Xích Ái Sát Thủ

Chương 1: Lần sơ ngộ nguy hiểm




Dưới bầu trời trong xanh, một án mạng đang xảy ra.
Viên đạn dọc theo quỹ đạo đã định trước mà bắn trúng mục tiêu, Phong Triển Nặc không lộ ra sắc mặt hài lòng bởi vì chuyện này đối với hắn chỉ đơn giản tựa như đang hô hấp mà thôi.
“Anh…” Trước ngực của người bị họng súng chỉa vào đang lan ra những đóm máu đỏ tươi, đôi tay vươn dài vẫn không thể chạm được ống tay áo của Phong Triển Nặc, cùng máu tươi tràn ra còn có nỗi đau đớn và ngỡ ngàng, “Vì sao….anh gạt tôi….anh nói là anh yêu tôi…..”
Đế giày máu đen giẫm lên vũng máu, ở trong mắt của Phong Triển Nặc thì những giọt máu đỏ tươi này cũng tuyệt vời như những bông tuyết xinh đẹp, “Tôi không gạt anh, nhưng thật đáng tiếc là tôi phải giết anh, thật xin lỗi.” Giọng nói nhẹ nhàng, ngay cả đôi mắt xinh đẹp màu xanh biển cũng hiện lên một chút gợn sóng khổ sở khiến người ta không đành lòng chỉ trích.
Đây không phải là lần đầu tiên Phong Triển Nặc giết người, nói cho chính xác thì đây không phải là lần đầu tiên hắn giết tình nhân của mình, viên đạn dùng tốc độ 1380 feet trên giây mà găm thẳng vào ngực của đối phương, hắn nhìn người nọ ngã xuống, cảm giác này luôn làm hắn khó thở trong nháy mắt, sự thỏa mãn và đau đớn cùng lúc tràn ngập ***g ngực của hắn, hắn không có cách nào hình dung đó là loại cảm giác gì.
Đặt khẩu USP xuống đất, hắn không lau đi vân tay, không cần phải làm như vậy vì mặt trên không có bất cứ dấu vết gì, khẩu súng này sẽ bị người ta phát hiện cùng với xác chết ở dưới đất, cảnh sát sẽ truy tìm lai lịch và tung tích của hung thủ, nhưng cuối cùng bọn họ sẽ không thu hoạch được gì, cũng giống như vô số lần trước kia.(USP=súng ngắn bán tự động)
Hắn là sát thủ, không có thói quen tính toán mình đã giết bao nhiêu người.
Ghi chép trong hồ sơ cao cấp của FBI cũng không ghi rõ số lượng, đối với người làm nghề này của hắn thì đây là một chuyện tốt, nhất định phải che giấu.
Trên sân thượng của tòa nhà, ánh mặt trời chói chang làm cho làn da hơi tái nhợt của Phong Triển Nặc dường như trở nên trong suốt, dáng người thon gầy, cao ráo mà không quá mức vạm vỡ, hắn trắng đến mức có thể làm cho người ta có cảm giác như đang mắc bệnh, nhưng hắn lại rất thản nhiên, tác phong nhanh nhẹn, tựa như giờ phút này hắn ung dung rời khỏi tình nhân của mình, đôi mắt màu xanh biển phản chiếu thi thể nằm dưới đất, hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.
Chỉ cần hắn thuận lợi rời đi thì nhiệm vụ xem như hoàn thành.
Mà ngay lúc này, ở góc Đông Nam truyền đến tiếng mở cửa, cánh cửa ở cầu thang thoát hiểm được mở ra, một người đàn ông đang đứng ở nơi đó, hắn nhìn thấy Phong Triển Nặc, mà đôi mắt kia không phải ánh mắt của người thường, “Cậu là ai?” Hắn nhìn Phong Triển Nặc.
Người đàn ông kia mặc âu phục thật hợp với dáng người, nhưng cũng không phải hàng hiệu đắt tiền, áo vét màu đen, sơ mi màu trắng, còn có cà vạt với kiểu dáng đơn giản, theo trạng thái của bộ âu phục khi thoáng nhấc lên thì trên lưng của đối phương có trang bị súng, Phong Triển Nặc không hề do dự mà đi về phía của người nọ.
Mái tóc màu trà phất phơ trong gió, dáng đi của hắn tựa như người mẫu nam đang bước trên sàn catwalk, ngay cả khuôn mặt cũng không vội vã, mái tóc phất phơ dưới ánh mặt trời hơi thoáng lóe lên màu ánh kim, trong nháy mắt tựa hồ ngay cả không khí ở xung quanh cũng thay đổi hương vị, người đàn ông kia đang nheo mắt nhìn hắn đến gần, trong mắt có một chút thay đổi.
