Xích Ái Sát Thủ

Chương 46: Cảm thấy không công bằng




Will cố gắng trấn tĩnh, nhưng cánh tay run rẩy đang bán đứng hắn, hắn chỉ là một sinh viên trường nghệ thuật, cầm nhiều nhất là cây cọ vẽ, tim đập thình thịch tựa như ngay bên tai, Will nhìn xuống, độ cao sáu tầng làm cho hắn choáng váng.
“Mới như vậy mà đã chịu không nổi? Chú em, bình tĩnh một chút đi.” Tên sát thủ bên cạnh có vẻ rất thành thục, người nọ ngẩng đầu lên, dùng một tay đẩy ra áo khoác, cùng Feston liếc mắt nhìn nhau, Feston nở nụ cười, bọn họ dường như có được loại ăn ý nào đó, chỉ thấy hắn lấy ra một thứ từ trước ngực rồi bắn về phía đằng xa, nghe thấy một tiếng cạch, đồng thời Feston cũng buông một tay ra.
Will cất lên tiếng kêu sợ hãi, người nọ rơi xuống giữa không trung rồi làm ra động tác lướt nhẹ một cách khó tin, nương vào quán tính đong đưa mà nhanh chóng nhảy lên lan can ở tòa nhà đối diện một cách an toàn.
Lúc này Feston mới kéo Will lên, nhưng hiện ra trước mắt vẫn là cảnh tượng vừa rồi, Phong Triển Nặc tựa như một con chim giang cánh giữa ban đêm, không có bất luận kẻ nào có thể trở ngại hướng đi của hắn.
“Làm tốt lắm!”
Người ở đối diện nghe thấy lời nói của Feston thì giơ ngón tay cái lên rồi thu hồi dụng cụ, sau đó lập tức biến mất ở hành lang.
Will thu hồi ánh mắt hâm mộ.
Người nọ không chịu trách nhiệm về tính mạng của hắn mà chỉ quan tâm đến việc giải quyết đối thủ, động tác rõ ràng lưu loát, đối mặt với nguy hiểm không hề do dự, vào thời điểm mấu chốt cũng không lo lắng Feston sẽ lựa chọn như thế nào, giống như người nọ và Feston đã từng luyện tập như vậy vô số lần, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà có thể nhìn vào mắt nhau rồi hiểu rõ ý của đối phương.
Hiện tại Will mới phát hiện khi hắn đang lo lắng Feston sẽ cứu người nào trong bọn họ thì tên sát thủ kia lại căn bản không hề xem hắn là đối thủ, ở trong mắt người nọ hoàn toàn không có hắn, suy nghĩ này hiện lên trong chớp nhoáng làm cho hắn cảm thấy thật buồn cười.
Feston căn bản không cần lựa chọn, vừa rồi Feston chỉ nhìn tên sát thủ kia.
Kỳ thật Will cũng hoàn toàn ngây người, sau khi được kéo lên an toàn thì hắn cười khổ một cái kèm với lời khen ngợi, “Feston, anh ấy thật oách…”
“Tôi biết.” Nhìn ra xa xa, Feston mỉm cười, trong đôi mắt tràn ngập uy hiếp tựa hồ còn có một chút phức tạp.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Hắn đá văng thi thể để cho Will xuống lầu trước, sau đó còng tay của tên tội phạm bị ngất vào lan can, khi Will đi xuống vài bậc thang thì bỗng nhiên dừng lại, “Anh biết gì hay không, anh chưa từng cười với em như vậy.” Will ở phía trước nhẹ giọng nói.
“Will, thật xin lỗi.” Tiến lên xoa mái tóc vàng của Will, Feston tựa hồ muốn nói cái gì đó nhưng rốt cục lại im lặng, hai người cùng nhau xuống lầu, Phong Triển Nặc đã đứng ở bên dưới, hắn nhìn vào một chỗ trống không, “Vừa rồi ở đây có một chiếc xe.”
“Xem ra trong xe có người, trốn mất một tên, nhưng chúng ta còn một người sống, tôi sẽ để cho cảnh sát mang người nọ đi, ngày mai tôi sẽ lấy khẩu cung, xung quanh Will có khả năng sẽ có người khác xuất hiện, nếu chuyện lần này làm cho bọn họ tức giận thì chắc chắn sẽ có hành động lớn hơn nữa.” Ba người đứng dưới lầu, Will nghe Feston nói thì phát hiện bản thân mình quả thật đã trở thành trói buộc của hắn.
“Thật xin lỗi….em trở thành nhược điểm của anh.” Hắn hận bản thân bất lực, sắc mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, hắn ngẩng đầu nhìn người bên cạnh Feston, “Nếu em có khả năng như anh ấy thì hiện tại em sẽ không bị–”
“Cậu sai rồi.” Phong Triển Nặc không cho Will có cơ hội nói dứt lời, “Will, cậu vĩnh viễn sẽ không giống tôi, cậu biết gì hay không, cậu cũng không nên hy vọng giống như tôi.” Ánh mắt của hắn không lạnh lùng, nhưng cũng không có ý cười.
