Xác Chết Loạn Giang Hồ

Chương 31: Chu Triệu Long Cạm Bẩy Tiểu Anh Hùng




Ðường Tam Cô cười khẩy hỏi:
- Không dám! Không dám! Dường như các hạ có ý không phục thì phải?
Bùi Bách Lý vừa rồi chưa nói dứt lời đã bị Ðường Tam Cô chẹn họng càng căm tức trong lòng. Gã sa sầm nét mặt nói:
- A¨m khí cùng độc dược của Ðường gia ở Tứ Xuyên tuy độc nhất thiên hạ nhưng Kiếm Môn Song Anh cũng chưa coi vào...
Ðường Tam Cô vừa thủng thẳng bước tới vừa ngắt lời:
- Các hạ mà không tin ám khí có chất độc của Ðường gia thì thử uống chung rượu trong tay đó đi coi.
Bùi Bách Lý cúi xuống nhìn thấy rượu đã biến thành màu tím đen, trong lòng không khỏi kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ bình tĩnh, cười lạt đáp:
- Nếu vậy tại hạ xin đáp lễ.
Bùi Bách Lý nói rồi ngấm ngầm vận nội công làm cho rượu độc trong chung thành một tia nhỏ phun lên cao ba thước rồi bắn về phía miệng Ðường Tam Cô.
Ðồng thời gã lạnh lùng nói:
- Có đi mà không có lại là thất lễ. Tại hạ xin mời Tam cô một chung trước.
Quần hào trên lầu thấy nội công Bùi Bách Lý ghê gớm như vậy đều ngấm ngầm kinh hãi, nhìn nhau thất sắc.
Ðường Tam Cô chúm miệng anh đào thò lưỡi ra như loài rắn. Tia rượu độc lại quay trở về chung rượu của Bùi Bách Lý.
Hai người đều vận nội công thượng thặng đẩy lui đẩy tới tia rượu độc coi rất ly kỳ.
Quần hào chú ý nhìn tia rượu, không khỏi trợn mắt há miệng.
Chu Triệu Long mỉm cười nói:
- Thần công của hai vị đều đến trình độ thần sầu quỷ khốc. Xin đừng tỷ thí nữa để khỏi tổn thương hoà khí.
Gã vừa nói vừa cầm chung rượu của mình giơ lên bằng tay trái, còn tay phải vẫy một cái. Tia rượu liền bắn cả vào chung của gã vừa đầy, không rớt đi một giọt nào.
Bùi Bách Lý ngấm ngầm kinh hãi thở dài nghĩ thầm:
- Ðường Tam Cô là hạng nữ lưu không ngờ võ công ghê gớm đến thế! Trên chốn giang hồ chỉ thấy đồn đại về môn ám khí độc đáo của Ðường gia ở Tứ Xuyên mà không thấy nói đến võ công thâm hậu của họ.
Ðường Tam Cô cũng hồi hộp nghĩ bụng:
- Không trách Kiếm Môn Song Anh được Chu Triệu Long tôn kính là phải.
Người võ lâm chỉ ca tụng kiếm thuật của chúng, không ngờ nội lực chúng cũng cao thâm đến thế!
Hai người cùng sinh lòng kính nể nhau, địch khí tiêu tan. Họ nhìn nhau mỉm cười rồi ngồi xuống.
Tiêu Lĩnh Vu thấy nội lực hai người như vậy trong lòng cũng ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi:
- Không hiểu công lực của ta đã được như họ chưa?
Bỗng nghe Chu Triệu Long cất tiếng cười sang sảng nói:
- Tại hạ lại xin có lời giới thiệu với cô nương một vị bằng hữu...
Ðường Tam Cô hỏi ngay:
- Ai vậy? Thử nói trước cho nghe xem nào.
Chu Triệu Long đáp:
- Y là một nhân vật nổi danh. Tam cô nương chắc đã nghe tiếng rồi...
Gã trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Chính là vị này: Tiêu Lĩnh Vu đại hiệp từng làm chấn động giang hồ.
