Xích Ái Sát Thủ

Chương 8: Tiêu trừ tai họa ngầm




Feston Kada nghĩ thế nào về hắn thì không quan trọng, nhớ đến lời nói của Bob, Phong Triển Nặc bắt đầu suy nghĩ có phải lần này quá mức sơ suất hay không, phải biết rằng làm cho một FBI tiếp cận như vậy cũng không phải chuyện tốt lành gì đối với một sát thủ.
Có nên nghĩ đến phương pháp một kiếp muối dưa muôn kiếp hưởng hay không đây….Tay hắn ấn lên thắt lưng, đụng đến một vật cứng rắn đã sớm tạo thành thói quen, áo khoác bị gió thổi phất lên làm lộ ra một khẩu súng màu đen, đôi mắt màu xanh biển tựa như phản chiếu sắc trời trên cao, cũng giống như thời tiết hiện tại đang cuồn cuộn nổi lên gợn sống.
Kỳ thật Phong Triển Nặc rất rõ ràng người đàn ông kia sẽ không chịu buông tha, sớm muộn cũng có một ngày hắn rơi xuống tay của Feston, đến lúc đó….
Đến phụ cận lấy xe, Phong Triển Nặc quẹo qua khu phố Roosevelt, dọc theo đại lộ Riverside, chiếc Porsche màu đen chậm rãi dung nhập vào dòng xe, không ai biết người đàn ông điển trai đang ung dung lái xe chính là một sát thủ, phương hướng của hắn là đại lộ Michigan, nơi đó là trung tâm thành phố, đồng thời cũng là vị trí của phân bộ FBI.
“Cho đến nay chưa từng thấy sếp coi trọng một tội phạm như vậy, mặc kệ U Linh là thần thánh phương nào, hiện tại hắn nên cầu Chúa đi thì hơn, tốt nhất mấy vụ án của hắn đừng rơi vào tay của sếp.” Bên trong tòa nhà văn phòng của FBI, nguyên tầng mười tám thuộc về đội đặc nhiệm ST, cơ hồ là vừa đến giữa trưa thì mọi người đều thảo luận về U Linh, dùng xong bữa trưa, Jonathan đang pha cà phê cho mọi người.
Lời nói của hắn được rất nhiều người đồng ý, đội đặc nhiệm của bọn họ từ ngày được thành lập cho đến nay đã bắt không ít nhân vật lợi hại nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ ai khiến cho đội trưởng của bọn họ nhìn bằng con mắt đặc biệt như vậy.
Feston gõ bàn, “Cậu đã điều tra được cái gì về thân phận của Lilith?” Uống xong ly cà phê đá, hắn chỉ đích danh Derek.
“Căn cứ theo lời của sếp, giả sử cô ta và U Linh không chỉ là quan hệ khách hàng, thông qua điều tra các mối quan hệ của cô ta thì em phát hiện trước đây bọn họ chưa từng cùng xuất hiện một lần nào, theo thông tin thì nghe nói có một quán bar tên là Red Lips, ở đó có người thấy cô ta từng tiếp xúc với một người đàn ông cao gầy, người đàn ông kia không phải là Adam, có lẽ chính là U Linh mà chúng ta muốn tìm.”
Trong ngân hàng dữ liệu không tìm thấy ảnh chụp của Phong Triển Nặc, lúc ấy Derek chỉ có thể căn cứ theo miêu tả mà phác họa ra bức tranh để người ta xác nhận, “Nghe nói Lilith lúc ấy gọi hắn là Noy.”
“Mặc kệ hắn có phải gọi là Noy hay không, em nghi ngờ U Linh có huyết thống của người châu Á, không xác định là Nhật Bản hay là Trung Quốc, trong quán bar có rất nhiều người nhớ rõ mặt hắn, nhưng đều bảo hắn là người da trắng.” Đặt bức tranh lên bàn, nghe thấy tiếng rì rầm của mọi người, Derek chỉ biết nắm lấy mái tóc đỏ của mình rồi vội vàng giải thích, “Không còn cách nào khác, lúc ấy thời gian quá ngắn, căn cứ theo những chi tiết mà chúng ta tổng hợp thì chỉ có thể vẽ thành như vậy.”
