Xích Ái Sát Thủ

Chương 117: Mời




Sau bữa tiệc xã giao là một bữa tiệc tối kéo dài đến khuya, mà khi Feston quay lại gian phòng kia thì nhân vật chính là cô Bailey Olivia đã rời đi, để lại vài vị khách cầu hôn, nếu không phải là tổng giám đốc của một doanh nghiệp toàn cầu thì là con trai của một chính khách ở một quốc gia nào đó thường xuyên được lên báo.
Tuy rằng là cạnh tranh nhưng mọi người đều duy trì phong độ mặt ngoài, hàn huyên theo phép tắc xã giao, có người viện cớ bận việc để rời đi, có người đến đại sảnh để chơi vài ván bài thư giãn, một đêm hoan lạc tại Monte Carlo bắt đầu được vén màn, Bailey Olivia rời đi cũng kết thúc cuộc tụ hội này.
Trong tình hình như vậy, cho dù là Phong Triển Nặc thì cũng không thể làm gì hơn, Judy cũng không thể yêu cầu được gì, dù sao Feston đã ở nơi này, khi bọn họ rời khỏi sòng bạc thì lại gặp được Feston, nhưng lần này biểu hiện của cả hai lại giống như người xa lạ, chỉ nói vài câu khi gặp nhau ở đại sảnh.
Người khác thoạt nhìn sẽ nghĩ là trùng hợp gặp gỡ rồi trò chuyện, nhưng tình huống chân thật thì chỉ có bọn họ mới biết.
Ở nước ngoài gặp được người quen, hơn nữa còn phải tranh giành một người phụ nữ mà cả hai không hề để mắt đến, đã lâu không gặp được chuyện thú vị như vậy, có lẽ chỉ có người quen thuộc mới nhìn ra bên dưới nụ cười tràn đầy hưng phấn của Phong Triển hàm chứa một chút lạnh lẽo.
Taycủa hắn chỉ dùng để giết người.
Chuyện bọn họ muốn làm giống như mời đến tử thần, lại muốn dùng lưỡi hái của hắn để đi gặt lúa.
Tiếp nhận chìa khóa xe, làm cho Judy lên xe, hắn quay đầu hỏi Feston, “Muốn đánh cuộc hay không?”
Một câu hỏi nghe có vẻ nhàm chán, nhưng lại chỉ nhìn thấy dấu vết mất kiên nhẫn dưới đáy mắt của Feston, “Như vậy cũng không công bằng, cậu vẫn còn nằm ngoài cuộc.”
Thiếp mời chỉ mời năm người, có lẽ không phải chỉ có duy nhất một thiếp mời, nhưng không thể nghi ngờ là chỉ có những người nằm trong danh sách được mời mới có quyền lợi tranh giành Bailey Olivia.
“Tôi sẽ nhanh chóng nhập cuộc, anh cứ chờ xem.” Xem đánh cược là một thú vui, rốt cục Phong Triển Nặc cảm thấy có một chút hứng thú, Judy ở trong xe ló đầu ra, “Dùng quý cô kia để đánh cược?” Rõ ràng là không đồng ý, cho dù như thế nào thì Judy cũng là phụ nữ.
“Tại sao lúc mấy người muốn tôi lừa gạt tình cảm của cô ta thì không lộ ra vẻ mặt này? Cô ta là vật hy sinh, kể từ đầu đã là như vậy.” Trong nụ cười hàm chứa lãnh ý, đây là sự phản bác của hắn, bị một sát thủ khiển trách thì Judy chỉ có thể nhận thua, cô ta không còn lời nào để nói, lập tức chuyển đề tài.
“Ngày mai bọn họ sẽ xem biểu diễn đua xe ở salon, không bằng ngày mai hai người tiếp tục tán gẫu, để cho người ta nhìn thấy cả hai ở cùng một chỗ cũng không tốt lắm.” Cô ta ám chỉ bọn họ đã đứng lại nơi này khá lâu, nhân viên phục vụ đã sớm lái xe của Feston đến.
