Xích Ái Sát Thủ

Chương 5: Xã hội đen trả thù




Cánh cửa chậm rãi mở ra, người đàn ông đứng trước cửa chỉ đến một mình, phía sau không có người khác, Phong Triển Nặc không ngờ đối phương lại một lần nữa tìm đến đây, hắn có thể chắc chắn lần này trên người không có bất cứ thiết bị theo dõi nào, đây là lần đầu tiên hắn bị một người dùng súng chỉa vào thân ba lần trong cùng một ngày.
Khi Bob lên lầu thì Feston đi ra, trước khi tan ca hắn đã nhìn vào cửa sổ mà nghĩ đến U Linh, trong lòng bỗng nhiên có một loại suy nghĩ, sự thật chứng minh suy đoán của hắn là chính xác, “Con mồi xảo quyệt đều biết lẩn trốn nguy hiểm, có câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
“Những lời này là ai nói, hóa ra cũng không chính xác cho lắm.” Từ trên ghế đứng lên, Phong Triển Nặc đứng chính giữa phòng, hắn hấp dẫn hết thảy lực chú ý của Feston, hiển nhiên Feston căn bản không cần bất cứ ai khác, Bob túm lấy Lilith rồi lui sang bên cạnh.
“Lúc ấy tôi nói muốn điều tra tên quản lý, biết người tên là Bob này có thể sẽ bị bắt, cậu cũng từng có một chút do dự, nhưng tiếp theo vẫn hành động, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất cậu không bận tâm đến sống chết của anh ta, thứ hai cậu cố ý muốn tôi tưởng rằng cậu không có quan hệ với anh ta, điều này càng chứng minh hai người quả thật quen biết nhau, hơn nữa không riêng gì là quen biết bình thường.”
Phân tích kỹ lưỡng, ngay cả một chi tiết nhỏ nhặt cũng không bỏ sót, Feston cầm súng bước vào phòng, U Linh ở trước mặt bị liệt vào sổ đen của nhiều quốc gia nhưng cho đến nay vẫn không bị truy nã, ngoại trừ không biết mặt mũi của hắn, mà còn là vì hắn có thể phục vụ cho các chính khách quốc gia, hắn là một món vũ khí bằng da bằng thịt.
“Thật xuất sắc, không hổ là lãnh đạo của đội đặc nhiệm ST, đội trưởng Feston Kada với danh xưng Caesar.” Phong Triển Nặc vỗ tay, Julius Caesar, ông vua không ngai, danh hiệu này hoàn toàn khái quát con người cùng với địa vị của Feston Kada trong FBI.
“Đáng tiếc danh hiệu U Linh không quá thích hợp đối với cậu.” Feston dùng súng chỉa vào Phong Triển Nặc, ra hiệu cho hắn áp sát tường, lời này là đang chế nhạo hắn bị phát hiện hành tung, lại một lần nữa dừng trong tay của Feston.
Phong Triển Nặc mỉm cười một cách khó hiểu đối với Feston rồi chậm rãi xoay người, đã là ban đêm, rèm che mỏng manh của khách sạn cũ nát không ngăn cản được quá nhiều ánh sáng, bỗng nhiên bên ngoài lóe lên một luồng sáng trắng, đó là đèn xe, Lilith nhìn thấy luồng sáng đó thì đôi mắt cũng sáng ngời, “Bọn họ đã đến!”
Tiếng xe máy cùng động cơ ô tô gầm rú ở bên ngoài, Bob nhớ đến lời cảnh cáo mới vừa rồi của Lilith, cô ta bảo Noy sẽ nhanh chóng đi gặp Chúa, “Cô đã làm cái gì?”
Dưới lầu khắp nơi đều là tiếng bước chân, nghe thấy tiếng đá văng cửa phòng, rất nhanh sẽ đến lầu ba, Lilith lau nước mắt, khuôn mặt nhòe nhoẹt son phấn làm cho vẻ xinh đẹp vốn có của cô ta trở nên thê lương, “Tôi nói cho bọn họ biết là ai giết Adam.”
