Xích Ái Sát Thủ

Chương 161: Giáo dục mầm non




Cởi quần áo của nhau một cách thô bạo, lúc trước đã bị phá rối vài lần, lần này Nile đang ngủ trưa, vì để không đánh thức nó cho nên Feston và Phong Triển Nặc đều đè ép tiếng rên rỉ xuống cổ họng.
Cảm giác này tựa như đang yêu đương vụng trộm, mặc dù nơi này là nhà của Feston.
Sau lưng chính là ghế dựa, Phong Triển Nặc bị gỗ cây đè ép, bàn tay rộng lớn từ mông của hắn chuyển qua giữa hai chân, khu vực nhảy cảm bị Feston nắm trong tay, hắn mạnh mẽ lui ra sau một chút, hít vào một hơi, trái cổ rung động, ngón tay trượt xuống thắt lưng của Feston, hắn cúi đầu cắn nuốt điểm nổi lên ở trước ngực của Feston.
Hô hấp của Feston chợt dồn dập, đưa tay lôi kéo, hai thân thể nam tính bỗng nhiên đến gần, ma sát và tiếng đè ép trên làn da phát ra âm thanh rất nhỏ, trong bầu không khí yên lặng, tiếng hít thở và nhịp tim trở nên vang dội đến mức khó tin.
Quần áo rơi tán loạn trên mặt đất, bọn họ chen chúc trên ghế, lặng lẽ dây dưa, trong một lần hơi quá trớn khiến chiếc ghế ngã vào góc bàn làm phát ra một tiếng vang đột ngột.
Bọn họ cùng nhau dừng lại tất cả động tác, ánh mắt của Feston sáng rực như bốc lửa, giọng nói trở nên khàn đặc, “Quay về phòng đi.”
Hắn túm lấy cánh tay của Phong Triển Nặc rồi đi về phía phòng ngủ, chỉ cần khóa cửa thì sẽ không lo lắng có khán giả chưa đến tuổi vị thành niên nhìn thấy, thừa dịp Nile còn chưa xuất hiện để phá rối thì Phong Triển Nặc liền gật đầu, hai người tựa như hai tên trộm lén lút quay trở lại phòng ngủ.
Cửa vừa đóng thì bên trong lập tức diễn ra những hình ảnh mà tất cả thiếu nhi đều không nên xem, chỉ còn tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ trầm thấp lọt ra ngoài khe cửa, làm cho buổi trưa tăng thêm một chút tình sắc kiều diễm.
Trong khi Nile bị xem là đang ngủ ở một phòng khác lại mặc đồ ngủ mà đẩy cửa ra, nhìn thấy áo sơ mi và quần dài nằm rải rác dưới đất thì nó đã biết chuyện gì đang diễn ra, mang dép lê chậm rãi đi đến trước cửa phòng ngủ của Feston.
Tiếng đập cửa phá rối chuyện chính sự đang tiến hành ở bên trong, tiếng mắng chửi trầm thấp không biết là của ai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nile vẫn không lộ ra biểu cảm gì khác, tiếp tục đứng trước cửa, lại gõ cửa thêm vài lần.
Nó vẫn không nói tiếng nào, nhưng người bên trong đã muốn chửi ầm lên, Phong Triển Nặc thật vất vả mới chiếm được một chút lợi thế thì đột nhiên bị phá rối, hắn vừa phân tâm thì liền bị Feston chiếm mất lợi thế của mình.
“Quay về phòng đi.” Phong Triển Nặc nói với cậu bé ở bên ngoài, “Nơi này không có chuyện của cậu.” Chết tiệt!
Trần này quả thật rất khó để người khác xen vào, Feston nằm ở trên lưng của hắn mà cười rộ lên, Phong Triển Nặc giật giật ngón tay, đưa ra cảnh cáo nguy hiểm, ý bảo Feston hãy đợi đấy.