Giả vờ như không quá quen biết, hai người chúc ngủ ngon rồi tạm biệt, xe chạy về hai hướng khác nhau, ban đêm đèn đuốc rực rỡ, mùa thu của Monte Carlo không có tiết trời thay đổi thất thường như ở Chicago, phía sau xe là sòng bạc được bật đèn suốt đêm, trải qua hoa viên, kiến trúc mạ vàng dưới ánh đèn xe làm toát lên bầu không khí của nghệ thuật Barốc.
Gặp nhau ở nước ngoài, dường như rất nhiều chướng ngại và phiền phức đều rời xa, mặc dù sự thật cũng không có gì thay đổi, nhưng loại ảo giác này cũng đủ làm cho người ta cảm thấy an ủi.
Trở về khách sạn, Phong Triển Nặc ăn khuya một chút, thực hiện vài bài tập thể hình hằng ngày, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, đêm nay trôi qua cực kỳ nhanh, cũng có thể là vì hắn ngủ rất ngon.
Nhưng ngày hôm sau khi Judy gõ cửa phòng thì lại phát hiện trong phòng không có ai, Ian đã mất tăm?!
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đầu tiên mà cô ta nghĩ đến là Feston, “Anh ấy có ở chỗ của anh hay không?” Không cần nói thì cũng biết anh ấy là ai.
Feston đang ăn sáng, trong điện thoại truyền đến tiếng đặt ly cà phê xuống bàn, “Không, cậu ấy không ở chỗ này, sao vậy?” Tiếp theo là tiếng buông tờ báo xuống, người đàn ông ngồi bên cạnh bàn ăn dường như cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì giống Judy.
“Sáng sớm đã không thấy tăm hơi của anh ấy, tôi nghĩ là anh ấy đến tìm anh.” Với quan hệ của bọn họ thì đây không phải là chuyện không có khả năng, Judy không nói rõ nhưng Feston cũng đã hiểu được ý của cô ta.
“Cô sai rồi, cậu ấy không phải người như vậy.” Phải nói là bọn họ không phải những người không thấy mặt thì sẽ không thể sống như bình thường, cả hai đều có suy nghĩ và kế hoạch riêng của mình, Feston uống tách cà phê với vẻ mặt hơi đăm chiêu, trên sóng mũi là cặp kính gọng bạc, “Cậu ấy sẽ quay lại.” fynnz.wordpress.com
“Anh nói khẳng định như vậy, chắc chắn là anh ấy không ở chỗ của anh đúng không?” Judy xác nhận lại một lần nữa.
Đáp án của Feston vẫn như cũ, “Tôi không cần phải nói dối, cậu ấy không ở chỗ của tôi, nếu cô không tin thì có thể tự mình đến xem.
Nếu cô ta ở ngay trước mặt hắn thì lúc này sẽ bị một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, từng là FBI, Judy không phải không biết phong cách làm việc của Feston, “Thật xin lỗi, anh nói anh ấy không có ở đó chắc là đã đi đâu rồi, vậy anh cảm thấy anh ấy sẽ đi nơi nào? Anh bảo rằng anh ấy sẽ quay lại, như thế chắc là anh biết.”
“Tôi nghĩ cậu ấy sắp sửa nhập cuộc.” Nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí vào buổi sáng ở Monte Carlo rất ẩm ướt, lúc này U Linh đang phiêu diêu ở nơi nào? Trong lòng của Feston quả thật đã có đáp án.
“Vì sao lại cho cậu ấy thân phận giả đó – nam tước Ventress, thân phận của quý tộc rất dễ xác minh, cậu ấy sẽ bị vạch trần, cô cũng biết cậu ấy đang bị truy nã mà.” Phong Triển Nặc sẽ không bất cẩn như vậy, Feston tin tưởng đối phương sẽ không, trong đó nhất định là có lý do, hắn không cần phải lo lắng vì điều này, nhưng hắn vẫn hỏi như thế.
