Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gian xảo của công chúa, Song Nhi hoàn toàn mơ hồ. Công chúa làm sao vậy? Càng làm cho cô không thể tưởng được chính
là, bà bà còn lưu các nàng lại trong nhà. Nếu bình thường, cô nhất định
nghĩ bà bà vì tiền tài của công chúa, nhưng bộ dạng bà bà không giống
như vậy, mà công chúa cũng đồng ý lưu lại.
“Tiểu thư, cô yên tâm, ta nhất định sẽ vẽ tranh suốt đêm, để cô nhanh tìm được tướng công.” Họa sư trẻ tuổi thực trượng nghĩa.
“Cám ơn.” Đối mặt với sự thiện lương, chất phác của bọn họ, Mạn Tâm
có chút chột dạ. Mình đã lừa gạt bọn họ, may mắn mình cũng không làm
chuyện gì xấu, bằng không nhất định lương tâm sẽ bị cắn rứt.
Song Nhi nhìn chiếc giường đã cũ nát, nhưng chăn đệm lại rất sạch sẽ, rốt cục nhịn không được bèn hỏi: “Tỷ tỷ, hôm nay vì sao tỷ lại thêu dệt những lời nói dối hoang đường như vậy?”
“Cuối cùng cũng nhịn không được muốn hỏi rồi.” Mạn Tâm nhìn nàng, kỳ
thật nàng đã muốn hỏi từ lâu, không phải nãy giờ không có cơ hội mà
dường như là còn đang do dự.
“Muội muốn biết, lại không biết có nên hỏi hay không?” Song Nhi nói.
“Nha đầu ngốc, giữa chúng ta còn có chuyện gì là nên hay không nên?
Thật ra, lần này ta đến đây chính là tìm Tiêu Lăng. Ta biết trong lòng
Vương gia cùng Dương Tử Vân có khúc mắc rất lớn, không chịu chấp nhận
ta, cũng bởi vì Tiêu Lăng. Cho nên ta phải tìm được hắn, cùng hắn quay
về vương phủ, nhưng biên ải lớn như vậy, chúng ta làm thế nào tìm thấy.
Ta nói dối cũng là do bất đắc dĩ, dù sao như vậy dễ dàng làm cho người
ta thông cảm, cũng là biện pháp nhanh nhất.” Mạn Tâm đều không muốn giấu diếm nàng chuyện gì.
“Tỷ tỷ, thì ra người nghĩ như vậy, có điều, biện pháp này thật sự quá tốt, làm bà bà cũng cảm thông với tỷ.” Song Nhi nhìn nàng bội phục
nàng.
“Tốt lắm, chúng ta đi ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục diễn trò.” Mạn Tâm lôi kéo nàng nằm vật xuống giường.
Sáng sớm hôm sau, các nàng vừa mới rời giường, lập tức nhìn thấy rất nhiều người đến nơi này? Còn có một ông lão rất uy nghiêm.
“Tiểu thư, vị này chính là trưởng thôn, ta nhờ ông phát động toàn bộ người trong thôn trợ giúp đi tìm.” Bà bà giới thiệu.
“Thôn trưởng, xin chào, làm phiền các vị.” Mạn Tâm mỉm cười lễ phép nói.
“Tiểu thư đừng khách sáo, cô gặp khó khăn, chúng ta giúp đỡ là hiển
nhiên. Tuy rằng thôn của chúng ta cũng không phải giàu có, nhưng tất cả
mọi người đều rất nhiệt tình. Chỉ cần cô muốn tìm người ở gần nơi này,
mọi người nhất định sẽ giúp cô tìm thấy. Ta kêu mọi người đến thôn trang bên cạnh để tìm kiếm.” Thôn trưởng nói.
“Vậy vất vả cho mọi người rồi, ta sẽ không để cho mọi người uổng công cực khổ. Đây là ngân phiếu một ngàn lượng.” Mạn Tâm từ trong lòng lấy
ra ngân phiếu, đây là nàng đã chuẩn bị từ trước, “Nhờ thôn trưởng phát
cho mọi người.”
Một ngàn lượng, ánh mắt mọi người ở nơi này đều sáng lên, thật là tiểu thư giàu có, không hổ từ kinh thành tới.
“Tốt, nếu là tâm ý của tiểu thư, ta sẽ thay mọi người nhận, tiểu thư
cứ việc yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp cô tìm được người.” Thôn
trưởng cầm ngân phiếu trong tay mà run run, nhiều bạc như vậy, vẫn là
lần đầu tiên ông nhìn thấy.
“Vậy đa tạ, xin nhờ mọi người, nếu tìm được người, ta sẽ hậu tạ.” Mạn Tâm thành tâm nói.
“Tiểu thư, yên tâm, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm.” Mọi người cầm trong tay bức họa được phát, lập tức tản ra.
Cuối cùng Mạn Tâm cũng hiểu được cái gì gọi là tiền bạc có thể sai
khiến được cả ma quỷ. Có tiền thật là tốt, bản thân không cần phải cực
khổ, chỉ cần ngồi uống trà chờ tin tốt.
“Tiểu thư, tiểu thư, có người muốn gặp cô, ở Vạn Phúc trà lâu.” Một thôn dân thở hổn hển chạy vào.