Hai người đàn ông trần trụi nằm dây dưa trên giường, một cánh tay của Phong Triển Nặc bị Feston áp chế, ngã nghiêng trên giường, đôi mắt bị dục vọng nhiễm đỏ đang nhìn về phía cánh cửa, ở phía dưới có một bóng người nho nhỏ kéo dài vào trong phòng.
Cốc cốc cốc, vẫn là tiếng gõ cửa, Nile trầm mặc không biết đại diện cho điều gì, đơn giản chỉ là kháng nghị hay là cố ý phá rối.
“Đừng phân tâm.” Trên cổ bị cắn một cái, thân thể của Feston đột nhiên đè nặng Phong Triển Nặc, “Trong lúc này mà cậu phân tâm thì tôi sẽ là kẻ chiến thắng, tôi nhớ rõ cậu đã nói sẽ dùng hết thảy mọi cách để nói cho tôi biết là cậu để ý đến tôi nhiều như thế nào mà….”
Đó là khi ở bênh viện, Feston vẫn còn nhớ rõ. Phong Triển Nặc nhướng mày, phía sau lưng bị đè chặt, giọng nói vang lên ở bên tai, “Cậu nợ tôi, cậu phải đền bù cho tôi.”
Bởi vì dục vọng mà giọng nói đầy sức hút của Feston lại trở nên khàn khàn, “Đừng hòng lấp liếm.”
“Tôi có nói như vậy hay sao, hình như có chuyện như thế…” Con thú xảo quyệt sẽ không bỏ qua cơ hội để ngụy biện, chưa nói xong thì đã bị chặn lời, Feston thừa thắng xông lên, đè Phong Triển Nặc trên giường, bàn tay bụm lên miệng của đối phương, đưa ngón tay vào trong miệng rồi quấy rối đầu lưỡi của Phong Triển Nặc.
Tiếng đập cửa vẫn còn đang tiếp tục, đó là nhân tố không hài hòa nhất trong tất cả âm thanh ở tại đây, hai người đàn ông đang đắm chìm trong dục vọng đều không rảnh để bận tâm.
Khăn trải giường cọ sát trước ngực của Phong Triển Nặc, làn da nóng rực của Feston đang dán chặt trên lưng của hắn, mồ hôi hòa tan vào nhau, tiếng thở dốc nặng nề, hết thảy đan xen tạo thành một loại âm thanh khác thường.
Mồ hôi và chất dịch trên người hội tụ, mùi nam tính tràn ngập trong xoang mũi, Phong Triển Nặc nắm lấy cánh tay của Feston, mồ hôi từ trên người của Feston chảy xuống làm ướt nhẹp tấm lưng của hắn, khăn trải giường trở nên nhăn nheo sau vài lần tấn công và phản kích, bọn họ đều bị dục vọng điều khiển, dần dần quên mất bên ngoài còn có một người.
Nile biết bên trong đang diễn ra cái gì, tuy rằng nó chỉ mới bảy tuổi.
Tiếng đập cửa rốt cục ngừng lại, những tiếng gầm nhẹ đầy áp lực, giọng nói khàn khàn trầm thấp, còn có tiếng va chạm loáng thoáng, hết thảy những âm thanh này đều trở nên rất rõ ràng. fynnz.wordpress.com
Nó đứng trước cửa thật lâu, rốt cục xoay người quay về phòng của mình.
Đến khi trời sập tối thì cửa phòng ngủ mới mở ra, Phong Triển Nặc lười biếng dựa vào khung cửa, trên thắt lưng quấn tấm khăn trải giường nhăn nheo, Feston đi đến bên cạnh rồi vỗ lên thắt lưng của Phong Triển Nặc, “Cậu muốn tắm trước hay không?”
“Cùng nhau à?” Ngắm nhìn bờ mông của Feston, Phong Triển Nặc hiển nhiên còn có tính toán khác, Feston hôn xuống đầu của hắn, “Nếu cậu còn sức thì không bằng đi xem Nile đang làm cái gì, đây là trách nhiệm của cậu.”
