Ánh nắng chói chang, giữa sa mạc trống trải, ánh mặt trời khoe ra nhiệt độ gay gắt của nó, sa mạc tọa lạc tại vùng biên giới, cuối tháng bảy, thời tiết của Las Vegas cực kỳ oi bức, hai người đi chưa được mấy bước thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Trước khi rời đi bọn họ đã nhìn phương hướng xung quanh nhưng trong tình hình không có vật gì để tham chiếu thì kỳ thật phương hướng nào cũng như nhau.
“Bất luận kẻ nào ở trong tình huống này đều sẽ chọn cách tốt nhất là chờ cứu viện.” Feston vừa đi vừa nói chuyện, bước chân của bọn họ rất thong thả.
“Nhưng chúng ta không thể chờ được lâu như vậy, chẳng phải hay sao? Người của anh sẽ đi tìm Greg trước, anh cho bọn họ tọa độ, nhưng với ảnh hưởng của sức gió thì đội cứu hộ muốn tìm được hắn cũng phải mất một chút thời gian.” Hắn lấy ra cặp mắt kính trong túi rồi đeo lên, nhàn nhã như đang đi nghỉ phép.
“Cậu nói không sai, cần thời gian.” Từ bằng phẳng đi lên sườn dốc, Feston quay đầu nhìn Phong Triển Nặc một cái rồi đứng thẳng, “Nhưng chúng ta không có thời gian, đợi đến khi tìm được Greg thì khi đó mặt trời đã xuống núi, muốn đội cứu hộ tìm kiếm vào ban đêm thì thật sự quá khó, chúng ta phải đợi đến ngày hôm sau hoặc là tự mình đi ra khỏi sa mạc.”
Liếc mắt nhìn, xung quanh tìm không thấy giới hạn, nơi này đã vượt quá một nửa sa mạc, hiện tại bọn họ đang ở giữa sa mạc không có một bóng người.
“Muốn đi ra ngoài thì rất khó, không ai dám nói bản thân mình hiểu biết sa mạc, chúng ta chỉ có thể tìm một chỗ để chờ đợi,” Mái tóc màu trà phản xạ dưới ánh nắng càng có vẻ thêm mềm mại, nhưng ánh mắt kia lại vô cùng sắc bén, giống như một lưỡi dao, “Nhưng không phải nơi này, nơi này bình thường bị người ta xem là vùng đất tử thần.”
Khô ráo, cực nóng, thiếu nước, thể lực xói mòn, cho dù là ai đến sa mạc thì bất quá cũng chỉ là một phần tử trong thiên nhiên, sắp sửa lĩnh hội sức mạnh của nó, người nào không may thì sẽ dùng sinh mạng để trả giá.
Bọn họ phải tìm một nơi có nước có thức ăn, nghỉ ngơi hồi phục, chờ đợi đội cứu hộ.
Bên dưới vẻ nhàn nhã ung dung của Phong Triển Nặc là sự cẩn thận không cho xảy ra một chút sai lầm nào, ở trong vùng đất tử thần, làm bạn đồng hành cùng một người mà mới vài phút trước vẫn còn là địch….Kỳ nghỉ lần này cũng không tốt lắm, Feston đoán được suy nghĩ trong đầu của Phong Triển Nặc, bởi vì hắn cũng như tên sát thủ này.
“Chắc cậu cũng đã phát hiện, dưới tình huống như vậy thì chúng ta phải hợp tác, trước đó tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Nhận được ánh mắt đồng ý của Phong Triển Nặc, trên mặt của Feston che kín một tầng âm u, “Greg và cậu liên hệ với nhau từ lúc nào?”
“Những lời này là vì lo lắng tôi sẽ làm hư em họ của anh hay sao?” Mang theo nụ cười, hắn tiến lên hai bước, Feston bất ngờ không kịp đề phòng nên bị đánh ngã, Phong Triển Nặc bẻ răng rắc bàn tay vừa tung ra nắm đấm, lạnh lùng nói, “Đây là trả lại cho anh ở trên trực thăng.”
