“Dạ. Do một mình nô tỳ gây ra.” Song Nhi vẫn không sửa lời, dường như hạ quyết tâm phải chết.
“Ta thì thấy rất kỳ quái.” Dương Tử Vân đột nhiên mở miệng, nhìn nàng nói: “Lúc trước người còn không muốn sống, thay nàng cầu tình, dập đầu
chảy máu để xin Vương gia thả nàng, sao nháy mắt một cái ngươi lại có
bản lĩnh đến hạ độc nàng? Ngươi tốt nhất nên cho chúng ta một lời giải
thích hợp lý, nếu không ngươi đừng hòng thoát khỏi tội chết.”
Song Nhi thay mình cầu tình? Mạn Tâm lúc này mới phát hiện có một vết thương đỏ sậm lờ mờ hiện ra dưới trán cô, cầu tình rồi lại hạ độc nàng
làm cái gì? Vụ việc trước sau trái ngược như thế, chẳng lẽ thật sự bị
người khác sai khiến?
“Nô tì cố ý làm cho các người thấy, chỉ có như vậy mọi người mới
không nghĩ do nô tì hạ độc, nhưng nô tì thật không ngờ đã bị Vương gia
cùng người tra được chuyện kia nhanh như vậy. Nô tì cũng chỉ chấp nhận
số phận bất hạnh.” Song Nhi giải thích, nhưng vẫn cứ ôm lấy tội danh vào người mình như cũ.
Mạn Tâm thầm thở dài, thật quá đỗi đau xót cho Trữ An công chúa, ngay cả nha đầu bên cạnh mình còn hạ độc hại nàng, bởi vậy mới thấy nàng
nhất định đã đối xử ngoan độc tàn nhẫn với Song Nhi, mới khiến cho cô
không tiếc lấy mạng chủ tử.
“Song Nhi, ngươi không biết lời giải thích này của ngươi rất gượng ép sao? Nếu ngươi muốn giết chủ tử của ngươi, thì ngươi tùy thời tùy chỗ
cũng có thể hạ độc, sao phải chờ tới bây giờ?” Sắc mặt Dương Tử Vân đã
trở nên lạnh lùng, cô ta thật sự không biết điều mà.
“Đó là vì nô tì còn không muốn chết, còn ôm lấy một tia may mắn. Nếu
bình thường hạ độc công chúa, người đầu tiên mà mọi người hoài nghi nhất định là nô tì, nhưng nếu công chúa trúng độc trên đất địa lao, thì tất
cả mọi người trong vương phủ đều bị tình nghi, như vậy nô tì có lẽ may
mắn tránh được một kiếp.” Song Nhi nói.
“Thật mâu thuẫn!” Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Mộ Dung Ưng bắn về phía
cô, “Vừa rồi ngưoi còn nói không muốn chết, vậy tại sao bổn vương vừa
tiến vào ngươi liền thừa nhận độc là do ngươi hạ, hình như khi đó bổn
vương với Tử Vân cũng không hề nói ngươi là người hạ độc, chẳng lẽ bây
giờ ngươi không muốn sống sao?”
“Nô tì suy nghĩ thì càng hiểu được, Vương gia đã muốn tra ra, dù cho
nô tì có ngụy biện thì cũng vô ích.” Sắc mặt Song Nhi bình tĩnh đến lạ
thường.
“Chuyện lớn liên quan đến tính mạng, vậy mà ngươi rõ ràng còn bình
tĩnh như vậy, tựa hồ tuyệt không màng đến cái chết, còn không ngừng trút tội danh lên người mình, chỉ bằng điểm này, ngươi không thể không khiến người khác hoài nghi sau lưng ngươi còn có kẻ khác.” Mộ Dung Ưng nhìn
chằm chằm nàng.
Mạn Tâm ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hắn nói không sai, cô lại có thể
xem nhẹ chuyện sinh tử như vậy, cho dù là chính bản thân là người của
hai thế giới, nàng cũng không thể có được sự bình tĩnh này.
Lời của cô trước sau thật mâu thuẫn, nếu thật là cô ta hạ độc trả thù mình thì cũng không nói, nhưng nếu không phải thì người mà cô đang bảo
vệ là ai? Hoặc là nói người sau lưng cô là ai?
“Trước khi hạ độc, nô tì đã suy nghĩ qua hậu quả trăm ngàn lần rồi.
Do nô tì hạ quyết tâm có chết cũng đến hạ độc, cho nên đã sớm nghĩ đến
sự việc bại lộ, không có gì phải sợ hậu quả hiện tại!” Song Nhi bình
tĩnh khác hẳn với người thường.
“Song Nhi, xem ra đúng là đã xem thường ngươi, ngươi đúng là thâm
tàng bất lộ( che giấu vô cùng kỹ lưỡng). Coi như ngươi đã nghĩ đến hậu
quả, nhưng lại bị đảo ngược hoàn toàn, thời điểm sinh tử người bình
thường đều cố vùng vẫy trước khi chết, vậy ra không có ai sai khiến
ngươi. Bổn vương hỏi như thế là để ngươi cũng cần phải vì bản thân mà
biện bạch, vì bản thân mà kéo dài thời gian, nhưng ngươi không làm.” Mộ
Dung Ưng hừ lạnh, chợt vươn tay bóp chặt cổ nàng, giọng đầy phẫn nộ:
“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Bị ai sai khiến?”
“Do do một mình nô tì gây ra.” Song Nhi bị bóp cổ đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nói rõ đáp án như cũ.
“Cho ngươi cơ hội được sống mà chính ngươi không cần, lại muốn tìm
cái chết? Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.” Mộ Dung Ưng đột nhiên dùng thêm lực ở tay bóp cổ cô.