“Là ai vẽ?” Cau mày, vẻ mặt của Feston thoạt nhìn không quá vừa lòng.
Bức họa này không giống lắm, hắn nhìn chằm chằm tờ giấy ở trước mặt, vẻ ngoài không khác biệt, cũng rất tương tự với những gì trong trí nhớ của hắn, nhưng người trong tranh không cười, cũng thiếu mất loại khí chất ung dung tự tại, kiểu tóc thì chính xác nhưng đôi mắt quá hẹp, mũi không đủ cao, đường cong nơi khóe miệng quá mức thô ráp….
“Bảo người vẽ lại một lần nữa.” Không cho bất cứ cơ hội nào để thương lượng.
Cho dù Derek có giải thích ra sao thì cũng vô dụng, hắn liên tục kêu oan, “Đây là em mất nửa ngày để nhớ lại thì mới vẽ ra được! Sếp! Anh bảo em phải sửa như thế nào đây?”
“Khóe miệng nhếch cao một chút, đôi mắt kéo dài ra, chú ý ánh mắt, đừng quên hắn là một sát thủ, các cậu đều đã gặp hắn, vậy thì làm ơn vẽ ra tính chất đặc biệt của hắn dùm tôi!” Mọi người không rõ vì sao Feston lại có vẻ khắc nghiệt như vậy, hàng lông mày của hắn cau chặt, có lẽ bởi vì một đêm mất ngủ hoặc là hút thuốc quá mức mà khiến cho giọng nói trở nên khàn đặc, âm điệu càng buộc chặt hơn so với bình thường, làm cho mọi người cũng bắt đầu khẩn trương.
Derek vội vàng nhận sai, nhưng cho dù hắn có cầu xin tha thứ ở trước mặt của Feston thì cũng vô dụng. Feston xoa trán, nụ cười cất giấu sát khí kia đã khắc sâu trong ấn tượng của hắn, khiến cho bức tranh ở trước mặt chẳng khác gì rác rưởi.
Bàn tay to vung lên, bức tranh rốt cục tìm được số phận cuối cùng, toàn bộ đều bị nhét vào máy hủy giấy, nhìn thấy khuôn mặt bất động của Feston, lại nhìn đến thành quả mà mình mất mấy tiếng đồng hồ rốt cục tan thành mây khói, Derek thở dài nói thầm, “Vì sao tôi không có trí nhớ của sếp nhỉ, tôi chỉ nhớ rõ khuôn mặt của hắn ta rất nhợt nhạt, dáng người cao gầy, với vẻ ngoài của hắn thì quả thật có thể bán mặt để kiếm tiền.”fynnz.wordpress.com
“Làm người mẫu cũng không thành vấn đề, hiện tại có vài nhà thiết kế thích loại hình gầy nhom như vậy, cái này gọi là xu hướng đó, có hiểu hay không?”
Vì để thuận tiện hành động cho nên mười mấy người trong đội đều là nam, nhắc đến cơ thể, mọi người đều bắt đầu vui đùa, không khí lại một lần nữa trở nên sôi động, tiếng nói chuyện rì rầm ở xung quanh dần dần trở nên náo nhiệt nhưng Feston không hề nghe lọt vào tai, trên thực tế hắn chưa bao giờ nhớ rõ một người như vậy, rõ đến mức ngay cả góc độ khi gió thổi qua mái tóc ngắn màu trà kia mà hắn cũng chưa từng quên.
Nụ hôn cùng hơi thở, mùi khói đạn và thuốc lá dường như vẫn còn ở trong miệng, chậm rãi nghiền ngẫm thì lại có thể nhấm nháp được….
“Các cậu tiếp tục điều tra đi.” Dặn dò một tiếng, hắn cầm lấy áo khoác, các thành viên khác nhìn hắn đi ra ngoài, tiếng xe khởi động bên dưới lầu, chạy về hướng Bắc, Feston ở khu Tây của quậnLoop.
“Hey, các cậu có ai nghe nói đến chuyện trong nhà của sếp hay chưa?” Derek lại mắc bệnh nghề nghiệp.