Ðường Tam Cô chuyển động cặp thu ba nhìn chằm chặp vào Tiêu Lĩnh Vu. Tuy chàng mặc áo cũ rách, mặt đầy vẻ phong trần mà không dấu được dong mạo anh tuấn. Tam cô nương bất giác tủm tỉm cười nói:
- Trên chốn giang hồ người ta đồn đại Tiêu Lĩnh Vu sử kiếm như con thần long.
Người y đẹp như ngọc. Bữa nay tiểu muội được thấy mặt mới biết còn xa hơn lời đồn đại nhiều. Ðáng tiếc cách ăn mặc của y chưa được phong nhã.
Tiêu Lĩnh Vu thấy một vị đại cô nương tán dương mình trước mặt mọi người thì không khỏi bẽn lẽn, mặt đỏ bừng lên.
Chu Triệu Long cười nói:
- Tiêu huynh không thích loè loẹt nên ăn mặc thế này để người giang hồ khỏi chú ý.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ bụng:
- Mình đến mua cơm ăn còn chẳng có tiền thì lấy tiền đâu mà sắm y phục?
Nhưng chàng không nói ra miệng chỉ ngồi cười ruồi, lẳng lặng không lên tiếng.
Kiếm Môn Song Anh đã lãnh giáo võ công Ðường Tam Cô quả nhiên cao minh phi thường, nhưng còn Tiêu Lĩnh Vu chúng chưa được nghe tiếng đồn, mà chẳng những Chu Triệu Long ra chiều kính cẩn, cả Ðường Tam Cô đối với chàng cũng hết lòng khâm phục thì trong lòng rất ấm ức. Nhưng chàng là người trầm mặc ít nói, hai gã không sinh sự vào đâu được mà cũng chưa nghĩ ra được kế gì để thử tài chàng.
Lại thấy Ðường Tam Cô từ từ đứng dậy thò bàn tay ngọc ra với lấy hồ rượu rót vào chung tủm tỉm cười nói:
- Tiêu tướng công áo vải nhìn đời. Ðúng là tác phong của người danh sĩ. Vừa rồi tiện thiếp nói năng có điều thất thố, bây giờ xin kính mừng chung rượu nhạt để tạ lỗi.
Bao nhiêu con mắt trông vào mà Ðường Tam Cô cứ đủng đỉnh nói năng như chỗ không người.
Tiêu Lĩnh Vu chân tay luống cuống. Chàng muốn nói mấy câu khiêm tốn từ tạ đồng thời để đáp lời mời rượu, nhưng chàng chậm lời hơn là cử động. Chàng từ từ đứng lên hoang mang đón lấy chung rượu nói:
- Ðường Tam Cô dạy quá lời...
Chàng ngập ngừng rồi ngửa cổ lên uống.
Ðường Tam Cô cũng uống cạn chung không còn một giọt.
Chu Triệu Long mỉm cười nâng chung rượu lên nói:
- Ba vị không ngại đường xa ngàn dặm tới đây làm vinh dự cho tiểu đệ. Vậy tiểu đệ cũng xin cạn chung để tỏ lòng kính ái.
Gã là người tâm cơ thâm trầm, lúc nào cũng lưu tâm coi tình thế xung quanh. Gã thấy Ðàm Ðồng biến sắc, sợ xảy ra chuyện rắc rối nên nâng chung mời rượu.
Kiếm Môn Song Anh đành cạn chung để đáp lại.
Ðường Tam Cô vốn là người nghĩ sao làm vậy. Tiêu Lĩnh Vu áo quần rách rưới coi không thuận mắt mà nàng cũng chẳng kể gì đến. Nàng nhìn kỹ nhân phẩm của chàng không khỏi hồi hộp trong lòng. Nàng thấy chàng khuôn mặt đoan chính,tướng mạo thanh tú lại có khí độ hiên ngang. Bề ngoài coi thật thanh nhã mà bề trong hùng khí ngất trời. Nhất là cặp mắt hắc bạch phân minh trong sáng như sao,có lúc tựa hồ bao phủ làn mây mù mịt khiến người coi không biết đâu mà lường.
