Xích Ái Sát Thủ

Chương 50: Từng bước đến gần




Ở phía xa từ trên lầu cao, Phong Triển Nặc bắt máy, “Đúng vậy, coi như là cảnh cáo.”
Hắn nói nhỏ rồi thu hồi súng ống, căn cứ tin tình báo, hôm nay Kraft mới đến nơi này, hắn chọn một vị trí rất tốt, ít nhất tốt hơn so với Tumble rất nhiều, lượt bớt một phần phiền toái của FBI, Kraft vốn nên chết dưới súng của hắn, nhưng một người khác ở trong văn phòng đã cải biến suy tính của hắn.
Khi Feston đuổi đến thì trên sân thương vẫn còn bóng người đứng dưới ánh mặt trời chói chang, Phong Triển Nặc vẫn chưa đi, hắn giống như đang đợi Feston. Feston chậm rãi đi đến rồi dừng bước, người trong tầm mắt xoay lưng lại, giống như có một chút khó hiểu, “Anh có ý đồ muốn bảo vệ tôi?”
“Không thể xem như ý đồ, vụ án này hiện tại do tôi toàn quyền tiếp nhận.” Gió trên sân thượng làm cho mái tóc đen của Feston trở nên rối tung, hắn thoạt nhìn không còn chỉnh tề như ban đầu, đôi mắt hẹp dài như chim ưng hơi nheo lại dưới ánh mặt trời, giống như ẩn chứa một sức mạnh vô hạn, “Cậu đã thành công, dám ra tay ngay trước mặt tôi, thật sự là can đảm.”
“Cám ơn đã khích lệ, lá gan của tôi luôn luôn lớn, mà anh cũng không kém.” Lời của Phong Triển Nặc có thâm ý, dường như Feston có thể hiểu rõ ý tứ của hắn, “Quả thật không có FBI nào dám như ta, nhớ mãi không quên một sát thủ, còn giúp hắn lẩn trốn sau khi giết người.”
Ngôn ngữ của Feston rất thâm trầm, Phong Triển Nặc bị hắn nhìn như vậy thì nhịn không được mà tiến lên vài bước, “Phá hư hành động của tôi, làm cho tôi nhảy vào cạm bẫy, sau đó lại cứu tôi, anh làm cho người ta rất khó giải thích, Feston Kada, nhưng cũng bởi vì như vậy mà làm cho anh rất khác với người thường, cũng làm cho người ta khó quên.”
“Trước tiên ghi âm lưu lại chứng cứ, thiếu chút nữa làm hỏng tín nhiệm của cấp dưới đối với tôi, nếu làm thẳng tay một chút nữa thì chắc là cậu sẽ cho chạy hết nguyên đoạn băng, nhưng cậu không làm như vậy, cậu đã không làm thẳng tay thì tôi đương nhiên cũng thả cho cậu một cơ hội.” Nhìn Phong Triển Nặc đến gần, ánh mắt của Feston dần dần thay đổi.
Ánh mắt lóe lên làm cho Phong Triển Nặc nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ, hôm nay tình huống rất tương tự, nhưng cảm giác lại khác biệt.
Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, trên người của Feston vờn quanh mùi thuốc lá dày đặc, khi Phong Triển Nặc đến gần thì mới phát hiện hôm nay Feston không đeo kính sát tròng, đồng tử màu xám tro nhìn hắn với tình cảm phức tạp, trong mắt lấp đầy tơ máu.
“Hey, anh bị sao vậy?” Đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Feston kể từ ngày ám sát Tumble thành công.
“Tôi nói rồi, tôi bị mất ngủ.” Dời mắt khỏi Phong Triển Nặc, Feston sờ lên cằm của mình, mặt trên còn có vết bầm tím, Phong Triển Nặc có thể tưởng tượng đám cấp dưới của Feston sẽ có vẻ mặt như thế nào khi nhìn thấy vết bầm tím trên mặt của hắn, “Mất ngủ? Chẳng lẽ lại tiếp tục trách tôi?”
