Xích Ái Sát Thủ

Chương 140: Anh ấy và cậu ấy




Đây là uy hiếp Chúa trời à? Anthony không biết, “Đối với những chuyện mà chúng ta bất lực thì chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào một loại lực lượng khác.” Thu hồi ánh mắt khỏi màn hình, vừa rồi hình như hắn nhìn thấy Bailey Olivia ở trên màn hình tivi.
“Tôi hy vọng ngài Kada không sao, chúng ta coi như đến đúng lúc, có lẽ sẽ không quá nghiêm trọng.”
“Đừng nói nữa, tôi cần yên tĩnh.”
Anthony quay đầu lại, tên sát thủ này chỉ có thể dùng bốn từ không thể tưởng tượng để hình dung, khi hắn nổ súng thì vô cùng oai phong lẫm liệt, hiện tại lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
Cuộc giải phẫu được tiến hành khá lâu, Phong Triển Nặc vẫn luôn chờ đợi, hắn muốn một kết quả tốt nhất, tựa như hắn đã nói.
Anthony đứng ngồi không yên, hắn nghe nói có người đi đón Bailey Olivia, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức gì khác, hắn vẫn không biết ở bên kia Bailey Olivia có bị trách mắng hay bị giam lỏng hay không…..
“Dù sao cô ấy cũng là cháu gái của hoàng tử, cô ấy sẽ không bị gì đâu.” Hắn tự an ủi chính mình, không dám tiếp tục tưởng tượng, “Với lại, thật xin lỗi, vì chúng tôi mà ngài Kada….” Phong Triển Nặc đi qua đi lại trước phòng giải phẫu, “Cậu không biết anh ấy là người như thế nào đâu, anh ấy sẽ không khuất phục, sẽ không.”
Là nói cho Anthony nghe, cũng là nói cho chính mình, trái tim của hắn tựa như bị moi ra từ trong ***g ngực, bị người nâng lên giữa không trung, chờ đến lúc bị ném xuống rồi vỡ ra thành chục mảnh, hoặc là biến thành lông chim rồi an toàn rơi xuống.
Rốt cục phòng giải phẫu cũng mở cửa ra, Phong Triển Nặc nín thở nhìn Feston được người đẩy ra, bác sĩ gật đầu với bọn họ, “Vẫn chưa đến mức xuất huyết não, coi như rất may mắn, với lại anh ấy cầm cự rất tốt, cuộc giải phẫu rất thuận lợi.”
Lông chim bay xuống, lẳng lặng rơi trên mặt đất.
Phong Triển Nặc thở phào nhẹ nhõm, “Tốt rồi, tôi không cần cầm súng vọt vào.” Hắn nói nhỏ, bất giác lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Bác sĩ, bả vai của tôi cũng bị thương trong vụ tai nạn, hiện tại ông có thể tìm người khám cho tôi hay không.”
Bác sĩ giải phẫu không nghe thấy câu đầu tiên mà hắn nói nhưng câu sau đó lại có thể nghe được rõ ràng, “Bị thương trong vụ tai nạn? Vậy mà hiện tại anh mới nói? Bây giờ mọi người không còn muốn sống nữa hay sao vậy!”
Phong Triển Nặc bị đưa đi kiểm tra, Anthony ở lại trong phòng của Feston, hắn phát hiện chính mình đã nhiễm căn bệnh lầm bầm tự nói, “Ngài Kada, anh nói thử xem, hiện tại Olivia đang làm cái gì? Cô ấy có giận vì tôi không đến đúng giờ hay không?”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi trưa rất chói mắt, chuyện này chỉ mới xảy ra vài tiếng trước, “….Tôi nghĩ là sẽ không, cô ấy hiền lành đáng yêu như vậy, cho dù cô ấy có giận thì cũng sẽ tha thứ cho tôi thôi, có đúng không?”
Feston vẫn còn bị hôn mê vì thuốc gây tê sau phẫu thuật cho nên không thể trả lời, Anthony đương nhiên không mong chờ Feston trả lời, di động của hắn đã bị đánh rơi trong vụ tai nạn xe hơi, tìm được điện thoại công cộng ở hành lang của bệnh viện, hắn muốn xác nhận tình hình của Bailey Olivia nhưng điện thoại không có ai bắt máy.
