Xích Ái Sát Thủ

Chương 235: Nhiều năm về sau




Dưới tàng cây, hai người đàn ông sóng vai mà đứng, giống như vừa mới tản bộ đến đây, “Tôi nhớ là có dạy cậu ta trở thành một người thanh niên thích khóc đâu nhỉ.” Ánh nắng màu đỏ tía dừng trên vai của Feston, người bên cạnh hắn tựa hồ đang nhớ lại những ngày đã qua, “Năm đó cậu ấy là một đứa nhỏ rất thích khóc, đã vậy còn trầm mặc ít nói nữa chứ.”
Bọn họ tiến đến gần Nile, dưới mặt đất chiếu xuống cái bóng của bọn họ, bọn họ quả thật vẫn tồn tại, khuôn mặt càng chín chắn hơn so với trong ký ức, vẫn cao lớn như trước, hơn mười năm qua, thời gian giống như đặc biệt có ưu đãi đối với bọn họ, nó giống như gọt dũa tạo hình trên khuôn mặt người ta, nhưng cố tình lại tăng thêm vài nét quyến rũ nhất cho bọn họ, một chút dấu vết của năm tháng cũng không làm cho bọn họ thay đổi quá nhiều….
Nụ cười của chú Ian vẫn như cũ, ung dung phóng khoáng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp đồng thời lại ẩn chứa vài phần thâm trầm khó dò, chú ấy khoanh hai tay trước ngực, dựa vào người của chú Feston, phong cách nổi bật lại trở nên trầm xuống vài phần, mà người bị chú ấy dựa vào chính là người đàn ông kia, Caesar đã rời khỏi FBI hơn mười năm, hành tung mất dạng, dùng tư thế thả lỏng, hai tay đút vào túi quần.
Ánh mắt màu xám tro thâm thúy vẫn mang đến cảm giác áp bách, Feston Kada vững vàng bình tĩnh và lạnh lùng hơn lúc trước, khuôn mặt giống như sắt thép bị năm tháng rèn đúc, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng trở nên giống như sắt thép.
Không, bọn họ thật sự có thay đổi, càng trở nên xa xôi hơn, Nile bỗng nhiên nhận ra đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không thể đuổi theo bước chân của bọn họ.
Hiện tại lại nhìn thấy bọn họ trong tình huống đột ngột như vậy, hắn không hề chuẩn bị sẵng sàng, hắn là một phóng viên có thể biện luận cùng nghị sĩ ở cuộc họp công khai, thế mà đột nhiên lại quên mất phải nói như thế nào, giống như trong nháy mắt quay về thời thơ ấu, hắn vẫn là đứa nhỏ tự kỷ năm xưa.
“Chú Ian! Chú Feston!” Hắn nén xuống khóe mắt ẩm ướt, mở miệng kêu lên tên của bọn họ, hai cái tên quá quen thuộc đã xoay quanh vô số lần trong đầu của hắn, nhưng chưa bao giờ hắn chân chính gọi như thế.
Một tiếng súng vang lên từ phía sau, tên sát thủ đuổi đến, Nile bỗng nhiên bị người kéo ngã, viên đạn sượt qua cánh tay của hắn, không biết từ nơi nào nhảy ra một người đàn ông, hình như hắn đã từng quen biết, “Cẩn thận một chút! Cậu mà chết là hại sếp uổng công đi một chuyến đó!”
Người nọ mắng hắn xong thì liền xoay người rút súng, nhưng lại bị ngăn cản, “Jonathan, đừng ra tay, để cho cậu ấy tự giải quyết.” Phong Triển Nặc đứng ở đó khoát tay, giống như chuẩn bị xem trò hay, vừa hứng thú lại vừa chờ mong.
“Nếu ngay cả một đối thủ mà cũng giải quyết không được thì tốt nhất là cậu ấy đừng làm nghề phóng viên này nữa.” Chỉ tính đứng xem, giọng điệu của Feston giống như một vị giám khảo, trong mắt của hắn tựa hồ có vài phần mong đợi, nhưng càng có nhiều nghiêm khắc và hờ hững hơn.
Cho dù xuất hiện nhưng bọn họ không tính bận tâm đến hắn, biết được ý tứ của bọn họ, Nile nhịn không được mà rống to, “Vậy mấy người đến đây để làm gì?!”