“Có người muốn gặp ta?” Mạn Tâm bỗng chốc đứng lên, chẳng lẽ là Tiêu
Lăng, nhanh như vậy? Vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Là người trên bức họa
phải không?”
“Tiểu nhân không biết, là tiểu nhị nhắn với ta.” Thôn dân vừa đi theo nàng vừa nói, đột ngột dừng bước,” Tiểu thư, chúng ta đi, nếu lỡ đại
nương và bọn họ trở về, không nhìn thấy các người sẽ lo lắng thì sao?
Hay là chỉ mình các người đi đến đó, ta ở lại chỗ này.”
“Không được, ta không biết đường, ngươi phải dẫn đường cho ta.” Mạn
Tâm không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Để lại lời nhắn là được rồi.”
“Nhưng nếu bọn họ không biết chữ.” Thôn dân nói.
Mạn Tâm thoáng lưỡng lự, nhìn Song Nhi, lập tức phân phó: “Song Nhi, muội ở lại đây.”
“Không được, tỷ tỷ, muội muốn ở bên tỷ.” Song Nhi lo lắng nói.
“Yên tâm, không có chuyện gì, muội xem tất cả mọi người nhiệt tình
như vậy, vừa nhìn đã biết là người tốt.” Mạn Tâm nói, hơn nữam nàng xấu
như vậy ai sẽ chú ý đến nàng.
“Nhưng mà, lỡ như… . .” Song Nhi còn chưa nói xong, đã bị nàng ngắt
lời, “Được rồi, cứ quyết định như vậy.” Nàng phải nhanh đi gặp Lăng
Tiêu.
Mạn Tâm luôn theo sát thôn dân đi thẳng hướng đông, không hề cảm thấy có chỗ nào không bình thường, chẳng qua không ngừng hỏi: “Đã tới chưa.”
“Tiểu thư, còn cách mấy trăm thước nữa, người cũng biết ở thôn chúng ta trà lâu đều mở ở trên quan đạo biên ải.” Thôn dân nói.
“Chúng ta đi nhanh nhanh lên.” Thấy hắn nói có đạo lý, Mạn Tâm cũng không có nghi ngờ gì.
Nhưng càng chạy tai sao càng thấy hoang vu, mà tại sao hắn lại chạy
phía sau? Nàng cảm giác có điều không ổn, đột ngột quay đầu lại, liền
nhìn thấy mới vừa rồi còn là một thôn dân rất thân thiện, mà giờ phút
này sắc mặt trở nên hung thần ác sát cầm trong tay một cái liềm, đi từng bước từng bước về phía nàng…..
“Ngươi muốn làm gì?” Mạn Tâm lui về phía sau từng bước một.
“Yên tâm, ta là tham tài cũng không muốn giết người, chỉ cần giao hết bạc trong người ngươi ra, ta sẽ tha cho ngươi.” Thôn dân giơ lưỡi liềm
lên thị uy với nàng.
“Ngươi cần bạc phải không? Được, ta cho ngươi, nhưng bạc không có
trên người ta. Ngươi theo ta trở về lấy.” Mạn Tâm thở nhẹ ra, cần bạc
thì dễ thực hiện. Bây giờ nàng cũng có chút hối hận, không nên tỏ ra
giàu có khiến mình gặp phiền toái. May mắn là khuôn mặt này xấu xí, bằng không nhất định sẽ gặp rắc rối lớn. Cũng tại chính mình vừa rồi thật to gan, quá tin tưởng vào vẻ ngoài của người khác.
“Trở về, trở về ta còn có thể toàn mạng sao? Ta không tin ngươi không mang bạc, để cho ta lục soát xem.” Thôn dân tới gần nàng, đem lưỡi liềm kê trên cổ nàng.
Mạn Tâm không dám cử động, sợ chọc giận hắn, dù sao trên tay hắn đang cầm liềm. Phản kích sao? Dường như không phải ý hay. Nhìn thấy hắn muốn kéo lấy tay nàng, vừa định nói khoan, nàng có thể tháo vòng ngọc trên
tay đưa hắn, nhưng chợt nghe thấy một tiếng vù…..
“A… . . . .” Lưỡi liềm trong tay hắn đột nhiên rơi trên mặt đất, hắn bụm chặt tay phải đau đớn kêu to.
Lúc này Mạn Tâm mới nhìn rõ cổ tay của hắn bị trúng ám khí. Ai? Là
ai? Nàng nhìn quanh bốn phía, cũng không có bóng người? Là ai đang âm
thầm bảo vệ mình, là Mộ Dung Ưng? Hay là người Phó Vân phái theo.
Nhìn nam nhân kêu rên trên mặt đất, Mạn Tâm lạnh lùng nói: “Đây là ác giả ác báo, ta không muốn giết ngươi, ngươi đi đi.”
Nhưng nàng dám khẳng định, hắn sẽ không dám trở lại thôn.
Sắc mặt thôn dân thống khổ đứng dậy bỏ chạy. Hắn sợ nếu không đi,
người trong thôn sẽ tới. Hắn cũng hối hận, bản thân thấy hơi tiền liền
nổi máu tham.