Mặt trời khuất
bóng phía tây ngọn núi, Tề Lãng ôm lấy bọc tiền giấy năm trăm đồng trong lòng
cùng với hai tháng tiền lương tích cóp được, cúi đầu đi về phía khu chợ, đi mãi đến tối, trễ quá, hắn sợ rằng cửa tiệm
đó sẽ đóng cửa mất.
Lúc đi ngang
qua quán trà, hắn đột nhiên nghe thấy có người đang đọc báo.
Do mọi ngày
hắn đều ở trong ký túc xá của xưởng, ít tiếp xúc với bên ngoài nên Tề Lãng chưa
từng được nghe người khác đọc báo bao giờ, mà chữ nghĩa mà bản thân hắn ghi nhớ được lại
ít, giọng đọc truyền cảm trầm bổng của người đọc báo trong chốc lát đã thu hút
được sự hứng thú của hắn, hắn vô thức bước chậm lại, vươn tai nghe ngóng.
"...Trong
vòng hai tháng, các hành động dọn dẹp các tổ chức phi pháp của cục cảnh sát tại
thành Bắc Tế bao gồm truy bắt được trộm cắp, năm mươi tên lưu manh, xã hội đen,
một trăm tên cho vay nặng lãi phi pháp, tuyên án phạt tù, lao động cải tạo...
Còn những kẻ phạm vào tội giết người và những tội danh nặng khác thì đều tuyên
án tử hình treo cổ..."
Người đọc
báo còn chưa dứt lời, mọi người trong quán trà đã bắt đầu rần rần kêu hay, tiếng
vỗ tay như sấm, liên tục không dứt.
Cục cảnh
sát? Đó là nơi nào? Tề Lãng cảm thấy bản thân quê mùa quá, chuyện lớn đến thế
này mà lại chẳng biết gì, mới có hai tháng thôi vậy mà lại xử lý được nhiều vụ
án lớn đến như vậy, trong một năm nay, trị an của thành Uyên Lưu rất tốt, số lượng
những kẻ phạm những tội này đều đã biến mất từ lâu.
"...Cục giám sát, bộ ngành chuyên giám sát
quản lý các viên chức của phủ thành chủ và đội sản xuất và xây dựng, nếu có manh
mối hay chứng cứ nào về các viên chức nào có hành vi tham ô, trái pháp luật...hoan
nghênh trình cáo. Cục giám sát xin hứa, sẽ giữ bí mật danh tính cho người đã tố giác, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài..."
Lúc đọc đến
đoạn này, mọi người trong quán trà bắt đầu ồn ào bàn tán, đa số mọi người đều lộ
ra vẻ mặt không cho đó là sự thật.
"Trình
báo cái gì, nói trắng ra là dân thường lên án quan trên, có câu quan quan tương
hỗ, quan lại luôn bao che cho nhau cơ mà, làm sao dân thường có thể kiện thắng
được quan cơ chứ?"
"Đúng
thế, không tiết lộ danh tính, nói nghe thì dễ lắm, nếu thật sự thẩm tra ra đúng
là như thế thì tốt, mà một khi tra ra không đúng như thế thì chẳng phải họ sẽ
ngay lập tức nói rằng chúng ta phạm phải tội vu oan cho họ sao? Giữ bí mật cái gì,
có ý nghĩa gì chứ?"
"Cho dù
có đúng thật là thế thì sau khi mọi chuyện lắng xuống cũng sẽ bị trả thù thôi,
chẳng chạy thoát được, theo tôi thấy, chỉ có thằng ngu mới tin vào việc dân thường
lại có thể bật lại được viên chức thôi."
"Nhưng
mà cục cảnh sát chẳng phải rất oai ư?"
"Anh
cũng chẳng thèm xem thử xem mấy loại người mà cục cảnh sát đã bắt là ai à? Là mấy
thằng du côn, lưu manh, trộm cướp đầu đường xó chợ thôi, đều là những kẻ chẳng
có ngọn núi chống lưng nào, bị bắt rồi là xong luôn."
Trái tim trong
lồng ngực của Tề Lãng đập thình thịch, hắn trầm ngâm nghe ngóng, ghi nhớ hết những
câu từ ít ỏi về Cục giám sát đó vào trong đầu.
Hắn cũng giống
như những người đang ngồi nghe khác, tỏ ra vô cùng nghi ngờ đối với những hành
động của bộ ngành mới là Cục giám sát này, thế nhưng sự tồn tại của cục lại tựa như một tia sáng đột nhiên
lóe lên từ trong bầu trời đêm đen đặc, dù sợ rằng đó chỉ là những suy nghĩ chủ quan đầy phi
lý, thế nhưng lại không kiềm được mà sinh ra sự hy vọng đối với nguồn sáng này.
