Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 33: Cái chết của chưởng môn




“Hề Hề, Hề Hề, ai da, bọn họ lại đi thương lượng giang hồ đại sự gì đấy rồi, nhất định ngươi sẽ không có hứng thú đâu, chúng ta đi du hồ đi! Ta nói với ngươi nhé, ở trên ngọn núi của chúng ta có một cái hồ rất lớn, rất đẹp, nhất định ngươi sẽ thích, đi đi, đi đi mà!” Cơm nước xong xuôi, Hề Hề nhắm mắt theo sát phía sau Độc Cô Ngạn định bụng tiếp tục sắm vai cái đuôi. Nhưng Lê Ninh Nhi hoàn toàn không cho nàng cơ hội thực hiện, nhất định phải kéo nàng đi du sơn ngoạn thủy bằng được.
Hề Hề nhìn Độc Cô Ngạn rồi lại nhìn Lê Ninh Nhi, hỏi: “A Ngạn có đi cùng không?”
“Hai người đi đi, ta có việc.” Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói, dừng lại một lúc rồi bỏ thêm một câu: “Khi nghịch nước nhớ chú ý an toàn.” Nói xong liền quay đầu đi về phía phòng khách nghị sự.
Phỉ Mặc đi tới xoa đầu Hề Hề nói: “Hi Hi, có muốn Mặc ca ca đi cùng không?” Dù sao hắn cũng không thích hội thương nghị bỏ đi này, chẳng bằng đi xây dựng tình cảm với tiểu Hi Hi.
Độc Cô Ngạn đang sải một bước thật dài đột nhiên rút ngắn khoảng cách lại một chút.
“Mặc ca ca không bận à?” Hề Hề hỏi.
“Mặc ca ca chỉ muốn đi cùng Hi Hi thôi.” Phỉ Mặc nhướng mắt phượng, khóe môi nhếch lên, chiêu bài “sát nhân mỉm cười” của Khê Vân Các chủ lần nữa bắn ra lực sát thương rất lớn, Lê Ninh Nhi hoa cả mắt, ngay cả Lê Trạm vỗ vai nàng nàng cũng không có phản ứng.
Lê Trạm lắc đầu, khẽ thở dài: “Tình cảm của nữ nhân chẳng khác nào thời tiết, lúc này còn nắng chớp mắt đã mưa… Còn tưởng nha đầu này là một kẻ si tình, ai ngờ một cơn mưa nhỏ thoáng qua đã chết đuối. Gió xuân hây hây thổi lại nảy mầm, còn là một nhánh hoàn toàn mới…”
Phong Lăng Ba nghe hắn thì thầm cả buổi, thật không nhịn nổi phải trợn mắt khinh bỉ, nghe giọng điệu hắn làm như hiểu nữ nhân lắm ấy… Một nam nhân có thể lảm nhảm đến mức này cũng coi như kỳ quặc hiếm thấy!
4747td/&][97,/(~,50}]@ thanhdaocac.wordpress.com @ajdk87fgqz23susd24~.kw4az$^
“Phỉ các chủ xin dừng bước.” Lê Thanh gọi Phỉ Mặc đang định đi cùng Hề Hề lại, đầu tiên là xoa đầu con gái, dịu dàng nói: “Ninh Nhi à, chiêu đãi Tiêu cô nương cẩn thận, đừng đi quá xa, chú ý an toàn nhé!” Thấy Lê Ninh Nhi ngoan ngoãn gật đầu mới cười nói với Phỉ Mặc: “Phỉ các chủ, lần này lục đại chưởng môn gặp chuyện không may, lão phu còn chút chuyện muốn thỉnh giáo, vì vậy mời Phỉ các chủ cùng nghị sự, không biết Phỉ các chủ có thể bớt chút thời gian tham dự hay không?”
Phỉ Mặc mỉm cười nói: “Minh chủ quá khách khí rồi, có chỗ nào cần Phỉ mỗ giúp sức Phỉ mỗ đương nhiên sẽ không chối từ.” Hắn xoay người tiếc nuối nói với Hề Hề: “Tiểu Hi Hi, Mặc ca ca phải lỡ hẹn rồi…”
Hề Hề lắc đầu: “Không sao, Mặc ca ca cứ làm việc trước đi, ta chơi cùng Ninh Nhi.”
