Tuyết rơi đọng thành từng đụn dưới nơi sâu cùng của Đại Hạp Cốc, vào lúc này năm ngoái, khi làn sóng nô thú diễn ra, đa số các bộ lạc thắng lợi được rất nhiều, thế nên hiện tại vẫn chưa xuất hiện nạn đói trên diện rộng, các nhân thú vẫn rất vui vẻ sinh sống trong lãnh thổ dòng tộc của mình, không cần phải đội mưa hứng tuyết và nguy hiểm vượt ra khỏi Đại Hạp Cốc để tấn công vào địa bàn của con người.
Khi mùa xuân chớm nở, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu sáng đại lục, những đụn tuyết đọng dày bắt đầu tan.
Trong lãnh thổ của bộ tộc Đằng Xà, tộc người mà đã ngủ đông trong suốt cả mùa đông ấy, từng người một bò ra từ trong ổ rắn, uể oải nằm dài trên thảm cỏ ven hồ, uống nước, tìm kiếm thức ăn, phơi nắng.
Ở trong hang động vừa ẩm ướt vừa tối tăm quá lâu, cho dù là đối với sinh vật máu lạnh như tộc người Đằng Xà đây thì cũng bắt đầu thấy nhớ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Nơi những phiến đá cao nhất trong lòng núi, là tộc trưởng của tộc Đằng Xà, là vị trí của pháp sư. Chỗ đó, nơi mà được đục đẽo thành một cái động rất lớn, đương được tiến hành một hội nghị có liên quan đến vận mệnh của toàn bộ tộc Đằng Xà.
Tộc trưởng tộc Đằng Xà ngồi trên một chiếc ghế bằng đá cao và to, tảng đá trắng xám được chạm trổ thành một bức tượng Đằng Xà, trông cực kỳ sinh động.
Bốn phía xung quanh cách đó mười bước chân được dựng một cây đèn rực lửa sáng ngời, khiến cho hang động tối tăm ấy được chiếu sáng rõ như ban ngày.
Pháp sư Đằng Xà, với gậy pháp trên tay, ngồi bên cạnh tộc trưởng, cúi đầu húng hắng ho khan, nơi cái đuôi đang được cuộn tròn lại, vảy rắn dường như hơi tróc ra một ít, hắn đã bước sang tuổi tứ tuần, không thể không sớm tính toán chu toàn cho bộ lạc Đằng Xà sau khi bị mất đi pháp sư được.
Tắc Pháp, vốn là con người, tuy là khách quý của bộ lạc Đằng Xà, thế nhưng cũng chẳng có được tư cách để ngồi lên vị trí đó. Hắn luôn đứng một cách cao ngạo trong góc, lạnh lùng quan sát đám nhân thú có tuổi già yếu tại bãi đất trống trong khu vực trung tâm hang động.
Những Đằng Xà lớn tuổi ấy vây quanh gần mười quả trứng rắn màu trắng ngà, mấy năm gần đây, những quả trứng mới sinh của bộ lạc càng ngày càng ít đi, đây là số trứng có khả năng nở thành công nhất trong số những lứa trứng mới sinh.
Đa số những Đằng Xà lớn tuổi ấy, bộ vảy phía đuôi của họ đã hoàn toàn rụng hết. Tuổi thọ của nhân thú Đằng Xà thường không dài, sau khi mang thai hậu duệ xong, họ sẽ nhanh chóng tiến vào thời kỳ lão hóa, họ không thể tiếp tục cống hiến cho bộ tộc được nữa, mà ngược lại, họ sẽ trở thành gánh nặng làm tiêu hao đi một lượng lớn thức ăn của cộng đồng.
Nếu là vào lúc thức ăn vẫn còn đầy đủ thì họ có thể miễn cưỡng sống đến khi chết già, nhưng một khi không còn đủ thức ăn, thì những nhân thú Đằng Xà lớn tuổi ấy sẽ là những người bị bộ lạc vứt bỏ đi đầu tiên.
Tộc trưởng, từ trên cao nhìn xuống quan sát những đồng bào đang dần tróc đi hết những mảng vảy này:
"Các người hiểu nhiệm vụ tiếp theo là gì chưa?"