Tề Lãng mua
về một tờ Uyên Lưu nhật báo từ sạp bán báo gần đó, kẹp dưới nách rồi vội vã rời
đi.
※ ※ ※
Trời về
khuya, gió tuyết càng lớn hơn. Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi lên một con đường nhỏ
bị tuyết phủ, bị người đi đường giẫm lên, để lại một con đường mòn nhỏ.
Lúc Tề Lãng
bước thấp bước cao về đến nhà thì trời đã khuya, thế nhưng trong nhà vẫn còn
đèn, ánh đèn mờ xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh rơi vào trong mắt hắn.
Hắn hà một
hơi, siết chặt lấy tấm áo khoác lông ngỗng mới tinh được gói lại trong một bọc
giấy thô ráp đang ôm trong lòng, cẩn thận phủi phủi mớ tuyết bám bên trên, lúc
này mới gõ cửa.
Cửa mở ra rất
nhanh, tựa như người vợ luôn đợi ở đấy, đợi hắn về nhà, cha mẹ và bọn trẻ đều
đã lên giường đi ngủ, sự ấm áp trong nhà xua tan đi hơi lạnh bám trên toàn thân Tề Lãng từng chút một, hắn
cầm lấy ly trà gừng do vợ mình đưa đến, uống ừng ực.
"Đây là
gì thế?"
Người vợ nhận
lấy bọc giấy thô mà chồng mình đưa cho, mở ra xem, kinh ngạc kêu lên một tiếng
"ôi", rồi lại sợ rằng sẽ làm ồn khiến cha mẹ và các con tỉnh giấc, cô
vội vàng che miệng lại, giảm thấp giọng xuống, vẫn còn mang theo giọng nói run
rẩy khó tin.
"Anh...mua
cho em ư?"
Người vợ
không kiềm được mà
đuôi mắt và khóe miệng đều cong lên, trong mắt lại ánh lên một chút ngập ngừng,
"Mắc
quá, ít nhất cũng phải mười đồng bạc đấy, bình thường nhà ta ăn uống cũng tiêu
hết không ít rồi, sao anh lại có được nhiều tiền đến thế?"
"Hay
là, vẫn nên trả nó lại đi... Cái áo bông của em vá lại vẫn có thể mặc được
mà."
Người vợ
không nhịn được mà lại sờ thêm mấy cái lên chất da trơn bóng ấy, thế nhưng cô vẫn
ép mình bọc nó trở lại vào cái gói bằng giấy thô kia.
Tề Lãng vội
ngăn lấy tay của cô:
"Không
cần đâu, trong xưởng phát tiền thưởng, cộng thêm hai tháng tiền lương tích cóp
được, dư dả mà. Cái áo khoác đó cũng đã mấy năm rồi, bên trong đã thành màu đen
luôn, anh cứ mua cho em đấy, em mặc cái này đi."
Người vợ
tròn mắt:
"Tiền
thưởng?"
Tề Lãng cười
miễn cưỡng:
"Đúng
thế, vì anh làm việc tốt, thế nên cấp trên phát cho một số tiền, là thưởng thêm
đấy."
"Thật
sao?"
Người vợ vui
đến híp mắt, nếp nhăn đuôi mắt khi cười càng sâu hơn,
"Anh
cũng làm nhân viên kỹ thuật sơ cấp hết mấy tháng rồi, nói thế thì chẳng phải sắp
được thăng chức rồi ư? Hôm qua em còn nghe chị Vương nhà bên khoe khoang về chồng chị ấy, vậy là ngày
mai em cũng có đề tài để dám bắt chuyện rồi."
Tề Lãng vội
tránh đi ánh mắt của vợ mình, hắn sợ rằng sự ưu sầu trong đáy mắt của mình sẽ
làm lộ ra dấu vết.
Đêm, hai vợ
chồng lên giường đi ngủ, Tề Lãng nằm trên chiếc giường sưởi ấm áp, lăn qua lăn
lại không ngủ được, thế là dứt khoác mở mắt ra, nhìn ngẩn ngơ lên tấm mùng tối
om.
Gương mặt vừa lạnh lùng vừa kiêu căng ngạo mạn đó của Diêm
Vương cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt hắn, vừa nghĩ đến chuyện tương lai sau này đều
phải chịu đựng sự áp bức của cấp trên, cả đời này của bản thân có thể đều sẽ
không ngóc đầu lên được, con đường tương lai phía trước sẽ giống hệt như cái
mùng đen ngòm trước mắt, chẳng nhìn thấy được điểm cuối ở đâu.
Tề Lãng xoay mặt qua, mờ mờ trông thấy hình dáng khuôn mặt
của vợ mình, nhớ đến sự kỳ vọng của cô ấy, nhớ đến tâm huyết làm việc ngày đêm
của mình, mũi hắn run run chua xót, không dám gây ra tiếng động, chỉ đành kiềm
nén lại sự nghẹn ngào nức nở, đau lòng ấy.
