Xà Quân Như Mặc

Chương 12: Như mặc ảo não




Sau khi dục vọng được hòan tòan thỏa mãn, Như Mặc lúc này mới nhớ tới Bắc Dao Quang chỉ là thân thể phàm nhân, không thể chịu nổi sự giao hoan kéo dài như vậy, hơn nữa còn vì giúp nàng giải xà huyết, thế nhưng bản thân mình lại say mê nhập vào trong đó.
Trong lòng Như Mặc ảo não không thôi, nhìn thân thể nàng tràn ngập dấu vết của hắn, cơ hồ mỗi tấc da thịt đều có, có cái là do đầu lưỡi hắn liếm qua mà lưu lại nhưng phần lớn là do dấu răng của hắn tạo thành, nghĩ tới chuyện này, Như Mặc liền thấy thất kinh, hắn thực sự là sơ suất quá, lúc đầu còn vì cứu người nhưng về sau lại hòan tòan do ý muốn của hắn, hắn trở nên mê luyến tình dục, nhiệt tình tận hưởng…Mà đây lại là điều tối cấm kỵ của việc tu tiên đắc đạo.
Điều làm cho hắn hối hận không ngừng không chỉ có thế mà còn vì hắn đã trút tòan bộ tinh lực vào cơ thể nàng, đây mới là chuyện phiền tóai chân chính. Tuy nói rằng trăm ngàn năm qua, nhân lọai cùng xà yêu sinh ra xà tử tỷ lệ phi thường thấp, nhưng cũng không phải hòan tòan không có khả năng, giờ phút này hắn lại trút tòan bộ tinh lực vào người nàng, có nghĩa là nàng rất có khả năng thụ thai mà nếu thực sự có thai thì xà tử dù được sinh ra hay không cũng đã là nghịch thiên, rối lọan luân thường.
Đến lúc đó, nhẹ thì mấy ngàn năm đạo hạnh của hắn sẽ bị hủy, nặng thì tính mạng khó bảo tòan, hắn không phải là thiên tài đệ nhất trong việc tu hành, thế nhưng lại để mình phạm phải sai lầm bực này, tựa hồ như từ khi thấy nàng, hắn làm gì cũng đều rối lọan cả lên.
Như Mặc thật nổi lên ý định giết Bắc Dao Quang, nhưng sau lại từ bỏ, hắn tự nói với chính mình, đây có lẽ là kiếp nạn trên con đường tu hành, hắn không thể vì lo âu nhất thời, suy nghĩ sai lầm mà giết nàng thì còn gây nên tai họa lớn hơn.
Hiện giờ chuyện đã xảy ra, ván đã đóng thuyền, chỉ cần chờ qua hai năm thân thể Bắc Dao Quang không có gì thay đổi là tốt, tinh lực của xà lọai cũng không giống nhân lọai, khỏang hai mươi ba canh giờ là có tác dụng thụ tinh, tinh lực bọn họ theo thời gian lớn lên, có thể ở trong cơ thể giống cái đến ba, bốn năm mới phát huy tác dụng. Nhưng vì Bắc Dao Quang là phàm nhân, nên Như Mặc phỏng đóan nếu vượt qua hai năm vô sự thì tỷ lệ thụ thai coi như không xảy ra.
Hai năm đối với hắn chỉ là thời gian ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng đối với nhân lọai thì lại là một quá trình không ngắn, hơn nữa nhân lọai cũng không giống bọn họ có thời kì giao phối cùng động dục định kỳ, nói cách khác, không phải chỉ chờ hai năm như phỏng đóan của hắn mà có thể chỉ trong vòng một năm, tinh lực trong của hắn trong cơ thể nàng có khả năng thụ tinh thành công.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Như Mặc lại trở nên khó coi, không dám nghĩ tiếp nữa, lỡ Bắc Dao Quang thật sự có con với hắn, hắn nên làm thế nào, xà tử vừa ra đời sẽ bị thiên lôi đánh, đó là do trên trời trừng phạt nghiệt chướng do người và yêu kết hợp, cho nên từ xưa, nếu xà tử được may mắn sinh ra thì cũng không sống được bao lâu, bị cả hai giới bài xích, cho nên dù thế nào hắn cũng không thể để chuyện như vậy phát sinh đối với bản thân mình.
Như Mặc do dự một hồi lâu, vẫn khônh thể quyết định có nên liều mạng hao tổn tu vi ngàn năm hay không, cũng muốn sửa sai.