Một chút thay đổi này không thể tránh khỏi ánh mắt của Phong Triển Nặc, “Hi, thật xin lỗi anh bạn, tôi chỉ lên đây hút thuốc, tình hình ở dưới thế nào?”
Giờ khắc này hắn ăn mặc rất giống với đối phương, ăn mặc tương tự chính là đại diện cho một thân phận đặc biệt, phát hiện hiện trường án mạng là một FBI, chuyện này đối với hắn mà nói thì chẳng tốt lành gì.
Ánh mắt của người đàn ông đối diện với hắn rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt như thợ săn này hoàn toàn là đang nghi ngờ, Phong Triển Nặc thản nhiên tiếp tục đến gần.
“Tôi hỏi cậu là ai?” Người đàn ông kia đẩy ra áo vét, lộ ra khẩu súng trên thắt lưng.
Hiện tại trong súng của đối phương chỉ cần có một viên đạn cũng đủ để đánh gục hắn, nhịp tim chậm rãi nhảy lên, nhưng hắn lại càng lúc càng tiến đến gần đối phương, sau khi thấy rõ bộ dáng của đối phương thì liền nở nụ cười, “A, hóa ra là đội trưởng Feston, cấp trên không nói với anh hay sao? Tôi là người mới đến, vì nôn nóng nên đến trước hai ngày, nhưng không tìm thấy các anh, vì vậy tôi đi lên đây để hút thuốc một chút.”
Hắn thân mật giang hai tay rồi nhún vai, nụ cười vô hại còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, người đàn ông tên là Feston hơi nheo mắt lại vì bị chói nắng, khuôn mặt với làn da màu đồng không có gì thay đổi, “Xin chào, rất hoan nghênh, thế tên của cậu là gì?”


Ánh mắt chăm chú nhìn Phong Triển Nặc không hề thả lỏng, tựa như một con chim ưng đang theo dõi con mòi.

“Anh có thể gọi tôi là Fasim, tôi có một nửa huyết thống Nhật Bản, mẹ của tôi là người Nhật, cha là người Mỹ, rất vui khi được quen biết với anh, đội trưởng Feston.” Phong Triển nặc vươn tay, đương nhiên hắn không phải là nhân viên mới được chuyển đến FBI, cũng không phải là một con lai Mỹ-Nhật.
Hắn đến đây để giết người, hắn giết trùm buôn lậu vũ khí mà FBI đang vội vàng muốn bắt giữ, Adam William, chỉ cần Feston đi qua vài bước thì sẽ nhìn thấy thi thể của Adam William cho nên hắn phải ngăn cản đối phương.fynnz.wordpress.com
Đáng ăn mừng là khi hắn dùng thân phận giả để trà trộn vào tòa nhà này thì đã điều tra trước, trong các thành viên của đội FBI chấp hành nhiệm vụ truy bắt lần này thì hắn nhớ kỹ người đàn ông ở trước mặt nhất, Feston Kada.
Chính là người đàn ông này, trong một đống hình thẻ thì Feston Kada hiển nhiên là người có khí chất lãnh đạo nhất, khuôn mặt kiên nghị, thoạt nhìn là một người rất bình tĩnh và quả cảm, bởi vậy đã để lại ấn tượng rất sâu cho hắn.
Feston Kada có vẻ ngoài mà các diễn viên cũng phải hâm mộ, khuôn cằm cương nghị rất nam tính, sóng mũi cực cao, tóc đen, làn da màu đồng tràn ngập lực lưỡng, nhưng ánh mắt lại rất sâu, đây cũng là lý do vì sao lần đầu tiên Phong Triển Nặc nhìn thấy thì liền nhớ kỹ Feston Kada.
Mọi người luôn thích nhìn những thứ tốt đẹp, huống chi là người có vẻ ngoài nổi bật và thực lực tương đối thì hiển nhiên là gây chú ý cho người khác, nếu Phong Triển Nặc bị thành viên khác trong đội phát hiện thì có lẽ sẽ dễ đối phó hơn một chút, nhưng đây là đội trưởng Kada.
Ở một phương diện nào đó mà nói thì hắn bị Feston phát hiện là một sự bất hạnh rất lớn.
Đó là một vấn đề nan giải, nhưng cũng không phải tình huống tệ nhất mà hắn gặp được, hắn đưa tay về phía Feston, từng bước một tiếp cận, bẩm sinh làm cho khuôn mặt điển trai và đầy hảo cảm của Phong Triển Nặc có thể dễ dàng bày ra nụ cười rất thân thiết, vẻ ngoài của hắn là điển hình khiến cho người ta yêu thích, điển trai, xuất sắc, nhưng cũng không lỗ mãng.