Ðường Tam Cô sinh trưởng vào Ðường môn oai danh lừng lẫy. Nay nàng bôn tẩu giang hồ quen bề phóng đãng. Người võ lâm không ai muốn kết oán với Ðường môn nên thường tỏ ý nhường nhịn. Mười mấy năm trời nàng nuôi thành thói kiêu ngạo, như con ngựa tuột dây cương, nàng muốn sao làm vậy không kể gì những người bên cạnh.
Bây giờ nàng đã có hảo cảm với Tiêu Lĩnh Vu thì dù là giữa nơi công chúng cũng không uý kỵ. Nàng từ từ đứng dậy tiến lại ngồi bên Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu ngửi thấy mùi u hương xông vào mũi, chàng vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích.
Vô ảnh Kiếm Ðàm Ðồng đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Ðường Tam Cô rồi thủng thắng đứng dậy nói:
- Tiểu đệ cũng mời Tiêu huynh một chung.
Tay mặt gã cầm chung rượu đưa ra.
Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới vừa rồi gã bật ngón tay tập kích huyệt đạo, biết là gã không có hảo ý. Cặp mắt hàn quang lấp loáng, chàng ngấm ngầm vận động Can thanh cương khí hộ vệ thân thể, toan đưa tay ra đón chung rượu, bỗng thấy cổ tay trắng nõn nà đưa ra trước, rồi Ðường Tam Cô cười vang lên tiếng:
- Tiêu tướng công không thể uống được. Xin nhường chung rượu này cho tiểu muội.
Vô ảnh Kiếm Ðàm Ðồng đã vận nội kình vào năm đầu ngón tay, chỉ còn chờ Tiêu Lĩnh Vu đón chung rượu là điểm vào huyệt mạch chàng. Gã không ngờ bị Ðường Tam Cô dúng tay vào mà động tác của nàng lại cực kỳ mau lẹ. Mấy ngón
tay vừa đưa ra đã nắm được chung rượu.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Ðường Tam Cô xuất đầu thay cho mình thì biết là nàng có hảo ý, chàng liền ngồi yên không cử động.
Ðàm Ðồng lạnh lùng nói:
- Nếu Tam cô nương muốn đấu rượu với tại hạ thì tại hạ xin liều mạng bồi tiếp.
Chung rượu này đã nói là để kính mời Tiêu huynh. Sao Tam cô nương lại làm cho tiểu đệ phải mất mặt?
Ðường Tam Cô hững hờ đáp:
- Ðây bất quá là một chung rượu. Ai uống cũng vậy, có điều chi quan trọng?
Rồi nàng nâng chung rượu lên uống cạn sạch.
Ðàm Ðồng biến đổi sắc mặt nhưng cố nhẫn nại không nhả kình lực ra.
Chu Triệu Long thấy tình hình mỗi lúc một đi vào chỗ khẩn trương, nếu còn ngồi uống nữa tất xảy ra chuyện rắc rối. Gã liền đứng lên nói:
- Ðại trang chúa đang chờ các vị ở trong trang, vậy chúng ta nên đi ngay!
Gã không chờ Kiếm Môn Song Anh trả lời đã vẫy tay một cái hô:
- Về trang!
Quần hào tới tấp đứng lên xuống lầu đi ngay.
Kiếm Môn Song Anh vẻ mặt thâm trầm uể oải đứng dậy.
Ðường Tam Cô vẫn vẻ mặt tươi cười cùng Tiêu Lĩnh Vu song song xuống lầu.
Ngoài cửa điếm đã có người dắt ngựa chờ sẵn.
Chu Triệu Long nghiêng mình đón khách, gã nhường bọn Kiếm Môn Song Anh lên ngựa trước rồi nói:
- Tam cô nương đi kiệu. Tại hạ chuẩn bị cả rồi...
Ðường Tam Cô ngắt lời:
- Tiểu muội cũng muốn cưỡi ngựa.
Chu Triệu Long cười nói:
- Tiểu đệ cũng đã sai người chuẩn bị dư một con, vậy mời Tam cô nương thượng mã.
Ðường Tam Cô khẽ dặn Tiêu Lĩnh Vu:
- Kiếm Môn Song Anh còn có ý muốn ám toán tướng công đó...