Nào ngờ, chút xíu cử động này vẫn làm người vợ tỉnh giấc.
Cô thắp sáng ngọn đèn dầu trên đầu giường lên, hoảng hốt nhìn chồng mình:
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Xin lỗi em, anh đã nói dối."
Tề Lãng cúi đầu, hệt như đứa trẻ phạm lỗi, vành mắt đỏ hồng,
hắn dùng những lời lẽ đơn giản nhất để giải thích tất cả những sự việc đã xảy
ra ngày hôm nay,
"...Là tại anh vô dụng quá, vốn anh có thể cho em được
sống một cuộc sống tốt hơn, không cần phải túng quẫn như thế này, để em nở mặt
nở mày với người khác..."
Người vợ chỉ lắc đầu, ngay chốc sau, nước mắt đã rơi xuống,
cô miễn cưỡng an ủi đối phương:
"Không sao cả, ít nhất thì cuộc sống của chúng ta
bây giờ đã tốt hơn so với trước nhiều, chí ít thì cũng có thể được ăn no mặc ấm,
còn những thứ khác, không có thì thôi, những bách tính thường dân như chúng ta
đây, chẳng có cách nào để chống lại những kẻ quan lại có quyền có thế kia được."
Tề Lãng hít một hơi thật sâu, lấy tờ báo ban sáng từ
trong tủ đầu giường ra, khoanh vẽ nguệch ngoạc đoạn thông tin về cục giám sát
đó, hắn chỉ lên tờ báo, kích động nói:
"Chúng ta có thể đến chỗ này để tố cáo hắn! Nếu
không được thì việc này sẽ cứ thế mà tiếp tục diễn ra, hôm nay hắn có thể cướp
đi công lao của anh, cướp đi tiền của anh, thế còn ngày mai thì sao? Anh không
ra mặt, thì còn có bao nhiêu người nữa sẽ phải chịu đựng cái tính nết này của hắn!"
Người vợ có hơi bối rối:
"Anh muốn đi báo quan sao? Em nghe nói những người
dân đi báo qua lúc trước, cho dù có lý hay không thì cũng bị đánh một trăm roi
trước, sau khi chịu xong một trăm roi rồi thì mới có thể cáo trạng được, nếu
không chịu được thì sẽ bị đánh đến chết, nếu cuối cùng quan tòa xử thua thì sẽ
bị xử vào tội vu khống, phải ngồi tù đấy!"
Trong lòng Tề Lãng cũng có chút e sợ, thế nhưng hắn vẫn
kiên trì:
"Đấy là chuyện của lúc trước, cục giám sát hiện tại
là nha môn mà chủ tế đại nhân thành lập, anh tin chủ tế đại nhân sẽ đứng về
phía chúng ta!"
Người vợ nhìn hắn với hai mắt đẫm lệ:
"Chủ tế đại nhân trăm công nghìn việc, sao có thể để
ý đến anh chứ? Chúng ta vẫn nên cứ coi như đây là do xui xẻo thôi, đừng chống đối
với quan lại nữa, nhỡ đâu sau này hắn báo thù gia đình chúng ta thì phải làm
sao?"
Tề Lãng ôm lấy vợ, nghẹn ngào nói:
"Anh thực sự không thể nuốt trôi cục tức này, cho dù
thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải thử xem sao, trước tiên anh sẽ đưa mọi người
về nhà mẹ đẻ em, nếu nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, anh nhất định sẽ không liên lụy
đến mọi người..."
Hai vợ chồng Tề Lãng cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, trời
tờ mờ sáng, hắn đã quấn mình trong chiếc áo khoác to đùng, che mặt kín mít, rời
khỏi nhà đi về hướng của Cục giám sát...
※ ※ ※
Cửa trước của Cục giám sát trang nghiêm nhưng vắng lặng,
trước cửa không một bóng người, chỉ có một phiến đá cô đơn thui thủi đứng đó,
bên trên được khắc 4 chữ "công chính liêm minh".
Tề Lãng hơi do dự, dáng vẻ đáng ngờ của hắn ngay lập tức
thu hút sự chú ý của Cục giám sát, dưới sự quan sát của hai giám sát viên đang
trực bên trong, Tề Lãng lấy hết can đảm đi thẳng qua cửa lớn.
Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị phạt đòn xong, nào ngờ
thứ chào đón hắn lại là một chén trà nóng, cùng với ánh mắt vô cùng hiền hòa của
hai giám sát viên.
"Các hạ có manh mối gì muốn báo cáo ư?"
Tề Lãng uống cạn sạch chén trà nóng, lúc này hắn mới lấy
lại được dũng khí, rồi mới nói hết toàn bộ những sự tình bất công đã trút xuống
đầu mình ra, do quá kích động nên hắn nói năng lộn xộn hết cả lên, giám sát
viên phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện của hắn.
