Xích Ái Sát Thủ

Chương 110: Đạt được thỏa thuận




Nhìn ra được có người cũng không quen chăm sóc bệnh nhân, có lẽ chưa từng có kinh nghiệm, nhưng sau khi làm vài lần thì cũng bắt đầu thuận tay, kể từ một ngày trước thì Feston đã tiếp nhận công việc của y tá, nguyên nhân có lẽ là vì nụ cười quá mức quyến rũ của một tên sát thủ.
Ngược lại với Feston, Phong Triển Nặc vẫn có cảm giác đối với phụ nữ, mà vẻ ngoài điển trai không hề tương xứng với nghề nghiệp của hắn luôn làm cho người ta nhầm lẫn, có người nghĩ rằng hắn được sinh ra trong một gia đình giàu có, gặp phải bắt cóc cho nên bị trúng đạn, bằng không chính là bị một người mẫu nào cùng nghề nào đó ghen tị cho nên gặp phải chuyện xui xẻo.
Sự hão huyền cùng với bản chất mẫu tử của những người phụ nữ làm cho bệnh nhân phong độ hào hoa như hắn được vô cùng hoan nghênh tại bệnh viện.
“Mấy này nay quyến rũ được bao nhiêu người phụ nữ rồi?” Thân thể này rất quen thuộc với Feston, hắn chà lau thật cẩn thận, bệnh nhân trên giường hơi mở mắt, “Cái gì mà quyến rũ, tôi có như vậy hay sao?”
“Chẳng lẽ cậu không có? Hay là cậu không hề phát giác điều đó?” Chiếc khăn ấm đi dọc từ cơ ngực xuống dưới, thắt lưng của Phong Triển Nặc bị nhéo một chút, Feston sẽ không lộ ra điều gì ngay tại chỗ, nhưng khi không có người khác ở đây thì hắn sẽ tính sổ với Phong Triển Nặc.
“Tôi chưa làm cái gì cả.” Nhún vai một cách vô tội, nụ cười trên mặt của hắn bị Feston hôn xuống, “Chính là vẻ mặt này, cậu đã quyến rũ tôi như vậy.”
Bị lên án vẻ mặt khiến Phong Triển Nặc cười to, “Đây chỉ là chuyện tự nhiên thôi.” Sờ soạng băng gạc trên bụng, hắn sắp chịu không nổi mỗi ngày đều phải nằm trên giường, “Có hỏi qua dùm tôi hay chưa, bao lâu nữa thì có thể xuất viện?”
Vết thương chưa thể dính nước, xác thực mà nói là vì có một chút nhiễm trùng cho nên hắn chỉ có thể lau mình, nguyên nhân trong đó cũng có thể là vì ngày nọ vận động kịch liệt trên giường bệnh.
Phong Triển Nặc đã quen với những vết thương như vậy, huống hồ lần này hắn cũng cao số, viên đạn không bắn trúng chỗ nguy hiểm, theo bác sĩ nói là do miếng kim loại của sợi dây nịt cản một chút, cho nên không ghim vào quá sâu trong bụng, quá trình gắp viên đạn cũng rất thuận lợi. fynnz.wordpress.com
Hắn cảm giác không quá bao lâu thì sẽ trở lại bình thường, nhưng vài ngày trôi qua mà bệnh viện vẫn không có ý để cho hắn xuất viện.
“Có lẽ là phải vài ngày nữa, để xem tình trạng khép miệng vết thương của cậu ra sao đã.” Feston giao khăn cho cô y tá mà hắn vừa kêu vào, cô y tá nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ liền lộ ra vẻ mặt kỳ quái, chờ cô ta rời đi, Phong Triển Nặc nhìn Feston một cách đăm chiêu.
“Làm cho tôi ở lại bệnh viện, đây là ý của anh à?”