“Anh ấy là một người có tiền, bằng không thì làm sao ở tại nơi đó?” Hase hâm mộ nhìn ra phía xa.
Nằm giữa hướng Bắc của sông Chicago và hồ Michigan, khu vực này tập trung phần lớn các tòa nhà cao cấp, với chức vụ và địa vị của Feston Kada, hắn vừa mới được thuyên chuyển từ New York đến nơi này mà đã có thể lập tức dọn vào khu nhà cao cấp như vậy đã khiến không ít người có một chút suy đoán.
“….Lần trước gọi điện thoại, bắt máy là một cậu con trai, không biết là cái gì của sếp.” Jonathan thuận miệng nói một câu, những người khác đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, chắc là anh em? Nhưng sếp có anh em nào hay sao?
Feston là con trai độc nhất, ở nhà của hắn ngoại trừ nhân viên vệ sinh được thuê đến để quét dọn thì chỉ có một người. Vừa về đến nhà thì hắn liền cầm lấy điện thoại, “Will, đến đây một chuyến.”
“Nhớ em à? Mà gấp như vậy hay sao, thật là hiếm hấy.” Không hỏi là muốn hắn đến đó làm gì, Will ở đầu dây bên kia xem như là tình nhân có quan hệ khá ổn định với Feston, có lẽ không thể nói rõ là tình nhân, Feston chưa từng hứa hẹn điều gì với Will, cũng chưa từng nói lời yêu.
Buông điện thoại, Feston đi tắm rửa, hơn mười phút sau, xe của Will dừng ở đầu phố, trong phòng, ngay cả quần áo mà Feston cũng chưa kịp để Will cởi ra thì đã lập tức áp hắn xuống ghế sô pha rồi thản nhiên hôn hắn.
Hương vị của đôi môi thật sạch sẽ, không có mùi thuốc súng, cũng không có loại cảm giác lạnh lẽo của máu tươi.
Hắn vuốt bờ môi của Will, cho đến khi Will đẩy tay của hắn ra, Feston thoạt nhìn không giống bình thường, nụ hôn này dường như đang xác nhận điều gì đó, tìm kiếm cái gì đó, làm cho Will không quen, “Suy nghĩ chuyện gì vậy? Vẻ mặt của anh thật đáng sợ.”
Bị Will nói như vậy khiến cho ánh mắt của Feston càng thêm kỳ lạ, tầm mắt đang dừng trên môi của hắn rất khác thường, Will ôm lấy Feston, “Chẳng phải nhớ em hay sao? Hiếm khi thấy anh gọi điện thoại muốn em đến,Fes….”
Thân thể của Feston đột nhiên đè hắn xuống làm cho hắn không thể nói thêm điều gì nữa, quần áo bị vạch ra, cho dù khi lên giường thì Feston luôn giữ tác phong lạnh lùng cứng rắn, hiếm khi vội vàng như vậy, Will vừa bất ngờ vừa cảm thấy thật cao hứng.
Một chiếc xe dừng ở bãi cỏ phía bên kia đường, kính viễn vọng theo cửa kính xe nhắm ngay cửa kính của phòng khách, hoàng hôn vẫn chưa buông xuống, chiếc xe màu đen giống như một u hồn, lóe lên ánh sáng lạnh dưới những tia nắng chiều.
Xuyên qua khe hở giữa rèm che nơi cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ngay cả lên giường cũng chờ không kịp, trên sô pha trong phòng khách đang diễn ra một tiết mục kích tình, mà nhân vật chính là Feston.
Viên sĩ quan FBI không chịu giao dịch với tội phạm, hắn còn tưởng rằng Feston là một người lãnh đạm.
“Không ngờ là nhiệt tình như thế, thật sự là nhìn không ra.” Phong Triển Nặc tự nói ở trong xe, nhìn thấy bàn tay của Feston tiến vào trong chiếc áo thun của thằng nhóc tóc vàng, vẻ mặt bởi vì dục vọng mà trở nên buộc chặt, bộ dạng của thằng nhóc tóc vàng kia cũng không tệ lắm, tóc dài đến vai, thân thể duyên dáng, sau khi áo bị cởi là đến quần….