Đương lúc họ nghe đến chuyện "Diêm Vương" nhắc
đến việc sẽ hối lộ cho các mối quan hệ của gã, thậm chí còn táo bạo lợi dụng điểm
yếu, dùng tính mạng của người nhà người khác, hai người họ cùng lộ ra sắc mặt
nghiêm trọng.
Nếu lời của Tề Lãng nói là sự thật thì việc này quả thực
là đại sự rất nghiêm trọng của xưởng quân bị, Diêm Vương chẳng qua chỉ là một
viên quản lý tầm trung của xưởng quân bị thôi, không thể có được năng lực một
tay che trời được, e là sau lưng gã còn có một con cá lớn.
Giám sát viên vừa nhanh chóng chi chép lại, vừa kích động
đến đỏ bừng cả mặt mũi, cứ ăn không ngồi rồi lâu như thế, bọn họ cuối cùng cũng
có đất dụng võ rồi!
Sau khi xúc động qua đi, Tề Lãng bình tĩnh trở lại, không
khỏi bắt đầu thấp thỏm, bản thân hắn có lẽ đang sắp đối mặt với một hình phạt bất
ngờ chăng.
Ngoài những lời thuật lại này ra, hắn chẳng còn bất cứ chứng
cứ nào khác, việc duy nhất mà hắn có thể làm chỉ là có thể vẽ lại bản thiết kế
của khẩu súng lục một cách lưu loát, đồng thời ghi chú lên những thông số quan
trọng trong đó trước mặt hai giám sát viên nọ.
Số tiền năm trăm đồng mà Diêm Vương đưa cho hắn đều đã bị
tiêu hết, trong lòng hắn có hơi hối hận, biết vậy thì hắn đã không mua cái áo
đó gấp như thế rồi.
Nếu như Diêm Vương thề thốt phủ nhận, thế thì chẳng phải
hắn sẽ phải gánh trên lưng tội danh vu khống ư?
Tề Lãng càng lúc càng cảm thấy lo lắng bất an hơn, giám
sát viên thấy sắc mặt hắn như thế, ngay lập tức hiểu ra, sau khi trấn an hắn một
hồi, lại nói với Tề Lãng, bọn họ sẽ nhanh chóng phái người đi điều tra giám
sát, đồng thời sẽ bảo đảm không để lộ ra thân phận của Tề Lãng, để cho Tề Lãng
quay về làm công việc thường ngày của mình.
Thế là xong rồi ư? Sau khi Tề Lãng rời khỏi Cục giám sát,
hắn vẫn còn đang mông lung, cả quá trình thế mà lại đơn giản đến vậy, khai báo
tên họ, làm ghi chép, không bị ăn roi, cũng chẳng bị đánh đập, càng chẳng có sự
đe dọa hay giễu cợt nào.
Tề Lãng thất thần, tâm trí trên mây quay về xưởng quân bị
để trả phép, trước mắt, ngoài việc chờ đợi bước hành động tiếp theo của Cục
giám sát ra thì cũng chẳng còn gì mà hắn có thể làm được nữa.
※ ※ ※
Ba ngày tiếp theo, Tề Lãng đều lặp đi lặp lại ở trong cái
vòng lẩn quẩn giữa kỳ vọng và thất vọng, nhất thời sợ rằng việc mình đi cáo trạng
đã bị lộ tẩy, khiến cho Diêm Vương để ý mà quyết tâm trả thù, nhất thời lại lo
lắng vì việc này vốn không có chứng cứ gì nên sẽ bị bỏ mặc, không truy cứu được
nữa.
Bản thân chỉ là một người dân bình thường, lại đi thưa tố
quan viên chỉ bằng những lời nói suông, thế thì ai sẽ vì cái sự việc nhỏ xíu
này của mình mà lại lao tâm khổ tứ để đi điều tra thu thập chứng cứ chứ?
Lúc mọi việc cuối cùng cũng qua đến ngày thứ ba thì đột
nhiên xảy ra một bước ngoặc.
Tề Lãng thì vẫn như mọi ngày, vẽ thiết kế trong lúc làm
việc, đồng nghiệp đột nhiên xông vào kêu to nói nhỏ, kể rằng có người tự xưng
là người của Cục giám sát, muốn đưa Diêm Vương đi để "hợp tác điều
tra".
Sắc mặt của Tề Lãng trở nên căng thẳng theo bản năng,
trái tim trong lồng ngực bắt đầu điên cuồng đập, đến rồi, Cục giám sát đến thật
rồi! Họ không nói dối!