Sự thương hại dưới đáy mắt của Phong Triển Nặc càng thêm rõ ràng, hắn thở dài, nhưng Feston ở trước mặt hắn lại tìm thấy một chút ánh sáng lạnh. Dưới lầu vô cùng hỗn loạn, cửa phòng đều bị phá vỡ, tiếng đánh nhau và chửi bậy không ngừng truyền lên, hơn nữa càng lúc càng gần.
“Người đâu? Chẳng phải thằng nhóc đó ở trong này hay sao? Lục soát từ trong ra ngoài cho tao!” Adam William đã chết, tâm phúc Baton của hắn vẫn chưa chết, cái chết của Adam William khiến cho việc cung cấp hàng hóa bị cắt đứt, các thương buôn chỉ nhận thức Adam, Adam chết khiến cho con đường tiền tài bị chặn đứng, những người này đương nhiên không cam lòng.
“Bắt thằng nhóc kia ra đây!” Tiếng gào thét từ dưới lầu truyền lên, Lilith chuẩn bị kêu to, “Hắn–”
Bob lập tức bụm miệng của cô ta lại, vội vàng nói với Phong Triển Nặc, “Dưới lầu có ít nhất hai mươi người, đừng lãng phí đạn, đi mau đi!” Hắn kéo lại Lilith đang muốn nhào ra khỏi phòng.
Những người sống ở trong khách sạn này không phải là công dân tốt đẹp gì của thành phố, Bob là quản lý ở đây đã lâu, hắn tin tưởng bọn người xông vào chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp, nhưng nhiều nhất là năm phút đồng hồ là bọn họ sẽ lên lầu.
Feston vốn có thể xuất ra thẻ căn cước của FBI, quang minh chính đại mà bắt Phong Triển Nặc đi, nhưng hắn không làm như vậy mà chỉ như đang xem U Linh ở trước mặt sẽ gieo gió gặt bão như thế nào, hắn đứng ở ngay bên cửa sổ.
Trong tay của hắn có súng, Phong Triển Nặc đối mặt họng súng, “Ngoại trừ cửa phòng thì anh đã phá hỏng duy nhất đường ra của tôi.”
Feston gật đầu, “Tôi biết.”
Đây vốn là dụng ý của Feston, Phong Triển Nặc tựa hồ nhìn thấy nụ cười lạnh không có hảo ý của Feston, hắn không khỏi lắc đầu, “Anh là đặc vụ liên bang kiểu gì vậy? Anh không muốn đào ra càng nhiều tình báo từ chỗ của tôi hay sao?”
Là một siêu sát thủ hạng nhất, U Linh quả thật rất có giá trị, nhưng họng súng của Feston vẫn không di động, “Tôi tin tưởng cậu sẽ không dễ dàng chết trong tay của những người đó, nếu mà cậu dễ dàng chết như thế thì cũng không đáng giá để tôi lãng phí thời gian như vậy.” fynnz.wordpress.com
Hắn đang xác nhận thân phận của Phong Triển Nặc, muốn Phong Triển Nặc ở trước mặt hắn mà nổ súng, sau đó có thể viện vào tội giết người mà bắt giam Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc nhẩm tính thời gian, đàn em của Adam sẽ nhanh chóng tìm lên đây, lựa chọn sáng suốt nhất chính là lẩn trốn, nhưng hiện tại hắn lại bị họng súng của Feston chỉa vào người.
Trước mặt tựa hồ chỉ có hai con đường, bị giết hoặc là giết người rồi sau đó bị bắt.
“Đó là một sự lựa chọn khó khăn, nhưng đặc vụ liên bang làm như vậy không phạm luật hay sao?” Cho dù đối mặt với nguy hiểm thì Phong Triển Nặc cũng không hề lộ ra một chút kích động nào, hắn làm ra vẻ mặt nghi hoặc, bộ âu phục màu xám đậm mặc trên người rất hợp với mái tóc màu trà của hắn, tay của hắn nhàn nhã cắm vào túi quần.
Trong túi dường như không có súng, không thể phỏng đoán tốc độ nổ súng, ánh mắt như tia chớp của Feston tiếp tục tập trung lên người Phong Triển Nặc, “Cậu có thể ngụy biện là bị ép giết người, nhưng trước hết cậu phải cùng tôi quay về cục cảnh sát.”