“Từ khi nào thì sát thủ cũng phải có trách nhiệm vậy.” Phong Triển Nặc hừ cười, tuy rằng lộ ra vẻ mặt phản bác nhưng hắn vẫn đi về phía phòng ngủ của Nile, Feston vừa cười vừa lắc đầu, chuẩn bị đi tắm trước rồi nghĩ xem bữa tối nên ăn cái gì.
Mỗi lần bọn họ làm tình thì đều hao phí tất cả sức lực, kịch liệt như đi đánh giặc, vì thế cần phải bổ sung năng lượng cho đầy đủ.
Tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ để mặc vào, Feston vừa định tiến vào phòng tắm thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hít hơi đầy kinh ngạc của Phong Triển Nặc, chuyện này rất hiếm gặp, hắn liền chuyển hướng sang phòng của Nile, tiếp theo liền nhìn thấy một màn kinh người ở bên trong.
Phong Triển Nặc trần trụi đứng trong phòng, Nile cầm lấy khăn trải giường, nó chậm rãi há miệng, định làm cái gì đó.
“Feston!” Thấy người ở trước cửa, Phong Triển Nặc kéo lấy tấm khăn trải giường ở trên tay của Nile, “Ai nói cho tôi biết như vậy là sao? Thằng nhóc này muốn dùng cách đó để cắn chết tôi hả?”
Chỉ liếc mắt một cái liền biết chuyện mà Nile muốn làm tuyệt đối không liên quan đến việc giết người.
Quấn tấm khăn lên thắt lưng một lần nữa, Phong Triển Nặc bế Nile lên, “Tuy rằng tôi không thừa nhận bản thân mình là một người bình thường nhưng cũng không biến thái đến mức có hứng thú với một đứa nhỏ.”
Feston dường như rất kinh ngạc, hắn bế Nile từ tay của Phong Triển Nặc rồi đặt thằng bé lên giường, sau đó ra hiệu cho Phong Triển Nặc đi đến, Phong Triển Nặc không biết Feston muốn làm cái gì, sau khi đi đến bên cạnh Feston thì hắn bỗng nhiên bị ôm cổ.
Bờ môi va chạm, nụ hôn của Feston vẫn luôn có cảm giác như vậy, bởi vì còn dư âm *** nên nụ hôn có sức ăn mòn mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt đã có thể làm ký ức vừa rồi trỗi dậy, nắm chặt cánh tay của hắn, đôi mắt màu xám tro tràn đầy ***, còn có tiếng gầm to khi lên đến đỉnh…..
Phong Triển Nặc nâng tay ôm lấy đầu của Feston, dùng đầu lưỡi mở ra hàm răng của đối phương, đầu lưỡi linh hoạt đòi lấy nước dịch trong miệng của Feston, bên trong vẫn còn hương vị trên người của hắn.
“Chậm thêm một giây nữa thì tôi không chắc tôi sẽ làm ra chuyện gì.” Khi tách ra, Phong Triển Nặc thở hổn hển mà nói như vậy, thiếu chút nữa Feston lại đào móc dục vọng đã bình ổn của hắn.
“Tôi không chắc là cậu còn có sức như vậy.” Vừa rồi làm rất tận lực, Feston thấp giọng trả lời, vừa xoay đầu thì liền chống lại một đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Hôn trước mặt Nile, Phong Triển Nặc không biết chuyện này có ý nghĩa gì, Feston lại ngồi xổm xuống trước giường, cùng đối mặt với Nile, “Cậu vừa nhìn thấy chính là hôn, là một cách để trao đổi, mà hồi nãy chuyện chúng tôi làm ở trong phòng lại là một cách trao đổi khác, chúng nó đều có nghĩa Ian là của tôi, đồng thời tôi cũng là của cậu ấy, chúng tôi thuộc về nhau.”
Nile không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, dường như không nghe thấy lời nói của Feston, chỉ có ánh mắt vẫn giật giật, nó nhìn thấy nụ hôn đó, còn có dấu vết trên người của bọn họ.
