*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên bản vẽ quy hoạch tài nguyên của Trầm Khinh Trạch, phía bắc thành Uyên Lưu là bến cảng và ngư nghiệp sau khi được mở rộng.
Ven bờ sông ngoại ô tây thành cùng với phía tây nam, lấy sông ngòi làm nguồn sống, là đất ruộng nối liền nhau và khuôn viên gieo trồng cây công nghiệp trong tương lai cùng với các khu nuôi dưỡng như trại chăn nuôi, chuồng nuôi dê...được dựng gần đó.
Mà khu vực lớn giao giữa ngoại ô đông thành và quặng mỏ đã được hình thành lên một khu tập trung công nghiệp sơ cấp với quy mô nhỏ.
Một con đường chính rộng rãi đủ để cho 60 con ngựa dàn hàng ngang mà đi, dùng đá đỏ nện phẳng để lót đường, kéo dài thẳng từ cửa thành đông ra ngoài, nối liền với cả khu công nghiệp.
Các công xưởng như dệt may, tinh luyện kim loại, quân bị, thủy tinh, lò gốm sứ, lò gạch, xi măng, chế tạo và xưởng than tổ ong đang trong quá trình xây dựng... men theo đường chính mà được phân bố ở giữa, tuy phức tạp nhưng cực kỳ có trật tự.
Nông nghiệp, chăn nuôi và công nghiệp sơ cấp đan xen với nhau thành một mạnh lưới, những sợi tơ nhỏ này đã yên lặng thâm nhập vào mỗi một góc trong thành Uyên Lưu, ban ơn cho mọi hộ mọi nhà.
Trong đoạn thời khắc mà mọi người bất tri bất giác đó, cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn.
Phủ thành chủ có một cái xe ngựa thuộc về chủ tế, ba con ngựa cao lớn trắng như tuyết, nước sơn thân xe màu vàng có khắc hoa văn.
Mỗi lúc xuất hành, đám tùy tùng hộ vệ hô trước hô sau, cực kỳ phô trương. Nó được chủ tế Mạc Vân tiền nhiệm thường xuyên dùng để thể hiện thân phận.
Do các công xưởng của thành Uyên Lưu được xây lên càng ngày càng nhiều nên ngày nào Trầm Khinh Trạch cũng phải bôn ba khắp nơi trong thành, xe ngựa với cái thể tích khổng lồ chạy quá chậm, gặp phải con đường nào đông người sẽ bị kẹt xe, thế nên y đành đổi công cụ giao thông thành ngựa luôn.
Chỉ khổ cho Lạc Tân thỉnh thoảng phải xuất hành cùng y, một thân thịt béo suýt rớt khỏi lưng ngựa.
Trầm Khinh Trạch tiếc nuối, móc ra một phần tiền vàng chẳng còn dư lại bao nhiêu trong túi ra để cấp cho việc xây dựng xưởng gạch tổ ong, lại làm thêm một bản vẽ thiết kế đơn giản của máy làm gạch rồi giao lại cho thợ thủ công của tổ xây dựng.
Sau vài ngày khởi công thế nhưng lại nhận về một Kim Đại mặt ủ mày ê oán thán ----thành Uyên Lưu sắp tìm không ra nhân công rãnh việc rồi.
Trước mắt có thể bảo đảm được công xưởng có thể vận hành như thường này đều là kết quả của việc động viên luôn cả phụ nữ ra trận.
Thành Uyên Lưu vốn chỉ là một ngôi thành nhỏ xa xôi, dân số trong thành không nhiều, cộng thêm việc mùa thu năm nay bị thú nhân tập kích, trai tráng thương vong thảm trọng, số công nhân có đủ khả năng làm việc căn bản đều bị triệu đến làm việc trong các công xưởng hết cả.
Ngay cả ăn mày trên đường, chỉ cần tay chân còn đủ, đồng ý làm việc thì cũng có thể tìm việc để làm.
Để đáp ứng được yêu cầu sử dụng một lượng lớn công nhân của công xưởng, Kim Đại cũng không ít lần moi người từ trong phủ của quý tộc, nếu là lúc trước thì hắn nào có cái gan này?
