Xích Ái Sát Thủ

Chương 109: Yêu thương nồng nhiệt




Bệnh nhân trên giường bệnh nghe được lời nói của Jonathan nhưng dường như không có bất cứ phản ứng gì, cho đến khi vang lên một tiếng cười khẽ như có như không, sau đó tiêu tán trong không khí tựa như một cơn ảo giác, “…..Feston Kada.” Phong Triển Nặc thì thào tự nói.
Sát thủ U Linh, người đàn ông tên là Ian Noy, rốt cục mang theo cảm xúc như thế nào để gọi lên cái tên này, Jonathan nhìn không ra vài âm tiết này cất giấu tình cảm gì, hắn cũng không thể phân rõ.
“Cậu ở trong này làm gì?” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói có chứa vài phần nghi ngờ, tiếng bước chân vang lên trong phòng, gần đây Feston dường như đang tập luyện thói quen của sát thủ, hắn luôn xuất hiện rất đột ngột.
Hai người trong phòng bệnh đồng thời nhìn ra cửa, mặc âu phục sậm màu, Feston đang cầm túi đồ ăn trong tay.
Hắn thoạt nhìn cũng chẳng có gì khác biệt, không hề vì hỗn loạn trong tổng cục mà suy sụp, đã vài ngày Jonathan không nhìn thấy Feston, lúc này đột nhiên chống lại ánh mắt của Feston, Jonathan vội vàng nói rõ ý đồ của mình đến đây, “Em đại diện cho mọi người đến xem anh như thế nào….” Hắn tạm dừng, theo sắc mặt thì có thể xem ra chữ anh này không chỉ đại biểu cho Feston mà còn bao gồm cả sát thủ U Linh.
“Cậu đã nhìn thấy, tôi rất khỏe, còn các cậu thì sao, Kraft có làm khó dễ gì các cậu hay không?” Đặt túi đồ ăn xuống, đó phần lớn là những thứ dễ dàng tiêu hóa lại có thể bổ sung dinh dưỡng, chìa khóa xe vẫn đang nằm trên bàn, Feston không lái xe mà chỉ đi bộ đến siêu thị gần đây.
Jonathan vẫn chưa trả lời, trong khi Phong Triển Nặc lại nhìn đồng hồ, “Anh mới đi chừng mười phút à, sao nhanh thế?”
“Cho dù là mười phút thì tôi cũng cảm thấy lâu, đừng quên có chút phiền phức vẫn chưa được giải quyết, có đói bụng không?” Thoạt nhìn là gấp gáp chạy trở về, hiện tại là mùa thu nhưng trên trán của hắn lại lấm tấm vào giọt mồ hôi, lấy thức ăn từ túi giấy, Feston nhìn thấy Jonathan vẫn còn đang sững sờ đứng một bên, “Tôi hỏi cậu, vì sao còn chưa trả lời?”
“A….Cục trưởng Kraft vẫn nói câu đó, đội ST tạm thời đình chỉ tất cả hoạt động, chờ điều tra nội bộ, sau sếp sẽ là chúng em, chuyện của Derek cũng đủ để điều tra nội bộ rồi, nhưng trên thực tế chẳng phải là do cục trưởng bảo cậu ấy làm như vậy hay sao? Hiện tại lại tỏ vẻ như không hề liên quan đến hắn!” Từ đó đến nay vẫn làm cấp dưới của Feston, đột nhiên nhìn thấy Feston sinh hoạt cá nhân, còn tận mắt nhìn thấy Feston đút cho một sát thủ ăn, Jonathan ngây người, thiếu chút nữa đã quên mất phải trả lời Feston, nhưng vừa mở miệng thì lại khôi phục như thường, rất dễ dàng bị kích động.fynnz.wordpress.com
“Đây là cục điều tra liên bang, cho dù là cơ cấu nhà nước thì bất quá cũng chỉ là một tổ chức, tất cả tổ chức đều giống nhau, không có chuyện gì là bất ngờ cả.” Điều này đã nằm trong dự kiến của Feston, hắn cầm thìa múc một miếng thịt gà nấu nấm đưa đến bên miệng của Phong Triển Nặc, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, phải nói là hắn luôn rất bình tĩnh.