Tựa hồ có rất nhiều người khác không rõ hàm nghĩa của câu này, hắn nhìn Will trong khi Feston lại nhìn hắn.
Đây có lẽ cũng không phải con đường mà Phong Triển Nặc tự mình lựa chọn, nhưng nếu đã bước trên con đường này thì không thể quay đầu lại. Hiện tại Phong Triển Nặc đang dùng tâm tư gì để nói với Will những lời này?
Will cũng không biết loại cảm khái này xuất phát từ đâu, nhưng cũng hiểu được một chút ý tứ của hắn, “Phải làm nghề này thì nhất định anh đã trải qua rất nhiều huấn luyện, nhưng đừng cho rằng tôi là một cậu chủ trong gia đình giàu có, tôi cũng từng nếm trải rất nhiều cực khổ.”
Will bất giác nhìn về phía Feston, “Là Feston đã cứu tôi.”
Feston tựa như thần hộ mệnh của hắn, hắn cũng không ngượng ngùng khi phải thừa nhận chuyện này, tuy rằng là nam nhân mà thừa nhận chuyện này thì có một chút yếu đuối, nhưng thừa nhận chính mình yếu đuối lại là dũng cảm, Phong Triển Nặc nhìn Will rồi lại nhìn sang Feston, sau đó nhếch môi, “Vậy hiện tại có thể xem như tôi đã cứu cậu! Cậu có muốn dùng cái gì để cám ơn tôi hay không?
Will nghe ra lời ám muội trong đó, ngượng ngùng không biết nên trả lời như thế nào, trong khi Feston tiến lên rồi phủi xuống tro bụi bám trên áo của Phong Triển Nặc, “Đừng nói hưu nói vượn dùm tôi.”
Hắn chỉnh lại cổ áo của Phong Triển Nặc rồi kéo đối phương đến trước mặt, thái độ vô cùng thân thiết, “Tôi đưa cậu ấy về phòng trước, đêm nay chắc là không có việc gì, chúng ta…” fynnz.wordpress.com
“Anh không có việc gì nhưng tôi thì còn có việc.” Phong Triển Nặc lui ra sau vài bước, tối nay dừng tại đây, “Trời đã muộn, tôi muốn chuẩn bị một chút cho ngày mai, cứ để thằng nhóc này tự về nhà đi.”
“Nếu tôi giữ lại Feston thì anh sẽ làm thế nào?” Will nhịn không được mà tò mò, mặc dù hắn thừa nhận không bằng đối phương, cũng không ngờ đối phương quả thật không hề đặt hắn vào trong mắt.
“Không bằng cứ thử xem?” Phong Triển Nặc quay đầu lại, ngón tay nâng mặt của Will lên.
Will nhịn không được mà lui ra sau, tên sát thủ tựa hồ cảm thấy thú vị mà mỉm cười, bên trong ý cười xẹt qua một chút lạnh lùng lơ đãng.
Will không dám tiếp tục nói đùa, nhưng ngay lúc này Feston lại tiến lên, cướp lấy nụ cười lạnh lùng kia, “Ngủ ngon.” Feston nói như vậy bên khóe miệng của Phong Triển Nặc.
Phong Triển Nặc liếm khóe môi, lần này nụ cười không còn lạnh lùng như trước, “Ngủ ngon.”
Hắn nhàn nhã xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước thì phía sau truyền đến giọng của Feston, “Ngày mai nếu gặp chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Phất phất tay, hắn ngồi vào xe rồi nổ máy rời đi.
Feston phỏng chừng ngày mai đối phương sẽ hành động, hẳn là đã điều tra được cái gì đó, nhưng FBI tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài về kết quả và tư liệu điều tra, nhất là một người như hắn, cho nên Phong Triển Nặc cũng không hỏi, hắn trở lại nơi ở tạm của mình, sau khi tắm rửa thì chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nhớ đến chưa ăn tối, cuối cùng quyết định đi tìm Bob, chỗ của Bob vĩnh viễn không thiếu đồ ăn.
“Cậu vì cái tên FBI kia mà giết người?! Cậu điên rồi?!” Đúng như hắn đã dự đoán, sau khi Bob nghe kể về chuyện hắn đã làm vào đêm nay thì lập tức nhảy dựng lên.
“Tôi chưa thu tiền của anh ta, Bob, anh có thể nói nhỏ một chút được hay không, trừ phi anh muốn tôi giết người diệt khẩu tất cả mọi người trong khách sạn này.” Món sườn chua cay cũng không tệ, hắn chậm rãi đặt thìa xuống, ăn một miếng bánh mì, có lẽ chuyện này có thể làm cho hắn quên miếng thịt bò bít tết đêm nay.