Hắn chà xát hai tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi, lúc hắn
vội vàng đi ra khỏi nhà xưởng thì người của Cục giám sát, Diêm Vương cùng với
lính cảnh vệ đang giằng co với nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Sau khi giám sát viên của Cục giám sát nhận được đơn tố
cáo trực tiếp của Tề Lãng, nhận thấy tính nghiêm trọng không nhỏ của vụ án, cả
cục liền tựa như hăng máu, huy động nhân viên ngay lập tức.
Từ lúc họ được thành lập cho đến nay, chưa từng lập được
công lao cho ra hồn nào, trông sang cục cảnh sát bên cạnh, ngày nào cũng được
lên báo, được thành chủ đại nhân khen ngợi, còn bọn họ thì chỉ được ngửi khói ở
phía sau mà thôi!
Tốn hết ba ngày trời, toàn bộ tài liệu phần thứ nhất về Tề
Lãng và Diêm Vương mới được bày ra đầy đủ chi tiết trên bàn làm việc của Đằng
Nhị.
Nhìn vào tài liệu, có thể thấy được sự đề cập về việc Tề
Lãng và cấp trên của hắn đang tranh chấp về việc sở hữu bản thiết kế, Tề Lãng
có thâm niên làm việc ngắn, còn thâm niên của Diêm Vương thì dài, thế nhưng
trong sự đánh giá những người trong nghề và những người xung quanh đều thể hiện
rằng Tề Lãng là một người thật thà, còn Diêm Vương thì lại vô cùng kém trong sự
mắt của các cấp dưới.
Các giám sát viên thậm chí còn điều tra đến cả cửa tiệm
quần áo và trang sức, nơi mà Tề Lãng đã mua chiếc áo khác đó, để kiểm chứng cho
lời nói của Tề Lãng.
Trong lúc họ đang khai thác sâu hơn về Diêm Vương thì một
số manh mối đáng ngờ dần trồi lên khỏi mặt nước:
Tỉ như người này trước lần hướng dẫn cải tiến bản thiết kế
súng ngắn này thì tài năng của gã luôn chẳng có gì nổi bật, nhờ vào việc thâm
niên lâu năm nên mới được thăng chức, lại tỉ như người này thế mà lại có quan hệ
thông gia với phó xưởng trưởng phụ trách quản lý kho hàng của xưởng quân bị, lại
tỉ như, người này đúng lúc mấy ngày gần đây, bỏ ra một số tiền lớn mua rất nhiều
áo lông ngỗng trong một lần, do gã vung tay vô cùng hào phóng nên chủ tiệm cho
đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Xâu chuỗi đến sự kiện ám sát bằng súng vào ngày trước, Đằng
Nhị thoáng nghi ngờ rằng giữa hai người này có chăng có quan hệ gì đó, thế
nhưng do thời gian quá gấp, đã không thể tìm ra được bất cứ bằng chứng nào.
Không tìm thấy được chứng cứ, thì cho dù chủ tế đại nhân
có nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng chẳng thể quyết tội cho phó xưởng trưởng của
xưởng quân bị được.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định "đánh rắn động cỏ",
khiến cho đối phương trở tay không kịp một phen.
※ ※ ※
Trước cổng công xưởng quân bị, ba giám sát viên đương giằng
co với cảnh vệ của xưởng.
Diêm Vương khinh bỉ nhìn bọn họ:
"Mấy người coi nơi này thành nha môn của mấy người
luôn rồi phải không? Đây là xưởng quân bị, lực lượng canh gác vô cùng xuất sắc,
là nơi mà người ngoài có thể dễ dàng tùy tiện ra vào chắc? Cho dù có là bộ trưởng
của mấy người thì cũng phải có lệnh của chủ tế đại nhân thì mới có thể hành động."
Tuy hắn nói năng vô cùng hùng hồn, thế nhưng thực ra lại
miệng hùm gan sứa, sau lưng ướt đẫm mồ hôi -- làm thế nào mà Cục giám sát có thể
nghe được tiếng gió mà đến điều tra hắn một cách quái lạ thế này? Chẳng lẽ có nội
gián đi tố giác?
Giám sát viên có hơi lúng túng, vốn dĩ chỉ cần bộ trưởng
đi tìm trưởng quản hậu cần là Đằng Trường Thanh, hỏi xin một sắc lệnh thông
hành, thế nhưng Đằng Trường Thanh lại bị thành chủ đại nhân giáng chức ba cấp
liền, đến giờ vẫn còn đang đóng cửa kiểm điểm, chủ tế đại nhân thì bận rộn công
tác quản lý chính trị, bộ trưởng của hắn đi xin lệnh đến nay vẫn còn chưa về.
Hai người họ cũng chẳng hiểu nổi, rằng tại sao bộ trưởng
lại không chuẩn bị xin sắc lệnh trước rồi hãy phái bọn họ qua đây để bắt người,
bây giờ thì phiền phức rồi.
"Xảy ra chuyện gì thế? Ồn như cái chợ."