Jonathan nhìn thấy U Linh vươn ra đôi tay từng làm cho bọn họ cảm thấy kỳ dị ra khỏi lớp chăn, bàn tay của U Linh thoạt nhìn rất bình thường nhưng không biết vì sao luôn làm cho người ta nghi ngờ hắn có ma thuật, “Nhớ không lầm thì tôi chỉ bị thương ở bụng, tay của tôi vẫn chưa bị gãy.” Hắn muốn tự mình ăn.
“Tôi biết.” Nhưng Feston vẫn dùng thìa đút vào miệng của Phong Triển Nặc, mùi thức ăn Ý nhanh chóng hòa tan mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh.
“Jonathan, hoặc là khép miệng của cậu lại, hoặc là đến ăn một chút, đừng đứng đó giống như một thằng ngốc.” Dùng khăn lau miệng, Phong Triển Nặc cảm thấy buồn cười vì vẻ mặt ngốc nghếch của Jonathan.
“Không, tôi không đói bụng, tôi còn có việc.” Giống như đến nay vẫn không thể chấp nhận sự thật này, Jonathan đẩy cửa ra, muốn nói lại thôi, “Sếp, anh…..khi nào thì trở về?” Hắn hỏi thật cẩn thận.
“Cậu về trước đi.” Feston không trả lời chính xác cho Jonathan, có lẽ không phải hắn không muốn mà là hắn cũng không thể xác định.
Phong Triển Nặc nuốt thức ăn xuống, “Lần này đến phiên tôi hỏi anh, như vậy có ổn không? Đem tất cả mọi chuyện đạp đổ?”
Cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Feston lại lấy ra một chén súp bí ngô, “Không có gì là không ổn, có những chuyện đã sớm biết sẽ có kết quả gì nhưng không thử một chút thì sẽ không cam lòng, lúc này chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục.”
“Cho dù kết quả của việc thử một chút này có thể phải trả bằng cái giá rất đắt hay sao?” Húp vài thìa súp, hắn cảm thấy đã no, nằm trở lại giường, Feston hình như dạo này gầy đi, hắn chạm vào những sợi râu lấm tấm đang nhô ra dưới cằm của Feston, chờ Feston ăn hết mấy thứ còn lại, hắn liền vỗ đến chỗ trống ở bên cạnh, “Lên đây cùng với tôi.”
Hắn nhích ra một chút, trên giường trống được một nửa, đối với lời yêu cầu của hắn thì Feston không có cách nào để từ chối, từ trước cho đến nay đều vậy.
Cởi áo khoác rồi nằm lên giường, chiếc giường bệnh chật hẹp rất khó chứa được hai người đàn ông cao lớn, chỉ có thể nằm nghiêng, giống như hai cái thìa song song, Feston ôm Phong Triển Nặc từ sau lưng, cố gắng tránh đi vết thương của hắn, “Nếu không muốn vết thương bị tét thì tốt nhất cậu đừng lộn xộn, đã lâu rồi chúng ta chưa có làm.”
Ám chỉ hiện tại không chịu nổi khiêu khích, lời cảnh cáo của Feston đổi lấy một nụ cười nhẹ, Phong Triển Nặc đưa tay ra sau, ôm lấy Feston ở sau lưng, “Có muốn làm một lần ở trong này hay không?”
“Đừng thách thức cực hạn của tôi.” Kéo tay của Phong Triển Nặc trở về chỗ cũ, giọng nói căng thẳng của Feston tràn ngập cảnh cáo, “Phải nói cho rõ ràng, cậu bị thương không phải là chuyện nhỏ!” Hắn giống như đang tiến hành răn dạy Phong Triển Nặc.
“Bị thương một chút thôi mà, tôi không dễ dàng chết như vậy đâu, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.” Tương phản với hành động cẩn thận, Phong Triển Nặc luôn rất tùy tiện đối với việc sống chết, chuyện này Feston cũng không thể dễ dàng tha thứ, “Không phải là lần đầu tiên, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành lần cuối cùng, bảo cậu ở trên xe chờ tôi, vì sao cậu lại đi xuống? Thiếu chút nữa đã lấy mạng của cậu rồi, cậu có biết không?”