Bước chân bị thu hẹp của Độc Cô Ngạn khôi phục lại khoảng cách ban đầu, Phỉ Mặc xoay người nhìn bóng lưng Độc Cô Ngạn biến mất tại chỗ rẽ, nhếch môi nói nhỏ: “Mời minh chủ.”
Vì muốn biết rõ nguyên nhân cái chết của phụ thân, tiện cho báo thù, Phong Lăng Ba cũng theo các nam nhân tới phòng khách nghị sự. Hoắc Thanh Trần ăn cơm xong phải đi chăm sóc cha, vừa lúc “Diệu Thủ Y Tiên” Diệu Tiểu Thanh cũng đang ở Lăng Vân Minh, Lê Thanh nghe nói việc này lập tức mời Y Tiên đến, chẩn trị cho cha Thanh Trần.
])15%,539215697[#ev22!?ym49@ Pinky Palace @35yk558376.mncc*}|pn28^/31
Vừa bước vào phòng khách, hơn mười hán tử mặc áo tang kéo tới, đồng loạt quỳ xuống, dồn dập nói: "Xin minh chủ báo thù cho gia sư!"
Là đệ tử phái Côn Lôn. Sư phụ của bọn họ chính là chưởng môn phái Côn Lôn, "Kình Phong Chưởng" Bạch Sĩ Tùng.
"Chư vị mau mau đứng lên." Lê Thanh vội vàng tiến lên nâng bọn họ dậy, sắc mặt trầm trọng thở dài một hơi: "Phàm phương trượng của Thiếu Lâm tự, Bạch Sĩ Tùng chưởng môn của phái Côn Lôn, Hạ Tây Phong môn chủ của Không Đấu môn, Phong Mạc Liên trang chủ của Tam Tuyệt trang, Niêm Hoa cung chủ của Ly Trần cung, Thanh Bình chủ nhân của Lạc Mai sơn, gặp độc thủ trong cùng một ngày… Nếu không có các vị tự mình thông báo, ai tin được chuyện này là sự thật? Lục đại chưởng môn đều có tiếng là cao nhân ít có địch thủ trên giang hồ!"
"Nếu không chính mắt nhìn thấy thi thể của sư phụ, chúng ta cũng không tin sư phụ sẽ bỏ mình một cách không minh bạch như thế…" Một hán tử trẻ tuổi của phái Côn Lôn nghẹn ngào nói.
"Khi tôn sư bị hại có chỗ nào kỳ quái không?" Độc Cô Ngạn đặt vấn đề trước tiên.
"Chỗ kỳ quái?" Vị hán tử trẻ tuổi kia lau nước mắt, cẩn thận nhớ lại: "Khi chúng ta phát hiện ra sư phụ thì người đã ngừng thở một thời gian, nhưng vẻ mặt rất yên bình, nếu thất khiếu không đổ máu nhìn chỉ giống như đang ngủ, giống như đang gặp mộng đẹp vậy."
dc{^67fm93/%crdk|*819@ Pinky Palace @76cvpp6960)|)91151gx25276235
"Giống tình hình khi cha ta bị hại." Phong Lăng Ba thì thầm.
"Tình huống của Tam Tuyệt trang chủ cũng vậy?" Lê Thanh kinh ngạc.
"Không chỉ như vậy, cha ta… tư thế của ông khi bị hại cũng rất kỳ quái." Phong Lăng Ba tiến lên nói: "Mọi người đều biết người của Tam Tuyệt trang không thể tập võ, thế nhưng khi phát hiện thi thể cha ta, ông lại đang ngồi thiền."
"Nói đến đây, tư thế thi thể của sư phụ cũng là ngồi thiền." Một đệ tử cao gầy của phái Côn Lôn nói.
"Tình hình khi phương trượng bản tự bị hại cũng rất giống với điều các vị mô tả." Một hòa thượng từ ngoài cửa bước nhanh vào, góp lời vào đề tài của bọn họ.
"Ngộ Minh đại sư." Lê Thanh bắt chuyện. Người này chính là đại đệ tử của phương trượng Thiếu Lâm Tự, Ngộ Minh đại sư.