Các công nhân đương vây xem xung quanh tản ra hai bên, một
người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước ra từ trong đám đông, dáng người ông vừa
cao vừa gầy, chống một cây gậy, dộng mạnh xuống đất một cái, âm thanh vang dội
khiến những lời thì thầm bàn tán tứ phía xung quanh bỗng im bặt ngay lập tức.
Diêm Vương trông thấy người này thì lập tức âm thầm thở
phào một hơi nhẹ nhõm, nịnh nọt đi đến trước:
"Cảnh đại nhân, mấy gã giám sát viên này hoàn toàn
chẳng nể mặt xưởng quân bị chúng ta gì cả, không có sắc lệnh mà muốn làm gì thì
làm, còn tuyên bố rằng muốn đưa tôi đi nữa, mà tôi có làm sai chuyện gì đâu chứ!"
Cảnh Tùng thấp giọng khiển trách một tiếng:
"Sợ cái gì! Có tôi ở đây, cho dù là ai cũng không
bao giờ đưa được người của xưởng quân bị này đi đâu cả!"
Thân là phó xưởng trưởng của xưởng quân bị, quyền lực và
thân phận của Cảnh Tùng cao hơn rất nhiều so với Diêm Vương, trước khi đội thiết
kiến và xây dựng được thành lập, Cảnh Tùng chính là quản lý có thâm niên lâu
năm nhất của xưởng quân bị của vệ đội, từ thời cha của Nhan Túy, hắn đã lăn lộn
trong vệ đội rồi.
Do hắn xuất thân là thợ thủ công, mà các quý tộc cũ thì
xem thợ thủ công như nô bộc, thế nên Cảnh Tùng rất ghét quý tộc, từ đó chẳng
bao giờ đội trời chung với những người này, lúc Trầm Khinh Trạch càn quét các
quý tộc, dựa vào năng lực và kinh nghiệm của mình, hắn đương nhiên được thăng
chức.
Cảnh Tùng đã lớn tuổi đến thế, sóng to gió lớn nào mà hắn
chưa thấy? Hắn vốn cũng chẳng thèm xem trọng cái Cục giám sát mới thành lập mà
chẳng ai thèm quan tâm này làm gì.
Theo hắn, Cục giám sát vốn không thể có được bất cứ thành
tích nào, đối với bất cứ quan viên nào, chỉ cần nắm được quyền lực trong tay
thì cũng sẽ không hy vọng rằng sẽ có một con dao treo trên đầu mình cả, từ điểm
này, vì quyền lợi của mình, mọi người đều nhất trí, phản đối Cục giám sát chính
là đang giúp chính mình.
Đương nhiên, nếu Cục giám sát là bộ ngành do chủ tế đại
nhân lập nên, nếu muốn thuyết phục được chủ tế đại nhân xóa bỏ nó thì cần phải
có lý do đường đường chính chính mới được, cứ nhận tiền lương đều đều nhưng
không thể lập được thành tích chính là lý do hợp lý nhất.
Cho dù có lớn mạnh như chủ tế đại nhân đi nữa thì cũng chẳng
thể muốn làn càn làm quấy gì cũng được, lần trước, lúc thương lượng việc buôn
bán cùng với tam hoàng tử tiên tộc, nghĩ vẩn vơ thế nào lại bảo muốn đào một
con sông nhân tạo, chẳng phải cũng đã bị mọi người phản đối ngay lập tức đấy
sao, cuối cùng cũng không thể không thay đổi ý định đi à?
Vừa nhớ đến chuyện này, Cảnh Tùng bèn lắc đầu phì cười,
tuy vị chủ tế đại nhân này mạnh thì có mạnh thật, thế nhưng cuối cùng thì y
cũng còn quá trẻ tuổi, nước trong quá thì không có cá, ngay cả chuyện đơn giản
này mà cũng không hiểu.
Sự thống trị của Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy, cuối cùng
thì vẫn phải dựa vào rất nhiều quan lại, nếu bắt mọi người đều trong sạch không
nhuốm bụi trần, thì một kẻ cho dù có lớn mạnh hơn đi nữa thì cũng có tác dụng
gì? Ngay cả bên trong phủ thành chủ mà lệnh nhà nước còn không có tác dụng thì
có khác nào cái thùng rỗng đâu?
Chủ tế đại nhân nhậm chức quá nhanh, sự từng trải quá ít,
hãy còn trẻ mà đột nhiên ngồi lên vị trí quá cao, lại nhanh chóng thôn tính được
thành Nam Tế và thành Bắc Tế, dân số và số lượng quan viên nhiều như thế, cho
dù là Cảnh Tùng thì cũng có cảm giác rất khó để quản lý cho hết được, huống hồ
hơn là một thanh niên trẻ chỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi?