“Vết thương của cậu vẫn chưa lành hẳn, cần phải nghỉ ngơi.” Câu trả lời của Feston dường như có đầy đủ lý do, nhưng hàm nghĩa bên trong lại thâm trầm giống như đôi mắt của hắn, Phong Triển Nặc ngồi dậy, “Là cần nghỉ ngơi hay là cần trốn một thời gian? Người của FBI đã bắt đầu hành động rồi phải không? Cho dù tôi ở đây nhưng có thể ở trong bao lâu? Sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ phát hiện tôi là tội phạm bị truy nã–”
“Có thể bao lâu thì hay bấy lâu.” Feston bỗng nhiên xoay người đi về phía giường bệnh, “Chuyện của Bob tôi sẽ tìm người hỗ trợ giải quyết, nhưng Kraft đã quyết tâm phải bắt cậu cho bằng được–”
“Cho nên tôi càng phải sớm rời khỏi chỗ này thì mới đúng!” Cắt ngang lời nói của Feston, vẻ mặt của Phong Triển Nặc tựa như hắn có thể đứng lên để rời đi bất cứ khi nào, bỏ trốn, nổ súng, nghênh đón nguy hiểm, “Dù sao cũng phải đi….”
“Chuyện này vẫn chưa quyết định!” Nhấn mạnh vấn đề, Feston hiển nhiên không đồng ý đối với quyết định này, đôi mắt màu xám tro phản xạ ra ánh sáng nhưng lại không có độ ấm, “Có đôi khi tôi sẽ nghi ngờ có phải bản tính của cậu là không thể dừng lại ở một chỗ được lâu hay không, tôi yêu cậu, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được gì, dường như cậu sợ bị người ta yêu cho nên tìm tất cả lý do để tránh né.”
“Đây không phải là tránh né, đây chỉ là vì lợi ích của hai chúng ta!” Hắn muốn giải thích, nhưng đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Feston thì hắn bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, “Hey, nói lý một chút có được hay không, chúng ta không cần mỗi ngày phải bám dính vào nhau, tôi nghĩ rằng anh cũng không thích, rời khỏi Chicago chỉ là tạm thời, tránh đầu sóng ngọn gió.”
Hắn cố gắng làm cho giọng điệu thoải mái nhưng lời nói lại chẳng thoải mái được bao nhiêu, Feston dường như hiểu được lời của hắn, hoặc là nhìn ra được nhiều điều mà ngay cả hắn cũng không biết, trầm mặc trong chốc lát, Feston ngồi xuống bên cạnh giường, “Tùy cậu muốn nói thế nào cũng được, cậu muốn chạy thì chẳng ai ngăn được cậu.”
Feston sờ đầu của hắn, Feston luôn thích làm như vậy.
Không còn cứng rắn giữ lại, đôi mắt sắc bén lại dùng ánh mắt thâm thúy để nhìn hắn, tựa hồ có thể nhìn thấu nội tâm của hắn, không biết là vì sao, bọn họ quen nhau chưa đến nửa năm mà Feston có thể nhìn thấu hắn hơn bất luận kẻ nào.
Ngụy trang chỉ phí công, Phong Triển Nặc cau mày cười khổ, “Có lẽ anh nói đúng, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, quan hệ của chúng ta đối với tôi mà nói thật sự rất xa lạ, tôi còn chưa chuẩn bị thích ứng, ý của tôi là….tôi không quen sống cùng một người ở một nơi nào đó, nhất là tôi muốn ở lại vì người đó, cái cảm giác này….”
Trong mắt người khác thì hắn là sát thủ vừa xảo quyệt vừa lạnh lùng, giờ phút này hắn nói ra cảm thụ trong lòng, mất đi vẻ ung dung ban đầu, Phong Triển Nặc muốn bày tỏ rất rõ ràng, lại phát hiện không có từ ngữ nào thỏa đáng để hình dung tình cảm giữa hắn và Feston, cùng với tâm tình mâu thuẫn của hắn.
“Chuyện này thật xa lạ đối với cậu, tôi có thể hiểu rõ, bởi vì với tôi mà nói thì cũng giống nhau, nhưng chuyện này cũng không phải là lý do để cậu rời đi.” Lý do là cái gì, có lẽ là vì tình huống hiện tại tạo thành, Feston có thể phân tích nguyên nhân một cách lý trí.