“Để xem cậu, xem cậu có tiến bộ hay không.” Phong Triển Nặc ở bên cạnh đứng nhìn, hắn khẽ nhướng mày, “Chỉ có một đối thủ mà thôi, đừng nói cho tôi biết là cậu chỉ biết chạy trốn thôi nhé.” fynnz.wordpress.com
Giọng điệu của hắn lạnh lùng, có một chút khinh miệt, Nile hận không thể lớn tiếng phản bác, nếu không phải bởi vì người này thì hắn sẽ không e sợ một sát thủ như vậy, mặc dù chính hắn cũng biết không phải sát thủ nào cũng có bản lĩnh như chú Ian, nhưng hắn chưa bao giờ quên hai chữ sát thủ có ý nghĩa gì.
“Chúng tôi không thể trông nom cho cậu suốt cả đời, Nile, cậu phải dựa vào chính mình, không bằng cậu cứ xem như chúng tôi không hề tồn tại.” Ném một khẩu súng, lời nói của Feston chứng minh một chuyện, Nile ngỡ ngàng dừng lại mọi động tác.
“Nhiều năm qua hai người vẫn luôn trông nom cho con thật sao?” Cảm giác nguy hiểm bị thay thế bằng sự ngạc nhiên và sửng sốt.
Nile không kịp đợi câu trả lời thì tên sát thủ ở phía sau lại nâng súng, phát hiện có thêm vài người phá rối, hắn hiển nhiên là tính tốc chiến tốc thắng, Nile nhanh chóng nhặt lên khẩu súng ở dưới đất, tiến lên vài cái rồi tung nắm đấm và cú đá làm cho tên sát thủ rút lui vài bước, Phong Triển Nặc gật đầu, “Thế này thì mới giống.
“Dù sao thì cậu ấy cũng là con của Glen.” Cánh tay đang khoanh trước ngực của Phong Triển Nặc chuyển thành khoác vào tay của Feston, Feston xoay người tính rời đi thì bị Phong Triển Nặc giữ lại, “Vì sao không đứng nhìn đến cuối cùng, chờ một chút đã.”
Hắn sờ cằm nhìn hai người đang đánh nhau trong nghĩa trang, Nile và sát thủ, tựa như đang xem trò hay, nhưng Feston rất chắc chắn chỉ cần Nile xảy ra nguy hiểm thì có người nhất định sẽ lập tức ra tay.
“Không tin cậu ấy như vậy à?” Hắn cọ vào ngón tay của Phong Triển Nặc, cùng Phong Triển Nặc quan sát hai người đang đánh nhau, “Theo tình huống hiện tại thì một mình cậu ấy cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu ấy có tự tin và can đảm là được, vấn đề duy nhất của cậu ấy là quá mức cẩn thận, không cả gan như cậu.”
“Cậu ấy làm sao lại giống tôi, Nile không phải là con của tôi.” Cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn nuôi một đứa nhỏ, Phong Triển Nặc cảm thấy vớ vẩn, Feston lại cất lên vài tiếng cười trầm thấp, “Chẳng phải cậu đã xem cậu ấy là con của mình rồi sao?”
Phong Triển Nặc định mở miệng thì Feston liền lắc đầu, “Đừng phủ nhận, cậu cũng biết phủ nhận chỉ vô dụng mà thôi.”
Feston đã sớm nhìn thấu hắn, nhìn thấu tất cả suy nghĩ của hắn, có đôi khi bị người ta hiểu thấu cũng là một chuyện rất kinh khủng, “Tự tin như vậy à, tự cho là biết rõ tất cả suy nghĩ của tôi à? Cẩn thận nửa đêm tôi thức dậy giết anh diệt khẩu đó.” Hắn nâng lên bàn tay đang đan vào nhau của hai người rồi hôn lên mu bàn tay của Feston.
“Rất hoan nghênh.” Loại vui đùa này đã sớm không còn lực sát thương, Feston ôm vai của Phong Triển Nặc, khi bọn họ đang thoải mái vui đùa thì Nile lại cẩn thận đối phó với kẻ địch của mình, Jonathan thì móc ra di động rồi nói cái gì đó.
Hơn mười năm trôi qua, Jonathan cũng không còn là đặc vụ liên bang nhiệt huyết lỗ mãng của lúc trước, muốn hỏi hiện tại hắn làm nghề gì thì hắn sẽ trả lời mình thuộc một công ty phi quốc gia, về phần công ty này thuộc về lĩnh vực gì, ở đâu, có những ai thì hắn sẽ nói đây là bí mật.
“Mười lăm phút sau Hase sẽ đến, không biết có kịp hay không.” Hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Đến lúc đó chắc là ở đây đã xong chuyện rồi.”