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhưng tướng công đi với tiểu muội thì chẳng sợ gì bọn họ.
Nàng giơ tay ra đón lấy dây cương chuyển giao cho Tiêu Lĩnh Vu, rồi tự mình nhảy lên lưng một con ngựa khác.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy lên ngựa cầm cương thì Chu Triệu Long cũng lên ngựa nói:
- Hai vị cứ đi thong thả. Tiểu đệ cần đi trước một bước.
Ðường Tam Cô đáp:
- Xin Chu huynh cứ tuỳ tiện. Chu huynh nên khuyên giải Kiếm Môn Song Anh đừng rước lấy phiền não vào mình nữa.
Chu Triệu Long tủm tỉm cười nói:
- Vào Bách hoa sơn trang của bọn tiểu đệ chắc họ không dám gây chuyện rắc rối.
Rồi giựt cương cho ngựa chạy.
Ðường Tam Cô quay sang nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Chúng ta cũng nên đi thôi.
Ðoạn nàng vỗ vào lưng ngựa Tiêu Lĩnh Vu. Con tuấn mã hí lên một tiếng rồi tung vó chạy về phía trước.
Ðường Tam Cô ruổi ngựa rượt theo đi song song với Tiêu Lĩnh Vu.
Ngựa lao như bay, chớp mắt đã được 6, 7 dặm.
Ðường Tam Cô chuyển động cặp mắt long lanh ngó Tiêu Lĩnh Vu ngồi trên lưng ngựa đang thừ mặt ra ngẫm nghĩ. Chàng ngơ ngẩn xuất thần dường như đang có tâm sự mung lung. Nàng không nhịn được phì cười hỏi:
- Ô hay! Tướng công nghĩ gì mà ngẩn người như vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ nhớ tới một người...
Ðường Tam Cô dương cặp mày liễu lên hỏi:
- Ai? Ðàn ông hay đàn bà?
Trong lòng Tiêu Lĩnh Vu đang nhớ tới Khâu Tiểu San. Chàng nghĩ thầm:
- Ngày đêm ta tưởng nhớ tới Khâu tỷ tỷ. Giả tỷ y cưỡi ngựa đi sóng đôi với ta thì vui vẻ biết chừng nào!
Chàng quay đầu nhìn lại thấy Ðường Tam Cô lộ vẻ nóng ruột chờ chàng trả lời.
Chàng chưa đi sâu vào thế sự, không biết nói dối. Tuy chàng biết rõ không nên nói thực mà chàng không giữ được, buột miệng đáp:
- Tại hạ nhớ tới một người đàn bà.
Ðường Tam Cô biến sắc mặt, cười lạt hỏi:
- Chắc là một thiếu nữ tuyệt sắc ở nhân gian, so với con xú nha đầu này chắc là diêm dúa hơn nhiều?
Bây giờ Tiêu Lĩnh Vu mới ngắm kỹ Ðường Tam Cô một hồi. Chàng đáp:
- Cô nương đẹp lắm! Có điều không thanh cao như tỷ tỷ của tại hạ.
Ðường Tam Cô trong khoé mắt lộ vẻ vui mừng nói:
- Té ra tướng công đang nghĩ tới lệnh tỷ tỷ.
Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời thì Chu Triệu Long ruổi ngựa như bay chạy tới. Từ đằng xa gã chắp tay cười nói:
- Tiểu đệ xin lỗi đã cắt đứt câu chuyện của hai vị.
Ðường Tam Cô hỏi ngay:
- Chuyện gì vậy?
Chu Triệu Long đáp:
- Câu chuyện nhỏ mọn thôi. Hôm nay có đồng đạo võ lâm hạ cố đến tệ trang.
Xin hai vị thong thả lại một chút. Tiểu đệ về trang trước. Vụ này kể ra không đáng quấy nhiễu hai vị nhưng e rằng lúc hai vị vào trang lại hiểu lầm là tiểu đệ đón tiếp quý khách không được trịnh trọng.
Ðoạn gã giựt cương phóng ngựa chạy ngay.