Đồng bọn của hắn từng nói khi hắn cười giống như một con linh dương vô hại, nhưng chỉ cần cầm súng sẽ trở thành hồ ly, giả dối và thích giết người. Lúc này Phong Triển Nặc đi đến trước mặt của Feston, chỉ cần tiến thêm một bước thì hắn có thể chắc chắn đánh ngất người đàn ông này, nhưng hắn sẽ không giết cảnh sát liên bang, đó là một chuyện ngu xuẩn, hắn không muốn rước lấy phiền phức cho mình.
“Fasim.” Vươn tay một cách lịch thiệp, giọng nói của Feston phiêu tán trong gió, “Cấp trên có nói với cậu hành động hôm nay phải hoàn toàn giữ bí mật hay không…” Bàn tay mạnh mẽ áp chế Phong Triển Nặc, “Với lại, cậu hiển nhiên cũng không biết chưa có sự đồng ý của tôi thì không ai có thể điều người vào đội của tôi, đúng không?”
Giọng nói dần dần trầm thấp, mùi vị nguy hiểm nhanh chóng bao vây Phong Triển Nặc, ánh mắt của hắn khẽ biến nhưng cũng không kích động, “À, vậy sao? Thế là tôi đã sớm bị anh phát hiện?”
Bàn tay đang giao nhau đột nhiên thay đổi phương hướng, nâng tay bẻ ngoặt lại cánh tay của đối phương, đồng thời Feston Kada cũng tiến lên một bước, phá vỡ thế công kích của Phong Triển Nặc rồi lập tức rút súng ra, nắm đấm của Phong Triển Nặc đánh trúng báng súng của Feston, khẩu súng trượt khỏi tay của Feston, thân hình của hai người chạm mạnh vào nhau rồi cùng lúc lui ra sau vài bước, đứng thẳng trên sân thượng, bọn họ đều biết hôm nay đã gặp phải đối thủ.
Gió trên sân thượng thổi vù vù, thời tiết tháng bảy ở bang Illinois, mây đen trên bầu trời Chicago đột nhiên tụ tập, một trận mưa lập tức trút xuống, ngoại trừ thời tiết ẩm ướt thì còn có một dòng máu loãng chậm rãi lan ra theo nước mưa, trong không khí dần dần phiêu tán mùi máu tươi.
Rốt cục Feston vẫn phát hiện được cái xác kia, nhìn thấy một chút sắc bén trong ánh mắt của Feston bất chợt tăng vọt thì Phong Triển Nặc liền cảnh giác, hắn tiến lên phía trước, bên trong đôi mắt màu xanh biển xuất hiện gợn sóng, “Đội trưởng Feston, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, chỉ cần anh thả tôi rời đi thì tôi sẽ không tiết lộ….” Hắn kéo dài âm cuối, vô cùng thần bí.
“Cậu đang đàm phán với tôi à?” Feston không hề tức giận cũng không cười nhạo, ngược lại có vẻ cẩn thận, trong mắt có một loại cảnh giác, Phong Triển Nặc rất vừa lòng đối với loại phản ứng này, nghĩ đến ánh mắt lóe lên lúc trước của Feston, hắn càng nắm chắc suy đoán của mình thêm vài phần. fynnz.wordpress.com
“Anh chỉ có phản ứng đối với đàn ông, đúng không? Che giấu rất vất vả hử? Nếu để cấp dưới của anh mà biết khuynh hướng giới tính thật sự của anh thì anh sẽ bị chính phủ khai trừ, chắc là anh không cần tôi nói rõ ràng hơn phải không….” Trong mưa, tay của hắn mò đến thắt lưng của Feston, sau đó là bụng rồi tiếp tục đi xuống –
Dưới cơn mưa phùn, ý cười bên môi của Phong Triển Nặc vô cùng nhẹ nhàng, một chút đắc ý bám theo giọt mưa càng làm cho nó thêm phần chói mắt, khi hắn cầm súng sẽ trở thành hồ ly, câu nói này có lẽ có cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
……..
P/S: =)) chết cười câu *cầm súng*.
Ố yè, khai trường Xích Ái vào ngày Valentine :>. Thụ của chúng ta có nhiều tên, nhưng tên Phong Triển Nặc là tên chính, là tên tiếng Hoa, cũng là tên mà chỉ có anh công gọi :>. Tên tiếng Anh là Ian Noy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.