Xích Ái Sát Thủ

Chương 233: Một buổi chiều yên bình




Nile bị cảm.
Một đứa nhỏ bảy tuổi thì đương nhiên thể chất không thể sánh bằng một sát thủ có kinh nghiệm từng trải như vậy, Phong Triển Nặc và Feston nhìn nhau, hai người bọn họ đều không có kinh nghiệm chăm sóc con nít.
“Hy vọng nó sẽ không phát sốt.” Sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, sau khi Phong Triển Nặc nói xong câu kia không bao lâu thì đến buổi chiều cơn cảm mạo ùn ùn kéo đến, phát triển rất nhanh, sắc mặt của Nile đỏ ửng, vốn không nói nhiều thì hiện tại càng không lên tiếng, tinh thần uể oải mà nằm một chỗ trên ghế sô pha.
“Nhiệt kế, nước, còn có cái gì nữa?” Chưa từng bị quấy rối vì cảm lạnh cho nên tên sát thủ này hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ bị bệnh, hắn đặt Nile lên giường, Feston vắt khăn lạnh rồi mang đến, “Làm cho nó lui nhiệt trước đã, tốt nhất là đưa đến bệnh viện xem sao.”
Một đôi tay nhỏ bé bắt lấy ống tay áo của Feston, “Đừng đến bệnh viện.”
Nile mở ra đôi mắt thất thần, bởi vì phát sốt mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng trở nên cứng ngắc, nó thường rất ít khi lên tiếng, ngoại trừ những lúc nó muốn nói, còn những thời điểm khác thì hình như đều trầm mặc.
“Cậu sợ gặp bác sĩ à?” Chắc là nhìn ra nó bị sợ hãi, lại thản nhiên hỏi một câu như vậy, tựa hồ cảm thấy thú vị, Nile cắn môi, buông tay ra mà không trả lời.
Nó sợ bệnh viện, lại càng không thích những vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, đối với một đứa nhỏ đã từng qua tay bọn buôn người thì bác sĩ cùng với áo blouse trắng có nghĩa là kiểm tra thân thể tổng quát, tựa như một món đồ chơi bị người ta đùa nghịch, sau đó sẽ được đánh giá.
Chẳng qua nó sẽ không nói ra những điều này, đến nay Nile vẫn nhớ rõ cái loại cảm giác kia, vừa sợ hãi vừa không muốn bị người ta khinh thường.
Nhắm mắt lại, Nile Glen đã trưởng thành đang nhớ lại lúc trước, nhịn không được mà nở nụ cười, hắn không xác định ngay lúc đó hai người kia có phải cũng nhìn ra suy nghĩ của hắn hay không, bởi vì bọn họ cũng cười.
Giống như đang cười nhạo Nile, Phong Triển Nặc sờ lên trán của nó, “Cậu tưởng là tôi muốn đi hay sao? Không bằng làm cho chính mình nhanh chóng khỏe lại, như vậy cậu không cần phải đến bệnh viện nữa.”
“Gầy đây ít ra ngoài thì có vẻ tốt hơn, vì an toàn cho nên tôi có thể gọi điện bảo bác sĩ đến nhà cũng được.” Cho dù biết Nile sợ hãi nhưng Feston cũng không thay đổi quyết định của mình.
Con người dù sao cũng phải đối mặt với sợ hãi.
Nile cái hiểu cái không mà đọc được hàm nghĩa trong ánh mắt thâm thúy của Feston, nhưng nếu muốn nó hoàn toàn hiểu rõ thì quá khó khăn, hơn nữa đối với một đứa nhỏ đang bị bệnh mà nói thì nước mắt cơ hồ là phản ứng ngay lập tức, mặc dù không phải xuất phát từ ý muốn của nó.
“Tôi nói rồi, cậu chỉ có thể khóc một lần mà thôi, cậu đã sử dụng hết định mức rồi.” Tên sát thủ lau đi nước mắt cho nó, “Nile, bây giờ cậu còn có thể khóc được nhưng một ngày nào đó cậu sẽ biết nước mắt không có tác dụng.”