"Tham kiến minh chủ." Ngộ Minh đại sư chắp tay chào Lê Thanh, đau xót nói: "Vẻ mặt phương trượng rất yên bình, nếu không phải thất khiếu chảy máu, ai cũng không ngờ người đã quy tiên. Ngồi thiền là một chuyện bắt buộc của người xuất gia vì vậy lúc đó chúng ta cũng không nghi ngờ. Luc này nghe chư vị nói vậy mới thấy thật sự bất thường."
"Có nghiệm ra nội thương hay dấu hiệu trúng độc hay không?" Lê Thanh hỏi.
Đệ tử phái Côn Lôn và Phong Lăng Ba đồng loạt lắc đầu.
$+wd85|[xx+!`#zsjwjwfu^ljee))@ Pinky Palace @[^42yv^(yo20gk49=)lzos2538
"Không có nội thương hoặc trúng độc nhưng thất khiếu chảy máu…" Lê Thanh trầm ngâm, hiển nhiên cũng cảm thấy việc này có chút kỳ dị.
"Có phát hiện gì xung quanh thi thể không?" Độc Cô Ngạn tiếp tục hỏi.
"Nói đến cũng kỳ quái, thiền viện của phương trượng tuy ở hậu viện nhưng không có nhiều cây cảnh, vì hướng âm nên rất ít có ánh mặt trời, tương đối ẩm thấp. Nhưng dưới giường của phương trượng lại phát hiện vật này." Ngộ Minh lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra mới thấy đó là một thứ gì đó như mảnh lá khô. Lê Thanh nhận lấy xem xét, thì ra là một con bướm khô vàng.
"Không biết con bướm này có liên quan tới cái chết của phương trượng hay không nhưng bần tăng vẫn bảo tồn lại. Nhiều năm như vậy quả thật bần tăng chưa từng gặp loại bướm này trong thiền viện của phương trượng."
Phong Lăng Ba và Độc Cô Ngạn liếc nhìn nhau một cái, đều nhận ra có lẽ con bướm này có quan hệ rất lớn với cái chết của các chưởng môn.
Phong Lăng Ba nói: "Trong phòng cha ta cũng phát hiện loại bướm này."
"Quý phái có từng tìm được loại côn trùng này không?" Lê Thanh hỏi phái Côn Lôn.
Hán tử trẻ tuổi và hán tử cao gầy đều lắc đầu, lại thấy một thiếu niên vóc dáng nhỏ bé, đỏ mặt đi ra từ giữa bọn họ, móc một quyển sách từ trong người ra, một con bướm đồng dạng bị kẹp giữa trang sách.
"Thanh Dương, đây là…" Hán tử trẻ tuổi giật mình hỏi.
"Tam sư huynh, đệ phát hiện ra vật này trong giày của sư phụ khi đang dọn dẹp di vật của người." Thiếu niên tên Thanh Dương này có chút xấu hổ, nói mấy câu mà mặt đã đỏ bừng.
Hán tử cao gầy gật đầu, tiểu sư đệ đứng hàng thứ mười một này của hắn thích nhất kẹp hoa hoa cỏ cỏ trong sách, lại thích bắt bướm làm thành bướm khô, nhìn thấy loại bướm lạ này liền giữ lại cũng không có gì kỳ quái. Cũng may thằng bé có thói quen này, việc sư phụ bị hại cuối cùng cũng có chút đầu mối.
Lê Thanh nhìn ba con bướm giống nhau như đúc, trầm ngâm một lúc mới kêu lên: "Người đâu."
:33crwipgep32,:^/77bn.@ thanhdaocac.wordpress.com @tf(,75?}kx7712)+12`+./{:1537
Một người trẻ tuổi tiến lên nói: "Có đệ tử."
"Nhanh tới Ly Trần cung, Không Đấu môn, Lạc Mai sơn điều tra tình huống các chưởng môn bị hại, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào." Lê Trạm quyết đoán hạ lệnh.
"Đệ tử lĩnh mệnh."
"Vừa lúc Diệu cô nương đang ở Lăng Vân Minh, đợi cô ấy chẩn trị cho phụ thân Hoắc cô nương xong có thể mời cô ấy kiểm tra độc tính của loại bướm này." Lê Thanh nói với mọi người.
"Cả những thứ này nữa." Độc Cô Ngạn lấy ra huyết châu và sâu hút máu đã thu thập được giao cho Lê Thanh, Lê Thanh ngạc nhiên hỏi: "Những thứ này là cái gì?"