Từ lúc Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy bắt tay với nhau chỉnh đốn lại đám quý tộc lớn nhỏ trong thành thì bọn họ chẳng ai dám chui đầu ra phản đối nữa cả, chỉ có thế trừng mắt nhìn người hầu trong phủ ít đi từng người, ngoài việc than vắn thở dài ra, mắng chửi hai câu sau lưng ra thì cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Vì để lôi kéo được người hầu có năng lực, đám quý tộc chỉ đành bóp mũi mà nâng cao đãi ngộ lên, cạnh tranh qua lại một hồi, đa số phận giá của người lao động trong thành đã được nâng cao thẳng lên một bậc.
Chẳng ngờ, bận rộn lâu đến vậy rồi, thứ kìm hãm sự phát triển của thành Uyên Lưu, khiến nó phải quành trở lại điểm ban đầu chính là: thiếu tiền, thiếu người.
Tài chính thì có thể dựa vào việc buôn bán để kiếm lại được, thế nhưng nhân khẩu thì trong thời gian ngắn không thể nâng cao lên được.
Trầm Khinh Trạch kéo chặt lấy dây cương, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, trong lòng có hơi ưu sầu, tốc độ sinh con trong thành hoàn toàn không thể đuổi kịp nhu cầu phát triển tốc hành của thị trường.
Lẽ nào... y lại phải qua thành Minh Châu mua một lượng lớn nô lệ về?
Kích thích việc buôn bán nô lệ không phải là chuyện tốt, cứ thế mãi về sau cũng không phải là biện pháp.
Trầm Khinh Trạch đang nghĩ ngợi, từ xa, xưởng than tổ ong vừa mới thành lập nên lộ ra cái ống khói cao ngất trong mắt mọi người.
Đoàn người xuống ngựa tại cổng, được quản sự dắt vào trong nhà xưởng, nơi trung tâm có một cái máy làm than tổ ong cao hơn ba mét, rộng hai mét, chớp mắt chiếm hết ánh nhìn của mọi người.
Trầm Khinh Trạch ngạc nhiên nhướng nhướng mày, nguyên lý của máy làm than trong trí nhớ của y, bản vẻ thiết kế được đưa qua là dùng chất thép để làm thân máy, dùng sức nước và sức chân đạp để đồng thời làm lực tác động, kéo cử động bánh răng, kéo cho búa giơ lên đập xuống, được công nhân thêm than bụi vào bằng tay.
Nào ngờ thực tế làm ra được lại hoàn toàn thay hình đổi dáng.
Cả thân máy đổi thành kết cấu chất gỗ, búa sắt thì đổi thành búa gỗ, bên ngoài được bọc một lớp sắt, đúc thành những cái chày đục lỗ có độ dài ngắn giống hệt nhau.
Vốn là làm 16 hòn than, nay đổi thành làm ra được 12 hòn, bệ chịu lực để ép than cũng đổi thành đá granit mặt trăng cứng và chịu được lực đập của búa.
Trông thấy vẻ mặt từ chối cho ý kiến của Trầm Khinh Trạch, mấy vị thợ thủ công tham gia chế tạo máy làm than khó xử mà nhìn nhau.
Trầm Khinh Trạch:
"Đây là sáng kiến của ai?"
Đám thợ thủ công chớp mắt căng thẳng mà cứng cả lưng, hai tay không biết nên để chỗ nào, có một người run cầm cập bước ra, dáng người thấp bé, đầu gối mềm oặt quỳ bộp xuống đất, được Trầm Khinh Trạch đỡ lấy.
"Nói thử ý kiến của cậu xem."
Thấy chủ tế đại nhân không có dấu hiệu nổi giận, người nọ lau mồ hôi, nhỏ giọng nói:
"Búa sắt quá nặng nề, sức nước không kéo lên nổi, sức đạp cũng tốn sức quá, đổi thành chất gỗ thì sẽ nhẹ hơn được rất nhiều, 16 hòn than quá nhiều, công nhân không nhồi vào kịp, sẽ dẫn đến việc bột than không đều, ảnh hưởng đến chất lượng của than..."
"Với lại..."
Sắc mặt Trầm Khinh Trạch ôn hòa, biểu ý hắn cứ tiếp tục nói, thợ thủ công thấp bé đó nhận được sự khuyến khích, càng nói càng lưu loát:
"Với lại, máy làm than hoạt động ngày đêm thì vật tư rất dễ bị mài mòn, nếu đổi cái mới thì phí tổn quá cao, đổi thành như hiện tại, tuy là có hơi thô kệch nhưng mà rắn chắc dùng bền, bảo dưỡng cũng đơn giản."