Còn có tâm tư nói đùa, nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn, Bob quả thật muốn đập vỡ chai rượu, nhưng lo lắng đây là nửa chai cuối cùng cho nên hắn lại đặt nó xuống, hơn nữa còn cố gắng để nó rời xa tầm bắn của Phong Triển Nặc.
“Noy, cậu đã suy nghĩ cẩn thận hay chưa? Cậu làm như vậy thì có cái gì tốt cho cậu? Tiền của FBI không dễ kiếm đâu! Giao dịch với người của chính phủ, sau khi lợi dụng xong thì bọn họ sẽ tìm người giải quyết cậu! Chẳng lẽ cậu không biết hay sao?”
Bob đã tận lực hạ thấp giọng nhưng lời nói của hắn vẫn giống như sấm rền, Phong Triển Nặc ăn xong chén súp rồi lau miệng, hắn ném khăn ăn xuống bàn, “Mấy người đó không có ai là đối thủ của tôi, cũng không có ai dám làm như vậy với tôi, cho dù là chính phủ Mỹ.”
Bob không thể phản bác những lời này, hắn chỉ cười lạnh, “Bọn họ luôn luôn cần cậu, bất cứ quốc gia nào cũng cần người như cậu, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thừa nhận nhưng đây là sự thật.”
“Với lại anh đang nói là chính phủ, nhưng anh ấy là Feston Kada, nếu anh ấy muốn bắt tôi thì chỉ có thể tự tay mà hành động.” Phong Triển Nặc mỉm cười.
“Giọng điệu của cậu nghe ra rất chắc chắn.” Bob nhìn thấy vẻ mặt có một chút kỳ lạ của Phong Triển Nặc, “Cậu dựa vào cái gì mà dám chắc chắn như vậy? Cậu tin tưởng chính mình sẽ không phạm phải sai lầm? Cậu dám nói là cậu hiểu rõ hắn hay sao?”
“Tin tưởng tôi đi Bob, tôi rất xác định điểm này, hơn nữa tôi cũng rất hiểu anh ta, còn hiểu nhiều hơn là anh tưởng nữa kìa.” Giọng điệu của hắn rất thong thả, không phải Bob chưa từng nhìn thấy nụ cười quỷ dị như vậy, đại đa số đàn ông khi nói lên một chuyện gì đó thì sẽ có vẻ mặt như vậy.
“A, Chúa ơi!” Bob vỗ trán rồi thấp giọng kêu thảm một tiếng, “Ian–”
“Đừng kêu Chúa, ông ấy sẽ không chúc phúc cho anh đâu, người như chúng ta chỉ có thể xuống địa ngục.” Cười khẽ, hắn lơ đễnh cầm lấy chai rượu của Bob, lần này không bắn bể nó mà chỉ tự rót cho mình một ly.
Hắn không dám nói là mình hoàn toàn hiểu rõ Feston Kada, chính hắn cũng không dám nói hắn hoàn toàn hiểu rõ bản thân mình, nhưng hắn hiểu rất rõ thân thể của Feston, ngắn ngủi điên cuồng đủ để thiêu hủy tất cả dây thần kinh, cho dù không làm đến cùng nhưng chuyện xảy ra ở trong quán bar vẫn khắc sâu khiến người ta khó quên.
Vài lần gặp nhau lúc trước đã sớm chôn vùi lửa tình, nhưng rốt cục chỉ trong một khoảnh khắc lại bị bùng nổ, mỗi một lần giao đấu với Feston đều khiến hắn hứng thú, ngoại trừ tinh thần còn có thể xác, dường như phải là Feston thì hắn mới có thể từ quyền cước đấm đá chuyển sang dây dưa tứ chi, mà ngay cả Feston có lẽ cũng nghĩ như vậy, cố gắng phục vụ hết sức cho đối phương, hắn nhớ rõ mỗi một nét mặt cùng với tiếng gầm nhẹ và rên rỉ của Feston.
“Noy, cậu chắn chắn là cậu biết rõ mình đang làm cái gì đúng không?” Bob nheo mắt, hắn thấy rõ người trước mặt nhưng không thấy rõ rốt cục đối phương đang suy nghĩ cái gì.
“Tin tưởng tôi đi, tôi chưa từng quên chính mình là ai.” Người thanh niên trong tầm mắt đang thu hồi nụ cười rồi uống cạn ly rượu.
Bob không hỏi lại, tuy rằng Ian cũng thích uống rượu, nhưng Ian rất biết khống chế chính mình, tuy nhiên hiện tại chai rượu đã trống trơn.
Uống rượu xong, hắn ngồi ở một góc lau súng, nơi đó không có ánh sáng, đêm tối bao phủ lấy hắn.
Tựa hồ có chuyện gì đó sắp xảy ra……
…………
P/S: Nặc nói cái câu *thử xem* với em Will mà như thể Phê đã là tài sản của riêng Nặc :>.
Chúc mừng chị em chúng ta 1 ngày 8-3 vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.