Mạn Tâm lùi về phía sau từng bước, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cứ nghĩ tới bộ dạng khủng khiếp sau khi bị người ta hút máu xong thì
thật là sống không bằng chết, tại sao hắn còn không tới cứu mình?
Hắc y nhân đi tới, trực tiếp bắt lấy cánh tay của nàng, lôi nàng đi.
Nàng lập tức giãy dụa, trong lúc lo lắng bất chợt thốt lên: “Chờ một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Hắc y nhân nghe tiếng, dừng bước nhìn về phía nam nhân mang mặt nạ.
“Nói.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng, không mang theo một tia ấm áp.
Mạn Tâm thật sự hoảng hốt, hắn rõ ràng không hề bị vẻ đẹp của mình
hấp dẫn tý nào, trên trán lấm tấm mồ hôi, bây giờ nàng phải nói gì? Lòng nàng hoảng hốt, đầu óc liền rối loạn.
Nam nhân mang mặt nạ nhìn thấy ánh mắt nàng lóe ra tia bất an, sắc
mặt thất kinh, đã biết nàng chẳng qua tìm cớ kéo dài thời gian, không
kiên nhẫn phân phó: “Dẫn đi.” Nàng tưởng bọn họ lại tới cứu nàng nhanh
như vậy sao?
“Dạ, thiếu chủ.” Hắc y nhân mới vừa đụng tới ống tay áo của nàng.
Đúng lúc Mạn Tâm nhảy ra một bước tới trước mặt của nam nhân mang mặt nạ, bất chấp tất cả, ôm lấy cánh tay hắn, mở miệng nói: “Ta thích
ngươi.” Cái này có tính là lý do không, có điều lúc này nàng không quan
tâm nhiều như vậy, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, ánh mắt của nam nhân mang mặt nạ chăm chú nhìn nàng chằm chằm.
Cơ thể Mạn Tâm có chút cứng nhắc, nhìn lên hắn, sao nàng lại có cảm giác xấu nhỉ .
“Ngươi thích ta phải không?” Ngón tay của nam nhân mang mặt nạ lướt
qua khuôn mặt tinh tế của nàng, giọng điệu trút giận nhẹ nhàng.
“Phải.” Mạn Tâm vội vã gật đầu, cái gì cũng được, chỉ cần không mang nàng đi là được rồi.
“Phải không?” Ngón tay của nam nhân mang mặt nạ khẽ vuốt ve người
nàng, ánh mắt lại đột nhiên phát lạnh, ngữ khí cũng âm trầm, lạnh như
băng, “Nữ nhân, đừng làm ra vẻ khôn ngoan, muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ ta
sao? Ngươi lớn lên quả thật khuynh quốc khuynh thành, chỉ tiếc ta không
có hứng thú đối với ngươi.”
“Ai muốn dụ dỗ ngươi, ngươi tưởng ngươi là ai?” Mạn Tâm bị hắn nói có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận.
Ánh mắt của hắn tựa như vạn thanh kiếm, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, vốn tưởng rằng Mộ Dung Ưng đã đủ đáng sợ rồi, không nghĩ tới còn có
người hỉ nộ vô thường hơn hắn.
“Tốt nhất là vậy, bởi vì…” Bàn tay của nam nhân mang mặt nạ nhẹ nhàng vuốt ve qua gương mặt như hoa như ngọc của nàng.
Mạn Tâm rùng mình một cái, tia nhìn âm lãnh sắc bén của hắn, thật
giống như nàng trần trụi lõa lồ trước mặt hắn, làm nàng cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi sẽ cáo biệt với gương mặt này rất sớm thôi.” Tay của nam nhân
mang mặt nạ nâng cằm nàng lên, nói khe khẽ vào bên tai nàng.
“Buông tay.” Mạn Tâm bỗng đánh vào tay hắn, thanh âm giờ phút này của hắn tựa như còi đòi mạng, nàng kích động không để ý đến cái gì cả, dùng ngón tay chỉ vào hắn quát lên: “Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Biến thái như vậy? Ta và ngươi không thù không oán, tại sao muốn hại ta? Còn có những cô nương vô tội này nữa, chẳng lẽ ngươi không phải là người
sao? Chẳng lẽ ngươi không có tim sao? Vì sao phải hại nhiều người như
vậy? Ngươi làm như vậy mà thanh thản được sao? Làm nhiều chuyện xấu sẽ
gặp báo ứng.”
Nam nhân mang mặt nạ nhìn thấy nàng vì quá kích động mà sắc mặt đỏ
ửng, không hề giận dữ mà thản nhiên nói một câu: “Nói xong chưa? Nói rồi có thể đi.”
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? Chẳng qua là chết thôi, nhưng mà, ta
chết đi nhất định sẽ biến thành lệ quỷ tới tìm ngươi.” Mạn Tâm trừng mắt nhìn hắn, hung tợn nói.
“Ta đây rất sẵn lòng chờ ngươi, muốn nhìn xem một chút, ngươi biến
thành lệ quỷ còn có thể có được dung mạo này không.” Nam nhân mang mặt
nạ nói xong, trực tiếp phân phó hắn y nhân phía sau: “Dẫn đi đi, môn chủ chắc chờ sốt ruột rồi.”
“Dạ.” Hắc y nhân vừa chắp tay, dùng tay lôi kéo nàng đi ra ngoài cửa đá.
“Buông tay, ta tự mình đi.” Mạn Tâm vùng dậy thoát ra, chết cũng phải chết có tôn nghiêm một chút.