“Cậu chính là như vậy mà lớn lên hay sao?” Feston đột nhiên hỏi, Phong Triển Nặc nhún vai, như cười như không, giống như đang khiêu khích, “Anh nói thử xem? Anh đã biết rất nhiều chuyện về tôi rồi cơ mà.”
“Chỉ sợ vẫn chưa đủ nhiều.” Có người không muốn trở lại quá khứ, ngay cả hồi tưởng cũng không cần thiết, Feston không phải là không biết đáp án. fynnz.wordpress.com
Đưa một ly nước cho Nile, Feston giống như đối đãi với một người trưởng thành, “Ngủ một giấc, nếu sau khi cậu tỉnh lại mà vẫn chưa hạ sốt thì tôi sẽ gọi bác sĩ đến.”
Giống như bị uy hiếp, đứa nhỏ đang lên cơn sốt cảnh giác nhìn Feston, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện nó không thể thay đổi chuyện đã được quyết định, trừ phi nó có thể nhanh chóng khỏe lại.
“Tôi còn tưởng là anh không thích con nít cơ chứ.” Nhìn thấy Nile bị Feston uy hiếp mà nằm xuống giường, Phong Triển Nặc hứng thú chế nhạo, hắn vẫn chưa quên người nào đó từng nói một câu như vậy.
“Tôi thật sự không thích.” Feston nói như thế, sau đó đắp cho Nile một lớp chăn mỏng, Phong Triển Nặc thoạt nhìn tựa hồ muốn cười, lúc này đứa nhỏ nằm trên giường đã nhắm mắt lại, nhưng trong lòng của nó hơi hiểu được vì sao người đàn ông này lại muốn cười.
Nói là không thích nhưng lại tận tình chăm sóc cho nó, Feston Kada….
Ngài cảnh sát này cũng không đáng sợ như vậy, hai người kia dường như đều không giống với vẻ ngoài của mình.
Còn nhớ rõ cảm giác ở trong lòng khi đó, Nile Glen ngồi trên xe của mình, theo hồi ức, khóe miệng cũng nhịn không được mà nhếch lên.
Nile không phải chưa từng sinh bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên nó cảm giác được một thứ gì đó ở ngay trong lòng của mình, rất ấm áp, khi nhắm mắt lại nó có thể cảm giác được hơi thở ở xung quanh, hai người kia không nói chuyện, nhưng cảm giác xung quanh lại không nặng nề, bầu không khí nhẹ nhàng di chuyển, khi bọn họ đi lại thì trên sàn sẽ vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ.
Nệm lõm xuống, có người ngồi xuống, sờ sờ trán của nó, nó không biết là tay của ai, nó chỉ biết là có người đã rời khỏi, rồi tiếp theo là thứ gì đó được nhét vào miệng của nó, khi nó đang mê man thì bị đút uống vài ngụm nước, thứ đắng đắng trôi xuống cổ họng cùng với nước.
“Thuốc hạ sốt này có tác dụng không đó?” Đứng trước cửa phòng ngủ, Phong Triển Nặc đọc hướng dẫn sử dụng của vỉ thuốc, Feston cũng chưa từng sử dụng nó, “Chắc là có tác dụng, nó chuyên dùng cho con nít mà.”
Hai người đứng trước cửa, mỗi người một bên, cúi đầu nghiên cứu hướng dẫn sử dụng thuốc ở trong tay, trên tờ giấy không phải là tư liệu điều tra, lại càng không phải tóm tắt tính năng của súng ống, có lẽ nên cảm thấy may mắn vì không ai nhìn thấy bộ dáng cùng nhau nghiên cứu tác dụng của thuốc hạ sốt cho con nít.
Sau khi uống thuốc thì Nile bắt đầu ngủ say, toát mồ hôi vài lần, trong thời kỳ nhạy cảm này thì không ai hy vọng cơn cảm mạo của Nile sẽ tạo thành chuyện gì bất trắc, hai người đàn ông không thể không trở thành phụ huynh bất đắc dĩ lại đang liên tục chăm sóc cho nó.
Bởi vì tất bật đi tới đi lui, cuối cùng Feston lôi kéo Phong Triển Nặc, “Hôm nay cũng không có chuyện gì phải làm, đừng tập thể hình nữa, lại đây đi.”