Nhân thú Đằng Xà đứng đầu khó khăn khom lưng:
"Chúng tôi hiểu rõ, chúng tôi sẽ chia thành hai nhóm, bay ra khỏi Đại Hạp Cốc, tiến về vùng đất của loài người, một đội đi đến thành Minh Châu, một đội đi đến thành Uyên Lưu. Dùng khoảng thời gian không còn lại nhiều của bản thân, đánh đổi lấy tương lai cho gia tộc của chúng ta."
Gã pháp sư vuốt ve thớ vảy u ám của mình, trìu mến nhìn bọn họ:
"Chuyến đi này của các người, rất có thể sẽ phải bỏ mạng trên đất của loài người, thi thể cũng không thể nào quay trở lại để mai táng nơi quê nhà được."
Nhân thú Đằng Xà lớn tuổi ấy lộ ra một thoáng bi thương:
"Chỉ cần kế hoạch thành công, những việc khác không quan trọng nữa."
Pháp sư gật gật đầu, hắn không nói gì nữa, khua tay bảo mọi người ra ngoài làm công tác chuẩn bị. Tắc Pháp cũng lui ra cùng họ.
"Thế này có đáng không?"
Ánh mắt của hắn hơi lướt qua bóng dáng đang rời đi của Tắc Pháp, cuối cùng, ngừng lại trên khuôn mặt của tộc trưởng.
Tộc trưởng sau khi sử dụng thuốc kéo dài tuổi xuân do Tắc Pháp bí mật điều chế trong một thời gian dài, khuôn mặt của hắn đã hoàn toàn quay trở lại trạng thái khỏe mạnh tươi trẻ như trước, nhìn vào vừa khôi ngô, lại khí thế bừng bừng.
"Kế hoạch thành công, hai ngôi thành giàu có và hùng mạnh nhất trên đất bắc kia, từ giờ trở đi sẽ do bộ lạc Đằng Xà chúng ta tùy tay nhàu nắn, còn nếu thất bại thì..."
Pháp sư lo lắng nói:
"Một khi thất bại, tộc của chúng ta sẽ mất đi rất nhiều đồng bào, rất có khả năng sẽ bị những bộ lạc cấp cao khác, những kẻ đang rình chằm chặp như hổ rình mồi xung quanh kia, nhân cơ hội này mà tấn công."
Một bên mặt của tộc trưởng bị ánh lửa chiếu vào trở nên mông lung mờ ảo, cuối cùng, hắn cắn răng nói:
"Nhưng nếu chẳng làm gì cả thì sau này, khi ngươi chết già ở đây, tộc của chúng ta vẫn sẽ như thế, đối mặt với sóng gió nguy hiểm không lườn, đây chính là một ca cược lớn!"
"Nếu gã pháp sư loài người đó dám lừa chúng ta, ta nhất định sẽ đích thân xé xác hắn!"
※ ※ ※
Mùa đông năm nay, khắp đất bắc đều trải qua thời kỳ này trong trạng thái tử thủ phòng ngự đối với làn sóng nô thú, cho đến khi khoảng thời gian tiết trời lạnh giá nhất qua đi, cơn mưa mùa xuân đầu tiên buông xuống đại lục, khi mà Đại Hạp Cốc vẫn không có động tĩnh gì, thỉnh thoảng chỉ có một số tộc nhân thú rải rác ẩn hiện, mà đa số đã bị các hàng ngũ quân lính của loài người tiêu diệt cả.
Từ sau lễ vụ thu và hội ẩm thực, thành Uyên Lưu lại khai mạc thêm vài lần hội chợ triển lãm nữa, người đến tham gia lễ hội càng lúc càng nhiều hơn, xếp sau các thương nhân, số lượng du khách đến du lịch tham quan đã trở thành lượng khách hàng lớn thứ hai của hội chợ triễn lãm.
Những chuỗi cửa hàng lẩu và các loại ẩm thực đa dạng của thành Uyên Lưu đã trở nên nổi tiếng, lượng tiêu thụ ớt đã vượt qua cả khoai tây, dưới sự ảnh hưởng của nó, các thương nhân từ những ngôi thành nhỏ khắp nơi xung quanh đã phát minh ra một loại thức ăn độc đáo, gọi là đồ muối chua cay, sự nổi tiếng của nó cao hơn đến gấp đôi.
Đơn đặt hàng của xưởng than tổ ong và xưởng dệt may lại trở nên cao hơn lần nữa, đặc biệt là sau khi kháng (giường làm bằng đất hoặc gạch, có lò đốt phía dưới, dùng than đốt để sưởi ấm giường vào mùa đông), than tổ ong luôn trong trạng thái cung không đủ cầu mỗi ngày, không thể không mở rộng thêm quy mô, thế nhưng vẫn không thể đáp ứng được các nhu cầu từ các thượng đế.