Ánh mắt của Feston bất chợt trở nên thâm trầm, giống như có nhiệt độ bốc lên, “Chứ cậu tưởng là vì cái gì?”
“Được rồi, tôi không hiểu anh, muốn bắt tôi thì cứ tiến đến, còn không muốn bắt thì xin mời anh tránh ra.” Gió trên sân thượng làm mái tóc của hắn rối tung, màu xanh biển trong mắt rốt cục không thể duy trì bình tĩnh, nhếch môi một cái, “Chẳng qua anh đã bỏ qua một cơ hội tốt.”
Cuộc chiến trong trụ sở FBI là một cạm bẫy rất hoàn hảo của Feston, cuối cùng Feston vốn có cơ hội bắt hắn, “Lần trước bỏ lỡ, sẽ không có lần thứ hai, đừng gây rắc rối cho tôi nữa, tôi có thể bỏ qua cho Kraft, nếu đây là điều mà anh đang lo lắng.”
“Cậu nghĩ như vậy à?” Feston đảo mắt qua khẩu súng bắn tỉa ở bên cạnh, Phong Triển Nặc cảnh giác mà rút khẩu Colt từ trước ngực ra rồi lui về sau vài bước, “Feston Kada, kể từ lần đầu tiên gặp anh thì tôi đã biết anh rất nguy hiểm, khôn khéo, tỉnh táo, hành động rất quả quyết, còn có sức phán đoán sâu sắc, không ai có thể hơn anh, chỉ cần là con mồi bị anh ngắm trúng thì anh nhất định sẽ cắn không tha, đối với người bị anh ngắm trúng thì thật sự không phải chuyện tốt, mỗi người bọn họ đều đã tiêu đời.”
“Cậu cũng bị tôi ngắm trúng, điều đó có nghĩa mặc kệ cậu đi đến nơi nào cũng đều trốn không thoát, cậu trốn không thoát khỏi tay của tôi đâu.” Feston chậm rãi bước đến, Phong Triển Nặc chỉa súng vào hắn nhưng hắn lại không rút súng ra, “Vì sao không bấm cò, cậu không dám? Hay là không muốn? Giữa chúng ta thiếu sự tin tưởng, cậu là sát thủ, người đeo còng tay cho cậu nhất định là tôi, vì sao còn không nổ súng?” fynnz.wordpress.com
“Anh muốn chết lắm hay sao?” Họng súng không nhúc nhích, Phong Triển Nặc cau mày, “Ngày đó rốt cục vì sao mà anh lại giúp tôi rời đi?” Hắn không nghĩ rằng câu trả lời trước đó là thật, “Chỉ vì tôi không cho đoạn băng chạy hết hay sao? Nực cười, anh cũng biết mình là Feston Kada cơ mà.”
“Người như anh làm sao có thể vô duyên vô cớ để một sát thủ bỏ trốn? Hơn nữa tên sát thủ kia lại giết phó cục trưởng của FBI. Tôi ở trước mặt anh mà giết người, nguyên tắc của anh sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.” Đây là sự hiểu biết của hắn đối với Feston Kada, người đàn ông này có nguyên tắc xử sự của riêng mình, có vài chuyện có thể dàn xếp, nhưng có chuyện phải nằm trong tay của Feston, Feston sẽ không cho phép có bất cứ sự lệch lạc nào.
“Không phải vô duyên vô cớ.” Vẻ lo lắng tụ tập trên mặt của Feston, hắn đột nhiên cầm lấy súng của Phong Triển Nặc.
Không tốt! Phong Triển Nặc đột nhiên lui về phía sau, nhưng khẩu Colt đã vang lên vài tiếng cạch cạch, tất cả linh kiện đều rơi xuống đất, Feston không hề thua kém hắn, không rảnh đi ráp lại vũ khí, ngay lúc này Feston bất thình lình công kích, mỗi một nắm đấm đều tấn công vào chỗ trí mạng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi tung quyền đánh trả.