“Hiện tại tôi có thể trả lời vấn đề của anh.” Nhìn Feston đứng dậy, Phong Triển Nặc cởi áo khoác ra, “Ngay khi anh vừa rời khỏi phòng tôi không bao lâu thì Greg đến tìm tôi, một mục tiêu sắp bị ám sát dám tới tìm tôi, tôi nên nói người của tập đoàn Kada quả nhiên can đảm hay là nên nói Greg cũng không đơn giản?”
“Nhưng mà anh cứ yên tâm, tôi vẫn quan tâm đến danh dự của mình, giao dịch đến đây là chấm dứt, tôi cũng hy vọng hắn còn sống, hắn vẫn còn nợ tiền tôi.” Mấy chục triêu đô không phải số nhỏ, đem áo khoác vác lên vai, Phong Triển Nặc nói về chuyện giết người một cách bình thản. Hãy 𝑡ì𝓂 đọc 𝑡𝙧a𝒏g chí𝒏h ở ﹏ 𝑡𝙧ù𝓂𝑡𝙧u yệ𝒏.V𝑁 ﹏
“Maberly bán đứng cậu, cho nên cậu giết bà ta, nếu không phải như vậy thì cậu sẽ vẫn giết Greg?” Feston muốn biết đáp án.
Giết Greg, tình thế cân bằng kỳ diệu giữa hắn và Feston sẽ bị phá vỡ, mặc dù cả hai vốn đã xem nhau là đối thủ, nhưng không biết từ khi nào giữa hai người lại sinh ra bầu không khí ám muội, Phong Triển Nặc biết chỉ cần Greg chết thì Feston sẽ bằng bất cứ giá nào để bắt hắn quy án, mà hắn cũng sẽ không nương tay bấm cò súng đối với Feston.
Ánh mắt của Feston gắt gao theo dõi Phong Triển Nặc, kính sát tròng che giấu màu xám tro của con ngươi cũng che khuất cái loại ánh sáng lạnh dưới đáy mắt, nếu Phong Triển Nặc dám nói “Đúng” thì hiện tại hắn sẽ giải quyết tên sát thủ này ngay tại chỗ.
Không muốn trả lời, Phong Triển Nặc nhìn Feston trong chốc lát, “Không có nếu, hiện tại nếu anh muốn ra tay thì không bằng chúng ta cứ giải quyết một trận.” Hắn ném áo khoác xuống cát, sắc mặt âm trầm, “Dù sao vẫn tốt hơn phải cực khổ tìm đường ở cái nơi quái quỷ này mà còn phải đề phòng bị kẻ khác đâm một nhát từ sau lưng!”fynnz.wordpress.com
“Muốn bắt cậu thì tôi sẽ không đánh lén!” Feston dường như bị những lời này chọc giận, “Cậu là đối thủ mà tôi tôn trọng, đừng đem mình so sánh với đám tội phạm khác, tôi chưa bao giờ đối đãi như vậy với nghi phạm của mình–”
Răng rắc, họng súng được lên đạn nhắm ngay thái dương, một nụ hôn đồng thời hạ xuống, Feston túm Phong Triển Nặc đến trước mặt, ngực toát đầy mồ hôi, môi chạm vào nhau, gò má kề sát, nếm được mùi vị mồ hôi cùng ý tứ xâm lược kịch liệt, Phong Triển Nặc bắt đầu nghi ngờ Feston là một kẻ có vấn đề nghiêm trọng về tính cách trong ngoài bất nhất, thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề nhưng hình như đây không phải là lần đầu tiên Feston dùng súng chỉa vào đầu của hắn rồi ôm hôn hắn.
Giang nắng khiến trí não nóng lên, hắn nắm lấy áo của Feston, nụ hôn từ trên môi chuyển sang trên mặt, trên cổ, đột nhiên giống hai con động vật đang trong thời kỳ động dục, hắn vuốt ve cổ tay của Feston, bao gồm cả nòng súng, giống như đó là một phần của Feston.