Thủy lực và sức kéo của gia súc đã được sử dụng đến mức cực hạn, trước khi máy móc chạy bằng hơi nước được phát minh, cho dù Trầm Khinh Trạch có vắt hết óc ra thì cũng chẳng thể nào nâng cao sản lượng trong ngày lên cao hơn nữa được.
※ ※ ※
Phủ thành chủ.
Trong phòng tắm nơi cuối hành lang, mấy người hầu sau khi đã đổ từng thùng nước ấm vào trong bể tắm màu ngọc trắng xong, họ lui ra khỏi gian phòng, hơi nước bốc lên giăng khắp phòng, trong ánh đèn mờ ảo, một bóng người hiện lên trong mông lung.
Vắt trên bức bình phong rũ xuống đất bên ngoài bể tắm là hai mảnh áo ngoài một đen và một trắng.
Nhan Túy khoác trên người tấm áo choàng tắm bằng lụa màu đen, cầm trên tay một ly thủy tinh chân cao chứa đầy rượu vang, để lộ đôi chân trần, ngồi bên cạnh bể tắm.
Cậu co một chân lên, chân còn lại thò ra từ trong tấm áo choàng tắm, thong thả khua khuấy nước trong bể.
Nhan Túy híp mắt lại, lười biếng nhìn về phía bóng lưng của Trầm Khinh Trạch:
"Anh còn đang làm cái gì nữa thế? Không xuống nước mau là nguội hết đấy."
Trầm Khinh Trạch bưng một cái khay bằng gỗ màu nâu đến, trên đó bày ba miếng gì đó hình vuông với kích thước lớn nhỏ không giống nhau, cái nhỏ nhất thì có màu trắng, cái vừa thì có màu hồng, còn cái lớn nhất thì có màu vàng nhạt.
"Cái gì thế? Ăn được không"
Nhan Túy với tay cầm một cái lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, có một mùi hương hoa nhàn nhạt, há miệng muốn cắn một cái--
Trầm Khinh Trạch nhanh tay lẹ mắt ngăn lại ngay:
"Này là xà phòng! Dùng để tắm rửa, không phải đồ ăn đâu!"
Gần đây Nhan Túy luôn được Trầm Khinh Trạch cho ăn mấy thứ đồ kỳ lạ không nên bây giờ thất vọng à một tiếng:
"Thì dùng bồ kết thôi cũng được mà?"
"Cái này không giống."
Trầm Khinh Trạch đặt cái khay sang bên cạnh bể tắm,
"Cái màu trắng thì để rửa chén bát, cái màu hồng để tắm rửa, cái màu vàng thì để giặt quần áo."
Nhan Túy nhất thời không biết nói gì nữa:
"Nhiều loại vậy sao?"
Trầm Khinh Trạch nhớ lại quá trình ra đời của thứ này, không khỏi mỉm cười.
Về cách thức để tạo ra xà phòng này, hệ thống không trực tiếp đưa cho y, mà Trầm Khinh Trạch chỉ nhớ rằng đó là sản phẩm hỗn hợp giữa dầu động thực vật và chất kiềm, còn về cách làm cụ thể thế nào thì y lại không nắm rõ lắm.
Thế nhưng Tắc Lạp nhốt mình trong phòng thí nghiệm luyện kim giao lưu cùng với hàng đống chất hóa học suốt ngày kia, trong một lúc tình cờ thì lại lập được công lớn.
Dạo này Tắc Lạp đang nghiên cứu về axit và kiềm, Nitroglycerin mà Trầm Khinh Trạch mong đợi đã nằm trong tầm mắt, Tắc Lạp xử lý glycerin bằng axit nitric và axit sulfuric, thu được một lượng nhỏ dầu trong suốt, cực kỳ không ổn định và có thể dẫn đến cháy nổ chỉ bằng một rung động nhẹ.
Sau khi một người học việc suýt thì bị thương vì vụ nổ, Tắc Lạp không thể không tạm thời từ bỏ việc bào chế Nitroglycerin nữa.