Không lâu trước đó, Phong Triển Nặc đến tòa nhà văn phòng của FBI, lúc này có một chiếc xe chạy sát bên người, phát hiện người trên xe là mục tiêu của hắn, Phong Triển Nặc không hề do dự mà theo đuôi chiếc xe rồi đến nơi này, không ngờ hơn mười phút sau liền nhìn thấy một cậu thanh niên tóc vàng bước vào khu nhà có kiến trúc đặc biệt này.
Quan hệ của hai người kia quá rõ ràng, tiết mục trong phòng trình diễn rất nóng bỏng, trong lúc thực hiện nhiệm vụ thì Phong Triển Nặc không biết đã từng xem qua bao nhiêu màn biểu diễn lớn nhỏ, tiếp tục đo lường và tính toán góc độ, xác định hai người kia nhất thời sẽ không di chuyển chiến trường, hắn buông kính viễn vọng xuống, móc ra một khẩu súng bắn tỉa ở dưới ghế ngồi.
Kính ngắm được một đôi tay linh hoạt trang bị lên khẩu súng, đang chuẩn bị ngắm chuẩn thì Phong Triển Nặc dừng động tác một chút –
Feston Kada toàn thân trần trụi hiện lên trước kính ngắm, người nọ đứng ở trước cửa sổ, cơ thể với những đường cong hoàn mỹ hiện ra vô cùng rõ ràng, phần mông mạnh mẽ rắn chắc, bả vai rộng lớn cân đối, mái tóc ngắn sạch sẽ bị nắng vàng chiếu vào trở thành màu nâu đậm, hơi hơi gợn sóng, toàn thân tản ra cảm giác mạnh mẽ đầy nam tính.
Người thanh niên tóc vàng ôm lưng hắn, xem ra người nọ rất yêu hắn, còn cọ xát thân thể cường tráng của Feston một cách thân thiết, trong mắt tràn ngập tình yêu, nếu người nọ nhìn thấy Feston chết trước mặt thì không biết sẽ có cảm giác thế nào…
Phong Triển Nặc mỉm cười lạnh lùng rồi chậm rãi mở cửa kính xe hơi, nòng súng màu đen cùng thân xe dưới tàng cây hòa thành một thể, thật xin lỗi, Feston Kada, nếu anh không đối nghịch với tôi thì anh sẽ có thể vui vẻ với tình nhân của mình, nhưng hiện tại…
Cậu không xứng! Cậu là hung thủ giết người! Cậu không hiểu tình yêu, cậu căn bản không biết cái gì gọi là yêu!
Bất chợt lời nói của Lilith lại vang vọng bên tai của hắn, Phong Triển Nặc nheo mắt một chút, trong lòng có một loại khó chịu không thể nói thành lời, hắn không nên nghĩ đến một người chết trước khi hành động, nhất là một người chết không còn bất cứ quan hệ nào với hắn.
Chậm rãi điều chỉnh hô hấp, hắn tiếp tục xác định mục tiêu, hai người trong phòng vẫn còn đang tiếp tục, thoạt nhìn sắp sửa bước vào màn chính thức, hắn từng nhìn thấy đủ loại thân thể trần trụi, cả người chết lẫn người sống, từ đàn ông đến phụ nữ, bình thường hắn sẽ thưởng thức trong chốc lát, chờ đợi cơ hội để bấm cò mà không hề trì hoãn.
Lần này cũng vậy, nhưng khi sắp sửa bấm cò thì người đàn ông trong tầm ngắm của hắn bỗng nhiên quay đầu lại!
Đây là lần đầu tiên Phong Triển Nặc cùng mục tiêu của mình nhìn nhau trong ống kính ngắm, Feston đang nhìn hắn? Không, đây là ảo giác, không có bất kỳ người đàn ông nào khi lên giường lại có thể duy trì cảnh giác như vậy, cũng không có ai ở trong tình huống này sẽ phát hiện ra hắn, không có bất kỳ ai!
……
P/S: bạn Nặc chưa nhận ra bạn đã bị anh Phê phát hiện ngay từ đầu à :>, cố tình diễn cảnh này cho bạn xem đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.