Không khí dần dầng tăng cao, bàn tay cầm súng dời khỏi vị trí ban đầu, dính sát vào lưng của Phong Triển Nặc, dần dần trượt xuống mông của hắn rồi ấn vào ngay trung tâm, Phong Triển Nặc bất ngờ chênh vênh đứng không vững, bọn họ cùng nhau ngã xuống đụn cát.
Nhiệt độ nóng sốt trên người không biết là vì nguyên nhân gì, hơn nữa nhịp tim đập dồn dập cùng với điều kiện khắc nghiệt tại nơi này, bên cạnh đó mồ hôi và cảm giác nhớp nháp khiến người ta khó chịu, cảm nhận được dưới cái nóng như lửa đốt này thì thật sự không thích hợp để tiến thêm một bước nữa, hai người liền nhanh chóng tách ra.
Dưới sự yên lặng khác thường, Phong Triển Nặc liếm đôi môi khô khốc, “Tôi thấy con mụ kia bắn một phát, anh có bị sao không?”
Hắn đang nói đến Maberly, Feston lắc đầu, “Chỉ bị trầy da một chút, không nghiêm trọng như của cậu, tôi tưởng là tôi đã bắn trúng cậu rồi chứ.” Feston quay đầu nhìn Phong Triển Nặc, ánh mắt chăm chú cơ hồ làm cho người ta muốn tránh né.
Phong Triển Nặc nhìn vào mắt của Feston một lúc lâu thì mới lên tiếng, “Đáng tiếc là không có.” Cởi ra áo sơ mi, phía trên có một dấu vết bị bỏng, là vết đạn sượt qua bả vai, so với những vết thương từng lưu lại trên người của hắn thì căn bản không đáng giá để nhắc đến.
Một bàn tay rơi xuống vai của Phong Triển Nặc, chậm rãi vuốt ve lên vùng lân cận vết thương, tựa hồ để quan sát xem nơi đó có thật sự không sao như hắn đã nói hay không, “Tốt lắm, nếu vết thương của cậu nghiêm trọng thì xem như tỷ lệ sinh tồn của chúng ta lại giảm đi không ít.”
Hóa ra không phải là lo lắng cho hắn, “Ha ha, không hổ là Caesar.” Câu này không biết là tán thưởng hay là trào phúng.
Phong Triển Nặc đứng dậy trong khi Feston thì xé vạt áo sơ mi của mình, sau đó kéo Phong Triển Nặc đến trước mặt rồi bắt đầu quấn lên vai của đối phương, “Caesar cũng là người.”
Phong Triển Nặc chấn động, Feston lại không có biểu cảm gì đặc biệt, hắn cẩn thận tiếp tục động tác của mình, quấn mảnh vải quanh bờ vai của Phong Triển Nặc, “Là người sẽ có tình cảm, tôi không muốn em họ của mình bị cậu giết chết, cũng không muốn cậu chết dưới họng súng của tôi, hiểu chưa? Cậu phải bị tôi chính thức bắt giữ.”
U Linh vẫn bảo trì trầm mặc giữa cát bụi sa mạc, những lời này của Feston ám chỉ là có tình cảm với hắn?
Phong Triển Nặc hiểu được nhưng hắn sẽ không vì như vậy mà cao hứng, “Chính thức bắt giữ? Anh đang nằm mơ hả? Feston, anh cũng biết quan hệ của chúng ta, tôi có thể lên giường với anh nhưng tôi hiểu rõ chính mình, cho dù là khi đó thì tôi cũng sẽ đem theo súng.”
Hạt cát lấp lánh ánh kim giữa những sợi tóc màu trà, tựa như đôi mắt đang lóe sáng của hắn, “Anh là FBI, còn tôi là ai? Một u hồn, ai dám cam đoan bộ dạng này của anh là đang lên kế hoạch để bắt tôi? Nếu anh có hứng thú đối với tôi tựa như tôi cũng có hứng thú đối với anh thì có lẽ chúng ta sẽ có một chút gì đó, nhưng miễn bàn đến chuyện tình cảm.”