“Bọn họ đã dùng hết đạn, hiện tại Nile nên ra tay, nhiều nhất là năm phút đồng hồ nữa mà thôi.” Không cho cơ hội để thương lượng, Feston cất cao giọng, những lời này làm cho Jonathan nhớ lại lúc trước, từng là thành viên của đội đặc nhiệm thì sẽ lĩnh hội tác phong làm việc của sếp, hiện tại đến phiên cậu thanh niên tên Nile này.
Mặt trời dần dần xuống núi, sắc trời trở nên u ám, Nile nhất định nghe thấy lời nói của Feston, tốc độ ra đòn chậm một chút, tên sát thủ phát hiện tình hình không đúng, đang có ý đồ rút lui, chẳng qua lần này lại chậm chạp một chút, tên sát thủ cố gắng chạy ra xa.
Đã bắn hết đạn, hiện tại chỉ có thể xem bản lĩnh của ai tốt hơn, Nile không kịp hỏi bọn họ vì sao lại đến đây, cũng không kịp nói chuyện với bọn họ hoặc muốn bọn họ trợ giúp, hắn chỉ có thể đuổi theo tên sát thủ, chứng minh năng lực với hai người kia, hắn không biết vì sao lại muốn làm như vậy, hắn chỉ biết là hắn phải làm như vậy.
Hắn không muốn làm cho bọn họ thất vọng.
“Đó là ai?” Đột nhiên xuất hiện vài người làm cho tên sát thủ có cảm giác bị uy hiếp rất lớn, tên sát thủ giả trang thành tài xế không thể chuyên tâm đối phó với mục tiêu của mình, “Bọn họ là ai?!”
Nhìn thấy chiếc xe ngay trước mắt, Nile ngăn cản đường đi của tên sát thủ, “Vì sao không tự mình hỏi bọn họ?”
Quãng thời gian ngắn ngủi kia ngoại trừ lưu lại ký ức cho hắn thì tựa hồ bất giác tạo nên một tác dụng khác đối với hắn, hắn biết hắn muốn trở thành bọn họ thì hắn đã phải trả giá rất nhiều, hơn nữa cũng rất có thu hoạch.
So với phóng viên bình thường thì động tác của Nile rõ ràng là rất nhanh, hắn học được đủ loại kỹ thuật chiến đấu, hắn vẫn nhớ rõ những màn so tài trong phòng khách, nhớ rõ những cuộc đọ sức kỳ lạ kia, mặc dù hắn vẫn chưa thể làm được giống như bọn họ nhưng cũng đã sắp sửa đạt được như thế.
“Con bắt được hắn rồi!” Đè tên sát thủ xuống đất, Nile quay đầu lại rồi hô to, “Con bắt được hắn rồi!!”
“Làm không tệ.” Phong Triển Nặc không hề cảm thấy bất ngờ, giống như đây là chuyện hiển nhiên, trong khi Feston lại gật đầu với hắn, “Chuyện kế tiếp cậu có thể tự mình giải quyết, giao hắn cho cảnh sát hay là mang đi làm nhân chứng để tiếp tục công việc phóng viên của cậu thì cậu tự quyết định đi.”
Nile còn chưa trả lời thì tên sát thủ bị bắt giữ liền ngẩng đầu lên một cách dữ tợn, “Mấy người rốt cục là ai?”
Hắn không biết có ai lại có thể cho hắn cảm giác nguy hiểm như vậy, xuất phát từ cảnh giác, hắn biết muốn giải quyết ba người này thì thật sự vượt quá khả năng của hắn, nhất là hai người ở trước mặt.
“Chỉ là du khách ghé qua mà thôi.” Người đàn ông có một đôi mắt màu xám tro nhìn hắn một cái, hắn bỗng nhiên có loại ảo giác bị chim ưng nhìn trúng, hắn rùng mình một cái.
Mà người đàn ông bên cạnh đang mỉm cười lại cho hắn một dự cảm xấu, trong nghề sát thủ này, có người cho dù đã biến mất nhưng vẫn không bị người ta lãng quên, nụ cười đặc biệt này, thái độ ung dung nhàn nhã cùng với cảm giác âm u lạnh lẽo của tử thần.
“Là anh….” Ánh mắt của tên sát thủ không ngừng xoay chuyển, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, kích động khẽ gọi, “Là anh?! Bọn họ nói tên sát thủ số một đã biến mất, bị FBI bắt, cuối cùng…” fynnz810
“Cậu ta đã bắt cóc đặc vụ giỏi nhất của FBI.” Người đàn ông đang mỉm cười tiếp lời của đối phương, lịch sự giống như đang tự giới thiệu trong một bữa tiệc lớn, ánh mắt nghiêm nghị khó có thể xem nhẹ, “Đúng vậy, là tôi, cậu có thể gọi tôi là U Linh.”