Feston vươn tay về phía hắn, hai người cùng nhau nằm lên giường, ở ngay hai bên trái phải của Nile.
Cảm nhận được tấm nệm lõm xuống, đứa nhỏ đang phát sốt nói mê vài tiếng, Phong Triển Nặc nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì, buổi trưa thật yên lặng, đã dùng bữa trưa xong, ngoại trừ Nile bị cảm và phát sốt thì dường như hiện tại không có vấn đề gì lớn phải giải quyết.
Cánh tay của Feston lướt qua trên đầu của Nile, “Lại đây một chút.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp hơi chấn động bầu không khí, Phong Triển Nặc tựa vào giường, mở ra ánh mắt đang khép hờ, “Đừng ở chỗ này trêu chọc tôi, anh muốn đánh thức nó hay sao?”
“Nó sẽ không tỉnh lại, nó đã uống thuốc hạ sốt.” Feston khoác tay lên vai của Phong Triển Nặc, giọng điệu càng thêm trầm thấp, vừa cười vừa nói, “Với lại tôi chỉ muốn ôm cậu như vậy mà thôi.”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như đang chế nhạo của Feston, Phong Triển Nặc dựa mạnh vào người của Feston rồi nâng cằm của Feston lên mà thì thầm, “Nhưng tôi không chỉ muốn một cái ôm đơn giản như vậy.”
Ở trên đỉnh đầu của Nile, một nụ hôn ấm áp được tiến hành thật lâu, ấm áp mà nóng bỏng, Feston buộc chặt cánh tay, hai người đều nghiêng đầu về phía đối phương, nụ hôn này tràn ngập nhiệt độ tựa như phát sốt nhưng không bốc hỏa kịch liệt.
Nile đang ở ngay chinh giữa bọn họ, bọn họ vẫn chưa quên điểm đó, cho nên chỉ kéo dài nụ hôn này, kéo dài cảm giác gắn bó, kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, từng giây từng giây một, giống như con nhện nhàn nhã bò đi, hết thảy đều thật im lặng, ngoại trừ nụ hôn này.
Một buổi trưa bình thường, hôm nay tạm thời không có nguy hiểm, cũng không có cạm bẫy của những kẻ thù vô danh.
“Một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi cục điều tra liên bang, khi đó cậu cũng không còn là sát thủ, cậu sẽ muốn đi đâu?” Giống như có thể nhìn thấu lòng người, hay là quá ăn ý, Feston hỏi ra vấn đề mà vừa rồi Phong Triển Nặc đang suy nghĩ.
“Nhiều nơi lắm.” Cánh tay tựa vào cái gối của Nile, ngón tay thả lỏng chạm vào Feston, vô thức vuốt ve, “Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ đến.”
Dừng một chút rồi hắn cười khẽ, “Tôi không để cho chính mình phải nghĩ đến.”
Ai biết một sát thủ có thể sống đến khi nào, Feston tựa hồ nhìn thấy vẻ mặt tự giễu của Phong Triển Nặc, thản nhiên, thờ ơ, tương lai không phải là điều mà một sát thủ cần phải lo lắng, bọn họ luôn sống cho hiện tại.
Hắn chỉ trả lời một câu, Feston cũng không hỏi lại mà chỉ cầm lấy tay của hắn, như là muốn cuốn lấy mấy ngón tay, kề sát vào lòng bàn tay của hắn, làn da ở trên gối chạm vào nệm, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Lúc ấy Nile vẫn chưa hiểu, cũng không biết đằng sau cuộc nói chuyện này có bao nhiêu cảm xúc phức tạp, hắn chỉ cảm thấy tiếng vang nhẹ nhàng, hiện tại nghĩ lại thì hắn mới hiểu cảm giác lúc ấy của chú Feston.
Ngay lúc đó ắt hẳn là Nile đang ngủ, đang ngủ thì nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng có thể là trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nó có thể cảm giác được nhiệt độ thân thể ở xung quanh, nhưng cơn sốt làm cho suy nghĩ trở nên mê man, nó nhắm mắt lại, lại cảm giác hết thảy xung quanh giống như một giấc mơ.
