Xà Quân Như Mặc

Chương 15: Nước mắt đáng thương




Đợi cho Bắc Dao Quang ăn uống no đủ, thì cũng đã hơn nửa canh giờ, nàng lúc này mới nhớ tới mình chỉ lo ăn, quên không mời Như Mặc, lúc này mới nhận ra làm cho nàng có chút lúng túng “ Như Mặc công tử, thật xấu hổ, ta đã ăn hết sạch đồ ăn”
Khi nàng cảm thấy không có mặt mũi để nói chuyện thì Như Mặc lại khẽ lắc đầu “ gọi ta là Như Mặc là được rồi, ta đã ăn qua, đây vốn là chuẩn bị cho ngươi”
” Thật vậy chăng?” Bắc Dao Quang được nghe lời ấy, giống như được đại xá, lập tức ngẩng đầu lên, may mắn á, may mắn.
“Tất nhiên là thật, ngươi không cần khẩn trương”, Như Mặc trong lòng do dự không biết có nên nói thân phận thực sự của hắn cho Bắc Dao Quang biết, nếu nàng có thể chấp nhận thì con đường báo ân của hắn sẽ thuận lợi hơn, chỉ cần nàng nói ra yêu cầu, hắn sẽ nhất định đáp ứng cho nàng, thậm chí hắn có thể trở về núi tiếp tục tu luyện, chỉ để lại Thanh nhi và Trân Châu thay hắn hầu hạ nàng.
Nhưng nếu nàng không tin, hay là sợ hãi mà thét chói tai, đối với hắn mà nói, hành động báo ân sẽ phi thường không thuận lợi, lại thêm nhiều phiền toái, cho nên xét cái lợi và hại, Như Mặc suy nghĩ có lẽ nên chọn một phương thức khác tốt hơn.
“Có phải lúc ở trong sơn động, ngươi đã cứu ta?”, nếu trước đây là với bề ngoài ôn tồn, âm trầm của Như Mặc, Bắc Dao Quang hài lòng hai trăm phần trăm thì giờ đây với sự săn sóc của hắn, nàng hài lòng lên tới ba trăm phần trăm. Nam nhân như vậy có đốt đèn lồng cũng tìm không ra, thế nhưng nàng lại gặp được, nói cái gì nàng cũng sẽ không buông tay.
Như Mặc không gật đầu cũng không lắc đầu, khóe miệng chỉ mỉm cười, cái mỉm cười này đối với Bắc Dao Quang lại là đáp án.
” Ta gọi là Bắc Dao Quang!” Bắc Dao Quang vội vàng bắt lấy cơ hội hướng Như Mặc tự giới thiệu.
” Ta biết, ngươi đã nói với ta!” Như Mặc gật gật đầu,” Như vậy Bắc tiểu thư, về sau ngươi có tính toán gì không?”
Như Mặc muốn trước hết nghe ý của Bắc Dao Quang, xem nàng muốn làm cái gì, muốn ra sao thì từ đó mới quyết định nên báo ân cho nàng thế nào.
Lời này vào tai Bắc Dao Quang lại thành hiểu lầm, nàng nghĩ Như Mặc muốn đuổi nàng đi, chỉ là cổ nhân thường hay nói vòng vo không như người hiện đại thẳng thắng, trực tiếp, …Còn đối với Như Mặc thì lời này chỉ là để thăm dò ý kiến của Bắc Dao Quang, để đạt tới mục đích báo ân cho nàng…
Bắc Dao Quang mặc dù là hiểu lầm nhưng nàng cũng là người có cá tính, không phải là một hình nhân ngồi chờ chết, cho nên chỉ trong chớp mắt đã nghĩ ra biện pháp để ở lại.
Nàng nhanh chóng mà bất lực cúi đầu, khi ngẩng đầu lên trên mặt đã mang theo hai dòng lệ, điềm đạm đáng yêu làm cho người ta không thể không thương “ xin đừng đuổi ta đi, ta không có nơi để đi, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật sự không biết vì sao mình lại tới được sơn động kia, nếu không có Như Mặc ngươi cứu ta thì ta nhất định đã chết rồi, ta có thể làm nô tỳ, làm nha hoàn cho ngươi, chỉ xin đừng đuổi ta đi”
Bắc Dao Quang tự nhiên không phải thật sự khóc, bất quá là vì tranh thủ đồng tình để được ở lại mà sử dụng thủ đoạn thôi, xem bộ dáng Như Mặc cũng không phải là người nhẫn tâm, chỉ cần bản thân làm ra vẻ đáng thương một chút, hắn nhất định sẽ không đuổi nàng đi. Trong ti vi cũng đều chiếu như vậy, nàng tự tin sự điềm đạm, đáng yêu của nàng tuyệt đối còn hơn mấy nữ nhân vật chính kia vài phần, tất cả biểu tình của nàng đều là nhờ siêng năng nhìn gương tập luyện mà thành, chỉ cần Như Mặc không phải là người có ý chí sắt đá thì nàng nhất định sẽ được giữ lại.