Trầm Khinh Trạch nhìn hắn, như có chút đăm chiêu mà gật gật đầu.
Quản sự vội vàng cúi gập lưng hành lễ với Trầm Khinh Trạch:
"Chủ tế đại nhân, không phải chúng tôi cố ý thay đổi bản vẽ thiết kế của ngài, chỉ là... trí tuệ của ngài quá cao thâm, cấp bậc của tôi không thể bắt kịp được..."
"Được rồi được rồi."
Trầm Khinh Trạch cắt ngang câu nịnh hót lắp bắp của đối phương, bật cười, bản thân vốn cũng chẳng xuất thân từ ngành kỹ thuật, không có sự giúp đỡ của hệ thống thì sẽ lập tức lộ ra sai sót ngay.
"Là tại tôi đã nghĩ đơn giản quá, xem nhẹ tình hình thực tế, mọi người cải tạo nó rất tốt, còn về cậu thợ thủ công này..."
Trầm Khinh Trạch dùng ánh mắt đánh giá trên dưới đối phương:
"Có thể không muốn làm theo bãn vẽ một cách cứng ngắc, từ mạch suy nghĩ mà thực hành lên thực tế một cách chính xác, chức vụ của cậu là gì?"
Gã thợ thủ công thấp bé mân mê hai tay, ngại ngùng cúi đầu xuống, giọng nhỏ như con muỗi:
"Tôi vừa được tuyển vào không lâu, vẫn còn là thợ thủ công sơ cấp."
Trầm Khinh Trạch âm thầm Tra Xét hắn một lần, lại là nhân tài có ngộ tính cao, quản sự ngầm hiểu trong lòng:
"Tôi thấy có thể nâng lên một cấp."
Gã thợ thủ công thấp bé vui mừng đến mức chân tay luống cuống, nào ngờ bản thân lại có thể dựa vào một chút kỹ năng khéo léo không đáng bao nhiêu này mà nhận được sự tôn trọng của chủ tế đại nhân.
Hắn liên tục nói cảm tạ:
"Thật ra, đây không hoàn toàn là một mình tôi nghĩ ra được, còn có sự chỉ điểm của các tiền bối, là mọi người đã tiếp thu ý kiến của mọi người, sữa chữa rất nhiều lần, cuối cùng mới hình thành được bản thiết kế."
Trầm Khinh Trạch hơi gật đầu:
"Nếu đã như vậy thì toàn bộ thợ thủ công đã tham gia vào việc hoàn thiện máy làm than đều được thăng lên một cấp."
Ngay lập tức, nhóm thợ thủ công liền vang lên một trận hoan hô, trong mắt những công nhân còn lại thì họ vừa hâm mộ vừa chờ mong.
Bọn họ từ trước đến nay chưa từng khát vọng công xưởng nhanh chóng khai công như hiện tại đến như vậy, xắn tay áo lên làm việc một phen, có thể đạt được sự tán thưởng của chủ tế đại nhân trong lĩnh vực mà mình am hiểu, mội tháng lãnh được thêm vài đồng, mua cho người trong nhà thêm con gà con vịt bộ quần áo, đây có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Trong âm thanh hoan hô cười nói nhiệt liệt của mọi người, Trầm Khinh Trạch vuốt nhẹ lên đầu búa bằng gỗ thô ráp của cái máy làm than đó.
Cái máy làm than sau khi được thay đầu đổi mặt xong, tuy là vừa xấu vừa ngốc nhưng mà dùng bền về lâu dài, khả năng hoạt động cũng được nâng lên rất cao, mỗi một chi tiết đều chứa đựng trí tuệ mộc mạc nhất của mọi người.
Cho dù bản thân đang ở trong thế giới nào thì loại chất phác và nỗ lực này, tựa như khắc vào xương cốt, hòa vào trong máu, truyền thừa lại cho từng thế hệ khả năng kiên định không thể phá vỡ được, cho dù thỉnh thoảng bị long đong nhưng chỉ cần có thêm được sự chỉ dẫn là có thể nở thành cánh hoa tràn đầy ánh sáng.
Máy tạo than đã thông qua cải tạo trong âm thanh ầm ĩ của dòng nước chính thức được đưa vào sử dụng, thêm than, búa giã nát, nâng lên hạ xuống, vật liệu xuất ra, loại bỏ cặn, mỗi trình tự đều tiến hành đâu vào đấy dưới sự phân công chính xác.