Khuôn mặt dần dần trở nên lạnh lẽo, Feston thay Phong Triển Nặc băng bó xong, dùng sức ấn xuống vết thương, khi Phong Triển Nặc đang hít một hơi thì hắn liền đánh một quyền vào bụng của đối phương, “Muốn bắt cậu thì khi ở khách sạn tôi đã còng cậu lại ở trên giường, không chỉ có thể làm tất cả những gì mà tôi muốn làm mà còn có thể phá hỏng kế hoạch của cậu!”
“Vậy tại sao anh không làm như vậy?” Cúi người khom lưng, đầu của Phong Triển Nặc đánh lên hàm dưới của Feston, cộng thêm một đòn phản kích đánh ngã Feston xuống đất, Feston vừa đứng dậy vừa lau khóe miệng, “Đối với cậu thì làm sao có thể không dùng một chút phương thức đặc biệt? Không có chứng cớ xác thực thì tôi sẽ không bắt giữ cậu một cách vô nghĩa.”
“Anh muốn xem tôi có thật sự dám giết Greg hay không chứ gì?” Phong Triển Nặc mỉm cười, nghi ngờ dưới đáy lòng bắt đầu nổi lên.
“Đụng đến điểm mấu chốt của tôi, bày ra phản ứng với những gì tôi đã nói với anh, anh làm như vậy, Feston, tôi thật sự càng ngày càng nghi ngờ có phải đây là kế hoạch của anh hay không? Anh hy vọng làm cho một gã sát thủ vì một nhân viên đặc vụ mà thay đổi chính mình. Tôi phải thừa nhận bằng điều kiện của anh thì kế hoạch này đúng là không tệ.”
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu vẫn chói chang nóng rực như trước nhưng sự lạnh lẽo trên người lại dần dần tăng cao, hắn đang tự hỏi chính mình vì sao hiện tại mới nghĩ đến, đáp án này làm cho hắn cũng phải khiếp sợ.
“Cậu đã không cần tình cảm thì còn sợ bị tôi thiết kế cạm bẫy hay sao? Phong Triển Nặc–” Giữa gió cát sa mạc, cái tên này được truyền đi thật xa, không ngừng vang vọng, Feston gọi ra ba tiếng, phát âm lại cực kỳ chuẩn xác.
“Vì sao lại lo lắng?” Feston nhìn Phong Triển Nặc, biểu cảm rất phức tạp.
Feston biết người trước mắt đã trở thành trở ngại của hắn.
Là đội trưởng đội đặc nhiệm của cục điều tra liên bang, hắn phải chịu trách nhiệm về an toàn cho các thành viên trong đội, càng phải phụ trách tánh mạng cho Greg, đảm bảo lần hành động này sẽ thành công, không được xảy ra sơ suất, đáng lý hắn phải bắt giữ Phong Triển Nặc ngay khi ở trong khách sạn, cho dù có chứng cớ hay không.
Nhưng hắn lại mạo hiểm, cực kỳ mạo hiểm, chỉ vì chứng minh tên sát thủ này còn có nhân tính, chứng minh hắn không nhìn lầm U Linh, Phong Triển Nặc quả thật đáng giá là đối thủ mà hắn tôn trọng, hiện tại hắn còn biết người đàn ông này đa nghi như thế nào.
Tiếng rít từ xa đến gần, bỗng nhiên một trận gió cát cuồn cuộn nổi lên, bọn họ vội vàng nhắm chặt mắt rồi giơ hai tay che mặt.
Mồ hôi làm cho toàn thân ướt đẫm, lúc này hai người mới nhớ đến tình cảnh hiện tại, Phong Triển Nặc vung tay lên rồi thở dài, “Hiện tại đừng thảo luận vấn đề này với tôi, tốt nhất chúng ta nên nghĩ cách làm sao để sống sót mà rời khỏi đây.” Ý chí sống còn áp đảo hết thảy.
…………
P/S: anh Phê bị chính vợ anh nghi ngờ anh bị bệnh SM =)) =)), oan ức ghê, anh chỉ đáp ứng nhu cầu thích SM của vợ mà thôi.