Phong Triển Nặc quấn băng gạc trên tay, vội vàng đi về phía phòng bệnh của Feston, Anthony ở sau lưng của hắn, “Vì sao vừa rồi anh không nhìn anh ấy, anh rõ ràng là rất lo lắng cơ mà.” fynnz.wordpress.com
“Bởi vì tôi biết tôi đi vào thì sẽ không rời đi, tôi sẽ không rời khỏi nửa bước, trừ phi tận mắt nhìn thấy anh ấy tỉnh lại.” Người đưa lưng về phía Anthony đang quay đầu lại.
Cửa bị đóng, đó là thế giới của bọn họ, Anthony ngồi bên ngoài hành lang, nghĩ đến Bailey Olivia của hắn.
Phòng bệnh rất im lặng, không có đạn, cũng không có tiếng súng, chỉ có mùi thuốc sát trùng, Phong Triển Nặc di chuyển tầm mắt, tóc của Feston, lông mi của Feston, môi của Feston, còn có sóng mũi thẳng tắp của hắn.
Lông mi thản nhiên hạ xuống phần bóng râm, đường nét rõ ràng, khuôn mặt sắc sảo, đây chính là tên FBI luôn đối đầu với hắn, cũng từng giúp đỡ hắn hết lần này đến lần khác, còn có những nụ hôn nồng nhiệt và những cái ôm ấm áp.
“Anh biết không, tôi cảm thấy rất kỳ diệu, chúng ta cùng một loại, nhưng chúng ta lại ở hai thế giới khác biệt, còn có cách thức xử sự không giống nhau, nói thật, đáng lý tôi phải giết anh từ lâu, nhưng cảm giác ở bên anh luôn rất đúng, tôi cũng là một con người, tôi không thể chống lại cảm giác này, hơn nữa cả anh cũng thế, Caesar cũng không thể làm được.”
“Anh nói đây là Chúa an bài, hay là đang trêu ngươi? Tuy rằng thừa nhận tình cảm đối với anh nhưng anh nhất định cho rằng tôi vẫn đang giãy dụa không chịu nhận thua.” Ngón tay của Phong Triển Nặc chạm lên mặt của Feston, các đốt ngón tay khẽ cọ nhẹ lên làn da của đối phương, “Nhưng anh đã sai, cho dù là anh thì cũng có lúc sai.”
Cảm xúc ấm áp này…..chứng tỏ Feston còn sống.
Phong Triển Nặc cởi áo khoác rồi leo lên giường bệnh, sau đó ôm chặt lấy Feston, hắn không dám nói tình cảm của mình khắc sâu đến mức nào nhưng hắn biết rõ hắn từng nói với Feston rằng Tôi yêu anh, câu nói đó không hề giống với những lần hắn nói với người khác.
Hơn nữa hiện tại câu nói đó đã không còn đủ để diễn đạt tình cảm của hắn, “Tỉnh lại nhanh lên, chờ anh khỏe hẳn thì tôi sẽ dùng tất cả biện pháp để cho anh biết tôi quan tâm đến anh nhiều như thế nào.”
“….Tất cả biện pháp.” Hắn kề sát vào bên tai của Feston rồi thấp giọng lặp đi lặp lại, hôn lên vành tai của đối phương, nhẹ nhàng cắn mút.
Hắn chắc chắn Feston sẽ thích biện pháp của hắn, khi bọn họ ở trên giường thì luôn rất ăn ý, khi thân thể kết hợp giữa tình cảm và dục vọng thì lửa nóng sẽ bốc lên một nhiệt độ kinh người, nó rất tuyệt vời, kỳ diệu, không thể kháng cự.
Hắn nhớ rõ lúc Feston ôm hắn, ngọn lửa trong đôi mắt kia, những tiếng gầm nhẹ khàn khàn khi mất kiểm soát, kích động và hưng phấn, hoàn toàn khác với lúc bình thường, đó là những biểu cảm chỉ thuộc về một mình hắn.