U Linh, như vậy người nọ chính là – tên sát thủ không cam lòng mà trừng mắt nhìn người đàn ông mắt xám đã cho Nile khẩu súng, “Anh là Caesar mà bọn họ hay nói đó sao.”
Feston không bận tâm đến tên sát thủ nọ, hắn lấy lại khẩu súng đã ném cho Nile, “Kỹ thuật xạ kích của cậu phải tập luyện thêm nữa.”
“Con không thích dùng súng.” Nile nhìn bàn tay của mình, hắn phản cảm đối với súng ống, tuy rằng hắn có thể sử dụng nhưng cũng không thích.
“Cậu có thể dùng bất cứ thứ nào mà cậu thích, không nhất định là súng, với tác phong làm việc của cậu thì cậu phải biết lo nghĩ làm thế nào để bảo vệ chính mình, không thể mỗi lần đều có người đến giúp cậu.” Thản nhiên nói xong, Feston vỗ vai của Nile, Nile muốn hỏi lại vì sao bọn họ lại đến đây thì tiếng còi xe cảnh sát bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cổng nghĩa trang.
Tính ra Nile cũng xuất thân danh giá, là cháu ngoại của một vị quan chức cấp cao rất quan trọng của chính phủ Anh, cũng là giọt máu duy nhất, cảnh sát nhận được điện thoại thì lập tức chạy đến, trên đường lại bị kẹt xe, lúc ấy bọn họ hận không thể có cánh mà bay đến đây, chỉ sợ khi chạy đến thì chỉ nhìn thấy thi thể lạnh ngắt, càng đừng nói người này lại là phóng viên nổi tiếng, nếu gặp chuyện bất trắc thì không biết sẽ có bao nhiêu tin tức công kích về khả năng làm việc của cảnh sát bọn họ.
Nhìn thấy Nile bình yên vô sự thì cảnh sát Scotland Yard đều thở phào nhẹ nhõm, mau chóng bắt người, lấy lời khai, trong khu nghĩa trang yên lặng nhất thời trở nên ồn ào, còn có đám phóng viên nghe thấy tin tức mà chạy đến.
Nile bị đám đông bao vây, nghĩ đến nhiều năm qua hai người kia luôn quan tâm chú ý đến hắn, hắn vội vàng quay đầu lại, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhiều chuyện muốn nói, nhưng trong tầm mắt đã không còn thấy bóng người mà hắn muốn tìm.
Trên mặt cỏ xanh mướt không một bóng người, tựa như bọn họ chưa từng tồn tại, hắn nhìn ra xung quanh, chỉ thấy một chiếc xe màu đen lướt qua đám đông.
Bọn họ đã rời đi, tựa như chưa bao giờ xuất hiện, tựa như hết thảy những gì vừa xảy ra cũng không phải sự thật.
Nile buồn bã đứng thất thần giữa đám đông, nhìn chăm chú vào chiếc xe đang rời xa, trời đã sập tối, gió đêm vẫn thổi vi vu như trước, nhưng hắn biết chuyện vừa rồi cũng không phải một giấc mộng.
Hóa ra có người luôn quan tâm đến hắn, hóa ra ngoại trừ ông ngoại thì trên đời này còn có hai người luôn trông nom hắn.
Nếu hắn lại gặp phải nguy hiểm thì có phải sẽ có thể gặp được bọn họ hay không? Trong lòng của Nile hiện lên loại suy nghĩ hoang đường này, nhưng lập tức bị hắn bác bỏ, nếu hai người kia mà phát hiện thì nhất định sẽ rất tức giận.
“Là cậu bắt được hung thủ à?! Cậu thật sự làm cho chúng tôi rất kinh ngạc, một phóng viên như cậu mà lại có thể làm được như vậy!” Sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra thì cảnh sát Scotland Yard đều kinh ngạc tán thưởng, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người thì phóng viên chỉ giỏi động não mà thôi.
“Cái này phải cám ơn hai người, là bọn họ dạy tôi tất cả mọi chuyện.” Không phải cha, không phải ông ngoại, mà là hai người khác.
“Người mà cậu nói là ai?” Cảnh sát cầm sổ ghi chép.
Bóng đêm buông xuống, phóng viên nổi tiếng Nile Glen cười cười, “Hai người thầy của tôi.”
Còn có từ gì có thể chính xác hơn hai từ này? Hết thảy đều bắt đầu từ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, cuộc sống của hắn từ đó về sau đã trở nên thay đổi.
………..
P/S: bé Glen đa ưu đa sầu quá . JoHa chính thức lên sàn vào ngày mai ^o^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.