Trong ánh mắt của nhóm công nhân không còn thấy sự mê man và chết lặng của việc bị chịu áp lực trong một khoảng thời gian dài nữa, bọn họ mặc quần áo mùa đông dày ấm, mang khẩu trang vải bố chống bụi, trong miệng hét to khẩu hiệu, chuyên chú mà dồi dào.
Trông thấy cảnh tượng mọi người hăng hái làm việc, ngay cả Lạc Tân và Kim Đại cũng lờ mờ nhận ra rằng mọi người không giống như trước nữa, thế nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì lại không thể nói được.
Đi từ xưởng than tổ ong ra, Trầm Khinh Trạch tiện đó mà đưa mọi người đi đến xưởng chế tạo giấy để kiểm tra tiến độ, chuyện khiến người ta vui mừng là nguyên liệu và phương pháp chế tạo giấy trong sự cố gắng không ngừng thử nghiệm của nhóm thợ thủ công, họ đã làm thử ra được một phương án tốt nhất.
Do vải bố trong thành cực kỳ rẻ nên lúc đầu, thứ mà xưởng giấy sử dụng là sợi gai, thế nhưng chất giấy tạo ra được lại thô ráp, viết chữ lên đó không dễ.
Sau này dần thêm vào các loại nguyên liệu như vỏ cây, vỏ cây mây, thậm chí là sợi trúc, thân lúa mạch...đem chúng đi nung nhừ, giã nát, trộn thành bột, sau khi trải qua vô số trình tự phức tạp, trải ra phơi nắng thành trang giấy vừa khô vừa mỏng.
Trầm Khinh Trạch vót một cây bút bằng than, viết thử lên trang giấy, vung tay viết liền một câu, hành văn trôi chảy, lưu loát, không hề bị sần chút nào, hoàn toàn có thể đáp ứng được nhu cầu hằng ngày.
Đáng tiếc là không có cao su, không thể làm được tẩy cao su, nếu không thì còn có thể cải thiện tỉ lệ sử dụng giấy lên rất nhiều.
Y nghĩ ngợi, thủy tinh, đồ gốm sứ đã được Tắc Lạp và mấy người Lan Tư hợp tác cải thiện ra được sản phẩm mới, chén thủy tinh và bình sứ cho y xem qua lần trước bây giờ đã trở thành hàng thứ phẩm bị loại bỏ đi rồi.
Tiền vàng trong hệ thống thành chủ luôn ở trong trạng thái số vào chẳng bằng số ra, nếu không bổ sung thêm một lượng lớn tài chính nữa thì kế hoạch của y sẽ bị đình trệ lại hết.
Trầm Khinh Trạch trầm tư một lát, gọi Kim Đại tới:
"Chợ triễn lãm bán hàng của chúng ta có thể ghi vào nhật trình được rồi."
※ ※ ※
Xung quanh thành Uyên Lưu, ngoài thành Minh Châu to lớn cách đó mấy mươi cây số ra thì còn những ngôi thành và trấn nhỏ với quy mô tương đương rải rác xung quanh, có thương nhân du hành thường hay lui tới, bổ sung tài chính và hàng hóa cho nhau.
Tin tức thành Uyên Lưu muốn mời triệu hợp mở một chợ triễn lãm được đội xe hàng của mấy nhóm thương nhân du hành đó truyền đi khắp bốn phương tám hướng.
Cách thành Uyên Lưu 30km về phía đông có một tòa thành nằm ở phía bắc con sông, quy mô dân số tương đương với thành Uyên Lưu.
Do địa thế cao ráo, có núi cao cách trở nên rất ít khi bị tộc nhân thú quấy nhiễu, quý tộc và thương nhân trong thành Bắc Tế dựa vào việc trồng cây bông sợi gai và cây thuốc để làm giàu từ từ.
Lục Thị là đại thương hào có tiếng trong thành Bắc Tế, con trai nhỏ Lục Hâm của ông chủ năm nay vừa tròn 20, đòi hỏi mãi mới chẳng dễ dàng gì mà được đi theo thương đội đi buôn bán, mang theo vải đã may thành thương phẩm và các nguyên liệu thuốc hiếm lạ đưa đến thành Uyên Lưu để buôn bán.
