Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 62: Hạnh phúc nho nhỏ




Cha cũng nói nàng ngốc, có gì không tốt.
Nàng ngốc, hắn ngốc, tuyệt phối.
“Choang”, tiếng bát vỡ.
“…Cái thứ mười bảy.” Tiêu Tiếu Sinh bình thường có mấy con muỗi bay vào Xuyên Vân cốc cũng phải ghi sổ hôm nay rầu rĩ đếm, đúng là lãng phí đáng hổ thẹn, nhà mình sản xuất ra một cô con gái phá sản không nói làm gì, nay còn tặng kèm thêm một tên Đảng sạch bong, còn là một tên phẩm chất bất lương nghiêm trọng! Sớm biết vậy hắn nên chuẩn bị một bộ bát sứ kém chất lượng, có ném vỡ cũng không đau lòng, giờ… hức, bát sứ men xanh số lượng có hạn của hắn!
Bạn nhỏ Độc Cô Ngạn Đảng sạch bong muốn bắt đầu học những hành động cơ bản như mặc quần áo, đi giày, dùng bát đũa. Nhìn như đơn giản nhưng hắn làm thế nào cũng không được, mỗi lần muốn ăn món gì là năm ngón tay nắm chặt đũa trực tiếp chọc. Hơn nữa, nếu không khống chế tốt lực, viên thịt tròn vo bị chọc bắn thẳng tới mặt Tiêu Tiếu Sinh ngồi đối diện, Tiêu Tiếu Sinh không có biểu cảm dùng đũa kẹp lấy viên thịt định bay tự do, sau đó lại vô cảm bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt, phát biểu cảm tưởng: “Lần sau tìm ám khí lợi hại hơn đi.”
Độc Cô Ngạn bĩu môi, bỏ cuộc với viên thịt, tiếp tục chiến đấu trên mặt trận cơm tẻ. Không ngờ cái bát kia như bôi một lớp dầu, cầm thế nào cũng trơn trượt, thế nhưng thấy Hề Hề ở bên tha thiết nhìn, nhớ tới hôm qua nàng dạy không thể lấy tay bốc nên muốn biểu hiện tốt một chút. Thật vất vả bắt được cái bát, hắn ngốc nghếch dùng đũa chọc vào bát cơm, muốn khều hạt cơn lên, kết quả không khống chế sức lực, cơm bắn ra xung quanh, cái bát cũng lăn sang một bên, rơi xuống dưới bàn… dưới cái nhìn kinh ngạc biến thành nhiều mảnh sứ nhỏ, hắn thở hổn hển ném đũa xuống, giận dỗi chạy đến góc tường ngồi xổm xuống.
Duy Âm hứng trí mở to mắt nhìn, hắn đây đang… quay mặt vào tường hối lỗi?
“A Ngạn, không sao, lại đây muội đút cho huynh.” Hề Hề vội vàng xới một bát cơm nữa, gắp đầy thức ăn đưa đến trước mặt Độc Cô Ngạn, tươi cười đáng yêu muốn đút cho hắn.
“Ngạn, ngốc.” Độc Cô Ngạn cố gắng nhịn nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ấm ức. Hắn hiện giờ chỉ biết phát âm từng từ, từ ngữ phức tạp còn biểu đạt có chút trắc trở, miễn bàn đến cả câu.
“Ai bảo? Rõ ràng A Ngạn rất thông minh. Huynh xem, hôm nay huynh mặc quần áo rất gọn gàng!” Hề Hề vừa cổ vũ vừa không quên đưa cơm tới miệng hắn.
Độc Cô Ngạn cúi đầu nhìn trang phục miễn cưỡng coi là chỉnh tề trên người, nhìn lúc lâu cuối cùng tìm lại tự tin, vui sướng hài lòng ngẩng đầu ăn một miếng cơm lớn, còn dùng tay cầm cánh gà trong bát đưa tới trước mặt Hề Hề, vừa cố gắng nuốt cơm trong miệng vừa vội vàng nói: “Hi, ăn.”