Tuy Cảnh Tùng chưa từng tận mắt chứng kiến chủ tế đại
nhân rốt cuộc mạnh đến thế nào, nhưng dựa theo kinh nghiệm tích lũy được trong
hơn ba mươi năm trôi nổi của mình, hắn hoàn toàn chắc chắn với ý nghĩ đó.
Chẳng qua nổi cái mùa đông này, Cục giám sát sẽ phải đối
mặt với áp lực bị bãi bỏ, trong mắt của Cảnh Tùng, chuyện này chẳng qua chỉ là
mèo mù vớ cá rán, sự giãy giụa cuối cùng của kẻ sắp đối mặt với cái chết, dựa
vào điểm này, nắm lấy cọng rơm cọng cỏ cuối cùng mà tìm con đường sống.
Cảnh Tùng hừ lạnh một tiếng, phẩy phẩy tay, tỏ ý muốn cảnh
vệ đuổi mấy người này đi:
"Xưởng quân bị là địa điểm quan trọng của thành Uyên
Lưu, chừng nào tôi còn gánh trên vai trọng trách này, quyết không thể để cho mấy
người đến gây chuyện được, trừ khi mấy người có sắc lệnh của chủ tế đại nhân,
và còn phải có cả chứng cứ đầy đủ nữa, nếu không thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện
đưa người đi khỏi nơi này!"
Cảnh Tùng cúi đầu trừng gã con rể ngu xuẩn của mình một
cái, nếu hắn không làm ra việc gì quá đáng, hối lộ bịt miệng không đúng cách
thì sao lại có thể dẫn đến tình huống như hiện tại được chứ?
Hắn vừa cho đuổi các giám sát viên đi, vừa thầm cảm tạ
may mắn, may mà Cục giám sát chưa có kinh nghiệm, vậy mà cứ không chuẩn bị gì
đã tìm đến cửa, giúp cho hắn có được thời gian để chuẩn bị và đối phó.
Xem ra tối nay phải xử lý triệt để kẻ nên xử lý mới được,
tránh để lại hậu họa sau này.
Nói chung thì cục diện nằm trong tay rồi!
Diêm Vương nhẹ nhõm trong lòng, ánh mắt hung ác của hắn
lùng sục trong đám đông, đúng như dự đoán, đối mặt với ánh mắt đầy thù nghịch của
Tề Lãng, Diêm Vương cười lạnh trong lòng, muốn đấu với hắn à? Tạt thử thau nước
tiểu ra soi xem mình là cái thứ gì?
Tề Lãng bị đối phương hung ác nhìn chằm chằm, trong lòng
nhanh chóng trầm xuống, cơ thể loạng choạng hai cái, suýt thì ngã quỵ.
Xong rồi, ngay cả Cục giám sát cũng chẳng thể làm gì được
gã, cả gia đình của mình kết thúc rồi! Diêm Vương chắc chắn đã đoán ra được
chính mình là kẻ đã tố giác gã... Vợ của hắn, con của hắn, nhất định sẽ bị báo
thù...
Tề Lãng tuyệt vọng, hắn hối hận, sao mình lại không biết
tự lượng sức mình?
Đương lúc Tề Lãng gần như sụp đổ, thì trước cổng xưởng
quân bị lại trở nên huyên náo lần nữa!
Hắn hoang mang quay đầu lại nhìn, thế nhưng lại trông thấy
hai hàng kỵ sỹ với áo giáp, cưỡi trên lưng ngựa đen đang tiến vào, giữa đội ngũ
là một cỗ xe ngựa màu vàng sậm, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước mọi người, cửa
xe mở ra, một bộ áo bào trắng tinh chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Là chủ tế đại nhân.
Tiếng hò reo hoan hô từ đám đông xung quanh khiến tai Tề
Lãng ù đi, đầu óc hắn trống rỗng, hắn chẳng hề nghĩ đến việc chủ tế đại nhân vậy
mà lại đích thân đến rồi!
Trầm Khinh Trạch quấn một chiếc khăn làm bằng lông thỏ --
là trước lúc xuất phát, Nhan Túy kiên quyết bắt y phải quàng lên cho bằng được,
Trầm Khinh Trạch không cãi lại được, cái khăn lông trắng muốt phối với màu sắc
trắng bạc của áo bào, trông đáng yêu đến kỳ lạ.
Sau lưng Trầm Khinh Trạch là Kim Đại và Đằng Nhị, cùng với
Đằng Trường Thanh đã lâu không thấy bóng dáng.
Diêm Vương vừa lúc nãy vẫn còn đang dương dương đắc ý, vẻ
mặt nhẹ nhõm lúc nãy chớp mắt cứng lại, ánh mặt trời ban trưa chiếu xuống, thế
nhưng hắn lại lạnh đến mức tựa như vừa ngã xuống hố băng, hai chân bắt đầu
không kiềm được mà run lên bần bật, vô thức nhìn sang cha vợ mình để cầu cứu.