“Cậu muốn rời khỏi nơi này để hợp tác cùng Judy, cùng lúc đó có thể giũ sạch quan hệ giữa tôi và Habino, về phương diện khác thì chẳng lẽ không phải bởi vì thái độ của tổng cục hay sao? Nghĩ rằng cậu rời đi thì có thể làm cho bọn họ buông tha chuyện này, bảo toàn cho tôi và đội của tôi? Cậu là sát thủ, Triển Nặc, cậu cũng biết thái độ của đám cấp trên khi gặp chuyện bất trắc mà, cậu hẳn là hiểu được chính trị, biết kế tiếp sẽ phát triển như thế nào, đừng quá ngây thơ, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ như vậy hay sao?”
Cho dù hắn biến mất thì cũng sẽ không thay đổi được chuyện gì, “Chỉ cần tôi còn yêu cậu, chỉ cần cậu tồn tại, chỉ cần thời gian không thể quay trở lại thì chuyện này không thể thay đổi, không ai có thể thay đổi được.”
“Nếu có người không thành thực trong cuộc họp điều tra nội bộ thì có lẽ sự việc đã không ầm ĩ đến mức này! Tôi vẫn muốn hỏi lúc ấy anh đã nghĩ gì, anh đang tự chui đầu vào rọ đó, anh có biết hay không!” Phong Triển Nặc cười lạnh.fynnz810
“Vậy cậu muốn tôi phủ nhận tình cảm đối với cậu hay sao? Phủ nhận là tôi yêu cậu? Ở trước mặt mọi người nói dối là cậu không hề quan trọng đối với tôi?! Đây là điều mà cậu muốn thật sao?” Đột nhiên tiến đến gần, Feston chống tay lên mép giường, khuôn mặt cương cứng phủ kín bóng râm, lạnh lùng tươi cười, “Điều này quá khó khăn, tôi làm không được, nói dối cũng không khó, nhưng tôi không thể nói dối tình cảm thật của mình, cái giá phải trả rất cao.”
Hắn trung thành với chính mình, sự thành thực này có lẽ là kiêu ngạo, bởi vì hắn sẽ không thỏa hiệp, lại càng không thích nói dối, Phong Triển Nặc trừng mắt nhìn hắn, không còn lời nào để nói, vừa tán thưởng cũng vừa bất đắc dĩ, “Sớm biết anh là người rất khó giải quyết rồi mà.”
Bỗng nhiên kéo gần khoảng cách của hai người, hắn ôm lấy cổ của Feston, cố hết sức lưu lại dấu vết trên người của đối phương, “Tuy rằng anh nói nhiều như vậy nhưng tôi sẽ không thay đổi kế hoạch của mình, từ đó đến nay tôi không thích nợ người khác.”
“Cậu có thể nợ tôi.”
“Vậy Habino thì sao?” Đối diện với đôi mắt màu xám tro ở trước mặt, người khác có thể không xác định trong đó có tồn tại tình cảm hay không, nhưng Phong Triển Nặc thì lại nhìn thấy, “Nếu tôi muốn đi thì cho dù là anh cũng không thể giữ tôi được, anh nên biết tôi đã quyết định chuyện này.”
Hơi hơi nhếch môi, có tự tin cũng có kiên quyết, bề ngoài của Phong Triển Nặc luôn làm cho người ta có ảo giác, giống như hắn rất hòa đồng, dáng vẻ tự nhiên hào phóng được bày ra là để lấy lòng người khác, nhưng đây đều là biểu hiện giả dối.
Một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì không có bất kỳ ai có thể thay đổi, theo phản ứng của hắn thì có thể đoán được không cho hắn đi dường như không có khả năng, Feston suy nghĩ chừng vài giây, “Tôi sẽ nghĩ cách cho đội của mình, nhưng cậu ít nhất phải dưỡng thương cho lành hẳn rồi mới đi, trước khi Kraft nhận được tin tức rồi phái người đến điều tra thì cậu phải dưỡng thân mình cho tốt, như vậy tôi mới có thể cho cậu rời đi, có nghe thấy hay không?”
Hiện tại để cho Phong Triển Nặc rời khỏi nơi này vừa có lợi vừa có hại, hại ở chỗ Feston sẽ cảm thấy khó chịu, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm cho Phong Triển Nặc rời đi, làm cho một ngọn gió rời xa là chuyện rất đơn giản nhưng khó ở chỗ làm sao có thể khiến nó dừng lại.