Độc Cô Ngạn liền kể lại những chuyện đã trải qua ở huyện Tụ Vân và trấn Xích Tùng một lần, mọi người nghe được kinh hãi không thôi, chỉ có Phỉ Mặc từ đầu đến cuối không nói một lời, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
"Cháu còn nhớ bức đồ án của tổ chức thần bí kia không? Có thể vẽ ra cho ta xem không?" Khi nghe xong, hai hàng lông mày Lê Thanh nhíu chặt, hỏi Độc Cô Ngạn.
Độc Cô Ngạn gật đầu, Lê Thanh đang định sai người chuẩn bị giấy bút thì Phỉ Mặc mở miệng nói nhỏ: "Không cần phiền phức như vậy."
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn. Hắn khẽ gật đầu với Huyền Phong, Huyền Phong liền cầm lệnh bài lục soát được trong người hắc y nhân đánh lén lần trước ra, tiến lên đưa cho Lê Thanh.
Lê Thanh nhận lấy, trong nháy mắt vừa nhìn thấy đã chấn động, kinh sợ lùi hai bước, thất thanh kêu lên: "Thứ Long lệnh?"
"Thứ Long lệnh?" Những vãn bối nhỏ tuổi như Độc Cô Ngạn và Phong Lăng Ba đều có chút khó hiểu.
"Minh chủ nhìn rõ chưa? Đây thật sự là Thứ Long lệnh của Ma Âm giáo hai mươi năm trước chứ?" Phỉ Mặc thản nhiên hỏi.
27hc:+jgaj0~=][zdgxck20:}12by@ Pinky Palace @olqw*+5*|{khag44#+65lttr`!
“Ma Âm giáo?” Đệ tử phái Côn Lôn sợ hãi kêu lên, Độc Cô Ngạn và Phong Lăng Ba cũng giật mình. Cho dù còn trẻ bọn họ cũng từng nghe nói đến ma giáo đã từng tạo nên vô số sóng gió trong võ lâm hai mươi năm trước!
“Không… Không hoàn toàn giống nhau, Thứ Long lệnh hai mươi năm trước không có hai chiếc đinh phía trên…” Lê Thanh thì thầm, dáng vẻ khó tin.
“Không phải là ma giáo lại ngóc đầu dậy đấy chứ?” Một đệ tử phái Côn Lôn kêu lên.
“Sao có thể? Năm đó các đại môn phái võ lâm hợp lực mới hoàn toàn trừ bỏ ma giáo. Bần tăng đã chính mắt nhìn thấy đại ma đầu Tư Lan kia chết dưới sự công phá của hỏa dược…” Ngộ Minh nhìn Thứ Long lệnh trong tay Lê Thanh, cũng có chút khó tin.
“Năm đó, những vây cánh chủ yếu của ma giáo gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, giáo chủ Tư Lan chết trước mắt mọi người, chết không toàn thây, còn lại một ít dư đảng đều là những phái nhỏ mượn gió đẩy thuyền trên giang hồ, số lượng vốn rất ít, căn bản không có sức uy hiếp. Nếu ma giáo còn có lực ngóc đầu dậy, chuyện này…” Lê Thanh vừa nói vừa lắc đầu, chậm rãi đi lại vài vòng trong phòng, nhưng càng nhìn lệnh bài càng cảm thấy nó dữ tợn, giống như nhìn thấy dáng dấp điên cuồng của Tư Lan trước khi chết.
“Chết không toàn thây? Thật sự xác nhận đã chết?” Độc Cô Ngạn hỏi. Cũng có khả năng là giả chết…
“Nhưng hai mươi năm qua ma giáo quả thật không có động tĩnh gì.” Ngộ Minh phản bác.
“Sào huyệt của ma giáo ở Nam Cương, Phỉ mỗ rảnh rỗi không có việc gì làm từng phái người thăm dò, nơi đó quả thật đã hoang vu, không còn dấu tích gì. Thế nhưng…” Phỉ Mặc dừng lại một chút, nhàn nhã cười nói: “Đệ tử bản các lại phát hiện có vết tích sinh trưởng của cỏ Đoạt Hồn, hơn nữa đã bị cắt sạch…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.