc ấy rất thảm thiết.
Suýt nữa phải biểu diễn màn đột tử tại trận.
Chung Vị Thời bưng lấy bên má bị cô gái kia tát sưng, lược đi đoạn tình tiết mình bị đập ra bã, trình bày xong thì mũi dãi tùm lum, "Sếp Lý sếp Lý, nể mặt đã quen biết nhau, nhốt mấy ngày ạ?"
Cố Lễ Châu thực sự không thể nhịn được nữa, cười run cả vai: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha——"
"Anh còn cười!" Chung Vị Thời gào lên, "Có còn là huynh đệ nữa không!"
Cố Lễ Châu không hề nể mặt, "Vậy cậu ở đấy mấy ngày đi, ai bảo cậu gây chuyện khắp nơi."
"Tôi, tôi, tôi biết lỗi rồi mà, tôi còn phải đóng phim....Nhưng bọn họ nói phải nộp một khoản tiền mới được thả ra."
Chung Vị Thời tưởng tượng ra viễn cảnh lý lịch cá nhân của mình bị dính một vết mực đen sì, sốt ruột đỏ bừng cả mắt, giọng mềm nhũn ra: "Tôi không biết phải gọi cho ai, anh nể tình nghĩa huynh đệ bấy lâu, giúp tôi nộp phạt đi. Về tôi ghi giấy nợ cho anh, nhất định sẽ trả lại!"
Tiền đương nhiên không thành vấn đề, Cố Lễ Châu nhướn mày nói: "Thế thì tôi được cái gì?"
"Anh muốn cái gì? Tôi nhất định sẽ làm cho anh." Chung Vị Thời mếu máo, "Dù là giặt quần lót cũng được. Đi mà xin anh đấy, mau qua đây đi, bọn Cường Tử đều được bố mẹ đón về hết rồi, chỉ còn lại mình tôi thôi. Mấy chú cảnh sát cũng sắp tan tầm rồi."
Lời nói rất bình thường, lọt vào tai lão súc vật lại biến thành cảnh tượng một thằng nhóc con ngồi xổm trước cửa nhà trẻ vẽ vòng tròn.
"Các bạn đều được bố mẹ đón về hết rồi....Chỉ còn lại mình con thôi."
Cố Lễ Châu tự tưởng tượng tự buồn cười, an ủi nói: "Đừng sốt ruột, còn cảnh sát trực ban ở đó mà."
Cố Lễ Châu nói chuyện mang theo ý cười, giọng điệu hơi thả lỏng, nhưng truyền qua ống nghe điện thoại lại biến thành cười cợt khi người ta gặp họa.
"Không đến thì thôi, tôi cúp đây." Chung Vị Thời nặng nề hừ một tiếng.
"Đừng cúp."
"Làm gì?" Giọng Chung Vị Thời lạnh tanh, lòng lại thầm đắc ý, cậu biết Cố Lễ Châu không nhẫn tâm bỏ mặc cậu.
Cố Lễ Châu suy nghĩ một lát, nhếch miệng mỉm cười: "Gọi baba."
"Hả?" Chung Vị Thời sửng sốt.
Cố Lễ Châu ngậm điếu thuốc giữa môi, nụ cười tràn đầy ác ý: "Gọi một tiếng baba, tôi lập tức qua đó đón cậu."
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Chữ ký của Cổ Thiên Lạc chính xác trông giống khoai tây lốc xoáy, có một lần đi thảm đỏ, ổng ký tên mà phải ký từ lúc đứng lên đến lúc ngồi xuống (vì chữ ký dài), giấy dài bao nhiêu ký bấy nhiêu, hahaha cute lắm.