Ðường Tam Cô gọi giật lại:
- Nhị trang chúa hãy khoan!
Chu Triệu Long hỏi:
- Tam cô nương có điều chi dạy bảo?
Ðường Tam Cô lại hỏi:
- Nhị trang chúa có biết những người đến phạm trang là nhân vật nào không?
Chu Triệu Long đáp:
- Tiểu đệ vừa được tin báo mà chưa hiểu rõ nội tình.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xen vào:
- Ðã có người đến phạm trang thì bọn tại hạ càng nên di theo, hoặc giả có thể giúp một tay được chăng?
Chu Triệu Long đáp:
- Cái việc nhỏ này đâu dám phiền đến Tiêu huynh và Tam cô nương?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ðã là chỗ bạn hữu thì phải giúp đỡ nhau.
Chu Triệu Long nói:
- Làm phiền cho hai vị, thật tiểu đệ khó nỗi an tâm.
Ðường Tam Cô nói:
- Cứu người là gấp. Chúng ta nên đi mau.
Ba con ngựa vọt đi như tên bắn trên con đường đá. Ðường này rất ít người đi lại,nhưng sửa sang rất chỉnh tề và rộng rãi. Hai bên cắm liễu trồng hoa, phong cảnh coi rất ngoạn mục.
Ði quanh một gò đá nổi lên đột ngột, cảnh vật bỗng biến đổi. Trước mắt trăm hoa đua nở, năm màu rực rỡ. Con đường rộng rãi đến đây là hết.
Sau bụi hoa, mấy gã áo xanh chuyển mình đi ra, thõng tay đứng nghiêm chỉnh chờ ở bên đường.
Chu Triệu Long nhảy xuống ngựa chắp tay cười nói:
- Tới nơi rồi.
Ðường Tam Cô và Tiêu Lĩnh Vu song song xuống ngựa. Mấy tên áo xanh giơ tay ra đón lấy dây cương rồi lại chuyển vào trong bụi hoa mé hữu mất hút.
Tiêu Lĩnh Vu theo Trang Sơn Bối học nghệ với nhau, chẳng những chàng đã lĩnh hội hết chân truyền của Trang lão mà còn học được dịch lý về ngũ hành.
Chàng vừa nhìn bách hoa sắp đặt theo hàng lối đã nhận ra ngay ám hợp ngũ hành,liền tủm tỉm cười nói:
- Trồng hoa cũng là trận pháp thì thật là cao minh vô cùng!
Chu Triệu Long trong lòng rất đỗi kinh ngạc, ngoài miệng gã tủm tỉm cười đáp:
- Ðây bất quá là chút kỹ thuật nhỏ mọn, không bõ làm trò cười cho Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu đã không thành kiến mà Chu Triệu Long lại muốn lung lạc chàng.
Chỗ nào gã cũng vành cạnh lấy lòng, tất chàng phải sa vào cạm bẫy của gã.
Chàng đưa mắt nhìn quanh rồi cười đáp:
- Trận thế biến ảo rất là đắc dụng. Nhưng trong trận hoa này mà bày thêm một chút phần ngũ hành lại càng hay hơn.
Chu Triệu Long chấn động tâm thần, bụng bảo dạ:
- Gã này hãy còn nhỏ tuổi đã mình mang tuyệt kỹ lại hiểu rộng bao la. May mà gã chưa đi sâu vào cuộc đời, không hiểu được hết âm mưu trên chốn giang hồ. Nếu gã lâu ngày kinh nghiệm tất thành một nhân tài trong võ lâm. Ta mà không thu dụng được gã thì nên hạ sát đi để trừ hậu hoạ.
Tiêu Lĩnh Vu không hiểu rõ câu cười tiếng nói của Chu Triệu Long, chàng cho rằng mình đã phê bình một cách gắt gao làm tổn thương đến lòng tự tôn của gã,chàng liền nói:
- Tiểu đệ bất quá buột miệng nói càn, Chu huynh không phiền trách là may.
Chu Triệu Long cười nói:
- Tiêu huynh dạy quá lời. Tiểu đệ có ý muốn lưu Tiêu huynh ở lại chơi mấy ngày để nhờ Tiêu huynh chỉ giáo thêm cho, thật rất bổ ích.