Nhưng cục diện hiện tại cũng không cho phép bọn họ làm theo tâm ý của mình, Phong Triển Nặc rất hiểu tâm tư của Feston, hắn rời đi là chuyện nhất thiết, cho dù là vì lợi ích của bọn họ hay là vì cảm tình giữa bọn họ.
Có lẽ tính cách có khác biệt nhưng phong cách làm việc thì lại rất tương tự, có thể nhận ra điều này dựa theo cách thức quen biết của bọn họ, hai người đều muốn làm chủ, nhưng khi một vấn đề xảy ra thì cả hai đều muốn giải quyết, nhưng đến lúc ấy lại sinh ra vấn đề mới, bởi vì cách thức làm việc bất đồng.
Bởi vì thân phận khác biệt cho nên loại bất đồng này là khó tránh khỏi, chưa hẳn có đúng hay sai, nhưng va chạm luôn luôn xảy ra, bọn họ đều vì lo lắng cho nhau, kết quả lại chưa hẳn là lý tưởng, trước khi vì đối phương mà lăn xả thì có lẽ bọn họ nên học cách làm sao để ổn định bước chân của mình trước đã.
Tình cảm xảy ra bất thình lình tựa như một trận mưa to, bọn họ đều bị nghiêng ngả giữa bão tố, nương cơ hội này là lúc để làm cho tình cảm lắng dịu một chút, không phải chia tay mà chỉ là tạm thời chia cách.
Ở trong bệnh viện, Phong Triển Nặc và Feston rốt cục đạt được thỏa thuận.
Hôm nay hắn chuẩn bị xuất viện, cất vào khẩu súng ở dưới gối, chưa quên nhắc nhở, “Nếu tịch mịch thì có thể gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ cho anh cách thức liên lạc, bằng không cũng có thể tìm Will, dù sao cậu ấy cũng đã cho anh số di động.”
Hắn nhếch môi trêu chọc, nhắc đến Will, kỳ lạ là Feston càng dễ dàng mất hứng đối với chuyện này hơn cả hắn, “Tôi nói rồi, tôi chỉ xem cậu ấy là em trai, vì sao cậu luôn đánh trống lảng, hay cậu cũng muốn tôi nói đến Stephanie? Chỉ cần biết rằng chúng ta tách ra thì cô ấy có lẽ sẽ tìm đến cậu, nói không chừng cậu sẽ rất cao hứng.”
Nhìn Phong Triển Nặc cất súng vào, trong lời nói của Feston có một loại cảm giác rất khác biệt, không giống như hắn chỉ có sở thích về đồng tính, U Linh của hắn dường như rất có am hiểu về cả nam lẫn nữ, Phong Triển Nặc đột nhiên bị ôm lấy, “Nói, cô ta có thể đến tìm cậu hay không? Đến lúc đó cậu sẽ trả lời cô ta như thế nào?” Feston dùng hai tay khóa chặt Phong Triển Nặc vào lòng, cúi đầu cọ xát chóp mũi vào cổ của đối phương, tràn ngập ý tứ cảnh cáo.
“A, anh xem kìa, hôm nay thời tiết bên ngoài thật đẹp.” Phong Triển Nặc lái sang chuyện khác, Feston lại cắn hắn một cái, “Tôi không phải đang nói đùa với cậu.”
“Tôi cũng không nói đùa, tôi trả lời chính là câu kia A, anh xem kìa, hôm nay thời tiết bên ngoài thật đẹp…” Nhướng khóe mắt một cách bỡn cợt, nụ cười của hắn vẫn chưa lan rộng thì Feston đột nhiên rút ra khẩu súng sau lưng của hắn rồi chỉa vào bên hông, “Còn cười nữa sao? Mấy ngày nay không có động tĩnh, cậu đừng lơ là cảnh giác dùm tôi, mặc kệ mục tiêu của bọn họ là ai, đám đồng bọn của cậu chưa hẳn đã bỏ qua chuyện này.”
“Không cần anh nói thì tôi cũng biết.” Sát thủ sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng đối phương không có động tĩnh cũng là chuyện kỳ lạ, có thể là kiêng kị hành động của FBI, cũng có thể là vì nguyên nhân khác.
……….
P/S: Xa nhau được mấy hôm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.