Dựa vào kinh nghiệm mấy năm qua, Lục Hâm vốn cho rằng chắc chắn sẽ kiếm được một số tiền lớn, quay về chứng tỏ với trưởng bối trong nhà, thế nhưng không ngờ, thành Uyên Lưu năm nay lại không thiếu vải để qua mùa đông!
Tiểu thiếu gia Lục Hâm trên đường đi du sơn ngoạn thủy, làm chậm trễ hành trình, lúc thương đội đến được thành Uyên Lưu thì đã nghe thấy được tin tức có đến mấy con buôn vải ế hàng rồi, song, bọn họ cũng mang đến tin tức rằng mấy ngày nữa thành Uyên Lưu sẽ mở một chợ triển lãm bán hàng.
Lục Hâm bọc thân mình trong cái áo khoác da gấu đầy bụi nằm trong xe ngựa, ngoài cửa sổ xe, cổng thành Uyên Lưu đã gần trong gang tấc.
Hắn ôm trong tay một cái lò sưởi tay bằng đồng, lười nhác ngáp một cái:
"Chú ba, nghe nói người dân thành Uyên Lưu dũng cảm, người ở đây đều là những con người mạnh mẽ kham khổ biết đánh nhau với thú nô, chuyện này có phải thật không ạ? Tại sao chúng ta không đi buôn bán ở thành Minh Châu chứ?"
Chú ba Lục cười cười:
"Tiểu thiếu gia, hàng hóa nhà chúng ta trong cái ngôi thành nhỏ quê mùa không bắt kịp xu hướng như thành Uyên Lưu này thì là hàng hiếm lạ, người ở đây không có kiến thức, có thể bán được hết rất nhanh."
"Thế nhưng trong cái ngôi thành lớn thương nhân khách khứa tập hợp lại như thành Minh Châu đó thì chúng ta có hơi không đủ chất lượng. Hơn nữa, thành Uyên Lưu gần với chúng ta hơn, chuyển đến chổ này cũng có thể chỉ cần phải chi ra ít chi phí đi đường hơn."
Trong miệng Lục Hâm cắn một cái bánh đường mạch nha, nghi ngờ hỏi:
"Thế tại sao họ lại nói vải vóc năm nay khó bán?"
Chú ba Lục cũng không thèm để ý:
"Mấy cái thương hiệu nhỏ cách vách thành Nam Tề đó tung tin đồn nhảm đó mà, kệ họ, năm ngoái, vải vóc của nhà chúng ta luôn nhận được sự yêu thích nhất, bọn họ sợ chúng ta đến rồi thì hàng hóa của bản thân không bán được nữa, vì thế nên mới nói chuyện giật gân thôi."
"Nói cái gì mà hàng hóa dệt may gốc của thành Uyên Lưu vừa rẻ vừa tốt, đấy chẳng phải chuyện cười sao? Chú năm nào cũng đi buôn qua lại giữa các thành với nhau, từ trước đến nay chưa từng nghe thành Uyên Lưu ngoài khoáng sản ra thì còn có thứ gì khác ra hồn."
Lục Hâm à một tiếng:
"Nhưng mà chúng ta bán bán mắc hơn bọn họ."
"Nghe nói mấy tháng trước, thành Uyên Lưu mới bị tộc nhân thú đột kích, trước mắt chắc chắn là thời điểm thiếu ăn thiếu mặc rồi."
Chú ba Lục chậm rì rì mà mở quyển sổ sách ra:
"Chúng ta chịu đưa hàng đến trong thời kỳ tuyết đổ, bọn họ nên cảm tạ trong lòng, đường xá xa xôi, bán mắc hơn chút cũng là dĩ nhiên thôi."
Lục tiểu thiếu gia như hiểu như không mà gật gật đầu:
"Vậy chúng ta có đi cái chợ triễn lãm buôn bán đó của bọn họ không?"
Chú ba Lục hoàn toàn chẳng quan tâm nói:
"Chẳng qua lại là mấy cái khoáng sản bẩn thỉu hoặc là một số hàng nông sản bình thường thôi, chẳng có gì hiếm lạ, cũng chỉ có mấy con dế nhũi chưa từng được nhìn thấy thế giới mới cảm thấy hứng thú, chúng ta không đi cũng chẳng sao."