Đó là kế sách của Bắc Dao Quang nhưng thực ra khi nhìn thấy biểu tình của nàng, Như Mặc cũng có chút kinh ngạc, hắn cho rằng đã biết được tính tình của nàng vài phần, cho nên cũng cho rằng biểu tình của nàng không phải là thật, nhưng nếu nói là giả thì bộ dáng kia đúng là không chê vào đâu được. Hơn nữa hắn cũng không có ý đuổi nàng đi, tự nhiên lại khôn cần nàng làm nô tì, nha hoàn, bởi vì là hắn thiếu ân tình của nàng.
” Ta không phải đuổi ngươi đi, ngươi nếu là thích, nơi này liền thuộc về ngươi”, Như Mặc chậm rãi nói, dù sao đồ vật thô tục đối với hắn mà nói cũng là vô dụng, huống chi trang viện này cũng không phải của hắn.
” Thật sự? Ngươi không đuổi ta đi? Như Mặc, ngươi thật sự là quá tốt!” Bắc Dao Quang lộ ra biểu tình kinh hỉ, đây chính là cảm thụ thực sự của nàng, vốn tưởng rằng phải mất một phen công phu giả bộ đau khổ, không ngờ Như Mặc lại là người dễ mềm lòng như vậy. Bắc Dao Quang lại cảm thấy tăng thêm vài phần hi vọng có thể bắt được hắn làm tù binh, nhưng vẫn xoay người, cúi đầu nói “ cảm ơn ngươi Như Mặc, ta không biết nên cảm tạ ngươi thế nào mới phải. Ngươi đã cứu ta ba lần, ngươi thực sự là quý nhân của ta”
” Ba lượt?”
Như Mặc cảm thấy nàng với nữ tử trong ấn tượng của hắn không giống nhau, tuy rằng hắn đã dùng nhiều thời gian để tu luyện nhưng cũng nhập vào nhân gian nhiều lần để lịch kiếp, đối với nữ tử nhân loại đã gặp qua không ít, nhưng bất luận là hào sảng, mềm mại, dịu dàng hay là giảo hoạt, tự hồ đều cùng Bắc Dao Quang giống nhau, đều có thể nhìn thấy những điểm đó trên người nàng, giống như hiện tại, nàng lộ ra giảo hoạt làm người ta không thấy rõ, làm cho hắn biết rõ nàng làm bộ, chán ghét không chịu được.
” Đúng vậy, ba lượt. Lần đầu tiên, trong lúc ta tuyệt vọng lại mệt sắp chết, ngươi đã giải thoát ta khỏi hang động tối om đó; lần thứ hai là khi ta đau đến chết đi sống lại thì ngươi đã giúp ta đi vào một giấc mộng đẹp, sau khi tỉnh lại thì toàn bộ đau đớn đều biến mất, thậm chí tinh thần còn sảng khoái hơn; lần thứ ba chính là lúc này, ngươi khẳng khái cho ta được ở lại, ta thực sự không biết nên báo đáp ngươi như thế nào mới phải”
Bắc Dao Quang vừa nói rất cảm động, lại còn lộ ra sự ái mộ cùng ám chỉ, cả thính giác lẫn thị giác đều kích thích thần kinh của Như Mặc, làm cho hắn muốn dựng hết cả lông lên, không khỏi bội phụ bản lĩnh ăn nói của nàng, cũng cảm giác được nàng không giống người bình thường, có điều này nói được những lời này mà không cảm thấy buồn nôn sao?
Nàng nhắc tới giấc mộng đẹp kia làm hắn có chút kinh hãi, sợ nàng phát hiện cái gì, tuy rằng hắn biết mình đã đem người ta ăn đến xương cốt không còn lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, rất không có trách nhiệm. Tuy nhiên tình huống của hắn và nàng không giống bình thường, nên không thể nghĩ theo lẽ thường, huống chí hắn cũng không phải không muốn chịu trách nhiệm, có điều trách nhiệm như vậy hắn không đảm đương nổi, trơ mắt nghe nàng nhắc tới, hắn tuy rằng cảm thấy chột dạ nhưng vẫn nhịn, không nói ra chân tướng sự thật.
” Bắc tiểu thư, quen biết là thiên ý, cứu ngươi cũng là bởi vì vi hữu duyên, cho nên ngươi thật sự không cần để ở trong lòng!” Như Mặc suy nghĩ cách dùng từ một lát rồi mới chậm rãi nói.