“Đó là địa bàn của anh, anh tin tưởng nhất định có thể đào ra cái gì từ trong miệng của tôi hay sao? Tôi còn tưởng rằng anh là một đặc vụ tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc cơ chứ.” Nhưng thực rõ ràng hắn không phải, Feston Kada là người đàn ông khi cần thiết sẽ không sợ phải giẫm lên ranh giới của pháp luật.
Vẻ mặt của Phong Triển Nặc trở nên nghiêm túc, hắn không sợ đối phó với cảnh sát hoặc là FBI, pháp luật và quy tắc là vũ khí nhưng cũng là giới hạn của bọn họ, tuy nhiên một cảnh sát không sợ vi phạm pháp luật thì sẽ rất khó đối phó.
Thời gian trôi qua từng giây một, những người đó còn chưa lên đến tầng này, ở dưới lầu hai dường như có người bị phá chuyện tốt, nghe thấy có tiếng phụ nữ la oai oái, còn có tiếng mắng chửi của đàn ông, đúng lúc này Lilith đột nhiên cắn Bob một cái khiến hắn phải buông tay ra, ngay sau đó Lilith móc ra một khẩu súng hình kèn trôm-pét dành cho nữ giới.
“Cậu đã giết Adam! Cậu cũng đi chết đi!” Mục tiêu của cô ta là Phong Triển Nặc, cô ta rốt cục không thể tiếp tục chờ đợi.
Giữa tiếng súng nổ, một viên đạn dùng tốc độ nhanh hơn đã bắn trúng giữa trán của Lilith, một phút trước trong mắt còn lộ ra vẻ thương hại, hiện tại Phong Triển Nặc lại bóp cò, trong khi Lilith ngay cả thời gian để nổ súng cũng không có, cô ta mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy ngỡ ngàng.
“Tôi còn tưởng là cậu muốn bảo vệ cô ta.” Bob kéo thi thể của Lilith vào trong, dưới lầu nghe thấy tiếng súng, có người xông lên, hắn phải chuyển xác của Lilith sang chỗ khác.
“Khi cô ta không muốn giết tôi thì tôi còn nghĩ như vậy.” Sự thương hại dần dần đạm nhạt, thu hồi súng, Phong Triển Nặc mỉm cười với Feston đang đứng xem diễn, “Đây là tự vệ, đội trưởng Feston.” Hơn nữa Feston chính là nhân chứng.
Lưu lại nụ cười lạnh lùng đầy sát khí, nhưng lại có thể mang đến độ ấm như ánh mặt trời, Feston nheo mắt lại, người ở trước mặt hắn bỗng nhiên bắt đầu cởi áo vest, tháo lỏng cà vạt, cởi nút áo sơ mi, “Cậu đang làm cái gì?” Hắn không thể không hỏi.
“Lên giường.” Khi cửa bị đá văng thì Phong Triển Nặc liền nhào về phía Feston, “….với anh.”
Hắn kề sát vào cổ của Feston, sau đó không hề kiêng kỵ mà hôn xuống, đầu lưỡi ấm áp xẹt qua sau vành tai cũng đủ khơi mào một loại rùng mình, đây có thể nói là một sự khiêu khích, một cảnh sát FBI như Feston Kada, một người được xưng là Caesar lạnh lùng cứng rắn, khi bị rơi vào tình huống như vậy, bị trêu đùa như thế này thì Feston sẽ có phản ứng gì?
Phong Triển Nặc có một chút tâm tư muốn nhìn đối phương bị mất mặt, nhưng chuyện kế tiếp lại chứng minh trên thực tế hắn vẫn chưa hiểu rõ Feston, nhiêu đây không đủ để dao động người đàn ông này.
Feston cùng Phong Triển Nặc phối hợp diễn xuất, hắn bắt lấy tóc của Phong Triển Nặc, đồng thời dùng lưng để ngăn chặn tầm mắt ngoài cửa, giống như không nghe thấy tiếng chất vấn ồn ào ở bên ngoài, hắn cởi áo khoác, cà vạt bị kéo xuống một cách thô bạo, Phong Triển Nặc lập tức bị hắn đặt xuống nệm, hai người xoay thành một cục trong tấm lót trải giường.