Hắn nhìn nhìn cái vẻ mặt thất vọng của tiểu thiếu gia, hơi mỉm cười:
"Nhưng mà nếu như thiếu gia muốn đi tham quan một chút thì cứ đi xem thử, cũng chẳng sao mà."
Trong lúc hai người nói chuyện, thương đội chậm rãi đi qua cổng thành, chính thức đi vào thành Uyên Lưu.
Lục Hâm vén màn cửa sổ lên, nhìn ra ngoài, đã quen với sự xóc nảy trên đường đi đến, tiến vào thành rồi, xe ngựa càng chạy càng êm, bánh xe lăn qua mặt đường êm ái, gần như không phát ra âm thanh nào.
Dòng người hai bên đường đi tới đi lui tranh nhau mua bán, tương đối náo nhiệt, âm thanh gọi giá vang lên khắp nơi, mặt đường sạch sẽ khác thường.
Lục Thị lập nghiệp bằng vải vóc, Lục Hâm để ý quan sát quần áo của mọi người, phần lớn người dân vậy mà lại đều mặc đồ mới không có một mụn vá, còn có loại áo trong cao cổ với túm lông trắng xám mềm mại, loại thường phục với kiểu cách mới này hắn chưa từng thấy bao giờ.
Rất nhiều người lớn nắm tay trẻ con ra ngoài để đi mua đồ, trên mặt cũng giảm bớt đi cái dáng vẻ đăm chiêu ủ dột, sáng no chiều đói nữa.
Thậm chí đến ăn mày quần áo rách rưới cũng ít đến đáng thương, tại thành Bắc Tế, Lục Hâm gần như mỗi lần đi đến một cái phố hẻm nào cũng có thể gặp được tốp năm tốp ba nhóm ăn mày đến ăn xin.
Vốn cho rằng thành Uyên Lưu sau khi bị tộc nhân thú tàn sát bừa bãi thì đã trở thành một thành phố đổ nát trăm phế đợi hưng thịnh, nhưng không ngờ, sự phồn vinh của nơi này đã vượt quá sự dự kiến của họ.
Lục Hâm ghé lên cửa sổ xe ngựa, nhíu mày vắt óc suy nghĩ, nhẽ nào bản thân mình có hiểu lầm gì đó với mấy chữ "ngôi thành nhỏ quê mùa không bắt kịp xu hướng" này hả?
Đột nhiên, trước mắt hắn sáng lên, kéo kéo tay áo của chú ba Lục:
"Chú, chú xem kìa, tên của cái tiệm đó lạ thật đấy, cái gì mà Uyên Lưu Ngân Tọa, ồ, chú xem trong tay của tiểu nhị kia kìa, hình như là đồ sứ!"
Chú ba Lục không chú đến quan cảnh bên ngoài, chỉ chuyên tâm kiểm tra sổ sách, không thèm ngước mắt lên:
"Ờ, không ngờ là cũng có thương hiệu lớn chịu chạy tới cái nơi thâm sơn cùng cốc này để mà bán đồ sứ, quý tộc ở đây mua nổi chắc?"
Hắn nghĩ ngợi, lắc lắc đầu:
"Đi xem thử đi, ép giá nó, nếu giá cả phù hợp thì chúng ta mua hết đồ sứ nhà bọn họ, quay về đưa đến thành Minh Châu thì giá cả ít nhất cũng tăng lên được một nửa."
Chú ba Lục vừa xuống khỏi xe ngựa, còn chưa tiến vào Uyên Lưu Ngân Tọa thì ánh mắt lại liếc thấy chiếc áo lông cừu màu xám của vị khách hàng nọ.
So với Lục Hâm bị thu hút bởi kiểu dáng, ánh mắt của chú ba Lục càng cay nghiệt hơn, hắn vừa nhìn là phát hiện ra ngay loại quần áo được may thành sợi len tinh mịn này có ý nghĩa trọng đại như thế nào đối với việc chống rét ở vùng đất bắc này.
Nếu như Lục Thị cũng có thể nắm giữ được loại vật liệu may mặc này thì... chú ba Lục kiềm nén sự nhiệt huyết trong tim lại, cố tình buông thấp tư thái, hỏi vị khách nọ:
"Tiểu ca, anh đang mặc cái gì trên người vậy?"
Người khách kỳ lạ mà nhìn hắn:
"Áo lông đó."