Trong lúc hắn đang độ kiếp thì nàng lại từ trên trời rơi xuống, đây không phải là ý trời muốn hắn phải báo ân xong mới có thể trở thành tiên sao? Cứu nàng là bởi vì hắn không thể không cứu, ai biểu nàng và mình kiếp trước có liên quan với nhau làm chi?
Lời của nàng có lẽ chỉ là đơn thuần muốn lấy lòng hắn để được lưu lại, quanh co lòng vòng là có lẽ muốn từ miệng mình nhớ lại thời điểm triền miên lúc trước là thực hay là giả, nàng không cần cầu hắn, hắn cũng sẽ không để cho một mình nàng rời đi, trừ phi nàng mang thai xà tử, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn đem chuyện này giấu diếm và quên đi.
Thiên ý? Hữu duyên? Bắc Dao Quang nghe hai từ này, ánh mắt chút nữa là toát ra tâm tình quang mang, hình dung thật tốt a, xem ra tuyệt thế mĩ nam tử cũng không phải không có ý với nàng, có được kết luận như vậy, Bắc Dao Quang lại nhịn không được mà nhíu mi, trong đầu lại bắt đầu tính toán “ ân, đúng thật là thiên ý, là hữu duyên, hi vọng phần duyên phần này có thể dài lâu, vĩnh viễn”
Như Mặc rốt cục hết chỗ nói rồi, tựa hồ hắn nói bất kỳ cái gì, vào tai nàng cũng sẽ thành một ý khác, mà hắn, có lẽ do tách khỏi cuộc sống của nhân loại lâu lắm, cảm thấy nói chuyện cùng Bắc Dao Quang thực sự là hao phí tinh thần cùng khí lực. Quên đi, xem ra hôm nay không thích hợp để tiếp tục nói chuyện này “ Bắc tiểu thư, đã không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đii, ta cũng phải trở về nghỉ ngơi”
” A, chờ một chút, cái kia, ngày mai ta khi nào thì có thể nhìn thấy ngươi?” Bắc Dao Quang thấy hắn đột nhiên rời khỏi phòng thì cảm thấy luyến tiếc, nàng chỉ nói với hắn được mấy câu, hắn sao đã muốn rời đi?
“Ngày mai sau khi ăn trưa xong, Như Mặc sẽ lại đến thăm Bắc tiểu thư”, Như Mặc nhẹ giọng đáp, đem tiếng thở dài nuốt vào trong mới chậm rãi xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước, xoay người lại định nó chuyện thì đã thấy ánh mắt kinh hỉ, chờ ming của Bắc Dao Quang, không khỏi hơi nhíu mày. Động tác này tuy nhỏ nhưng vẫn bị Bắc Dao Quang thấy được, ý thức được ánh mắt của mình quá “nóng bỏng” đã dọa hắn, vội vàng thấp giọng mắng mình phải biết thu liễm lại, rồi tiến lên trước một bước, nhẹ giọng mở miệng nói “ Như Mặc, ngươi còn có gì muốn nói sao? Cứ việc nói, không sao”
” Không có gì, ta chỉ là muốn nói cho ngươi một tiếng, Phùng công tử ở cách vách rất quan tâm đến thân thể của ngươi, ta đã giải thích với Phùng công tử là do ngươi tái phát bệnh cũ, nên nói cho Bắc tiểu thư biết, ta đi đây”, lúc này Như Mặc rời đi rất nhanh.
” Hắn nói Phùng thư ngốc quan tâm ta? Ta có thể lý giải là hắn đối với ta cũng có hảo cảm, cho nên hắn có điểm ghen tỵ hay không?”, Bắc Dao Quang lầu bầu nói, dù sao nàng cũng không quên khi nàng đang đau đớn, quần áo không chỉnh tề thì Phùng thư ngốc đã ở trong phòng cùng nàng, có lẽ là đã bị Như Mặc thấy được. Ai nha, không tốt, hắn có thể nghĩ ta là nữ nhân tùy tiện không? Phùng thư ngốc chết tiệt, bị hắn không công xem hết, Bắc Dao Quang thầm nghĩ, thôi quên đi, tốt xấu người ta cũng giúp nàng giảm đau được chốc lát.
Hiện tại nàng cần phải hoạch định một kế hoạch tỉ mỉ để bắt được mĩ nam tử Như Mặc này, chứ không phải so đo chuyện nhỏ kia, Như Mặc nếu đúng là ghen thì quá tốt, nếu không thì nàng cần phải cố gắng nhiều hơn, thời gian đâu mà nghĩ những chuyện vô dụng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.