Đây không phải là lần đầu tiên giao đấu, hắn biết cách tấn công của Feston, hai người đánh nhau ngang tài ngang sức, bọn họ cũng biết chuyện này rất vô nghĩa, muốn đạt được chiến thắng thì nhất định phải trả giá rất cao.
“Cậu biết gì hay không, ngay từ đầu tôi chỉ muốn lợi dụng cảm giác này giữa hai chúng ta cho nên mới theo đuổi nó, tôi nghĩ cậu cũng có suy nghĩ giống như vậy.” Bụng trúng một đòn, Feston lui về sau vài bước để đỡ lấy một cú đá, Phong Triển Nặc cảm thấy trên mặt đau nhức và nóng rát, hắn cười lạnh một cách tàn nhẫn, “Loại cảm giác này hiện tại đã bị đánh mất!”
“Nó vẫn còn, hơn nữa càng ngày càng sâu, cậu và tôi đều không thể khống chế, đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể định đoạt.” Thân hình va vào nhau, vẻ mặt mâu thuẫn của Feston càng thêm rõ ràng, trong đó có một loại cảm xúc nổi bật trên tất cả, “Sớm biết có ngày hôm nay thì tôi nên bắn chết cậu ngay từ đầu! Để cho cậu bỏ trốn là một quyết định sai lầm, nhưng tôi vẫn làm như vậy, cái tên U Linh này rốt cục có cái gì quyến rũ cơ chứ?!”
Phong Triển Nặc bị trúng một đòn khiến hắn lảo đảo ngửa ra sau, người đàn ông đang nắm lấy tóc của hắn hiển nhiên đã ảo não đến cực hạn, nhưng bởi vì không thể khống chế tình cảm mà lại nhẹ nhàng buông hắn ra, Phong Triển Nặc nhân cơ hội đánh vào ngực của Feston với một cú thật mạnh, “Đây cũng là điều mà tôi muốn nói!”
Hắn cắn răng, máu từ khóe môi chảy xuống, đôi môi đỏ tươi, khóe mắt cũng đỏ ngầu, theo phương diện nào đó mà nói thì suy nghĩ của hắn và Feston rất tương tự, hắn biết Feston nghĩ như thế nào, cho nên sự ảo não và mâu thuẫn của Feston e rằng cũng giống như hắn.
“Chết tiệt….” Phong Triển Nặc lau khóe miệng, “Thật sự là chết tiệt!”
Feston bị hắn đánh ngã xuống đất, đồng thời Feston cũng vươn chân gạt ngang một phát, hắn nhất thời chưa kịp chuẩn bị nên bị Feston ấn ngã xuống đất, đôi mắt bao hàm lửa giận cùng ý niệm mãnh liệt nào đó của Feston tiến thẳng vào mắt hắn, “Tính rời đi hay sao? Cậu đừng hòng bỏ đi!”
Feston áp tay của Phong Triển Nặc lên đầu, vạch ra áo khoác của đối phương, trước ***g ngực lõa lộ dưới ánh mặt trời có rất nhiều vết sẹo, đều là những dấu vết cũ nhưng lại khiến Feston bị lóa mắt, hắn đưa tay sờ lên, Phong Triển Nặc giống như bị nóng đến mức chấn động, vì vậy liền nắm lấy cổ áo xộc xệch của Feston.
Môi chạm vào nhau, nụ hôn mang theo máu tươi, nóng như đang nhấp rượu, Feston vuốt ve mái tóc của Phong Triển Nặc, giống như muốn nắm lấy ánh mặt trời vào trong tay, bên dưới mái tóc ngắn màu trà là cần cổ đỏ ửng, mạch đập kịch liệt, dấu vết bị Feston cắn vẫn còn y nguyên, một vết đỏ mang theo máu bầm.
“Có trời mới biết vì sao tôi phải làm như vậy, Phong Triển Nặc, cậu phải thừa nhận, cậu nhất định có ma lực gì đó mới có thể làm cho tôi tiếp tục phạm phải sai lầm, tôi biết đây là sai lầm, cậu nói rất đúng, chuyện này vi phạm nguyên tác của tôi!” Feston thở hổn hển, vết thương bị hắn cắn hôm trước đang nóng rần lên, mỗi lần hơi thở lướt qua vết thương thì Phong Triển Nặc lại không thể khống chế hưng phấn mà rùng mình.