Tuy nhiên nếu sử dụng phương pháp này, xà tử chắc chắn là không có nhưng cũnh đồng thời tước bỏ quyền làm mẹ của Bắc Dao Quang, hại người ta không có con nối dõi cũng là việc thiên đạo tối kỵ. Hắn không thể vì bảo vệ đạo hạnh và tính mạng của mình mà lại hủy đi tương lai của Bắc Dao Quang, trong thời đại này, nữ tử nếu không sinh dục được thì cũng sẽ không thể có hạnh phúc.
Trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ được biện pháp nào chu tòan làm cho Như Mặc càng thêm phiền não, khó trách nhân lọai thường nói ” một lần sai lầm, hận ngàn năm”, hắn hiện giờ đã cảm nhận được rõ ràng.
Tay giơ lên, màn phủ quanh giuờng lại biến thành gấm vóc hoa bào, nổi liên giữa không trung, Như Mặc chậm rãi đứng dậy, quần áo như có linh tính cũng bao phủ chỉnh tề trên thân thể hắn, đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt vẫn ngủ say của Bắc Dao Quang, Như Mặc cau mày, thở dài, này cũng không được, kia cũng không xong, trừ bỏ mặc cho số phận thì đúng là không còn biện pháp nào khác, chỉ mong ông trời đừng quá mức trêu chọc hắn.
Tay phải búng ra một cái, một viên đan dược màu vàng đã nắm trong lòng bàn tay, cũng chẳng thấy có động tác gì nhưng Bắc Dao Quang đang nằm trên giuờng đã hé miệng, viên đan dược kia liền bay thẳng vào miệng nàng, ngón trỏ lại vẽ một đường cong trong không trung, viên đan dược liền trôi theo yết hầu vào bụng nàng. Viên đan dược nho nhỏ kia cũng tiêu phí mất của hắn mấy trăm năm chế luyện, lại thêm sử dụng rất nhiều lọai dược liệu quý hiếm, cũng chỉ luyện được bốn mươi chính viên, hơn phân nửa là dùng để tích đức tích thiện, giống như hôm nay vậy, vì dục niệm của bản thân mà dùng đến một viê kim đan đã là sự phá lệ đặc biệt.
Có được viên đan này, Bắc Dao Quang không những có thể nhanh phục hồi nguyên khí mà còn kéo dài tuổi thô, không biết có được xem là vì họa mà được phúc, nhưng nếu muốn truy cứu thì trách nhiệm vẫn là do hắn, nếu hắn không nhất thời không kiềm chế được thì viên kim đan này cũng không cần dùng tới, cho nên đã nhất định dây dưa với nhau thì một bên muốn đơn phương phản kháng cũng không được.
Kim đan cũng đã cho nàng ăn, nghĩ rằng Bắc Dao Quang không lâu sẽ tỉnh lại, Như Mặc lại vận dụng pháp lực xóa bỏ các dấu vết trên người nàng, cũng mặc lại xiêm y chỉnh tề cho nàng, càng không quên đem giường và phòng khôi phục tình trạng ban đầu, Như Mặc còn muốn xóa vỏ trí nhớ của Bắc Dao Quang, nhưng nhớ tới còn có một thư sinh đang đợi bên ngòai nên mới từ bỏ ý định.
Nói hắn trốn tránh cũng tốt, nói hắn dối gạt mình cũng được, nếu có thể Như Mặc thực muốn rũ sạch hết, cảm thấy nếu tiếp tục liên quan với nhau hắn về sau sẽ phạm sai lầm ngày càng nhiều, nhưng đáng tiếc là hắn không thể, hắn bỏ đi thì ân tình hắn thiếu sẽ vĩnh viễn không hồi đáp được mà nguyện vọng thành tiên của hắn càng không thể thực hiện.
Chậm rãi mở ra cửa phòng, Phùng Tử Kiện nghe được tiếng mở cửa, ngây người một lát rồi lập túc kinh động chạy tới, nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ vô trù của Như Mặc lại ngây người lần nữa, hồi lâu mới phục hồi được khả năng nói chuyện, nhưng cũng không tránh khỏi lắp bắp ” công , công tử, tiểu, tiểu thư nàng đã tốt hơn chưa?”, nói xong mới thấy thân phận của hắn không thích hợp để hỏi vấn đề này, lại kích động giải thích ” công tử, đừng hiểu lầm, tiểu sinh chỉ là quan tâm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.