Khi Feston bình tĩnh thì rất khó đụng đến, trong sự kiên nghị là một chút lạnh lùng lãnh đạm, có vẻ luôn xa cách, giống như đang nhìn cái gì đó, bất cứ lúc nào cũng muốn bình phán sự việc, hết thảy tình cảm đều tồn tại trong ánh mắt đó, hắn nhìn chăm chú vào ai thì người nọ sẽ cảm nhận được hàm nghĩa khắc sâu bên trong, hắn coi trọng quy tắc, hắn coi trọng tánh mạng của cấp dưới, lại hoàn toàn không lo lắng tác phong cứng rắn của mình có thể khiến người ta phản đối.
Feston từng có ý đồ muốn bắt Phong Triển Nặc, cuối cùng lại lựa chọn hắn, lại bất kể cái giá nào cũng muốn có hắn cho bằng được, hiện tại Phong Triển Nặc nhớ lại hết thảy thì liền cảm thấy nghi ngờ, rốt cục Feston xem như người giỏi về việc dùng mưu kế hay là một kẻ lãng mạn chỉ làm việc dựa theo cảm tính.
Duy nhất có thể xác định là Feston sẽ không vì thua một trận chiến mà vứt bỏ cả một chiến dịch. Chỉ cần còn sống thì sẽ còn có cơ hội.
Cảnh tượng trước vụ nổ lại tái diễn trước mắt của Phong Triển Nặc, ở bất cứ thời điểm nào Feston vẫn sẽ luôn bình tĩnh không bối rối, hắn che giấu lửa giận mà chỉ để lại vẻ lãnh đạm khi phóng những con dao phẫu thuật lên người của Macro, khi xe hơi bị lật thì hắn liền che chở cho Phong Triển Nặc….Sau đó máu tươi từ trên đầu chảy xuống.
Phong Triển Nặc vĩnh viễn sẽ không quên âm thanh đó. Nhưng hắn sẽ không nói lời cám ơn với Feston, thậm chí hắn cũng không tính nhắc lại chuyện này, có lẽ đơn giản chỉ vì sinh mạng của bọn họ đã cột chặt vào nhau.
Không có ai sẽ tự nói cám ơn với chính mình.
Vào nửa đêm thì Feston đã tỉnh dậy.
Cơ hồ trước khi Feston mở mắt thì Phong Triển Nặc đã biết hắn tỉnh, cơ thể của Feston trở nên cứng ngắc, trí nhớ của hắn còn dừng lại trước vụ nổ khoảng một giây, nguy hiểm khắp nơi, hắn biết bên cạnh hắn có người, lặng lẽ đụng đến bàn tay của Phong Triển Nặc trong bóng đêm, vuốt ve một chút liền xác định thân phận.
Ngón tay không có vân tay, nhạt đến mức không thể nhận thấy chỉ tay trong lòng bàn tay, trải qua huấn luyện nên các đốt ngón tay trở nên mềm dẻo, còn có khói thuốc súng lơ đãng, mùi máu tươi cùng với thuốc sát trùng của bệnh viện hỗn hợp với nhau, mùi vị này cũng chẳng có gì xa lạ.
Feston kéo ra thiết bị dưỡng khí dán trên môi, Phong Triển Nặc bỗng nhiên bị ôm lấy, sau đó là một bờ môi ấm áp được dán lên, hấp thu hơi thở của hắn.
Bóng đêm yên lặng chỉ có tiếng tim đập giao hòa, đầu lưỡi quấn quýt kịch liệt, tiếng hít thở tràn ra theo khóe miệng, tim đập loạn nhịp, cảm giác quen thuộc, nụ hôn quen thuộc, nhưng loại quen thuộc này thật sự muốn đoạt mạng, không có cái gì có thể làm cho Feston hài lòng hơn nụ hôn như vậy.
Nếu không phải hắn vừa mới phẫu thuật xong và vẫn chưa khôi phục thì có lẽ nụ hôn này sẽ tiếp tục lâu dài, nhưng cho dù là hiện tại thì cũng đủ làm cho hô hấp của hắn dồn dập, “Vì sao không nghe lời của tôi mà rời khỏi chiếc xe kia sớm một chút?” Hắn đụng vào lớp băng gạc ở trên vai của Phong Triển Nặc.