Hai người đi vào chỗ chuyện trò thân mật đàm đạo về cách bố trí hoa trận, diệu dụng ngũ hành.
Ðường Tam Cô không nói xen vào. Ngày thường nàng rất kiêu căng gặp trường hợp này tất rũ áo bỏ đi rồi, nhưng bây giờ nàng lại rất ôn nhu, nem nép đi theo bên mình Tiêu Lĩnh Vu, ngắm hoa thưởng cảnh. Thỉnh thoảng nàng lại mỉm cười chứ không nói gì.
Xuyên qua hoa trận chừng mười trượng thì đến chỗ cây xanh đón gió, lâu đài đình các nguy nga. Phong cảnh cực kỳ ngoạn mục.
Hai cánh cửa cổng sơn đen to tướng đã mở rộng. Mười hai đại hán mình mặc võ phục lưng cài nhạn linh đao chia ra đứng hai bên.
Tiêu Lĩnh Vu ngảnh đầu nhìn ra thì thấy mười hai đại hán này thân thể cao lớn,đều là những thiếu niên tinh tráng lối 22, 23 tuổi. Gã nào cũng đầu bịt bằng tấm lụa xanh, thắt dây lưng lụa đỏ thả chùng đến hai thước. Thanh nhạn linh đao cài
vào dây lưng này. Chàng ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Những người này võ phục đeo đao như sắp ra trận xông vào đại địch mà lại xếp hàng ở bên cổng thì không hiểu họ có dụng ý gì?
Bỗng nghe Ðường Tam Cô nổi lên tràng cười nói lớn:
- Trời ơi! Nhị trang chúa! Cách tiếp đãi trọng thể này bọn tại hạ làm sao đương nổi?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Trời ơi! Té ra đây cũng là lễ đón khách mà mình không hay. May mình chưa lên tiếng hỏi, không thì khiến cho người ta phải bật cười đến trẹo quai hàm.
Chu Triệu Long đáp:
- Nay là buổi đầu Tiêu huynh giá lâm tệ trang, dĩ nhiên phải dùng đại lễ nghênh tiếp.
Bỗng gã cảm thấy Ðường Tam Cô ra chiều lạnh nhạt, vội nói tiếp:
- Tam cô nương tuy quen biết tiểu đệ đã lâu, nhưng lần này mời tới đây là hân hạnh cho tiểu đệ, dĩ nhiên tiểu đệ cũng dùng đại lễ đón tiếp.
Ðường Tam Cô hỏi:
- Chu huynh cứ nói là nghênh tiếp Tiêu tướng công cũng được chứ sao?
Chu Triệu Long quay lại ngó Ðường Tam Cô mỉm cười. Ðường Tam Cô mới biết mình nói hớ, bất giác mặt nóng bừng, hai má ửng hồng.
Tiêu Lĩnh Vu dường như không biết chuyện gì, cứ rảo bước tiến về phía trước.
Ði gần đến cổng, mười hai đại hán võ phục đột nhiên huy động nhạn linh đao.
Những dây hồng điều bay phất phới. Tư thế của mười hai người hoàn toàn biến đổi. Tay mặt cầm đao trỏ xuống đất. Tay trái dựng lên để trước ngực. Chúng nghiêng mình cúi đầu, thái độ cực kỳ kính cẩn.
Tiêu Lĩnh Vu trong lúc hoang mang chẳng hiểu có nên đáp lễ hay không, bất giác chàng dừng bước lại.
Chu Triệu Long rảo bước tiến lại nắm lấy tay trái Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Xin mời Tiêu huynh!
Rồi hai người sóng vai đi vào.
Vừa bước qua cổng âm nhạc lập tức nổi lên. Mười hai thiếu nữ mặc áo diêm dúa, mỗi cô cầm một thứ nhạc khí bắt đầu tấu nhạc.
Chu Triệu Long nhường cho Tiêu Lĩnh Vu đi trước nửa bước xuyên qua một lối nhỏ lát đá trắng tiến vào nhà đại sảnh.