Vóc dáng mạnh mẽ hoàn hảo của người đàn ông trưởng thành, chính chắn mà lại đầy sức quyến rũ, có vài vết màu đỏ trên người, màu sắc ám muội, mặt trên còn phủ một lớp mồ hôi làm cho nhịp tim của người ta đập nhanh hơn, dường như là ám chỉ trận chiến vừa rồi diễn ra kịch liệt như thế nào.
Phong Triển Nặc khoanh tay nghe những lời này, ánh mắt chuyển lên người của Feston, lời này là nói với Nile nhưng hắn lại nghe đến mức xuất thần, Feston dùng giọng điệu bình thản trầm ổn để giải thích, giống như Nile đã là một người trưởng thành có thể nghe hiểu hết thảy những gì Feston nói.
“Đây là một loại trao đổi, không dơ bẩn cũng không có gì là sai, nếu song phương tự nguyện thì sẽ là một chuyện rất vui sướng, nhưng nếu ngược lại thì sẽ là phạm tội.” Nói đơn giản, mái tóc đen của Feston hơi ẩm ướt, bên dưới vầng trán là đôi mắt sâu sắc bén.
“Cậu không cần làm những chuyện mà cậu không muốn để được giữ lại, hiện tại cậu được an toàn, chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, những gì trước kia cậu bị bắt làm đều là sai trái, cậu không thể xem nó là đương nhiên, cho dù sau này cậu chọn đồng tính hay là khác phái thì cậu phải biết cậu đang làm gì….có biết hay không? Hãy nhớ kỹ cảm giác khi cậu bị tổn thương.”
Không cố ý an ủi, cũng không bảo Nile quên đi ác mộng của mình, mà là muốn nó phải đối mặt, Phong Triển Nặc lắng nghe Feston nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, có lẽ trên phương diện này thì Feston có kinh nghiệm nhiều hơn hắn.
“Có phải là Will hay không?” Hắn kề sát vào bên tai của Feston, phản ứng của Feston đang nghiệm chứng suy đoán của hắn, hắn hỏi tiếp, “Anh từng nói Will là kẻ bị hại trong một vụ án, tôi không hỏi anh là vụ án gì, hiện tại tôi cho rằng cậu ấy cũng gặp phải chuyện như vậy?”
Feston gật đầu, “Cậu đoán đúng, là cậu ấy, cậu ấy là kẻ bị hại trong vụ án một thiếu niên bị mất tích, khi cứu cậu ấy ra thì phản ứng của cậu ấy và Nile rất tương tự.”
Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Những kẻ bị hại như vậy rất dễ dàng sinh ra tâm lý ỷ lại vào người đã cứu hắn. Nile xem cậu là kẻ thù nhưng cậu cũng là người có quan hệ gần nhất với cha mẹ của nó, ngoại trừ cậu ra thì nó không có người khác để dựa vào, nhìn thấy chúng ta thân thiết cho nên nó nghĩ là nó bị xem nhẹ, nó sợ cậu rời đi, vì vậy mới làm ra chuyện như thế.” fynnz810
Thấy Feston nói rất rõ ràng, Phong Triển Nặc lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Tâm lý ỷ lại….quả thật, ngài cảnh sát Kada là người am hiểu tâm lý của người ta nhất, tràn đầy kinh nghiệm.”
Phong Triển Nặc gật đầu, Feston hiểu rõ vẻ mặt như cười như không kia là vì sao lại như thế, lập tức lặng lẽ lái sang chuyện khác, “Lúc ấy tôi chỉ có thể an ủi cậu ấy, bất tri bất giác khiến cho cậu ấy càng lún càng sâu, may mắn có cậu, cho nên lần này nhất định phải làm cho Nile sớm hiểu được chuyện này.”
……….
P/S: T__T ko biết nhóc 7 tuổi có hiểu ko, chứ chưa gì mà nhóc hai mươi mấy tuổi đã chuyển từ hiểu sang ghen rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.