Judy vốn nên trả lời, nhưng lần này lại không thẳng thắn như vậy mà chỉ vừa cười vừa nói, “Không không, để tôi nhắc anh, anh ấy bị truy nã ở Mỹ chứ không phải ở đây, cũng không phải Anh quốc, thân phận nam tước Anh Quốc không dễ dàng bị vạch trần như vậy đâu, yên tâm đi.”
Không chiếm được câu trả lời, cũng không muốn cho hắn trả lời, Judy lập tức cúp máy, nếu muốn chiếm được đáp án thì có lẽ phải hỏi chính đương sự mới được.
Mà lúc này Phong Triển Nặc đang ở đâu? Feston đã đoán đúng, hắn sắp sửa nhập cuộc, cùng với người khác gặp mặt ngẫu nhiên thì cũng không phải là quá khó khăn, về phần muốn chiếm lấy hảo cảm của phụ nữ thì chỉ cần hắn muốn là mọi chuyện sẽ trở nên rất đơn giản.
“Rất vui vì được quen biết cô, cô Bailey Olivia, bó hoa này tôi định trang trí ở phòng khách, nhưng mà nó rất hợp với cô, để tôi tặng cô, xem như nhận lỗi vì đã làm bẩn váy của cô, cô đã không cho tôi đền một chiếc váy mới, cũng không muốn tôi đem nó đi giặt sạch.” Phong Triển Nặc có thể dễ dàng sắm vai nhân vật này, chỉ cần tỏ ra lịch sự ga lăng là hoàn thành vai diễn.
Hoa hồng trắng tươi mát được đưa đến tay của Bailey Olivia, cô ta ôm đến trước mặt, bỗng nhiên khóe mắt của hắn nhìn thấy một chút loang loáng, “Cẩn thận!”
Hắn kéo Bailey Olivia ra mặt sau chiếc xe, viên đạn bắn trúng nóc xe, xuyên qua bó hoa trong tay của cô ấy, một đóa hoa màu trắng rơi xuống đất, tiếng súng vang lên, trên đường trở nên hỗn loạn, vệ sĩ của Bailey Olivia lập tức làm cho cô ta lên xe.
Olivia rất hoảng sợ, nhưng xem như là bình tĩnh, ít nhất thoạt nhìn cũng không thất thố, “Tôi đã được báo trước sẽ có thể gặp phải tình huống như vậy, vệ sĩ của tôi sẽ bảo vệ tôi, mời anh nhanh chóng rời khỏi, nam tước Ventress!”
Đây là cơ hội tốt nhất, nếu rời đi thì hắn sẽ không phải là U Linh, “Trong hoàn cảnh này nếu tôi rời đi thì toàn bộ gia tộc sẽ hổ thẹn vì hành vi của tôi, tôi đương nhiên không thể rời đi, ít nhất phải thấy cô an toàn thì tôi mới yên tâm.”
Biểu lộ vẻ mặt khẩn trương và bất an một cách thích hợp, cuối cùng hắn vẫn ở lại, cùng Olivia lên một chiếc xe, không hề tỏ vẻ ta đây, chân thành đến mức khiến người ta cảm động, nhưng không ai tìm thấy sự xảo quyệt và ung dung dưới đáy mắt của hắn, cho dù là một chút cũng không có.
Nếu tình huống cho phép, Phong Triển Nặc sẽ lộ ra một nụ cười khoái trá, nhưng hiện tại Bailey Olivia chỉ nhìn thấy sự thân thiết của hắn. Xe chạy ra đầu đường, có thân phận cao quý nhưng lại không có danh hiệu, công chúa của công quốc Monaco Bailey Olivia nắm chặt bó hồng trắng trong tay, giống như chỉ có như vậy mới có thể ổn định cảm xúc của mình.
Mái tóc vàng xõa trên vai, Olivia cơ hồ vùi mặt vào trong bó hoa, hít thật sâu vài hơi, sau đó nhẹ giọng hỏi, “Còn có ai đuổi theo hay không?”
Olivia không hỏi bọn họ là ai mà hỏi là có ai đuổi theo hay không, Phong Triển Nặc nhìn thoáng ra phía sau, “Hình như không có, phía sau không có xe khác.” Thản nhiên choàng tay qua vai của Olivia, hắn lặng lẽ an ủi cô ấy.