Hề Hề lắc đầu: “A Ngạn ăn đi.”
Độc Cô Ngạn bướng bỉnh giơ cánh gà không chịu lấy về.
Hề Hề đành phải cắn cả cái cánh gà, má phồng lên khó khăn nhai hai cái, thấy Độc Cô Ngạn đang trông chờ nhìn nàng, vội vàng nhổ xương gà ra gật đầu thật mạnh khen: “Rất ngon!”
Lúc này Độc Cô Ngạn mới cảm thấy mỹ mãn ăn miếng cơm thứ hai, giống như cánh gà kia là hắn làm vậy, vẻ mặt vinh quanh.
Vì vậy hai người muội một miếng huynh một miếng, ngươi ngươi ta ta ngồi xổm ở góc phòng ăn một bữa cơm ấm áp.
Tiêu Tiếu Sinh ghen tị nhìn Độc Cô Ngạn, một lúc sau hắn ai oán quay sang lắp bắp nói với Duy Âm: “Âm Âm nương tử, ta cũng muốn nàng đút…”
Nhị Nha ung dung gặm xương dưới gầm bàn nghe vậy khinh bỉ liếc Tiêu Tiếu Sinh một cái ở góc độ mà hắn không nhìn thấy.
Gió mát ngày hè hiu hiu thổi, hoa sen trong viện đứng đón gió, khắp sân tràn ngập hương sen nồng đậm.
Bên cạnh ao sen, một đôi đang nằm sấp trên bàn đá mê muội nhìn một hồ sen trắng.
“Hoa, đẹp.” Hề Hề dạy Độc Cô Ngạn nói từng từ.
“Hi, đẹp.” Độc Cô Ngạn có nhận định riêng của hắn.
“A Ngạn cũng rất đẹp mắt.” Hề Hề được khen ngợi cũng không hề keo kiệt ca ngợi đối phương, mà người được ca ngợi rất nhanh nở nụ cười rõ ràng rất… ngây thơ.
“Ngu ngốc.” Tiêu Tiếu Sinh len lén bắn vỏ hạt dưa về phía Độc Cô Ngạn. Hừ, bắn chết ngươi, xem ngươi có trốn hay không.
“Oa.” Độc Cô Ngạn đau đớn kêu lên một tiếng che lỗ tai.
“Sao vậy A Ngạn?” Hề Hề vội vàng vươn tới kéo tay hắn ra, thấy đỏ lên một mảng hoảng hốt kêu lên: “A, đỏ lên rồi. A Ngạn, muội đi lấy thuốc cho huynh, bôi thuốc sẽ không đau nữa.” Nói xong nàng chạy vội về phía phòng thuốc của cha.
“Hi, cùng.” Độc Cô Ngạn một tay che lỗ tai, một tay kéo tay áo Hề Hề, không muốn xa nàng một giây.
“Được, chúng ta cùng đi.” Nắm bàn tay lớn của hắn, Hề Hề như nhớ lại những ngày vui vẻ không âu lo tại Lăng Vân Minh, cái khác là lần này người chủ động nắm tay là nàng.
Tiêu Tiếu Sinh nhìn hai người sánh vai đi xa, ném thêm một viên hạt dưa vào miệng.
Bôi thuốc xong, hai người nằm trên hành lang trước cửa phòng ngắm phong cảnh, thuận tiện dạy một bạn nhỏ nào đó mấy từ mới.
“A Ngạn, huynh xem kia là cái gì?” Hề Hề chỉ xa xa hỏi.
Độc Cô Ngạn ngây thơ dụi hai mắt có chút mệt mỏi, nhìn theo đầu ngón tay nàng.
“Mây.” Cái này Hề Hề đã dạy hắn, hắn nói ra rất nhanh.
“Cái kia thì sao?” Ngón tay nhỏ từ trên trời dời xuống đất.
“Nước.” Cái này cũng đã học.