Khuôn mặt nghiêm túc của Cảnh Tùng hoàn toàn chẳng thể hiện
ra chút lâm vào nguy nan mà hắn đang đối mặt trong lòng nào, lần này, chẳng cần
hắn ra lệnh, những cảnh vệ của xưởng quân bị tự giác tránh sang một bên để nhường
đường, đồng loạt quỳ một gối xuống trước chủ tế đại nhân.
Cảnh Tùng đánh mắt ra hiệu với người hầu sau lưng một
cái, bảo người nọ lặng lẽ rời khỏi đám đông, xong lúc này, Cảnh Tùng mới chậm
rãi khom lưng hành lễ với Trầm Khinh Trạch:
"Chủ tế đại nhân hôm nay quá bộ, không biết là vì
chuyện gì?"
Không chờ cho Trầm Khinh Trạch đáp lại, Cảnh Tùng đã cáo
trạng trước:
"Chủ tế đại nhân, dù sao ngài cũng đã đến rồi, tôi sắp
yêu cầu cục giám sát đây một lời giải thích, không có sắc lệnh mà lại đến gây rối
trong xưởng quân bị, còn muốn đưa quản lý của xưởng quân bị đi, nào có thể như
thế được!"
Hắn ngước mắt nhìn sang hai chú cháu là Đằng Nhị và Đằng
Trường Thanh, hoang mang nói:
"Đương nhiên, nếu là do nhị vị Đằng gia thông qua
chuyện này thì tôi cũng không dám có ý kiến."
Đằng gia là quý tộc được ban chức tước sau khi lập được
công lao, mà từ trước đến nay, Cảnh Tùng luôn căm ghét quý tộc, hắn tự nhận rằng
từ năng lực, kinh nghiệm, cho đến thâm niên của bản thân thì cũng đều bỏ xa được
Đằng Trường Thanh, thế nhưng chỉ vì hắn vốn là dân thường mà đối phương lại có
thể đè đầu cưỡi cổ mình, thế này thì quá bất công!
Trầm Khinh Trạch quan sát toàn bộ thái độ của hắn, thản
nhiên nói:
"Là tôi ra lệnh đấy."
Cảnh Tùng đương muốn mở miệng, lại nghe thấy Trầm Khinh
Trạch hành văn gãy gọn nói:
"Tôi nghe nói có kẻ mạo danh, âm thầm cướp đi công
lao thiết kế của người khác, biến thành quả đó về thành của mình, có thật là có
chuyện như thế không?"
Diêm Vương sợ hãi biến sắc, quỳ thụp xuống trước mặt Trầm
Khinh Trạch, thân trên của hắn run rẩy lẩy bẩy, vẻ oán hận hiện lên qua giọng
nói:
"Chủ tế đại nhân, tuyệt đối không có chuyện đó đâu!
Ngài đừng để tiểu nhân che mắt mà chỉ nghe lời kể đến từ một phía như thế được!"
Diêm Vương nhớ đến bản vẻ mà mình đã vẽ đi vẽ lại đến thuộc
lòng đó, trong sáng minh bạch trả lời:
"Chủ tế đại nhân, chẳng bằng hãy cho cái kẻ tiểu
nhân đó đến đây, chúng tôi sẽ ba mặt một lời ngay!"
Trong đám đông, Tề Lãng vừa tức vừa lo lắng, vì để giữ bí
mật, trước khi nộp bản thiết kế lên, hắn chưa từng để lộ nó ra cho bất cứ ai biết,
hiện tại, toàn bộ bản vẽ đang nằm trong tay của Diêm Vương, tố giác nhưng không
có bằng chứng, hắn vốn không có chứng cứ để chứng minh rằng đó là do chính hắn
vẽ ra, thế thì làm sao mà ba mặt một lời được?
Tề Lãng mang tâm thái mặc kệ tất cả, vừa muốn bước lên
trước đám đông thì --
Trước mắt mọi người, Trầm Khinh Trạch im lặng lấy một bản
vẽ thiết kế súng ngắn ra từ trong túi áo, mở nó ra.
Y nhướng mày, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu:
"Chẳng phải bổn chủ tế ta đang đích thân ba mặt một
lời với ông đây sao?"
Mọi người: "???"
Trong chớp mắt, tất cả mọi người có mặt tại đó đều sốc đến
mức chẳng ai phát ra được tiếng động nào, bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ.
Diêm Vương ngơ ngác há hốc cả mồm, hồi lâu nhưng cũng chẳng
ngậm lại được, vẻ mặt bình tĩnh của Cảnh Tùng cũng vỡ nát trong chớp mắt, Tề
Lãng thì lúng túng lủi về lại trong đám đông, đần cả mặt ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: anh bạn nhỏ à, trên đầu có nhiều dấu chấm hỏi lắm
đúng hôn?