“Chuyện này thật sự rất tệ!” Hắn không thể hưng phấn trong tình huống như vậy, đá văng Feston đang sờ soạng trên người, hiện tại bờ môi của Phong Triển Nặc đã nóng rần lên, người đàn ông bị hắn đá văng ra đang đứng dậy, trên mặt loang lổ vết thương, đôi mắt che kín tơ máu càng trở nên đỏ ngầu, vẻ ngoài vô cùng hỗn độn, “Đối với tôi mà nói thì vẫn chưa quá tệ.”
Phong Triển Nặc hơi nheo mắt lại, “Tránh ra, nếu anh không muốn tiếp tục phạm phải sai lầm.”
“Đợi đã.” Feston ngăn trước mặt Phong Triển Nặc, “Tôi nói rồi, cậu đừng hòng dễ dàng thoát khỏi tay tôi.”
Rốt cục Feston cũng rút súng ra, Phong Triển Nặc không có vũ khí để ngăn cản, Feston tiến đến, trên khuôn mặt bầm dập lại không hề có mâu thuẫn, “Biết chuyện gì là đúng đắn nhất hay không? Bắt cậu lại, ngay tại nơi này, ngay hiện tại–”
Một tiếng sấm vang lên, từ trên cao có thể nhìn thấy mây mù đang giăng kín, những đám mây đen hiện lên vài tia sét lóa mắt, một cơn mưa to bất ngờ trút xuống, giống như cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, Phong Triển Nặc dừng chân, hai người đứng nhìn nhau trong mưa.
Mái tóc đen nhánh của Feston sau khi bị mưa xối ướt thì trở nên gợn sóng, ánh mắt kiên nghị giống như muốn cắn nuốt người ta, “Lần này không có dù để nhảy, cậu cũng đừng hòng dùng cách khác để bỏ trốn.” Hắn móc ra còng tay.
“Thật sự là vô tình, anh đối đãi với bạn chí cốt của mình như vậy hay sao?” Mái tóc ẩm ướt dán trước trán, Phong Triển Nặc nhìn khẩu súng trong tay Feston, “Có muốn đánh cược hay không? Anh có dám nổ súng bắn tôi hay không?”
Hắn chỉ vào ngực của mình, “Không phải ở nơi khác mà là nơi này.” Trái tim.
Dưới cơn mưa, nụ cười của hắn vừa xảo quyệt lại vừa lạnh lùng, hắn lùi từng bước về phía cửa sắt ở sau lưng, khẩu súng trong tay Feston chỉa thẳng vào hắn, không hề lệch hướng, ngón trỏ áp cò súng nhưng không bấm xuống, cuối cùng ánh mắt của bọn họ giao nhau trong mưa.
Tiếng mưa rơi ào ào, hạt mưa làm mờ tầm nhìn, trên đỉnh đầu của Feston có một tia chớp xẹt qua, mà hắn vẫn đứng ở nơi đó, dưới sấm chớp lóe sáng, hắn nhìn Phong Triển Nặc chăm chú, vẫn còn giơ súng trong tay, giống một pho tượng lôi thần bị mưa vô tình cọ rửa, làn da săn chắc giữa cơn mưa lạnh lùng, tựa như sắc mặt buộc chặt của hắn.
Phong Triển Nặc dừng chân, nhưng cuối cùng vẫn sải bước đi ra ngoài, tinh thần vừa mới thả lỏng thì Feston đột nhiên tiếp cận về phía hắn, sau ót bất chợt đau đớn, tay của hắn còn chưa kịp buông ra khỏi lan can thì đã nghe thấy một tiếng răng rắc, còng tay lạnh lẽo chụp vào cổ tay phải của hắn, “Cậu bị bắt.”
……….
P/S: rốt cục anh Phê cũng bắt được vợ theo nghĩa đen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.