Đè thấp giọng, bàn tay vờn quanh trước ngực siết chặt làm hô hấp của Phong Triển Nặc trở nên dồn dập, hắn hơi bóp lên cổ tay của Feston, “Nếu anh có thể sớm nói cho tôi biết kế hoạch của anh thì chuyện này làm sao lại xảy ra, chẳng lẽ còn trách tôi nữa hay sao?”
“Tôi trách cậu vì sao lại bất cẩn như vậy–”
“Nếu không lo lắng cho anh thì làm sao tôi lại xuống xe? Anh muốn tôi chờ ở trên xe, chờ anh giải quyết hết thảy mọi chuyện rồi mới hỏi hay sao? Anh cũng biết chuyện đó không có khả năng mà, nếu là Will thì cậu ấy sẽ nghe theo, nhưng tôi không phải là cậu ấy!” Cười lạnh, câu trả lời của hắn tràn ngập đùa cợt, nhìn không ra vẻ mặt của Feston ở sau lưng, nhưng theo hơi thở lướt đến bên tai thì hắn có thể biết được cảm xúc của Feston cũng không ổn định giống như hắn.
“Đừng nhắc đến người khác, cậu ấy và chúng ta không có liên quan gì cả! Tôi đang nói đến cậu, bây giờ cậu vẫn đang bị truy nã, lần này camera ở dưới tầng hầm chụp được bộ dáng của cậu, cậu cho là mình còn có thể ở bệnh viện trong bao lâu nữa?”
“Cám ơn đã nhắc nhở, không phải anh nói thì tôi đã quên, vừa vặn rời khỏi nơi này, cũng thuận tiện thay anh giải quyết vấn đề của Judy, với lập trường hiện tại của anh thì muốn giúp cô ta do thám cái gì cũng không phải chuyện dễ, anh nói có phải hay không, nguyên đội trưởng đội đặc nhiệm ST Feston Kada?” Dùng âm điệu trào phúng, hắn đột nhiên xoay người lại, “Không phải Jonathan nói cho tôi biết thì anh còn muốn giấu tôi bao lâu nữa?”
Áp Feston xuống giường, Phong Triển Nặc nhìn xuống chăm chú, “Vì sao không nói cho tôi biết kế hoạch của anh, vì sao không nói cho tôi biết đội ST của các anh cũng bị giải tán? Anh không tin tưởng tôi, Feston–”
Vết thương trên bụng co rút đau đớn, Phong Triển Nặc có thể nhìn ra đáp án từ trong mắt của Feston, “Không đúng, không phải là không tin tưởng, mà là anh đã quen nắm mọi chuyện trong tay, đáng tiếc là tôi cũng vậy, anh và tôi, chúng ta đã quen khống chế tất cả mọi chuyện, nhưng sự việc sẽ không diễn ra như chúng ta đã nghĩ, coi như hết, anh thừa nhận như vậy thì chúng ta ở bên nhau chỉ càng mang đến phiền phức cho nhau mà thôi!”
Ánh mắt của bọn họ đều đang bốc lửa, túm Phong Triển Nặc xuống, Feston nắm lấy áo của đối phương, “Phong Triển Nặc, đừng tức giận rồi nói năng lung tung, có phiền phức thì giải quyết phiền phức, chẳng phải đây là điểm mạnh của cậu hay sao? Hay là lần này cậu muốn chịu thua?! Cậu đang nói lời chia tay với tôi đó hả?!” Đồng tử màu xám tro tỏa cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Hắn nhìn Feston rồi mỉm cười, “Chia tay? Chúng ta đã từng sống chung hay sao?”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Feston, bằng chứng là Feston đột nhiên xé áo của Phong Triển Nặc ra, từ trên xuống dưới, “Cậu dám nói là không có? Cậu đã sớm yêu tôi! Chỉ là cậu không chịu thừa nhận mà thôi!” fynnz810
Nụ hôn nồng nhiệt mang theo cảm giác đau đớn, từ trên cổ kéo dài đến trước ngực, Feston lật Phong Triển Nặc nằm nghiêng, Phong Triển Nặc dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, liền phản bác, “Lên giường chưa có nghĩa là yêu, bằng không chẳng lẽ tất cả những người cùng tôi lên giường thì tôi đều yêu – a….”