Rồi sau đó, việc chế ra chất kiềm lại khiến hắn cảm thấy hứng thú. Trên tấm bản đồ địa lý tài nguyên mà hệ thống cho Trầm Khinh Trạch có ghi chú rõ ràng một chỗ có chứa khoáng thạch tự nhiên.
Đá natricacbon và đá vôi sau khi được xử lý, lại trải qua quá trình đốt nóng và hòa tan, lọc ra được chất lỏng trong suốt, rồi lại thêm một bước cô đặc lại, sau cùng sẽ tạo ra được natri hydroxit.
Một ngày nọ, có học viên lấy nhầm nguyên liệu thí nghiệm, cầm theo một lọ dầu ăn vào trong phòng thí nghiệm, Tắc Lạp đột nhiên nhớ đến câu nói mà Trầm Khinh Trạch từng vô tình nhắc tới, rằng y muốn xem thử hai thứ này có thể xảy ra phản ứng khác lạ thú vị nào không.
Sau khi pha trộn natri hydroxit và mỡ heo lại với nhau, chúng kết tủa thành một loại chất gì đó màu trắng kỳ lạ dưới đáy, khi lấy nước để rửa thì có bọt nổi lên, có thể rửa trôi được dầu mỡ một cách dễ dàng.
Tắc Lạp nhanh chóng đưa phát hiện mới này cho Trầm Khinh Trạch, sau khi trải qua mấy ngày thử nghiệm mất ăn mất ngủ liên tiếp thì miếng xà phòng đầu tiên của thành Uyên Lưu cuối cùng cũng ra đời từ phòng luyện kim thuật này.
Trầm Khinh Trạch trực tiếp chuyển ra một phần kinh phí, dùng để xây nên một nhà xưởng chế biến xà phòng, sản xuất xà phòng với số lượng lớn, sau này, dựa trên mấy loại xà phòng cơ bản này để nghiên cứu chế tạo thêm những loại xà phòng thơm và xà phòng rửa mặt.
Để khuyến khích Tắc Lạp, tên nhãn hiệu của xưởng xà phòng được Trầm Khinh Trạch cho đặt thành "Tắc Lạp" luôn. Cùng với việc xà phòng được phổ biến thì người phát minh ra nó là Tắc Lạp đây, dần dần cũng trở thành một nhân vật nổi tiếng được nhà nhà đều biết.
Lúc mùa đông năm nay kết thúc, lô xà phòng đầu tiên của xưởng xà phòng được sản xuất thành công, xà phòng thơm và xà phòng rửa mặt vẫn còn chưa được đi vào sản xuất, thì Trầm Khinh Trạch đã trở thành người tiêu dùng đầu tiên, tạm biệt thời đại của bồ kết tại đây.
Trầm Khinh Trạch cầm hai tay Nhan Túy lên, ấn xuống dòng nước ấm bốc hơi ẩm ướt, chà xát nhẹ miếng xà phòng màu hồng lên tay cậu, bọt xà phòng màu trắng dần phủ đầy hai tay, hương hoa thơm mát bay vào mũi.
Làn da sau khi rửa sạch bọt xà phòng trở nên nhẵn mịn trắng nõn dưới ánh nước, Nhan Túy cúi đầu nhìn cảnh Trầm Khinh Trạch đang chăm chú rửa tay cho mình, cậu vén mái tóc dài đen nhánh của mình sang một bên, tấm áo lụa trượt xuống, để lộ ra một bờ vai mềm mại.
Cậu cào cào mấy ngón tay của mình lên lòng bàn tay của đối phương:
"Thử cả chỗ này nữa xem."
Trầm Khinh Trạch cười cười liếc cậu một cái, một tay nắm lấy đầu gối của cậu, phắt cái ôm ngang đối phương lên, sau đó --- vứt luôn vào bể tắm, ầm một tiếng, bọt nước bắn khắp trời.
Y nở một nụ cười xấu xa hiếm thấy:
"Hay là thử hết toàn thân không?"
Thành chủ đại nhân một giây bất cẩn nên ướt như chuột lột, nhô mái đầu đen nhánh từ dưới nước lên, vuốt mặt một cái, ha ha cười, thừa lúc Trầm Khinh Trạch không phòng bị, nhanh chóng bắt lấy mắt cá chân của y.
"Chủ tế đại nhân không xuống nước thì sao có thể gọi là tắm chung được?"
Trong phòng tắm dày đặc hơi nước, sóng nước dập dền tràn ra khắp nơi, rồi lại đổ ào về bể tắm.