“A Ngạn, huynh xem, thứ đang động đậy trong nước gọi là cá. Chúng nó có rất nhiều màu sắc nhé, rất đẹp đúng không?”
“Hi Hi, rất đẹp.” Độc Cô Ngạn lần nữa nhắc lại tiêu chuẩn cái đẹp trong lòng hắn.
“A Ngạn, chúng ta cứ thế này, vĩnh viễn ở bên nhau được không?” Hề Hề tựa đầu lên vai hắn, nhìn phong cảnh tươi đẹp xa xa, nghĩ cả đời có thể gần nhau thế này thật sự là hạnh phúc rất lớn.
Cứ tưởng hắn sẽ không trả lời, dù sao hiện giờ chưa chắc hắn đã hiểu được ý của từ cả đời, đột nhiên lại nghe được câu trả lời thẳng thắn của hắn: “Được.”
Ngửa mặt nhìn lên, nụ cười hắn sáng lạn như hoa mùa hè.
Tiêu Tiếu Sinh từ phía sau đá Độc Cô Ngạn đang ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang đá. Tiểu tử này, suốt ngày theo sau mông Hề Hề, ngay cả lúc này con bé đang tắm cũng canh giữ bên ngoài, cầm tinh con chó hay sao?
“Hi Hi, quá lâu.” Độc Cô Ngạn hồn nhiên cười khoe má lúm nhìn về phía sau, cho rằng Hề Hề tắm xong đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười hóa đá. Độc Cô Ngạn chậm rãi ngậm miệng, cúi đầu dụi ngón chân xuống đất, không tình nguyện kêu một tiếng nho nhỏ: “Cha.”
Tuy người này không có cảm tình với hắn, nhưng Hi Hi gọi ông ấy là cha, hắn cứ gọi theo là được.
“Phụt, tên ngốc Độc Cô, ta thèm vào làm cha ngươi, ngươi đừng có gọi lung tung!” Tiêu Tiếu Sinh chán ghét hô lên một tiếng. Hắn còn chưa thừa nhận tên con rể này đâu!
“Ngạn Ngạn.” Độc Cô Ngạn nghiêm trang sửa lại xưng hô của Tiêu Tiếu Sinh với hắn. Trải qua một đoạn thời gian ở chung, cuối cùng hắn cũng hiểu được Tiêu Tiếu Sinh chỉ sấm to mưa nhỏ, dưới sự giám sát của hai chỗ dựa vững chắc Tiêu Tiếu Sinh cũng không dám thật sự làm gì hắn, vì vậy khi đối mặt dần dần không còn hai mắt đẫm lệ.
“Hừ, ngươi nghĩ ta là quả dưa ngốc chắc, còn Ngạn Ngạn. Ngươi nghe đây, ta mặc kệ ngươi ngốc thật hay ngốc giả, nể mặt ngươi cản một chưởng cho Hề Hề, lỗi cũ ta có thể xí xóa. Nhưng thế cũng không có nghĩa ta sẽ giao con gái ta cho ngươi. Trước giờ ta luôn cho rằng ngươi không phải người để quả dưa ngốc nhà ta có thể gửi gắm cả đời. Muốn ta thừa nhận ngươi, dựa vào giả ngốc là không được, hiểu không?” Tiêu Tiếu Sinh cúi đầu nói với hắn.
Độc Cô Ngạn ngây thơ ngẩng đầu, tựa như hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì về mớ lý do rất dài này của Tiêu Tiếu Sinh.
“Tuy ta có cố ý kéo dài thời gian mới cứu ngươi, nhưng khi đó độc khí chưa công tâm, bằng thực lực của Độc Cô song kiếm hẳn chưa đến mức lan đến não bộ, tổn thương trí lực. Đương nhiên, nếu ngươi muốn dựa vào chiêu này để kiếm trác thương hại thì có thể xem như biện pháp tốt, hai nữ nhân nhà ta tuy lớn nhìn có vẻ lạnh như băng, nhỏ có vẻ ngu ngốc, nhưng đều mềm lòng, rốt cuộc ngươi cũng thông minh được một lần.” Tiêu Tiếu Sinh mặc kệ hắn có hiểu hay không, tiếp tục phát biểu.