Tấm lót trải giường bao phủ hai người, nhưng động tác cọ xát của tay chân lại rất rõ ràng, đó là sờ soạng một cách kịch liệt, lửa nóng sẽ lan tràn, thiêu đốt tất cả dục vọng, kế tiếp sẽ là một màn vật lộn kích tình.
Mặc kệ là ai nhìn thấy thì tình cảnh trước mắt chính là màn dạo đầu, mà hai nhân vật chính hình như đều là đàn ông, ngoài cửa có người chán ghét mà khạc ra một ngụm đàm, “Mẹ kiếp! Hai thằng đàn ông! Đi!” Tránh ra vài bước, bọn họ chẳng có một chút hứng thú để đi kiểm tra.
Bọn họ đương nhiên không biết Adam William yêu đàn ông hơn phụ nữ, có lẽ đây cũng là lý do mà Adam dùng trăm phương nghìn kế mà lợi dụng Lilith để che giấu, vài tiếng bước chân đi qua, cánh cửa vẫn mở rộng, mỗi một gian phòng ở tầng này đều bị mở ra, bọn họ đang tìm kiếm nơi phát ra tiếng súng.
Bên trong áo sơ mi rộng mở, Phong Triển Nặc chạm đến cơ ngực rắn chắc của Feston, hắn thật thích cảm xúc này, nhưng nghĩ đến đối phương có thể xem như kẻ thù cuối cùng ở trước mặt mình thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Giương mắt nhìn lên, một đôi mắt lợi hại đang quan sát hắn, đồng tử màu nâu đậm, bên trong có một loại lực lượng nào đó, người khác có lẽ sẽ cho là kích tình, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được cơn giận dữ của Feston, tóc bị nắm chặt, hắn bị Feston đè xuống giường, lực mạnh đến mức nệm giường cũng bị lún xuống.
Cảm thụ của Feston ắt hẳn cũng giống hắn, tình cảnh thật sự rất tệ, nhưng đây là cách đơn giản lại đỡ tốn sức nhất, vừa rồi Feston không nên làm cho hắn có cơ hội ôm lấy, hiện tại trở thành tình huống như vậy, viên sĩ quan FBI này dường như không thể đứng dậy từ trên giường để cầm lấy súng đang giấu dưới nệm rồi sau đó nói với hắn rằng anh ta là FBI.
Hắn nằm trên giường mà bật cười.
Feston bị hắn tính kế. Feston có thể đọc được ý cười và vẻ mặt thích thú của Phong Triển Nặc từ biểu cảm của đối phương, người bên ngoài cửa vẫn chưa đi, trong lòng bàn tay của hắn là mái tóc mềm mại, hắn đang nắm chặt chúng nó, khống chế tên sát thủ này ở trước mặt, hắn biết chỉ cần có cơ hội thì Phong Triển Nặc sẽ bỏ trốn giống như một con hồ ly.
“Là cậu giết Adam William, đàn em của hắn đương nhiên cũng muốn giết cậu, cậu có tính toán gì hay không, nói cho bọn họ biết cậu là U Linh hay sao?” Khi Feston ghé vào lỗ tai của Phong Triển Nặc để nói như vậy thì đồng thời cũng cọ sát vành tai của đối phương, đàn ông đều là loại động vật dễ bị kích thích, sau khi đã sờ soạng thân thể thì hắn cũng không hề do dự mà cắn lỗ tai của Phong Triển Nặc.
Bên tai ướt át, Phong Triển Nặc nghe ra lời nói đùa cợt của Feston, hắn nhếch môi, lướt mắt ra ngoài cửa, bỗng nhiên ôm lấy Feston, “….Tôi chẳng là cái gì cả, tôi chỉ là của anh, cưng yêu, a—quá tuyệt vời – a –” Hắn hô to.
Feston lập tức sầm mặt, hắn cúi đầu nuốt lấy tiếng kêu của Phong Triển Nặc vào cổ họng.
…….
P/S: vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kỳ này là ai lỗ? Em Nặc hơi bị bạo dạn, nghe em hô *màu mè* như thế mà muốn đỏ mặt dùm =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.