“Nhưng người tiến vào cơ thể của cậu thì chỉ có tôi!”
Feston dùng hành động để chứng minh, giống như cuồng phong bão táp ùn ùn kéo đến, lần này Feston tạo ra rất nhiều dấu vết trên thân thể của Phong Triển Nặc, điên cuồng, sôi trào, liều lĩnh, thân thể sau lưng nóng đến mức muốn nướng chín hắn, cho dù còn cách lớp quần áo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Feston, nóng rực, bừng cháy….yêu thương nồng nhiệt.
Dùng hết tất cả tình cảm, Feston nhồi nhét vào cơ thể trống rỗng của Phong Triển Nặc.
Ngón tay nắm chặt mép giường, mồ hôi từ trên người bọn họ thấm ướt nệm giường, Phong Triển Nặc nghe được tiếng cọt kẹt của khung giường, về phần cánh cửa chưa được khóa trái, không biết có y tá nào tiến vào hay không, tựa hồ không có ai để ý, rơi vào giữa tình cảm mâu thuẫn này, mồ hôi và hương vị tình mê khuếch tán, bọn họ đều bị lạc vào đại dương dục vọng.
Phong Triển Nặc vẫn là bệnh nhân, rốt cục Feston cũng không mất lý trí, cố gắng tránh đi vết thương trong lúc hoạt động, ngược lại Phong Triển Nặc không hề cố kỵ mà cứ nghênh đón sự tấn công và đòi lấy của Feston, cảm giác đau đớn truyền đến nhưng tri giác của hắn gần như đã chết lặng, thay vào đó là bị chi phối bởi một loại khoái cảm đặc biệt khác.
Trong lúc kích tình, hắn cắn lên cánh tay của Feston đang vòng quanh trước ngực hắn, nồng nhiệt vừa cắn vừa hôn, tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng gầm nhẹ, “….Tôi yêu anh! Tôi yêu anh!”
Feston Kada, tôi yêu anh – Feston bỗng dưng dừng lại một chút, sau đó đột nhiên tấn công kịch liệt, “Lặp lại một lần nữa!”
“Tôi yêu anh–” Rên rỉ và hò hét, hết thảy tiếng vang đều bị nuốt xuống, Feston xoay đầu của Phong Triển Nặc lại để hôn môi, sau đó là hôn sâu, tựa như muốn khắc sâu lời tuyên ngôn vừa trịnh trọng vừa hỗn loạn này vào trong lòng.
Tim đập như trống trận, có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể, còn tất cả những thứ khác đều trở nên im lặng…..
Lần kịch chiến này cũng không lưu lại đường sống, chẳng qua hậu quả vượt ngoài dự đoán của bọn họ, ngày hôm sau Phong Triển Nặc phát sốt.
Chuyện này đánh mất ý định muốn đòi lại lợi tức từ trên người của Feston, tuy rằng là bất đắc dĩ nhưng hắn chỉ có thể nghe theo phản ứng của cơ thể, sau khi sốt cao rồi nằm trên giường bệnh, được người khác chăm sóc chu đáo, mặc dù là hắn thì cũng không nghĩ rằng chuyện này có gì đáng ngại.
Nhưng quan điểm của Feston lại khác biệt, “Không dùng thuốc gây tê để gắp ra viên đạn, mất máu quá nhiều còn chưa tẩm bổ mà hiện tại cậu lại bị tiêu hao thể lực, là tôi không tốt.”
Feston lộ ra vẻ mặt hơi áy náy, chuyện này không nên xảy ra, hắn không nên mất kiểm soát như vậy, khi y tá phụ trách chăm sóc cho Phong Triển Nặc ra ngoài thì hắn liền vắt khăn mặt, cởi quần áo của Phong Triển Nặc ra để lau mình cho đối phương, phía trên còn có không ít dấu hôn và dấu tay.
“Chúng ta đều không thể kiềm chế.” Phong Triển Nặc khép hờ mắt để hưởng thụ Feston phục vụ, hắn thừa nhận điểm này, hơn nữa không chỉ là mất kiềm chế ở trên giường mà cũng bao gồm cả tình cảm của mình.
……….
P/S: bị thương như thế mà còn đòi ăn ngược lại chồng mình, thiệt là hết sức em Nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.