Nile không nên nhớ rõ như vậy, nhưng hình ảnh trong ký ức lại chân thật như thế, giống như tận mắt nhìn thấy, mà trên thực tế thì hắn chỉ nghe thấy mà thôi.
Phong Triển Nặc xoay người bước xuống giường, nệm bắn lên, sau đó lại lõm xuống, hắn đã trở lại, có mùi vị của rượu Whisky, còn có tiếng vang của ly thủy tinh, “Uống một chút không?”
Đưa cái ly được rót phân nửa rượu Whisky cho Feston, Phong Triển Nặc lười biếng dựa vào giường, “Tôi thích cảm giác ngà ngà say, nhưng mà rất ít khi tôi cho phép mình làm như vậy, bởi vì rất nguy hiểm.”
“Có tôi ở đây thì cậu có thể yên tâm uống say.” Tấm nệm giật giật, Feston dường như đang cười, giọng nói rất trầm thấp từ phía trên truyền xuống, giống như ở nơi chân trời, “Dù sao hôm nay cậu cũng không thể làm gì, nếu tôi đã trông cho Nile thì trông thêm cậu cũng không thành vấn đề.”
“Đây là anh nói đó nha.” Nâng ly, Phong Triển Nặc vừa cười vừa uống một ngùm to.
“Ừ, là tôi nói.” Rượu chảy xuống từ bên môi, ngón tay của Feston lướt qua môi của Phong Triển Nặc, hương vị rượu Whisky không tệ, còn sót lại một chút ở bên môi của Phong Triển Nặc. fynnz810
Tửu lượng của Phong Triển Nặc rất tốt, tốt đến mức ngoại trừ lúc đầu giả vờ say thì Feston chưa từng nhìn thấy bộ dáng say xỉn của hắn bao giờ, giữ cho tinh thần được tỉnh táo không phải khó, cái khó là phải vĩnh viễn giữ cho được tỉnh táo.
Rượu Whisky chậm rãi lan tỏa trong khoang miệng, thả lỏng tinh thần, tên sát thủ dựa vào ngài cảnh sát ở bên cạnh, chậm rãi uống, hắn không vội làm cho chính mình say mà là đang hưởng thụ quá trình này, máy điều hòa nhiệt độ đã sớm được chỉnh cao hơn vài độ, rượu cũng bắt đầu phát huy tác dụng, trên trán hơi đổ mồ hôi, toàn thân cũng trở nên lười biếng.
“Đủ rồi, lại đây nằm một chút.” Xuống giường, Feston đi sang phía bên kia, ôm lấy tên sát thủ đã ngà ngà say vào trong lòng rồi cầm lấy ly rượu.
Đồng hồ vẫn còn chậm rãi di chuyển, những tiếng tích tắc đều đặn vang lên, trên nệm phát ra tiếng vang rất nhỏ, một lúc sau hoàn toàn im lặng, Nile không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, hai người kia tựa hồ cũng đang ngủ, trong không khí chỉ có tiếng hít thở vững vàng, lại qua một lúc lâu, lâu đến mức nó chìm vào cơn mơ khi nào cũng không hay.
Bên khung cửa sổ chưa được đóng chặt có vài cơn gió nhè nhẹ thổi vào, ánh mặt trời vào buổi trưa nhàn nhạt chiếu trên sàn nhà, thời gian vẫn vô tri vô thức trôi qua, khung cảnh thật an bình.
“Tôi yêu anh.” Có người đang nhắm mắt ở trên giường mà nói như vậy.
“Tôi cũng yêu cậu.” Có người trả lời như thế.
Tựa như một câu ân cần thăm hỏi, bọn họ nói chuyện rất bình thản, không có gì đặc biệt hay kịch liệt, nhưng lại khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, buổi trưa hôm ấy, ngoại trừ mùi rượu Whisky thì còn có vị ngọt của trái cây thoang thoảng trong không khí, Nile vẫn nhớ rõ lúc ấy hắn đã chui vào trong chăn, giống như hết thảy ác mộng đều đã đi xa.
…………..
P/S: y hệt một cảnh gia đình ấm áp :>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.