Trong đại sảnh cách trần thiết cực kỳ xa hoa. Thảm hồng trải dưới đất, bạch ngọc dát trên tường, cẩm đôn rèm tía trông hoa cả mắt, rường cột khắc rồng vẽ phượng.
Bốn ả nữ tỳ xinh đẹp tóc rủ, mình mặc sa trắng tay bưng khay ngọc thong thả tiến vào.
Chu Triệu Long mời khách ngồi rồi cười nói:
- Xin hai vị hãy ngồi đây một chút, tiểu đệ mời đại trang chúa ra.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chu huynh dùng đại lễ đón tiếp, tiểu đệ đã băn khoăn trong dạ, khi nào còn dám kinh động đại trang chúa?
Chàng ngấm ngầm hoài nghi nghĩ bụng:
- Mình từ ngoài kia vào đây, chẳng thấy dấu vết địch nhân đây, chắc những người đến bái phỏng đều là bạn hữu của Bách hoa sơn trang, gia nhân không hiểu đâm ra hoang báo.
Chu Triệu Long nói:
- Chẳng dấu gì Tiêu huynh cùng Tam cô nương: nghĩa phụ của tiểu đệ trước nay ít khi tiếp khách, nhưng Tiêu huynh là đại hiệp thời nay tiểu đệ may được giao kết.
Còn Tam cô nương dòng dõi thế gia, trăm năm hưng thịnh khỏi cần nói đến.
Gã trở gót đi mấy bước đột nhiên dừng lại.
Nguyên gã chợt nghĩ tới nếu Tiêu Lĩnh Vu vặn hỏi gốc ngọn về Bách hoa trang,mà Ðường Tam Cô không che dấu đem hết lai lịch bí mật của gã tiết lộ ra thì có điều không tiện. Hiện giờ gã mới sơ giao với Tiêu Lĩnh Vu, chàng chưa hiểu tính
cách của gã mà Ðường Tam Cô vạch rõ ngọn ngành, có thể chàng rũ áo ra đi thì chỗ dụng tâm của gã hoàn toàn uổng phí.
Gã liền vẫy tay một cái, gọi một ả nữ tỳ áo trắng đến khẽ dặn mấy câu.
ả nữ tỳ lật đật lui ra khỏi nhà đại sảnh. Gã lại chắp tay cười nói:
- Tiểu đệ mà bỏ đi để khách ngồi một mình thì có điều thất lễ...
Tiêu Lĩnh Vu gạt đi:
- Chu huynh cứ việc tuỳ tiện.
Chu Triệu Long nói:
- Tiểu đệ đã sai người đi mời đại trang chúa rồi.
Ðường Tam Cô cười nói:
- Ðây là lần đầu tiên nhị trang chúa ở Bách hoa trang khuất mình tiếp khách.
Chu Triệu Long nói:
- Tiểu đệ với Tiêu huynh là chỗ sơ giao mà như tình cố cựu. Mong rằng Tiêu huynh đã có lòng hạ cố thì xin coi Chu mỗ như tình bằng hữu.
Tiêu Lĩnh Vu vội đáp:
- Tiểu đệ được Chu huynh chiếu cố là đã may lắm.
Lúc này ba ả nữ tỳ áo trắng đi tới tay cầm khay ngọc dâng trà lại.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy chung trà uống một hớp thấy mùi thanh hương rất dễ chịu,bất giác khen rằng:
- Trà ngon quá!
Chàng ở sơn động năm năm toàn ăn cơm hẩm uống trà lạt, bây giờ được uống trà thơm càng thấy ngon lành.
Chu Triệu Long thấy vẻ mặt cùng cử động của Tiêu Lĩnh Vu ra chiều thành thực chứ không có ý giả vờ thì mừng thầm trong bụng, tự nghĩ:
- Việc cạm bẫy gã này xem chừng không khó lắm.
Miệng gã dõng dạc nói:
- Thứ trà này do chính tay tiểu đệ bào chế, kêu bằng Cúc tùng hương. Tiêu huynh vừa uống đã biết đủ tỏ kiến thức quảng bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.