“Đừng nói đùa, muốn tôi nhắc nhở anh bao nhiêu lần là–”
“Cậu không phải cấp dưới của tôi.” Feston tiếp lời, vừa cười vừa nói, “Đúng vậy, tôi biết, tôi nghĩ cũng sẽ không có gì hay ho nếu có cậu làm lính của mình.”
Phong Triển Nặc giả vờ cho Feston một cú đấm, Feston liền nắm lấy tay của hắn, “Tôi nghe thấy những gì cậu nói.”
“Nói cái gì?”
Feston kề sát rồi nhắc nhở Phong Triển Nặc, giọng điệu đầy ám muội, “Cậu nói chờ tôi khỏe hẳn thì cậu sẽ dùng tất cả biện pháp để làm cho tôi biết cậu quan tâm đến tôi nhiều như thế nào.” fynnz810
Phong Triển Nặc ho nhẹ một tiếng, “Anh nghe thấy à?” Chẳng lẽ hắn nói rất nhiều hay sao.
“Tôi nghe thấy, cho nên tôi muốn chính mình phải nhanh chóng tỉnh lại, cái giá phải trả là thuốc tê mất tác dụng, hiện tại tôi hơi đau đầu một chút.” Đây chỉ là nói phỏng chừng, Phong Triển Nặc tin tưởng không chỉ là hơi đau đầu một chút, nhưng Feston không phải là người sẽ kêu rên đau đớn, bởi vì hắn cũng không phải.
“Đau đầu? Như vậy muốn tôi an ủi anh như thế nào? Là như thế này? Hay như thế kia?” Hắn cười khẽ, giống một con thú cố ý lộ ra sự xảo quyệt của mình, hôn lên vết thương đã được băng kín trên đầu của Feston, lại từ trán xuống môi, nhưng không quá mạnh, chỉ là trêu chọc nhẹ nhàng.
Hắn vẫn chưa quên tình trạng hiện tại của Feston.
“Vẫn chưa đủ, tôi nghĩ không bằng chờ sau này đền bù cho tôi, từ từ rồi sẽ đến.” Ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào, Feston hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác này, hắn kéo Phong Triển Nặc đến gần, đền bù như vậy chẳng thể làm cho hắn vừa lòng.
“Nói cho tôi biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, Anthony và Bailey Olivia thế nào, chúng ta thắng chứ?”
“Thật đáng tiếc kết cục vẫn chưa biết rõ, chờ ngày mai có lẽ sẽ có kết quả.” Phong Triển Nặc kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi Feston mất tri giác, “Judy không có tin tức, cũng có nghĩa không phải tin tốt lành.”
Feston vẫn duy trì trầm mặc, khi Phong Triển Nặc nghĩ rằng Feston quá mệt mỏi thì đối phương lại giật giật rồi ôm vai của hắn, “Chỉ khi Bailey Olivia đào hôn thuận lợi thì vấn đề của chúng ta mới có thể giải quyết…..”
“Anh có biết tôi thấy thế nào hay không? Mặc kệ mấy vấn đề đó đi, anh đã trả giá đủ rồi Feston, mà tôi thì không muốn anh cứ tiếp tục như vậy.” Phong Triển Nặc nhìn chăm chú vào phía trên trần nhà trống rỗng, “Anh dám nói anh không nghĩ đến chuyện làm cho tôi thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này hay không?” Hắn lại bổ sung thêm một câu.
“Đúng vậy, nhưng như thế thì sao? Tôi sẽ không mở miệng bảo cậu rời đi, thoát khỏi thân phận sát thủ của cậu thì đó mới là tự do của cậu.” Hai người cùng nhau nằm trên giường bệnh, Feston thở hắt ra vì cơn đau ở trên đầu, “Nhưng chúng ta đều biết chúng ta nên ở cùng một chỗ.”
Hắn quay đầu nhìn Phong Triển Nặc, ánh mắt thâm thúy, bình tĩnh trần thuật, đó là sự thật, xuất phát từ miệng của Feston thì càng có vẻ đương nhiên. Hắn luôn có cách làm cho hết thảy mọi câu đối đáp đều trở nên thuyết phục.
…………
P/S: em đòi ăn anh kìa =.=. Thấy chồng bị thương mà còn *uy hiếp yêu* kiểu đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.