Độc Cô Ngạn vẫn im lặng cúi đầu dịu mặt đất, động tác này giống y như thói quen của Hề Hề.
“Quả dưa ngốc nhà ta tuy ngốc nhưng chưa từng bị nhiễm bẩn, không hiểu nhân tình ấm lạnh, không hiểu giang hồ tính toán, chỉ biết toàn tâm toàn ý với người khác. Nó khăng khăng một mực với ngươi, ta cũng không ép nó bỏ ngươi. Nhưng nếu ngươi còn làm chuyện gì tổn thương con bé, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta nói được sẽ làm được.” Tiêu Tiếu Sinh nói xong không thèm nhìn Độc Cô Ngạn một cái, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Độc Cô Ngạn vẫn im lặng cúi đầu điểm mũi chân xuống đất, một lúc rất lâu.
Hề Hề ngồi trong bồn tắm, vui vẻ dùng chân đá nước, tóc trắng rất dài dù ướt sũng vẫn tỏa ra ánh sáng dịu mắt. Đôi mắt tím trong suốt lấp lánh hào quang mãn nguyện đơn thuần, cái miệng nhỏ như cánh hoa hé ra khép vào, khoái trá thì thầm một giai điệu nào đó. Thật ra nàng cũng không biết đang hát cái gì, có lẻ chỉ vì tâm trạng tốt thôi.
Từ khi rời khỏi A Ngạn, nàng chưa từng vui vẻ như bây giờ.
A Ngạn không giống trước đây, nàng biết. Cha nói huynh ấy đang giả ngốc, nàng lại có chút không hiểu.
Tuy hiện giờ A Ngạn trở nên giống trẻ con, không biết nói chuyện cũng không biết mặc quần áo, nhưng huynh ấy không còn lạnh như băng, không còn từ chối nàng, cũng không còn muốn… đuổi nàng đi nữa, hơn thế còn rất thích ở bên nàng. Thật tốt.
Mẹ hỏi nàng có để ý huynh ấy biến thành thế này không ? Để ý cái gì? Trong suốt thời gian phiêu bạt dài như vậy, nàng không lúc nào không nhớ tới A Ngạn, dù có đau khổ vì bị đuổi đi nhưng nàng vẫn mong có một ngày được gặp lại huynh ấy. Nay huynh ấy đã ở bên nàng, không thông minh như trước nhưng vẫn là A Ngạn, không đổi thành bất cứ ai khác. Điều nàng muốn chỉ là có thể ở bên huynh ấy, ân ái như cha và mẹ mà thôi. Thông minh hay không có gì quan trọng? Nàng cũng không hy vọng A Ngạn đi thi Trạng Nguyên…
Thật ra A Ngạn không ngốc, nàng biết, nàng cảm nhận được. Trong lòng huynh ấy cũng có rất nhiều điều muốn nói với nàng, chỉ là bây giờ huynh ấy chưa thể. Rất nhiều chuyện huynh ấy đều cố gắng làm tốt, bất kể mặc quần áo hay ăn uống, mỗi khi thành công đi được một chiếc giày, mỗi khi thành công gắp được một món ăn, cho dù chỉ tính là tiến bộ một chút bọn họ cũng cảm nhận được niềm vui sướng toát ra từ trong lòng A Ngạn.
Nhớ tới giao hẹn với A Ngạn ban trưa, nàng càng vui vẻ thì thầm.
Trong bồn hoa bên cạnh bồn tắm, nụ hoa nhỏ còn chưa tới lúc nở rộ từng chút hé ra độ cong nho nhỏ, lặng lẽ bung ra những cánh hoa xinh đẹp, tỏa hương thơm khắp phòng.
Cha cũng nói nàng ngốc, có gì không tốt.
Nàng ngốc, hắn ngốc, tuyệt phối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.