Bailey Olivia mỉm cười cảm kích, “Nếu không gặp được anh thì hiện tại tôi nhất định rất hoảng sợ, phải cám ơn anh, nam tước Ventress. fynnz810
“Gọi tôi là Macro, chúng ta xem như bạn bè đúng không?” Hắn mỉm cười đối với cô ấy, đại đa số phụ nữ đều không thể chống lại nụ cười này.
Bailey Olivia cũng cười, “Đường nhiên, Macro” Nói xong, cô ấy nhanh chóng vuốt tóc lại rồi cúi đầu nhìn bó hồng màu trắng trong tay, giống như không thể chịu nổi ánh mặt trời chói chan, vành tai hơi hơi ửng đỏ.
Olivia tựa như một đóa hoa trong nhà kính, lại cố chấp muốn tỏ ra kiên cường, rất khó tưởng tượng trên thế giới vẫn còn người con gái đơn thuần như vậy, hơn nữa cô ấy còn sinh ra trong hoàng thất, Phong Triển Nặc cảm thấy áy náy và có lỗi, người con gái này sẽ trở thành vật hy sinh, cơ hồ đây đã là kết cục của cô ấy.
Ngay từ đầu mà vồ vã quá mức thì không được, hắn yêu cầu xuống xe một cách đúng lúc, khi nói lời tạm biệt thì Bailey Olivia đưa ra một thiếp mời đối với hắn, “Đây là thiếp mời xem đua xe chiều nay, ngay tại salon của bà Meryl, anh đi chứ?”
“Đương nhiên, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” Vui vẻ tiếp nhận thiếp mời, hắn hôn lên má của Olivia để chào tạm biệt, đến nước Pháp, sự lãng mạn của hắn càng lúc càng phát huy triệt để, đây vốn là chuyện mà hắn phải đau đầu, không thực tế hơn nữa không có tác dụng.
Đua xe công thức 1 là một trong những màn đặc sắc nhất ở Monte Carlo, những dân chúng rảnh rỗi sẽ ở nhà của mình rồi theo dõi màn đua xe dưới ngã tư đường, kẻ có tiền thì quan sát bằng cách khác, bọn họ sẽ sớm chuẩn bị sẵn sàng, có thức uống, cùng nhau nói chuyện phiếm, loại xã giao này là một phần không thể thiếu, salon của bà Meryl chính là một chỗ như vậy.
Salon có tính chất tư nhân, nhưng đều chiêu đãi khách quý, có thể nói là người thường thì căn bản đừng hòng vào cửa.
Người hầu ở dưới đại sảnh đón khách, những vị khách được xác nhận thân phần đều được mời lên lầu, nơi đó có vài gian phòng, dọc hành lang có treo tranh vẽ, có thể nghe thấy đủ loại khẩu âm tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Anh, đây đều là những ngôn ngữ thông dụng, đương nhiên cũng có không ít ngôn ngữ Monaco bản địa.
Phong Triển Nặc xuất hiện trước mặt Judy, hắn bước qua trước mặt cô ta, cầm trong tay tấm thiếp mời được xịt nước hoa thơm phức, Judy chỉ có thể dừng lại ở đại sảnh dưới lầu, hắn không hề nhìn cô ta nhưng Judy biết hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn phân nửa mọi người đều nhìn ra hắn đến đây để làm gì, khi quản gia dẫn hắn lên lầu cũng tuyên bố nam tước Ventress của nước Anh được cô Bailey Olivia mời đến, vẻ mặt của đại đa số mọi người đều trở nên mất tự nhiên.
Chỉ ngoại trừ một người, “Hoan nghênh nam tước Ventress.” Feston nâng ly về phía hắn.
“Rất vui vì đã quen biết anh, ngài Kada.” Ly rượu chạm vào nhau, U Linh bước lên sân khấu của mình.
……….
P/S: cho 2 bạn đi đóng phim đi :>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.