Trầm Khinh Trạch bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ độc một manh áo mỏng tang ướt đẫm dính trên người, nửa khuôn mặt chìm hết trong nước, vừa mở miệng là bị nước tràn vào kêu lên òng ọc.
Nhan Túy làm chuyện xấu xong là muốn bỏ chạy ngay, lại bị Trầm Khinh Trạch bắt được thắt lưng, ấn vào trong góc bể tắm, cách một tấm áo lụa ướt át, tấm lưng mềm mại nhỏ nhắn lại nhẵn mịn.
Bọt xà phòng trôi trên mặt nước, thân thể dính chặt lấy nhau của hai người ẩn sau làn hơi nước mịt mờ, hai cánh tay thon dài của Nhan Túy ôm siết lấy cổ của đối phương, cùng y chìm sâu vào trong bể nước.
Còn về mấy miếng xà phòng bên cạnh bể tắm, lúc này đang lẻ loi trơ trọi trượt lăn lóc vào góc trong, tạm thời chẳng ai nhớ đến nó cả...
※ ※ ※
Phủ thành chủ, lầu ba, phòng ngủ của chủ tế.
Nhan Túy vừa mới ra khỏi phòng tắm, để xõa mái tóc đen nhánh ướt át của mình, biếng nhác tựa người vào lòng Trầm Khinh Trạch, vừa ngáp vừa đọc những bản văn thư chưa được phê duyệt, để mặc cho đối phương giúp mình lau khô tóc.
Trầm Khinh Trạch cúi đầu, cầm tấm khăn thấm hết từng giọt nước, nghe Nhan Túy đọc lên nội dung trong những cuộn văn thư, thỉnh thoảng lại ừm một tiếng, nhấn giọng thì tỏ ý khẳng định, còn khi giương giọng thì tỏ ý không vừa lòng.
Thời gian rãnh rỗi luôn trôi qua rất nhanh, đợi đến khi hai người bàn luận xong đề tài cuối cùng thì cái đồng hồ trên bàn đã điểm nửa đêm.
"Đây là gì?"
Nhan Túy hơi nhướng mày, một bức thư rơi ra từ trong cuộn văn thư, bên trên viết là thiệp mời, dòng chữ đề kính mong chủ tế đại nhân đích thân xem qua.
Trầm Khinh Trạch hờ hững vuốt ve mái tóc dài của Nhan Túy, nhân lúc đối phương không để ý, tiện tay nhón một mẩu bánh quai chèo, điềm nhiên như không mà chuyển dời ánh mắt, nhận lấy tấm thư mời, mở ra:
"Một thiên thạch thần bí rơi từ trời xuống địa phận biển của Bích Không, có thể rèn đúc được thiên binh thần kiếm, Vương thành của Thương hội Bích Không sẽ tổ chức Hội nghị rèn đúc thần khí sau một tháng nữa, kính mời các bậc thầy rèn đúc từ các quốc gia đến tham dự?"
[Hệ thống: người chơi vừa kích hoạt một nhánh nhiệm vụ --- Hội nghị rèn đúc thần khí.]
[Bạn đã nhận được một thư mời đến từ Thương hội Bích Không, là thư tay của Tuyết Lai, tam hoàng tử của tiên tộc, trong thư có nhắc đến việc một thiên thạch thần bí rơi từ trên trời xuống hải phận của Thương hội Bích Không, khiến rất nhiều các chuyên gia rèn đúc nổi tiếng trên khắp đại lục Thư Quang ùn ùn kéo đến, bạn thân là bậc thầy rèn đúc cấp trung cảm thấy tò mò, quyết định đến đó tìm hiểu.]
Trầm Khinh Trạch chẳng biểu lộ cảm xúc gì: ai nói y tò mò hồi nào!
[Hệ thống: điều kiện để hoàn thành nhánh nhiệm vụ-- người chơi đạt được hạng nhất trong Hội nghị rèn đúc. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người chơi sẽ nhận được vũ khí chất lượng hoàng kim phù hợp nhất với người chơi.]
Trầm Khinh Trạch nhướng mày: giờ thì tò mò rồi đấy.
Tác giả có lời muốn nói: đột nhiên nhận ra, Nhan: ai đưa bổn thành chủ hai cái bánh quai chèo này thế? Ủa?
Trầm: đã chạy mất, đừng nhớ nữa.:)