"Loại vật liệu may và kiểu dáng áo này rất độc đáo, chắc là mắc lắm hả? Bán ở thành Minh Châu phải không? Nếu được thì có thể bán nó lại cho tôi không?"
Vị khách nọ ngẩn người, lần đầu tiên thấy có người còn muốn mua áo second hand.
Nụ cười của chú ba Lục hòa ái, lệnh cho người đi theo lấy ba xấp vải bố may hoa cao cấp từ sau xe ngựa xuống:
"Ba xấp vải này, đều là chiêu bài của thương hiệu Lục Thị Bắc Tề chúng tôi, có thể may thành mấy bộ quần áo lận. Đổi lại cái áo mà cậu đang mặc trên người, chắc là cũng còn dư đó."
Vị khách nhìn hắn hệt như nhìn một thằng ngốc, bĩu môi:
"Muốn mua áo lông thì trên đường lớn có nhiều lắm, Ngân Tọa có bán kìa, thành Minh Châu kia còn phải mua của chúng tôi nữa cơ. Hơn nữa, vải bố cũng chẳng đáng tiền, đổi với tôi á? Mơ đẹp nhỉ! Coi tôi là thằng ngốc chắc?"
Nụ cười của chú ba Lục từ từ cứng lại, cái ngôi thành nhỏ quê mùa này đang có chuyện gì xảy ra vậy?!
※ ※ ※
Phủ thành chủ, phòng sách.
Sau khi giấy da dê được đổi thành giấy làm từ sợi thực vật thì chi phí giảm xuống rất nhiều, giấy không còn mắc giống như trước nữa, ai cũng có thể mua được, các loại báo cáo và thư xin chỉ thị được giao nộp lên gần đây tăng lên nhanh chóng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Ngược lại, những việc mà phủ thành chủ cần phải xử lý cũng nhiều hơn lúc trước.
Trầm Khinh Trạch đang vùi đầu vào trong chồng văn thư cao như núi mà múa bút thành văn thì đột nhiên, một ly trà gừng nóng hổi được đưa đến bên miệng, Trầm Khinh Trạch hít hít mũi, ngẩng đầu, Nhan Túy đang nghiêng người tựa lên mép bàn sách rộng lớn, một tay chống lên má, haha cười nhìn y.
"Cậu khỏe hơn rồi à?"
Trầm Khinh Trạch nhận lấy chén trà, cúi đầu hớp một ngụm, độ ấm vừa phải.
"Chủ tế đại nhân hao tổn tinh thần như vậy, bổn thành chủ sao có thể không quan tâm được? Nhỡ đâu mệt quá hỏng luôn thì há chẳng phải tạo nên tổn thất cho thành Uyên Lưu chúng ta sao?"
Trầm Khinh Trạch liếc qua mảng sương bám trên vai của Nhan Túy, nhíu mày:
"Cậu mới từ thao trường về à?"
Nhan Túy tùy miệng ừ một tiếng:
"Tuy là mùa đông hai năm gần đây không gặp phải tộc nhân thú, nhưng vệ đội tuyệt đối không thể lơ là thiếu cảnh giác được. Lúc tôi và Tiêu Mông cùng đi tuần tra dò xét phòng thủ thành, phát hiện được mấy nơi lắp nỏ lớn bị hư hỏng, không biết nghiên cứu súng đạn trong phòng thí nghiệm luyện kim thế nào rồi..."
Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu:
"Còn quá sớm để đưa vào sử dụng."
Y móc một trang công văn đưa qua, Nhan Túy tiện tay mở ra:
"Chợ triễn lãm buôn bán, anh đã chuẩn bị xong hết rồi sao?"
Trầm Khinh Trạch gật gật đầu:
"Chủ yếu là Phạm Di Châu thu xếp, tôi chỉ là nói miệng thôi. Các thương hiệu nổi tiếng của các thành và thị trấn xung quanh căn bản đều đã được đưa thư mời rồi."
Y hơi dừng lại một chút, nhấc mắt nhìn Nhan Túy:
"Không biết thành chủ đại nhân có hãnh diện đi xem thành Uyên Lưu hiện tại sáng bừng lên với tôi không?"
Nhan Túy cong khóe miệng, cánh tay thon dài vươn đến trước mặt y:
"Đương nhiên rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan: 牵宝宝的手. Jpg – dắt tay bảo bảo đi.
Trầm:...